Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Rõ ràng Tề Ngạn tới vì vụ cá cược ngu xuẩn dạo nọ, Lục Quý Trì run bắn, người sởn đầy da gà, đoạn quay đầu, nghiêm túc bảo: “Vị cô nương này, bổn vương không quen cô, xin cô hãy tự trọng.”
Tề Ngạn nghẹn lời, không giả bộ nữa, hắn đi tới ôm lấy bả vai chàng, nói giọng khẩn thiết: “Không nhớ ta cũng không sao, nhớ lời của huynh là được.”
“…”
Lục Quý Trì rất muốn đuổi cút hắn, nhưng lật lọng không phải tác phong của chàng, lúc trước do hoàn cảnh không cho phép, chàng chỉ có cách sống chết không thừa nhận tình cảm, nhưng giờ thánh chỉ đã ban xuống, không thừa nhận thì đúng là chơi xấu…
“Trông huynh kìa, không phải là quên rồi chứ? Không sao, ta đây nhắc cho huynh nhớ!” Tề Ngạn nghĩ tới chuyện ngày đó, bèn sáp tới bên tai chàng thì thầm, “Ta cược sớm muộn gì huynh cũng thích Khương Hằng, nếu ta thua, huynh kêu ta làm gì ta cũng làm. Còn nếu huynh thua… phải giơ cao tấm bảng ‘Bổn vương là kẻ đại ngốc’ chạy ba vòng quanh kinh thành? — Ngày đó ta đã đặt điều kiện như vậy, huynh đập bàn nói được, còn chế giễu ta hiểu lầm tình anh em chân thành hữu nghị giữa huynh với vị Khương tiểu thư…”
Lời còn chưa dứt đã bị Lục Quý Trì xấu hổ luống cuống giơ tay bịt miệng.
“Có tin ông đây giết mi diệt khẩu không!”
Tề Ngạn vừa vùng vẫy vừa tức cười, hắn đang định đáp, lại thấy người bạn nhỏ luôn cao ngạo đột nhiên thay đổi sắc mặt, cắn răng nặn ra mấy chữ: “Chạy thì chạy! Ông đây sợ mi sao!”
Tề Ngạn thừ người trong chốc lát.
Hắn chỉ thấy điệu bộ của Lục Quý Trì quá mắc cười, quen thói trêu chọc chàng, hoàn toàn không mong đợi người có thân phận như chàng sẽ thật sự vứt hết thể diện mà thực hiện cam kết.
“Huynh…” Trông nét mặt thẫn thờ, sau khi đáp xong thì thả hắn ra, còn lộ ra vẻ xui xẻo, bóp trán buông xuôi như chấp nhận của Lục Quý Trì, “Thật hay đùa đó?”
Lục Quý Trì lườm sang hắn, thực sự muốn nói ‘đùa đấy’, nhưng lại nghĩ, chối bỏ vụ cá cược này khác nào phủ nhận tình cảm của chàng dành cho Khương Hằng, chàng không thể bật thốt thành lời — dù vụ cá cược này từ đầu tới cuối không có người thứ ba biết, Tề Ngạn dù có ăn vạ tới đâu cũng không thể ép buộc chàng.
“Anh cho người làm cái bảng, viết…” Lục Quý Trì ngẫm nghĩ rồi quay đầu dặn dò Ngụy Nhất Đao sau lưng, nhưng lời chưa nói hết đã bị Tề Ngạn kéo lại.
“Khoan khoan! Này, huynh thật sự định làm thế à?” Nhác thấy chàng tính làm thật, Tề Ngạn mất đi vẻ bông đùa, “Huynh là tông thất hoàng gia, gắn với thể diện hoàng thất đấy…”
“Người quân tử nói được làm được, hoàng huynh sẽ không trách tội ta, ” sau khi đưa ra quyết định, Lục Quý Trì bình tĩnh hơn, lại thấy Tề Ngạn thái độ thay đổi, rõ là khẩn trương, chàng chớp mắt cười đểu, “Nhưng y có trách tội kẻ đã ra chủ ý này cho ta hay không, thì ta không biết.”
Tề Ngạn: “…”
Chẳng lẽ đây chính là cười người hôm trước, hôm sau người cười (*) trong truyền thuyết?!
