Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Lúc nghe được tin Khương Hằng ‘nhân khi bốn bề vắng lặng lớn tiếng quát mắng đường tỷ’, Lục Quý Trì đang ở hậu viện chơi bóng cùng Tiểu Ngọc Nhi.
Cơm canh Tấn vương phủ đúng là ngon, con báo này mập lên đáo để, cả thân béo ú ra toàn thịt là thịt, lúc di chuyển thì núc na núc ních, trông đến là chán nản.
Lục Quý Trì thật lo cho sức khỏe của nó, cũng sợ một lúc nào đó nó sẽ nhào lên mà đè chết chàng. Thế nên gần đây mỗi sáng thức dậy, chàng sẽ cùng chơi đùa với nó trong sân chừng một hai canh giờ, giúp nó bớt mập đi một chút, bản thân cũng rèn luyện thân thể nhiều hơn.
Cứ thế mấy hôm, Tiểu Ngọc Nhi quả nhiên giảm được cân, Lục Quý Trì vô cùng hài lòng, sờ sờ đám lông xù ở đầu nó khích lệ: “Béo tuy có chỗ tốt, nhưng muội gầy đi thì mị lực sẽ vô biên, đến lúc đó thì đừng nói báo đực, hổ đực muội cũng hạ được luôn đấy!”
Tiểu Ngọc Nhi ‘mieo mieo’ hai tiếng, trông rất phấn khởi. Ngụy Nhất Đao bên cạnh lại rất đau lòng, đôi mắt ai oán giận dữ nhìn Lục Quý Trì: “Tôi chăm mãi nó mới lên được vài cân, sao điện hạ có thể…”
“Anh im đi,” Lục Quý Trì miệng giật giật nhìn kẻ đầu sỏ, “Ngày ăn năm bữa, bữa nào cũng toàn thịt béo ngậy, anh đang nuôi heo đấy à! Thôi anh biến ra chỗ nào mát mẻ mà đứng đần ở đó đi!”
“Ơ nhưng ăn được ngủ được là tiên, nhìn nhiều thịt thế này mới đáng yêu…”
Ngụy Nhất Đao vẫn cố gắng giải thích, bị Lục Quý Trì chặn họng: “Muội muội thân yêu, ra đớp cái mông của y cho ta, đớp được ta đây tìm cho muội một phu quân tốt.”
Phu quân ư! Em muốn!
Tiểu Ngọc Nhi nhận được chỉ thị, vui mừng hớn hở, chẳng có nửa giây do dự, quay đầu nhào tới cái mông của Ngụy Nhất Đao.
Ngụy Nhất Đao hãi hùng, một bên che mông chạy trốn một bên thương tâm gào lớn: “Hay cho Tiểu Ngọc Nhi nhà mi, vì một tên tướng công chưa biết mặt đã bán đứng lão tử, khổ cho lão tử có đồ ăn ngon đều nghĩ đên mi….Mi mi mi! Mi là cái đồ vong ân phụ nghĩa, trọng sắc khinh bạn!”
Cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn?
Em có tướng công rồi còn lâu mới chơi với người ngu ngốc như anh!
Tiểu Ngọc Nhi nhe răng, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào cái mông của Ngụy Nhất Đao không buông.
Ngụy Nhất Đao chợt cảm thấy từng cơ mông căng lên như dây đàn, không buồn phẫn nộ bi thương gì sất, vội vàng tung người nhảy lên nóc nhà.
Tiểu Ngọc Nhi đương nhiên không thể lên nóc nhà, nó tức giận, quay đầu nhìn về phía Lục Quý Trì kêu hai tiếng ‘mieo mieo’, như muốn nói: Anh ấy chơi xấu rồi, anh kêu anh ấy xuống đi!
Lục Quý Trì biết con báo này có linh tính, nhưng không nghĩ nó lại khôn như vậy, nhất thời cười đen tối, nói với Ngụy Nhất Đao đang thở hổn hển trên nóc nhà: “Anh là đàn ông đàn ang, lại đi bắt nạt tiểu cô nương Ngọc Nhi của chúng ta, anh có biết xấu hổ không thế? Xuống mau!”
Chính thế! Xuống đi!
Tiểu Ngọc Nhi cũng gầm gừ như khinh bỉ nhìn về phía anh ta.
