Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
“Nhóm thích khách đều mang khẩu âm Đại Chu, chiêu thức thân thủ cũng giống cách đánh người Đại Chu, lai lịch của bọn chúng là gì, còn cần chúng ta phải nói sao?” Người lên tiếng là một gã đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, đứng phía sau Vũ Văn Cạnh, “Nếu quý quốc không muốn đàm phán hòa bình, cứ nói thẳng là được! Hà tất phải vòng vo phí phạm…”
Vũ Văn Cạnh nhíu mày cắt ngang lời gã: “Sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, không được nói bậy!”
“Vương tử!”
“Lui ra.” Dung mạo Vũ Văn Cạnh tuấn tú, nhưng khí chất âm trầm, ánh mắt sắc bén, lúc y cười trông còn hòa nhã, đột nhiên sắc mặt lạnh lẽo thế này, lại có sức uy hiếp vô cùng.
Gã râu xồm tỏ vẻ không phục, nhưng cuối cùng vẫn nén giận, cúi đầu lui về phía sau.
“Thuộc hạ vô lễ, xin Tấn vương điện hạ chớ bận lòng,” Vũ Văn Hợp Diệp cũng vội giải vây, “Nếu không nhờ may mắn gặp được Tấn vương điện hạ, hôm nay chúng ta chưa chắc có thể an toàn trở về, còn phải cảm tạ điện hạ mới đúng!”
“Không cần khách sáo, ” Ngụy Nhất Đao đã sai người tìm một chiếc xe ngựa khác đến, Lục Quý Trì chịu đựng cơn đau đớn, dựa người trên chiếc đệm mềm Khương Hằng lấy tới, lúc này mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, “Chỉ là đám thích khách này… Nhị công chúa và tam vương tử cũng không nhìn ra lai lịch của bọn chúng sao?”
Vũ Văn Hợp Diệp ngừng lại, lắc đầu: “Trên người chúng không có lấy một đồ vật chứng minh thân phận, hơn nữa sau khi bị bắt thì đều tự sát ngay.”
“Một người sống cũng không?”
“Không có.”
Lục Quý Trì cau mày: “Hành động tỉ mỉ chặt chẽ, được huấn luyện bài bản, dường như không phải là sát thủ bình thường!”
“Phải.” Tròng mắt xanh thắm của Vũ Văn Cạnh chợt lóe lên sắc như đao, nhưng y không nói thêm.
“Dưới chân thiên tử lại có đám giặc tung hoành ngang ngược như vậy, chư vị yên tâm, bổn vương sẽ phái người đi bẩm báo hoàng huynh ngay. Hoàng huynh anh minh thần võ, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm ra chân tướng, có một câu trả lời thích đáng cho chư vị đây!”
Triều đình Bắc Hạ thật hỗn loạn, nhóm sát thủ này có đến tám, chín phần là kẻ địch của Vũ Văn Cạnh phái tới làm nhiễu nhương vụ đàm phán, nhưng hiện giờ Lục Quý Trì mang danh tặc tử có ý đồ thâu tóm chính quyền, dưới tình huống này, đương nhiên phải khích bác, châm ngòi ly gián một tí cho xứng với thân phận. Vì thế sau khi chàng nói xong, hai mắt đảo quanh, bắt đầu đặt điều ám chỉ, “Về chuyện vị huynh đệ kia lo lắng, Đại Chu ta là một nước lớn, nếu đã đồng ý đàm phán hòa bình, thì mặc cho quá trình gian nan nhường nào, cũng sẽ hành xử nghiêm chỉnh, chư vị cứ yên tâm.”
Lời này nghe như không chút lỗi lầm, nhưng vế “Mặc cho quá trình gian nan nhường nào” kia…
Đôi con ngươi lạnh băng của Vũ Văn Cạnh chợt động, y ngẩng phắt đầu lên nhìn chàng.
Lục Quý Trì học theo Chiêu Ninh đế, đáp lại y bằng một ánh mắt khó dò thâm sâu.
Triều đình Bắc Hạ hiện giờ chia làm hai phái, một phái chủ chiến, một phái chủ hòa. Là người đứng đầu phái chủ hòa, nếu như Vũ Văn Cạnh thực lòng muốn đàm phán, lẽ ra y nên dốc toàn lực để Chiêu Ninh đế tin tưởng thành ý của bọn họ, và tranh thủ đưa ra điều kiện có lợi với bên mình.
Nhưng động thái của Vũ Văn Cạnh lại không hợp lẽ thường — trong quá trình đàm phán mấy ngày qua, dù y tỏ ra vô cùng thành tâm, nhưng lại có hơi hướm kéo dài thời gian như đang muốn thăm dò điều gì.