(*) Nguyên văn – phong thủy luân lưu chuyển – 风水轮流转
Thiếu niên thoắt cái cứng đờ cả người, đổ rạp xuống ôm lấy chân chàng: “Điện hạ! Đừng mà — –!”
Lục Quý Trì sợ hú vía: “…Làm gì thế làm gì thế! Buông ta ra!”
Tề Ngạn nhắm tịt hai mắt: “Huynh đồng ý sẽ không chạy quanh kinh thành nữa thì ta buông!”
“Không được,” Lục Quý Trì cúi đầu nhìn hắn, khí thế hừng hực bảo, “Ta nào phải kẻ tiểu nhân nói lời không giữ lời! Hơn nữa sự thật là ta thích Khương Hằng, làm một người đàn ông, há lại không dám thừa nhận tình cảm của mình? Ngụy Nhất Đao, anh kêu người làm cho ta một tấm bảng! Càng to càng tốt! Trên viết mấy chữ ‘Bổn vương là kẻ đại ngốc’ thật to vào!”
Tề Ngạn: “…”
Ngụy Nhất Đao móc lỗ tai: “…Bổn vương sao cơ?”
“Là kẻ đại ngốc.”
“…”
Trong khoảnh khắc Ngụy Nhất Đao cảm giác như tai mình đã nghễnh ngãng, từ cửa phủ Vinh quốc công sau lưng Lục Quý Trì, Khương Hằng tay mang thứ gì đó bước ra.
“Điện hạ vẫn chưa đi sao?” Ánh mắt nàng hơi sáng, chân bước nhanh ra ngoài, nhưng lời chưa dứt, đã trông thấy Tề Ngạn đang ôm chặt lấy bắp đùi Lục Quý Trì, “Tề nhị công tử? Hai người đang…”
“Chị dâu ơi mau tới khuyên huynh ấy, huynh ấy muốn giơ cao tấm bảng ‘Bổn vương là kẻ đại ngốc’ chạy vòng quanh kinh thành đấy!”
Khương Hằng: “…?!”
“Thằng nhóc thối tha nói bậy bạ gì thế!” Lục Quý Trì vung tay đẩy quách người bạn nhỏ ra, rồi ngoảnh đầu nhìn về phía Khương Hằng, cười khan chữa cháy: “Đừng để ý tới hắn, gần đây hắn bị động kinh, hay lên cơn nói năng luyên thuyên lắm…”
Khương Hằng chớp mắt: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà!” Lục Quý Trì rất sợ Tề Ngạn sẽ phanh phui chuyện ngu xuẩn của bản thân, chàng lườm sang hắn uy hiếp: Còn dám nói thêm thì ông đây sẽ đi chạy ngay! Rồi tới cáo trạng với hoàng huynh là do mi ép buộc!
Tề Ngạn: Mi dám làm thế ông sẽ nói cho cô vợ nhỏ nhà mi biết những chuyện ngu ngốc mi làm!
Lục Quý Trì: Đậu mòe mi cứ thử đi!
Tề Ngạn: Lên luôn, lên luôn, ông đây cóc sợ!
Hai người phóng ra ánh mắt chém giết, Khương Hằng không hiểu đầu đuôi, trông vậy thì khóe miệng giần giật, nàng ngoái đầu nhìn về phía Ngụy Nhất Đao.
Mặc dù Ngụy Nhất Đao không hề hay biết chuyện, nhưng Lục Quý Trì thấy vậy vẫn phải vội đẩy anh ta ra sau lưng: “Khụ khụ, cơ mà, sao tự nhiên nàng lại ra đây?”
Rõ ràng chàng đang có chuyện không muốn mình biết, đôi tròng mắt Khương Hằng đảo quanh, nàng giơ túi giấy dầu trong tay lên: “Đây là món bánh xốp nhân đào mới ra lò của Bách Vị các, ngon lắm, hồi nãy điện hạ đi gấp quá, thiếp quên không đưa chàng nếm thử. Lúc quay lại phòng thì đột nhiên nhớ ra, nên mới chạy ra xem chàng còn ở đây không…”
Bách Vị các chính là tiệm bánh ngọt nơi hai người chính thức gặp gỡ nói chuyện lần đầu.