Ngụy Nhất Đao nhìn cái răng nanh nhọn hoắt của nó mà nuốt nước bọt, quả quyết ôm lấy mái cong trên nóc giả chết: “Cái gì cơ —- điện hạ vừa nói gì thế —- trên này gió lớn quá —— tôi không nghe thấy —–“
Lại còn vờ vịt! Lục Quý Trì bị anh ta làm cho bật cười: “Không nghe rõ à? Không sao, hai người đâu, đi lên kéo Ngụy gia của hai cậu xuống.”
“Tuân lệnh!”
Một đám ám vệ đang xem náo nhiệt từ chỗ tối bất ngờ hiện thân, nhanh chóng nhào về phía Ngụy Nhất Đao.
Ngụy Nhất Đao biến sắc, xoay người chạy trối chết, vừa chạy vừa không quên cảnh cáo: “Đám oắt con các cậu rồi sẽ hối hận!”
Đám oắt con đó cười ha ha bày tỏ thái độ ‘chúng tôi còn lâu mới sợ’, bọn họ có điện hạ làm chỗ dựa kia mà!
Lục Quý Trì: “Đúng, ai bắt được anh ta, bổn vương có thưởng!”
Ngụy Nhất Đao đang vắt chân lên cổ chạy thục mạng: “…!”
Ôi có thù có oán gì chứ?!
Trong lúc đám người ở đây đang náo loạn, Tề Nhạn đột nhiên phe phẩy cái quạt đi vào.
Thấy bên trong viện các hảo hán chạy tới chạy lui, chàng thanh niên nheo mắt, không khỏi mở miệng khích bác: “Nhà khác đều là mỹ nữ chạy vờn quanh, oanh thanh yến ngữ, đến nhà huynh thì lại là tráng sĩ chạy nhảy vui đùa, cười như sấm vang chớp giật? Không phải huynh….giống như bên ngoài đồn đại, có thú vui khác người đấy chứ?”
Y vừa nói xong thì Lục Quý Trì đã giơ chân đạp một cước: “Cút đi, lão tử còn thẳng hơn mi đó.”
Tề Ngạn như có bài sẵn vội né được, cười đen tối nhìn chàng, cơ mà….
“Còn thẳng hơn ta nghĩa là sao?”
Lục Quý Trì: “….Huynh không cần biết, dù sao huynh cũng vểnh tai lên mà nghe rõ đây, nếu còn ai nói bổn vương thích đàn ông nữa, bổn vương sẽ quật chết hắn!”
Tề Ngạn chép miệng một tiếng: “Nói vậy là huynh thích nữ tử à?”
Lục Quý Trì: “Đương nhiên!”
Tề Ngạn nhìn thẳng vào hai mắt chàng, quay đi rồi lại nhìn thẳng vào hai mắt chàng.
Lục Quý Trì: “…Ánh mắt của huynh thế là có ý gì?”
“Ta rất muốn tin huynh, nhưng cái dáng vẻ huynh coi nữ sắc như rác rưởi ý mà….Chậc, thật là chẳng có tí thuyết phục nào.”
Chàng trai bày ra vẻ mặt khó xử, thấy Lục Quý Trì như chuẩn bị tẩn mình, nhưng chuyện này đâu phải đánh nhau là có thể giải quyết được. Khóe miệng chàng giật giật, quyết định lảng sang chuyện khác: “Mới sáng sớm huynh đột nhiên tới đây, chắc không phải chỉ đi chọc chửi nhỉ?”
“…Đương nhiên không phải.” Tề Ngạn nhìn chàng, uống một ngụm trà điều chỉnh biểu cảm, lúc này mới quay sang xàm xí, “Vị hôn thê của Lạc Đình, ngũ cô nương phủ Vinh quốc công, huynh còn nhớ không?”
Khương Hằng? Lục Quý Trì nhất thời nhíu mày: “Nhớ chứ, sao thế?”
“Hình như nàng ấy gặp chuyện lớn rồi!”
Lục Quý Trì sửng sốt: “Chuyện gì?”
“Chuyện là sáng sớm hôm nay trời còn chưa tỏ, nàng đem theo nha hoàn đi tới phòng của đường tỷ, cũng tức là tứ tiểu thư phủ Vinh quốc công, chửi um lên một hồi, còn dọa giết nàng ta nữa.”
Lục Quý Trì: “…Chuyện này đùa không vui chút nào, huynh đổi chuyện khác đi.”