Chiêu Ninh đế cũng vì điểm này, mà nghi ngờ y có quan hệ với người đứng sau lưng Việt vương phi.
Sở dĩ Lục Quý Trì cố tình ám chỉ những thích khách kia có khả năng do Chiêu Ninh đế phái tới, để buộc y đáp ứng đàm phán, chính vì muốn xem phản ứng của Vũ Văn Cạnh, từ đó nắm được chút tin tức có lợi.
— Vũ Văn Cạnh là một vương tử không được sủng ái, tuy rằng hiện nay có xu hướng vùng lên, nhưng tình hình nội bộ Bắc Hạ xem chừng không mấy lạc quan. Ám chỉ Chiêu Ninh đế phái thích khách ám sát y, ý đồ giá họa cho kình địch của y, khiến y nghĩ rằng nếu y còn không thỏa hiệp thì sẽ nhanh chóng mất đi vị thế đứng đầu trên triều đường, chuyện cứ vậy sẽ thành.
Vũ Văn Cạnh dù ngoài miệng nói vậy nhưng ắt hẳn trong lòng sẽ có suy đoán — dù không có, nghe xong lời ‘nhắc nhở’ của Lục Quý Trì, y không thể không cân nhắc kỹ càng hơn.
Lục Quý Trì vô cùng hài lòng, cũng không nôn nóng quan sát phản ứng của y, sau khi dứt lời và ném cho Vũ Văn Cạnh một ánh mắt ‘Buổi tối gặp’, chàng bèn cáo từ.
Trông theo bóng dáng chàng, Vũ Văn Cạnh như có điều suy tư, tay nắm chặt tờ giấy giấu trong tà áo.
Vũ Văn Hợp Diệp thấy sắc mặt y khác thường, khó hiểu hỏi: “Anh sao thế?”
“Vị Tấn vương điện hạ này…”
“Hử?”
“Không có gì,” Vũ Văn Cạnh thu hồi tầm mắt, bàn tay vuốt nhẹ lên chuôi kiếm toàn thân đen sắc bên hông, “Anh chỉ đang nghĩ, tin tức chúng ta nhận được lúc sắp đến kinh thành Đại Chu, là thật hay không thật.”
Vũ Văn Hợp Diệp sửng sốt, sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc: “Luyện sắt là kỹ thuật trấn quốc của Bắc Hạ, Hợp Diệp cho rằng, thà tin là thật, còn hơn không.”
Vũ Văn Cạnh không đáp, hồi lâu xoay người bảo: “Về trước đã.”
***
“Cho nên cái kia gã râu xồm kia nói đúng, đám sát thủ tất cả là người Đại Chu?”
“Phải, thuộc hạ đã cùng các huynh đệ xác nhận nhiều lần.”
“Sát thủ là người Đại Chu, không có nghĩa người đứng sau lưng cũng là người Đại Chu… Chuyện này cứ gác qua một bên đã. Hiện trường xảy ra chuyện ngày hôm nay, các anh đã cẩn thận kiểm tra chưa? Có phát hiện manh mối gì không?”
“Lúc đánh nhau xong, mọi người đều dò xét tại chỗ một lần, không có dấu vết, sau đó binh lính của phủ Kinh triệu doãn tới, chúng thuộc hạ đành…”
“Ối quên khuấy mất bọn họ… Được rồi, anh lui ra trước đi, những chuyện khác đợi quay về phủ rồi nói sau.”
“Dạ…”
Xe ngựa lộc cộc chạy về phía phủ Vinh quốc công, Khương Hằng khoác vai em trai ngồi yên tĩnh một bên, ánh mắt chiếu tới Lục Quý Trì đang nói chuyện cùng thuộc hạ.
Ngay từ lúc anh em Vũ Văn Cạnh xuất hiện, nàng và Khương Từ đã không nói câu gì.
Khương Từ do không biết nói gì, tuổi tác cậu còn nhỏ, dù thiên chất thông minh, cũng không thể nghe hiểu những ám chỉ ngấm ngầm giữa Lục Quý Trì và Vũ Văn Cạnh.
Còn Khương Hằng…
“Nàng…sao thế? Sao lại nhìn ta như vậy?” Vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt trong veo sâu thăm thẳm của cô vợ nhỏ, như thể nhìn thấu hết thảy, Lục Quý Trì giật mình, vội nén cơn đau trên cơ thể sáp lại gần nàng.
Khương Hằng nhìn chàng, mặt mày dần giãn ra: “Không có gì, chỉ là cảm thấy điện hạ hôm nay thật khác với mọi ngày.”
Đương nhiên phải khác!
Trăm công nghìn sức mới được một lần anh hùng cứu mỹ nhân mà còn chưa đủ trội à!