Lục Quý Trì ngẩn ra, sực nhớ tới lúc đó gặp nàng, chàng còn học bộ dáng hừ lạnh của nguyên chủ, như kẻ có bệnh, lỗ tai không khỏi nóng bừng lên, cả người chợt thấy lúng túng.
Nhưng cũng thoáng thấy sung sướng lạ thường.
Lúc đó chàng nào có nghĩ tới tương lai chàng sẽ khăng khít với nàng như bây giờ.
“Vết thương nàng còn chưa khỏe, bảo đám nha hoàn làm là được rồi, sao còn tự mình chạy ra ngoài?” Lục Quý Trì hớn hở nhận lấy túi bánh, Ngụy Nhất Đao vô thức tiến lên định bụng cầm giúp chàng, bị chàng đánh ‘đét’ một cái đẩy ra.
Thấy thiếu niên ôm chặt túi bánh vào lòng xem như bảo bối, khóe mắt chân mày đều ánh lên vui mừng, hai mắt Khương Hằng cũng sáng bừng ý cười: “Từ giờ đến mai còn lâu thật đấy.”
Câu này nói ra không đầu không đuôi, nhưng Lục Quý Trì thoáng nghe đã hiểu: Phải qua mấy canh giờ nữa mới tới ngày mai, mẹ ơi Hằng Hằng nhà chàng không nỡ xa chàng đây mà!
Lỗ tai thiếu niên càng thêm nóng rực, chàng toét miệng cười như ngây dại: “Vậy mai… ta tới đón nàng sớm hơn nhé?”
Khương Hằng đặc biệt thích vân vê vành tai đỏ ửng của chàng, nhưng lúc này đương có người ngoài nên không tiện ra tay, nàng đành cúi mắt giấu đi sự tiếc nuối, cười khẽ đáp một tiếng: ‘Được ạ.”
Hai người đứng cách nhau không gần chẳng xa, thoạt nhìn như rất quy củ, không có bất kỳ hành động mập mờ, nhưng bầu không khí sao mà gắn bó như keo như sơn, ngọt ngào ngây ngấy, Tề Ngạn xem kịch vui không thành lại còn bị thồn một đống cơm chó (*) vào họng làm cho méo miệng, cay hết cả mắt.
(*) cẩu lương
Nhức mắt, quá nhức mắt.
***
Chủ kèo là Tề Ngạn đã lên tiếng xí xóa, Lục Quý Trì chẳng ngốc mà bám riết đòi thực hiện cam kết – trong vụ này người đặt kèo là Tề Ngạn, người mất mặt cũng là hắn mà?
Tề Ngạn cảm thấy bản thân bị thua thiệt, hạch sách Lục Quý Trì một bữa cơm, sau đó mới quên chuyện này đi. Thế nhưng hắn lại là tên không giữ lời, rỗi hơi lại đem chuyện cũ ra kháy Lục Quý Trì đôi ba câu, Lục Quý Trì cũng chẳng vừa, quay về cáo trạng với mẹ hắn, nói hắn gần đây chơi bời lêu lổng, báo hại Tề Ngạn thời gian đó lần nào về nhà cũng no đòn.
Dĩ nhiên điều này là nói sau, quay trở về ngày hôm đó, sau khi cùng Tề Ngạn ăn uống no say, Lục Quý Trì trở về phủ nghiên cứu nhiệm vụ.
Mấy hôm nay chàng luôn suy nghĩ một điều: Làm sao có thể nâng cao địa vị của bản thân trong lòng Chiêu Ninh đế, để sớm thoát kiếp sống phập phồng lo sợ.
Con đường rời xa kinh thành nay đã không thể thành hiện thực. Chưa kể Chiêu Ninh đế có đồng ý để chàng rời kinh hay không, dù đồng ý, Lục Quý Trì cũng không dám chắc có thể đưa mẹ già ra khỏi cung — suy cho cùng bà cũng là thái hậu một nước, Chiêu Ninh đế lại rất quan tâm người mẹ ruột này, không có y gật đầu đồng ý, những mong muốn của chàng chỉ là hão huyền mà thôi.
Còn về chuyện khác…
Ôm bắp đùi, vờ vịt ngây thơ, tranh thủ thiện cảm chỉ là cách nhất thời, muốn sống thẳng người, có tiếng nói trước đại nhân vật như Chiêu Ninh đế, sau một hồi đăm chiêu, Lục Quý Trì rút ra một kết luận: Chàng phải khiến bản thân trở thành người hữu dụng.