“Mẹ kiếp ta nói thật mà, không lừa huynh đâu!” Tề Ngạn chép miệng một cái, “Nhưng trông nàng ấy yếu đuối mỏng manh gió thổi là ngã, nói nàng ấy tâm tư kín đáo, đầu óc linh hoạt thì ta còn tin, chứ nói sáng sớm xông đến khuê phòng người ta làm chuyện hung dữ thô lỗ như vậy, thật là không tin được! Cái vị tứ cô nương kia còn luôn miệng nói nàng ấy dìm đầu nàng ta vào nước, suýt chút nữa hại nàng ta chết sặc….Ôi chuyện mạnh bạo thế này, mẹ chồng tương lai của nàng – phu nhân Vĩnh An hầu thì còn có thể, chứ nàng ấy làm sao được? Ta đoán lại có người định bày trò hãm hại rồi.”
Lục Quý Trì: “…”
Chàng nghe mà đứng hình.
Dù sớm biết nha đầu kia bên trong chẳng giống bên ngoài, có một sự hung hăng ăn vào xương tủy, nhưng thế này thì hơi bị tàn ác rồi! —- cộng thêm việc hôm qua em trai nàng đột nhiên phát bệnh, hôm trước ở Văn Uyên các Khương Viện cứ không ngừng gài bẫy, Lục Quý Trì lại không nghĩ là Khương Viện nói dối. Chẳng qua chàng cảm thấy dù Khương Hằng có ác, cũng không phải kiểu sẽ ra tay đánh người, mà sẽ là kiểu tính kế với người, rồi trực tiếp tiến hành….
Kẻ thù của nàng ấy còn có đường sống sao?
“Huynh cũng cảm thấy vậy đúng không? Chậc, mấy nữ nhân này, tối ngày đấu tới đấu lui, thật chẳng thú vị gì cả.”
Lời của Tề Ngạn làm Lục Quý Trì hoàn hồn: “Khoan đã, làm sao huynh biết mấy thứ này?”
Chuyện tỷ muội đấu đá chẳng có gì hay ho, phủ Vinh quốc công không thể nào để tin này bị truyền ra ngoài, bình thường Tề Ngạn không thường tới phủ Vinh quốc công ăn chơi nhảy múa, sao thằng nhãi này lại có thể biết tường tận chuyện nội viện nhà người ta thế nhỉ?
“Là nhờ nha đầu Tề Hà chết tiệt kia đấy!” Nhắc tới chuyện này Tề Ngạn vẫn còn cảm thấy sợ hãi, “Dạo gần đây con bé tối ngày tham gia yến hội để cải thiện tâm tình, không biết thế nào lại chơi thân với tứ cô nương phủ Vinh quốc công. Hôm qua vị tứ cô nương kia gửi thiệp mời cho nó, mời nó hôm nay qua phủ trò chuyện, sáng sớm nay con bé đã chạy sang đó rồi. Chuyện cũng không có gì, chỉ là Khương Hằng kia….huynh cũng biết trước đây Tề Hà từng đi tìm nàng ấy gây chuyện, ta sợ nó thấy người ta lại nổi cơn điên, nên lấy danh nghĩa đến thăm đại công tử nhà đó mà lén đi theo, kết quả vừa vào cửa không bao lâu, đã thấy vị tứ cô nương kia nước mắt nước mũi tùm lum chạy tới chỗ lão phu nhân tố cáo, nói Khương Hằng sớm nay nhân lúc trời chưa tỏ, mang theo nha hoàn chạy đến phòng nàng ta, dọa nạt bắt bớ nàng ta…Chậc, lão phu nhân nhà đó nghe xong tức lắm, sau đó lệnh cho người bắt Khương Hằng tới.”
Lão phu nhân nhà này trước giờ luôn yêu thương Khương Viện, lại không thích chị em Khương Hằng từ lâu, Lục Quý Trì nghe là hiểu, chân mày nhíu chặt: “Sau đó thì sao?”
Thời đại này chú trọng chữ hiếu, Khương Hằng dù làm việc cẩn thận, không để lại nhược điểm, nhưng nếu vị lão phu nhân kia khăng khăng muốn trừng trị nàng, cũng không phải chuyện tốt.