Thế gian này sẽ không có sự coi trọng vô duyên vô cớ, dù trước đó chàng có công cứu giá, nhưng đem so công lao này với lịch sử đen tối nhiều năm trước của nguyên chủ, Lục Quý Trì rất rõ ràng nó không hề đáng. Chỉ khi chàng hoàn thành tốt nhiệm vụ Chiêu Ninh đế giao phó, có được kết quả để y phải nhìn chàng bằng cặp mắt khác xưa, chàng mới thực sự có được sự coi trọng của ông anh hờ này. Nếu không, chàng vĩnh viễn là một đứa em ngày trước có mưu đồ tạo phản, dù giờ không có, nhìn đáng yêu hơn đôi chút nhưng cũng chỉ là phần tử có cũng được, không có cũng được.
Lục Quý Trì suy nghĩ rõ ràng, cho nên đối với nhiệm vụ làm nội gián mà Chiêu Ninh đế đề ra lần này, chàng nghiên cứu rất cẩn mật. Chỉ tiếc đối phương không cho chàng cơ hội, nên chàng mãi chưa nắm được thời cơ.
Cũng không rõ bọn họ sẽ nán lại kinh thành bao lâu…
Mắt thấy đã nhiều ngày trôi qua mà không có chút tiến triển, Lục Quý Trì không khỏi có chút nôn nóng, chàng đã định nghĩ cách tự tạo ra cơ hội.
Ấy thế mà có lẽ ông trời già cảm thương cho cuộc sống khó khăn của đứa trẻ xui xẻo này, chưa để chàng nghĩ ra cách, cơ hội đã tự tìm tới cửa.
“Tấn vương điện hạ?”
Lúc gặp hai anh em Vũ Văn Cạnh, Lục Quý Trì đang che chở Khương Hằng đi dạo ở trên phố.
Nói là đi dạo, thực ra cũng không hẳn, bởi vì Khương Hằng ngồi trên xe ngựa — vết thương trên chân nàng chưa lành, Lục Quý Trì không yên tâm, kêu người chuẩn bị một chiếc xe ngựa nhỏ.
Khương Hằng vốn không đồng ý — dạo phố là dạo phố, nếu không đi bộ sao còn thú vui dạo phố nữa? Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, cậu em trai nhiều năm không được ra ngoài của nàng đã nước mắt lưng tròng hỏi “Chị, em cũng muốn ra ngoài ngắm đường phố, một lúc thôi được không”, nàng sao có thể cự tuyệt?
Hơn nữa Lục Quý Trì cũng ngỏ lời sẽ sắp xếp thêm người bảo vệ Khương Từ, không để cho người qua đường đụng phải cậu, Khương Hằng do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Cho nên sau đó ba người đã ngồi trong xe ngựa chậm rãi đi trên phố phường, rồi Lục Quý Trì muốn xuống xe mua cho hai chị em chút đồ ăn ngon — không muốn để thuộc hạ đi thay, vì chàng vẫn khắc ghi hình ảnh lúc Khương Hằng nhận được đồ, hai mắt sẽ cong cong, nụ cười càng thêm ngọt ngào duyên dáng.
Khương Từ cũng nhìn chàng bằng cặp mắt ngạc nhiên xen lẫn phức tạp, cho là Lục Quý Trì đang vui, lại quên mất đường đường một vị vương gia lại chạy tới chạy lui giống như thị vệ thì có điều gì không ổn.
Đương lúc Lục Quý Trì mua được mấy xiên kẹo hồ lô trở về, đang chuẩn bị trèo lên xe ngựa, đột nhiên nghe tiếng gọi sau lưng, bèn ngoái đầu trông lại.
“Tam vương tử? Nhị công chúa?” Vũ Văn Cạnh là vị vương tử đứng hàng thứ ba ở Bắc Hạ, Vũ Văn Hợp Diệp lại là cô công chúa đứng hàng hai. Lục Quý Trì không nghĩ tới sẽ gặp được họ ở nơi này, chàng có chút kinh ngạc. Nhưng khi thấy họ chỉ mang theo bốn thị vệ thân cận, không để cho đám người Tần Tranh mà Chiêu Ninh đế đã sắp xếp đi theo, chàng khó tránh giật mình trong lòng, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Đây đúng là cơ hội tốt để tiếp cận bọn họ!