“Sau đó ta cũng không biết, đây là chuyện nhà người ta, người ngoài như ta không tiện ở lâu. Nhưng lúc ta đi ra có thấy kế mẫu của Khương Hằng đang vội vã đi tới, không biết có phải qua để giúp nàng ấy hay không.” Tề Ngạn vừa nói vừa nhún vai, “Mặc dù không biết rốt cuộc chuyện là như thế nào, nhưng ta đoán vị ngũ cô nương nghe xong chuyện hẳn sẽ rất giật mình, không thể nào nghĩ ra có người có thể dùng thủ đoạn vụng về như vậy để đối phó với nàng ấy…”
Không đâu.
Chàng có thể khẳng định Khương Viện nói ra mấy lời tố cáo vụng về như vậy tất cả đều nằm trong tính toán của Khương Hằng.
Lục Quý Trì nhìn gương mặt ngây thơ của bạn mình, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác thông minh hơn người —- đám người phàm trần ngu ngốc này, các người không biết được con người thật của nàng ấy đâu!
***
Khương Hằng không hề biết Lục Quý Trì đang nghe ngóng chuyện bát quái liên quan tới mình; nàng nhìn Khương Từ đang nhăn nhó mặt mũi cố uống hết bát thuốc, thấy hơi đau lòng bèn đưa cho cậu một miếng mứt hoa quả.
Khương Từ mỉm cười nhét miếng mứt vào trong miệng: “Ngọt quá.”
“Hôm nay đệ thấy sao?”
“Đệ thấy tốt hơn nhiều rồi.” Khương Từ nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, sau đó chớp chớp mắt hỏi dò, “Nghe nói sáng nay tứ tỷ tỷ bị đòn, thiếu chút nữa bị a tỷ ném vào hồ nước…”
Động tác của Khương Hằng hơi ngừng lại: “Đệ nghe ai nói?”
Giọng nàng nhỏ nhẹ, nghe không rõ vui hay giận, Khương Từ biết có thể a tỷ lại mất hứng, vội đáp: “Làm gì có ai khua môi múa mép trước mặt đệ, chuyện này là đệ gặng hỏi A Hòa mãi mới biết. Nó mới đến tìm đệ chơi, vô tình để lộ, cho nên… Nhưng A Hòa mới nói vài câu đã bị mẫu thân gọi đi, a tỷ à, tứ tỷ tỷ chắc hẳn đã đi mách lẻo với lão thái thái rồi? Lão thái thái có phạt tỷ không?”
Cơm canh Tấn vương phủ đúng là ngon, con báo này mập lên đáo để, cả thân béo ú ra toàn thịt là thịt, lúc di chuyển thì núc na núc ních, trông đến là chán nản.
Lục Quý Trì thật lo cho sức khỏe của nó, cũng sợ một lúc nào đó nó sẽ nhào lên mà đè chết chàng. Thế nên gần đây mỗi sáng thức dậy, chàng sẽ cùng chơi đùa với nó trong sân chừng một hai canh giờ, giúp nó bớt mập đi một chút, bản thân cũng rèn luyện thân thể nhiều hơn.
Cứ thế mấy hôm, Tiểu Ngọc Nhi quả nhiên giảm được cân, Lục Quý Trì vô cùng hài lòng, sờ sờ đám lông xù ở đầu nó khích lệ: “Béo tuy có chỗ tốt, nhưng muội gầy đi thì mị lực sẽ vô biên, đến lúc đó thì đừng nói báo đực, hổ đực muội cũng hạ được luôn đấy!”
Tiểu Ngọc Nhi ‘mieo mieo’ hai tiếng, trông rất phấn khởi. Ngụy Nhất Đao bên cạnh lại rất đau lòng, đôi mắt ai oán giận dữ nhìn Lục Quý Trì: “Tôi chăm mãi nó mới lên được vài cân, sao điện hạ có thể…”
“Anh im đi,” Lục Quý Trì miệng giật giật nhìn kẻ đầu sỏ, “Ngày ăn năm bữa, bữa nào cũng toàn thịt béo ngậy, anh đang nuôi heo đấy à! Thôi anh biến ra chỗ nào mát mẻ mà đứng đần ở đó đi!”
“Ơ nhưng ăn được ngủ được là tiên, nhìn nhiều thịt thế này mới đáng yêu…”
Ngụy Nhất Đao vẫn cố gắng giải thích, bị Lục Quý Trì chặn họng: “Muội muội thân yêu, ra đớp cái mông của y cho ta, đớp được ta đây tìm cho muội một phu quân tốt.”
Phu quân ư! Em muốn!
Tiểu Ngọc Nhi nhận được chỉ thị, vui mừng hớn hở, chẳng có nửa giây do dự, quay đầu nhào tới cái mông của Ngụy Nhất Đao.
Ngụy Nhất Đao hãi hùng, một bên che mông chạy trốn một bên thương tâm gào lớn: “Hay cho Tiểu Ngọc Nhi nhà mi, vì một tên tướng công chưa biết mặt đã bán đứng lão tử, khổ cho lão tử có đồ ăn ngon đều nghĩ đên mi….Mi mi mi! Mi là cái đồ vong ân phụ nghĩa, trọng sắc khinh bạn!”
Cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn?
Em có tướng công rồi còn lâu mới chơi với người ngu ngốc như anh!
Tiểu Ngọc Nhi nhe răng, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào cái mông của Ngụy Nhất Đao không buông.
Ngụy Nhất Đao chợt cảm thấy từng cơ mông căng lên như dây đàn, không buồn phẫn nộ bi thương gì sất, vội vàng tung người nhảy lên nóc nhà.
Tiểu Ngọc Nhi đương nhiên không thể lên nóc nhà, nó tức giận, quay đầu nhìn về phía Lục Quý Trì kêu hai tiếng ‘mieo mieo’, như muốn nói: Anh ấy chơi xấu rồi, anh kêu anh ấy xuống đi!
Lục Quý Trì biết con báo này có linh tính, nhưng không nghĩ nó lại khôn như vậy, nhất thời cười đen tối, nói với Ngụy Nhất Đao đang thở hổn hển trên nóc nhà: “Anh là đàn ông đàn ang, lại đi bắt nạt tiểu cô nương Ngọc Nhi của chúng ta, anh có biết xấu hổ không thế? Xuống mau!”
Chính thế! Xuống đi!
Tiểu Ngọc Nhi cũng gầm gừ như khinh bỉ nhìn về phía anh ta.
Ngụy Nhất Đao nhìn cái răng nanh nhọn hoắt của nó mà nuốt nước bọt, quả quyết ôm lấy mái cong trên nóc giả chết: “Cái gì cơ —- điện hạ vừa nói gì thế —- trên này gió lớn quá —— tôi không nghe thấy —–“
Lại còn vờ vịt! Lục Quý Trì bị anh ta làm cho bật cười: “Không nghe rõ à? Không sao, hai người đâu, đi lên kéo Ngụy gia của hai cậu xuống.”
“Tuân lệnh!”
Một đám ám vệ đang xem náo nhiệt từ chỗ tối bất ngờ hiện thân, nhanh chóng nhào về phía Ngụy Nhất Đao.
Ngụy Nhất Đao biến sắc, xoay người chạy trối chết, vừa chạy vừa không quên cảnh cáo: “Đám oắt con các cậu rồi sẽ hối hận!”
Đám oắt con đó cười ha ha bày tỏ thái độ ‘chúng tôi còn lâu mới sợ’, bọn họ có điện hạ làm chỗ dựa kia mà!
Lục Quý Trì: “Đúng, ai bắt được anh ta, bổn vương có thưởng!”
Ngụy Nhất Đao đang vắt chân lên cổ chạy thục mạng: “…!”
Ôi có thù có oán gì chứ?!
Trong lúc đám người ở đây đang náo loạn, Tề Nhạn đột nhiên phe phẩy cái quạt đi vào.
Thấy bên trong viện các hảo hán chạy tới chạy lui, chàng thanh niên nheo mắt, không khỏi mở miệng khích bác: “Nhà khác đều là mỹ nữ chạy vờn quanh, oanh thanh yến ngữ, đến nhà huynh thì lại là tráng sĩ chạy nhảy vui đùa, cười như sấm vang chớp giật? Không phải huynh….giống như bên ngoài đồn đại, có thú vui khác người đấy chứ?”
Y vừa nói xong thì Lục Quý Trì đã giơ chân đạp một cước: “Cút đi, lão tử còn thẳng hơn mi đó.”
Tề Ngạn như có bài sẵn vội né được, cười đen tối nhìn chàng, cơ mà….
“Còn thẳng hơn ta nghĩa là sao?”
Lục Quý Trì: “….Huynh không cần biết, dù sao huynh cũng vểnh tai lên mà nghe rõ đây, nếu còn ai nói bổn vương thích đàn ông nữa, bổn vương sẽ quật chết hắn!”