Tề Ngạn nghẹn lời, không giả bộ nữa, hắn đi tới ôm lấy bả vai chàng, nói giọng khẩn thiết: “Không nhớ ta cũng không sao, nhớ lời của huynh là được.”
“…”
Lục Quý Trì rất muốn đuổi cút hắn, nhưng lật lọng không phải tác phong của chàng, lúc trước do hoàn cảnh không cho phép, chàng chỉ có cách sống chết không thừa nhận tình cảm, nhưng giờ thánh chỉ đã ban xuống, không thừa nhận thì đúng là chơi xấu…
“Trông huynh kìa, không phải là quên rồi chứ? Không sao, ta đây nhắc cho huynh nhớ!” Tề Ngạn nghĩ tới chuyện ngày đó, bèn sáp tới bên tai chàng thì thầm, “Ta cược sớm muộn gì huynh cũng thích Khương Hằng, nếu ta thua, huynh kêu ta làm gì ta cũng làm. Còn nếu huynh thua… phải giơ cao tấm bảng ‘Bổn vương là kẻ đại ngốc’ chạy ba vòng quanh kinh thành? — Ngày đó ta đã đặt điều kiện như vậy, huynh đập bàn nói được, còn chế giễu ta hiểu lầm tình anh em chân thành hữu nghị giữa huynh với vị Khương tiểu thư…”
Lời còn chưa dứt đã bị Lục Quý Trì xấu hổ luống cuống giơ tay bịt miệng.
“Có tin ông đây giết mi diệt khẩu không!”
Tề Ngạn vừa vùng vẫy vừa tức cười, hắn đang định đáp, lại thấy người bạn nhỏ luôn cao ngạo đột nhiên thay đổi sắc mặt, cắn răng nặn ra mấy chữ: “Chạy thì chạy! Ông đây sợ mi sao!”
Tề Ngạn thừ người trong chốc lát.
Hắn chỉ thấy điệu bộ của Lục Quý Trì quá mắc cười, quen thói trêu chọc chàng, hoàn toàn không mong đợi người có thân phận như chàng sẽ thật sự vứt hết thể diện mà thực hiện cam kết.
“Huynh…” Trông nét mặt thẫn thờ, sau khi đáp xong thì thả hắn ra, còn lộ ra vẻ xui xẻo, bóp trán buông xuôi như chấp nhận của Lục Quý Trì, “Thật hay đùa đó?”
Lục Quý Trì lườm sang hắn, thực sự muốn nói ‘đùa đấy’, nhưng lại nghĩ, chối bỏ vụ cá cược này khác nào phủ nhận tình cảm của chàng dành cho Khương Hằng, chàng không thể bật thốt thành lời — dù vụ cá cược này từ đầu tới cuối không có người thứ ba biết, Tề Ngạn dù có ăn vạ tới đâu cũng không thể ép buộc chàng.
“Anh cho người làm cái bảng, viết…” Lục Quý Trì ngẫm nghĩ rồi quay đầu dặn dò Ngụy Nhất Đao sau lưng, nhưng lời chưa nói hết đã bị Tề Ngạn kéo lại.
“Khoan khoan! Này, huynh thật sự định làm thế à?” Nhác thấy chàng tính làm thật, Tề Ngạn mất đi vẻ bông đùa, “Huynh là tông thất hoàng gia, gắn với thể diện hoàng thất đấy…”
“Người quân tử nói được làm được, hoàng huynh sẽ không trách tội ta, ” sau khi đưa ra quyết định, Lục Quý Trì bình tĩnh hơn, lại thấy Tề Ngạn thái độ thay đổi, rõ là khẩn trương, chàng chớp mắt cười đểu, “Nhưng y có trách tội kẻ đã ra chủ ý này cho ta hay không, thì ta không biết.”
Tề Ngạn: “…”
Chẳng lẽ đây chính là cười người hôm trước, hôm sau người cười (*) trong truyền thuyết?!
(*) Nguyên văn – phong thủy luân lưu chuyển – 风水轮流转
Thiếu niên thoắt cái cứng đờ cả người, đổ rạp xuống ôm lấy chân chàng: “Điện hạ! Đừng mà — –!”
Lục Quý Trì sợ hú vía: “…Làm gì thế làm gì thế! Buông ta ra!”
Tề Ngạn nhắm tịt hai mắt: “Huynh đồng ý sẽ không chạy quanh kinh thành nữa thì ta buông!”
“Không được,” Lục Quý Trì cúi đầu nhìn hắn, khí thế hừng hực bảo, “Ta nào phải kẻ tiểu nhân nói lời không giữ lời! Hơn nữa sự thật là ta thích Khương Hằng, làm một người đàn ông, há lại không dám thừa nhận tình cảm của mình? Ngụy Nhất Đao, anh kêu người làm cho ta một tấm bảng! Càng to càng tốt! Trên viết mấy chữ ‘Bổn vương là kẻ đại ngốc’ thật to vào!”
Tề Ngạn: “…”
Ngụy Nhất Đao móc lỗ tai: “…Bổn vương sao cơ?”
“Là kẻ đại ngốc.”
“…”
Trong khoảnh khắc Ngụy Nhất Đao cảm giác như tai mình đã nghễnh ngãng, từ cửa phủ Vinh quốc công sau lưng Lục Quý Trì, Khương Hằng tay mang thứ gì đó bước ra.
“Điện hạ vẫn chưa đi sao?” Ánh mắt nàng hơi sáng, chân bước nhanh ra ngoài, nhưng lời chưa dứt, đã trông thấy Tề Ngạn đang ôm chặt lấy bắp đùi Lục Quý Trì, “Tề nhị công tử? Hai người đang…”
“Chị dâu ơi mau tới khuyên huynh ấy, huynh ấy muốn giơ cao tấm bảng ‘Bổn vương là kẻ đại ngốc’ chạy vòng quanh kinh thành đấy!”
Khương Hằng: “…?!”
“Thằng nhóc thối tha nói bậy bạ gì thế!” Lục Quý Trì vung tay đẩy quách người bạn nhỏ ra, rồi ngoảnh đầu nhìn về phía Khương Hằng, cười khan chữa cháy: “Đừng để ý tới hắn, gần đây hắn bị động kinh, hay lên cơn nói năng luyên thuyên lắm…”
Khương Hằng chớp mắt: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà!” Lục Quý Trì rất sợ Tề Ngạn sẽ phanh phui chuyện ngu xuẩn của bản thân, chàng lườm sang hắn uy hiếp: Còn dám nói thêm thì ông đây sẽ đi chạy ngay! Rồi tới cáo trạng với hoàng huynh là do mi ép buộc!
Tề Ngạn: Mi dám làm thế ông sẽ nói cho cô vợ nhỏ nhà mi biết những chuyện ngu ngốc mi làm!
Lục Quý Trì: Đậu mòe mi cứ thử đi!
Tề Ngạn: Lên luôn, lên luôn, ông đây cóc sợ!
Hai người phóng ra ánh mắt chém giết, Khương Hằng không hiểu đầu đuôi, trông vậy thì khóe miệng giần giật, nàng ngoái đầu nhìn về phía Ngụy Nhất Đao.
Mặc dù Ngụy Nhất Đao không hề hay biết chuyện, nhưng Lục Quý Trì thấy vậy vẫn phải vội đẩy anh ta ra sau lưng: “Khụ khụ, cơ mà, sao tự nhiên nàng lại ra đây?”
Rõ ràng chàng đang có chuyện không muốn mình biết, đôi tròng mắt Khương Hằng đảo quanh, nàng giơ túi giấy dầu trong tay lên: “Đây là món bánh xốp nhân đào mới ra lò của Bách Vị các, ngon lắm, hồi nãy điện hạ đi gấp quá, thiếp quên không đưa chàng nếm thử. Lúc quay lại phòng thì đột nhiên nhớ ra, nên mới chạy ra xem chàng còn ở đây không…”
Bách Vị các chính là tiệm bánh ngọt nơi hai người chính thức gặp gỡ nói chuyện lần đầu.
Lục Quý Trì ngẩn ra, sực nhớ tới lúc đó gặp nàng, chàng còn học bộ dáng hừ lạnh của nguyên chủ, như kẻ có bệnh, lỗ tai không khỏi nóng bừng lên, cả người chợt thấy lúng túng.