Tề Ngạn chép miệng một tiếng: “Nói vậy là huynh thích nữ tử à?”
Lục Quý Trì: “Đương nhiên!”
Tề Ngạn nhìn thẳng vào hai mắt chàng, quay đi rồi lại nhìn thẳng vào hai mắt chàng.
Lục Quý Trì: “…Ánh mắt của huynh thế là có ý gì?”
“Ta rất muốn tin huynh, nhưng cái dáng vẻ huynh coi nữ sắc như rác rưởi ý mà….Chậc, thật là chẳng có tí thuyết phục nào.”
Chàng trai bày ra vẻ mặt khó xử, thấy Lục Quý Trì như chuẩn bị tẩn mình, nhưng chuyện này đâu phải đánh nhau là có thể giải quyết được. Khóe miệng chàng giật giật, quyết định lảng sang chuyện khác: “Mới sáng sớm huynh đột nhiên tới đây, chắc không phải chỉ đi chọc chửi nhỉ?”
“…Đương nhiên không phải.” Tề Ngạn nhìn chàng, uống một ngụm trà điều chỉnh biểu cảm, lúc này mới quay sang xàm xí, “Vị hôn thê của Lạc Đình, ngũ cô nương phủ Vinh quốc công, huynh còn nhớ không?”
Khương Hằng? Lục Quý Trì nhất thời nhíu mày: “Nhớ chứ, sao thế?”
“Hình như nàng ấy gặp chuyện lớn rồi!”
Lục Quý Trì sửng sốt: “Chuyện gì?”
“Chuyện là sáng sớm hôm nay trời còn chưa tỏ, nàng đem theo nha hoàn đi tới phòng của đường tỷ, cũng tức là tứ tiểu thư phủ Vinh quốc công, chửi um lên một hồi, còn dọa giết nàng ta nữa.”
Lục Quý Trì: “…Chuyện này đùa không vui chút nào, huynh đổi chuyện khác đi.”
“Mẹ kiếp ta nói thật mà, không lừa huynh đâu!” Tề Ngạn chép miệng một cái, “Nhưng trông nàng ấy yếu đuối mỏng manh gió thổi là ngã, nói nàng ấy tâm tư kín đáo, đầu óc linh hoạt thì ta còn tin, chứ nói sáng sớm xông đến khuê phòng người ta làm chuyện hung dữ thô lỗ như vậy, thật là không tin được! Cái vị tứ cô nương kia còn luôn miệng nói nàng ấy dìm đầu nàng ta vào nước, suýt chút nữa hại nàng ta chết sặc….Ôi chuyện mạnh bạo thế này, mẹ chồng tương lai của nàng – phu nhân Vĩnh An hầu thì còn có thể, chứ nàng ấy làm sao được? Ta đoán lại có người định bày trò hãm hại rồi.”
Lục Quý Trì: “…”
Chàng nghe mà đứng hình.
Dù sớm biết nha đầu kia bên trong chẳng giống bên ngoài, có một sự hung hăng ăn vào xương tủy, nhưng thế này thì hơi bị tàn ác rồi! —- cộng thêm việc hôm qua em trai nàng đột nhiên phát bệnh, hôm trước ở Văn Uyên các Khương Viện cứ không ngừng gài bẫy, Lục Quý Trì lại không nghĩ là Khương Viện nói dối. Chẳng qua chàng cảm thấy dù Khương Hằng có ác, cũng không phải kiểu sẽ ra tay đánh người, mà sẽ là kiểu tính kế với người, rồi trực tiếp tiến hành….
Kẻ thù của nàng ấy còn có đường sống sao?
“Huynh cũng cảm thấy vậy đúng không? Chậc, mấy nữ nhân này, tối ngày đấu tới đấu lui, thật chẳng thú vị gì cả.”
Lời của Tề Ngạn làm Lục Quý Trì hoàn hồn: “Khoan đã, làm sao huynh biết mấy thứ này?”
Chuyện tỷ muội đấu đá chẳng có gì hay ho, phủ Vinh quốc công không thể nào để tin này bị truyền ra ngoài, bình thường Tề Ngạn không thường tới phủ Vinh quốc công ăn chơi nhảy múa, sao thằng nhãi này lại có thể biết tường tận chuyện nội viện nhà người ta thế nhỉ?