Nhưng cũng thoáng thấy sung sướng lạ thường.
Lúc đó chàng nào có nghĩ tới tương lai chàng sẽ khăng khít với nàng như bây giờ.
“Vết thương nàng còn chưa khỏe, bảo đám nha hoàn làm là được rồi, sao còn tự mình chạy ra ngoài?” Lục Quý Trì hớn hở nhận lấy túi bánh, Ngụy Nhất Đao vô thức tiến lên định bụng cầm giúp chàng, bị chàng đánh ‘đét’ một cái đẩy ra.
Thấy thiếu niên ôm chặt túi bánh vào lòng xem như bảo bối, khóe mắt chân mày đều ánh lên vui mừng, hai mắt Khương Hằng cũng sáng bừng ý cười: “Từ giờ đến mai còn lâu thật đấy.”
Câu này nói ra không đầu không đuôi, nhưng Lục Quý Trì thoáng nghe đã hiểu: Phải qua mấy canh giờ nữa mới tới ngày mai, mẹ ơi Hằng Hằng nhà chàng không nỡ xa chàng đây mà!
Lỗ tai thiếu niên càng thêm nóng rực, chàng toét miệng cười như ngây dại: “Vậy mai… ta tới đón nàng sớm hơn nhé?”
Khương Hằng đặc biệt thích vân vê vành tai đỏ ửng của chàng, nhưng lúc này đương có người ngoài nên không tiện ra tay, nàng đành cúi mắt giấu đi sự tiếc nuối, cười khẽ đáp một tiếng: ‘Được ạ.”
Hai người đứng cách nhau không gần chẳng xa, thoạt nhìn như rất quy củ, không có bất kỳ hành động mập mờ, nhưng bầu không khí sao mà gắn bó như keo như sơn, ngọt ngào ngây ngấy, Tề Ngạn xem kịch vui không thành lại còn bị thồn một đống cơm chó (*) vào họng làm cho méo miệng, cay hết cả mắt.
(*) cẩu lương
Nhức mắt, quá nhức mắt.
***
Chủ kèo là Tề Ngạn đã lên tiếng xí xóa, Lục Quý Trì chẳng ngốc mà bám riết đòi thực hiện cam kết – trong vụ này người đặt kèo là Tề Ngạn, người mất mặt cũng là hắn mà?
Tề Ngạn cảm thấy bản thân bị thua thiệt, hạch sách Lục Quý Trì một bữa cơm, sau đó mới quên chuyện này đi. Thế nhưng hắn lại là tên không giữ lời, rỗi hơi lại đem chuyện cũ ra kháy Lục Quý Trì đôi ba câu, Lục Quý Trì cũng chẳng vừa, quay về cáo trạng với mẹ hắn, nói hắn gần đây chơi bời lêu lổng, báo hại Tề Ngạn thời gian đó lần nào về nhà cũng no đòn.
Dĩ nhiên điều này là nói sau, quay trở về ngày hôm đó, sau khi cùng Tề Ngạn ăn uống no say, Lục Quý Trì trở về phủ nghiên cứu nhiệm vụ.
Mấy hôm nay chàng luôn suy nghĩ một điều: Làm sao có thể nâng cao địa vị của bản thân trong lòng Chiêu Ninh đế, để sớm thoát kiếp sống phập phồng lo sợ.
Con đường rời xa kinh thành nay đã không thể thành hiện thực. Chưa kể Chiêu Ninh đế có đồng ý để chàng rời kinh hay không, dù đồng ý, Lục Quý Trì cũng không dám chắc có thể đưa mẹ già ra khỏi cung — suy cho cùng bà cũng là thái hậu một nước, Chiêu Ninh đế lại rất quan tâm người mẹ ruột này, không có y gật đầu đồng ý, những mong muốn của chàng chỉ là hão huyền mà thôi.
Còn về chuyện khác…
Ôm bắp đùi, vờ vịt ngây thơ, tranh thủ thiện cảm chỉ là cách nhất thời, muốn sống thẳng người, có tiếng nói trước đại nhân vật như Chiêu Ninh đế, sau một hồi đăm chiêu, Lục Quý Trì rút ra một kết luận: Chàng phải khiến bản thân trở thành người hữu dụng.
Thế gian này sẽ không có sự coi trọng vô duyên vô cớ, dù trước đó chàng có công cứu giá, nhưng đem so công lao này với lịch sử đen tối nhiều năm trước của nguyên chủ, Lục Quý Trì rất rõ ràng nó không hề đáng. Chỉ khi chàng hoàn thành tốt nhiệm vụ Chiêu Ninh đế giao phó, có được kết quả để y phải nhìn chàng bằng cặp mắt khác xưa, chàng mới thực sự có được sự coi trọng của ông anh hờ này. Nếu không, chàng vĩnh viễn là một đứa em ngày trước có mưu đồ tạo phản, dù giờ không có, nhìn đáng yêu hơn đôi chút nhưng cũng chỉ là phần tử có cũng được, không có cũng được.
Lục Quý Trì suy nghĩ rõ ràng, cho nên đối với nhiệm vụ làm nội gián mà Chiêu Ninh đế đề ra lần này, chàng nghiên cứu rất cẩn mật. Chỉ tiếc đối phương không cho chàng cơ hội, nên chàng mãi chưa nắm được thời cơ.
Cũng không rõ bọn họ sẽ nán lại kinh thành bao lâu…
Mắt thấy đã nhiều ngày trôi qua mà không có chút tiến triển, Lục Quý Trì không khỏi có chút nôn nóng, chàng đã định nghĩ cách tự tạo ra cơ hội.
Ấy thế mà có lẽ ông trời già cảm thương cho cuộc sống khó khăn của đứa trẻ xui xẻo này, chưa để chàng nghĩ ra cách, cơ hội đã tự tìm tới cửa.
“Tấn vương điện hạ?”
Lúc gặp hai anh em Vũ Văn Cạnh, Lục Quý Trì đang che chở Khương Hằng đi dạo ở trên phố.
Nói là đi dạo, thực ra cũng không hẳn, bởi vì Khương Hằng ngồi trên xe ngựa — vết thương trên chân nàng chưa lành, Lục Quý Trì không yên tâm, kêu người chuẩn bị một chiếc xe ngựa nhỏ.
Khương Hằng vốn không đồng ý — dạo phố là dạo phố, nếu không đi bộ sao còn thú vui dạo phố nữa? Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, cậu em trai nhiều năm không được ra ngoài của nàng đã nước mắt lưng tròng hỏi “Chị, em cũng muốn ra ngoài ngắm đường phố, một lúc thôi được không”, nàng sao có thể cự tuyệt?
Hơn nữa Lục Quý Trì cũng ngỏ lời sẽ sắp xếp thêm người bảo vệ Khương Từ, không để cho người qua đường đụng phải cậu, Khương Hằng do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Cho nên sau đó ba người đã ngồi trong xe ngựa chậm rãi đi trên phố phường, rồi Lục Quý Trì muốn xuống xe mua cho hai chị em chút đồ ăn ngon — không muốn để thuộc hạ đi thay, vì chàng vẫn khắc ghi hình ảnh lúc Khương Hằng nhận được đồ, hai mắt sẽ cong cong, nụ cười càng thêm ngọt ngào duyên dáng.
Khương Từ cũng nhìn chàng bằng cặp mắt ngạc nhiên xen lẫn phức tạp, cho là Lục Quý Trì đang vui, lại quên mất đường đường một vị vương gia lại chạy tới chạy lui giống như thị vệ thì có điều gì không ổn.
Đương lúc Lục Quý Trì mua được mấy xiên kẹo hồ lô trở về, đang chuẩn bị trèo lên xe ngựa, đột nhiên nghe tiếng gọi sau lưng, bèn ngoái đầu trông lại.
“Tam vương tử? Nhị công chúa?” Vũ Văn Cạnh là vị vương tử đứng hàng thứ ba ở Bắc Hạ, Vũ Văn Hợp Diệp lại là cô công chúa đứng hàng hai. Lục Quý Trì không nghĩ tới sẽ gặp được họ ở nơi này, chàng có chút kinh ngạc. Nhưng khi thấy họ chỉ mang theo bốn thị vệ thân cận, không để cho đám người Tần Tranh mà Chiêu Ninh đế đã sắp xếp đi theo, chàng khó tránh giật mình trong lòng, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Đây đúng là cơ hội tốt để tiếp cận bọn họ!