“Là nhờ nha đầu Tề Hà chết tiệt kia đấy!” Nhắc tới chuyện này Tề Ngạn vẫn còn cảm thấy sợ hãi, “Dạo gần đây con bé tối ngày tham gia yến hội để cải thiện tâm tình, không biết thế nào lại chơi thân với tứ cô nương phủ Vinh quốc công. Hôm qua vị tứ cô nương kia gửi thiệp mời cho nó, mời nó hôm nay qua phủ trò chuyện, sáng sớm nay con bé đã chạy sang đó rồi. Chuyện cũng không có gì, chỉ là Khương Hằng kia….huynh cũng biết trước đây Tề Hà từng đi tìm nàng ấy gây chuyện, ta sợ nó thấy người ta lại nổi cơn điên, nên lấy danh nghĩa đến thăm đại công tử nhà đó mà lén đi theo, kết quả vừa vào cửa không bao lâu, đã thấy vị tứ cô nương kia nước mắt nước mũi tùm lum chạy tới chỗ lão phu nhân tố cáo, nói Khương Hằng sớm nay nhân lúc trời chưa tỏ, mang theo nha hoàn chạy đến phòng nàng ta, dọa nạt bắt bớ nàng ta…Chậc, lão phu nhân nhà đó nghe xong tức lắm, sau đó lệnh cho người bắt Khương Hằng tới.”
Lão phu nhân nhà này trước giờ luôn yêu thương Khương Viện, lại không thích chị em Khương Hằng từ lâu, Lục Quý Trì nghe là hiểu, chân mày nhíu chặt: “Sau đó thì sao?”
Thời đại này chú trọng chữ hiếu, Khương Hằng dù làm việc cẩn thận, không để lại nhược điểm, nhưng nếu vị lão phu nhân kia khăng khăng muốn trừng trị nàng, cũng không phải chuyện tốt.
“Sau đó ta cũng không biết, đây là chuyện nhà người ta, người ngoài như ta không tiện ở lâu. Nhưng lúc ta đi ra có thấy kế mẫu của Khương Hằng đang vội vã đi tới, không biết có phải qua để giúp nàng ấy hay không.” Tề Ngạn vừa nói vừa nhún vai, “Mặc dù không biết rốt cuộc chuyện là như thế nào, nhưng ta đoán vị ngũ cô nương nghe xong chuyện hẳn sẽ rất giật mình, không thể nào nghĩ ra có người có thể dùng thủ đoạn vụng về như vậy để đối phó với nàng ấy…”
Không đâu.
Chàng có thể khẳng định Khương Viện nói ra mấy lời tố cáo vụng về như vậy tất cả đều nằm trong tính toán của Khương Hằng.
Lục Quý Trì nhìn gương mặt ngây thơ của bạn mình, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác thông minh hơn người —- đám người phàm trần ngu ngốc này, các người không biết được con người thật của nàng ấy đâu!
***
Khương Hằng không hề biết Lục Quý Trì đang nghe ngóng chuyện bát quái liên quan tới mình; nàng nhìn Khương Từ đang nhăn nhó mặt mũi cố uống hết bát thuốc, thấy hơi đau lòng bèn đưa cho cậu một miếng mứt hoa quả.
Khương Từ mỉm cười nhét miếng mứt vào trong miệng: “Ngọt quá.”
“Hôm nay đệ thấy sao?”
“Đệ thấy tốt hơn nhiều rồi.” Khương Từ nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, sau đó chớp chớp mắt hỏi dò, “Nghe nói sáng nay tứ tỷ tỷ bị đòn, thiếu chút nữa bị a tỷ ném vào hồ nước…”
Động tác của Khương Hằng hơi ngừng lại: “Đệ nghe ai nói?”
Giọng nàng nhỏ nhẹ, nghe không rõ vui hay giận, Khương Từ biết có thể a tỷ lại mất hứng, vội đáp: “Làm gì có ai khua môi múa mép trước mặt đệ, chuyện này là đệ gặng hỏi A Hòa mãi mới biết. Nó mới đến tìm đệ chơi, vô tình để lộ, cho nên… Nhưng A Hòa mới nói vài câu đã bị mẫu thân gọi đi, a tỷ à, tứ tỷ tỷ chắc hẳn đã đi mách lẻo với lão thái thái rồi? Lão thái thái có phạt tỷ không?”