Lục Quý Trì không kìm chế được, cười sang sảng hai tiếng, lại có chút ngượng ngùng, hỏi nàng bằng một giọng rõ đắc ý: “Có phải cảm thấy hôm nay ta cực kỳ ngầu lòi… à đẹp trai hay không?”
Khương Hằng ngỡ ngàng, trong mắt hiện lên ý cười, sau đó nghiêm nghị lắc đầu.
“…Không, không đẹp trai á?” Nụ cười của Lục Quý Trì cứng lại, trông như mếu 囧.
“Đẹp chứ, không riêng hôm nay,” Khương Hằng chớp mắt, chất giọng mềm mại ghét sát bên chàng, “Ngày nào điện hạ cũng vô cùng anh tuấn.”
Ối…mẹ kiếp!
Quả tim nhỏ của lão phu!!!
Ăn trúng một đòn khiến trái tim thiếu niên tê dại, sau đó, mắt thường cũng có thể thấy gương mặt tái nhợt của chàng đang dần dần đỏ lên.
Khương Từ bị ép chứng kiến cảnh này: “….”
Đột nhiên cảm thấy yên lòng là như vậy?
“Ở, ở đây còn có trẻ nhỏ, chúng ta kín đáo chút đi, đợi lúc nào riêng tư chỉ có hai người, rồi… Khụ khụ.” Lục Quý Trì đè nén khóe môi đang dần nhếch cao hơn, ra vẻ trấn tĩnh mà ho khan một tiếng.
Khương Hằng sắp bật cười thành tiếng, nàng nhẫn nhịn, như thuận miệng hỏi: “Điện hạ cảm thấy những sát thủ hôm nay là do ai phái tới?”
Bầu không khí ấm áp nhẹ nhàng, còn mang theo ngọt ngào, Lục Quý Trì bất cẩn buột miệng thốt ra: “Còn có thể là ai, chẳng phải là kẻ địch của Vũ Văn Cạnh sao…”
“Hửm?”
Hai mắt Khương Hằng cong cong, vẻ mặt vẫn rất bình thường, Lục Quý Trì sau khi định thần lại thì vội cười giả lả, xua tay bảo: “Ta chỉ đoán mò thôi, không chắc đâu. Nàng biết mà, từ lâu ta đã không lên triều cũng không để ý chính sự nữa.”
Chuyện nội gián quá mức nguy hiểm, Lục Quý Trì không muốn để nàng biết, tránh cho nàng lo lắng.
Tròng mắt Khương Hằng hơi lóe, không truy vấn thêm nữa, nàng nhoẻn miệng cười, như chưa hề phát sinh chuyện gì: “Thiếp cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, chuyện Bắc Hạ nội loạn, tình cảnh khó khăn của vị tam vương tử này trong triều đình thiếp cũng có nghe qua, nhưng không được rõ ràng lắm… Dù sao thì hôm nay cũng coi như chịu chung hoạn nạn, thiếp có phần tò mò, không biết điện hạ có thể kể thiếp nghe một chút được không?”
Chuyện này cũng đơn giản. Lục Quý Trì gật đầu, bắt đầu kể cho nàng những chuyện chàng nghe ngóng được từ phía Chiêu Ninh đế, liên quan tới nội đấu của Bắc Hạ và tình cảnh của hai anh em Vũ Văn Cạnh.
Khương Hằng tươi cười nghe như thường, đôi chỗ không hiểu thì có hỏi lại vài câu. Lục Quý Trì không hề đề phòng, nhanh chóng nói hết những gì chàng biết cho nàng nghe — đương nhiên, một số điều không nên nói thì sẽ không nói.
Nhưng mà…
Đối diện chàng là Khương Hằng.
Trong khoảnh khắc chàng không hề hay biết, Khương Hằng đã khẳng định được suy đoán của bản thân tới tám chín phần.
Chỉ là nàng không nói gì, hai mắt hơi cụp xuống.
Nếu là chuyện chàng thực sự muốn làm, nàng sẽ dốc sức giúp chàng.
***
Chả mấy mà đã đến của phủ Vinh quốc công.
Khương Hằng đỡ em trai xuống xe ngựa, rồi vẫy tay với Lục Quý Trì: “Điện hạ dưỡng thương cho khỏe, ngày mai thiếp sẽ qua thăm chàng.”
Lục Quý Trì gật đầu cười gian, trong đầu hiện lên hình ảnh lần trước chàng đút thuốc cho nàng, tâm tình chợt thấy nhộn nhạo hết cả lên. Đang định lên tiếng đáp, cách đó không xa chợt truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, mọi người ngoái đầu trông lại theo bản năng, thấy một người đàn ông đứng tuổi thân vận như võ tướng, cả người hứng gió nằm sương, đang cưỡi trên lưng con ngựa cao lớn phi như bay về phía này.
“Cha…cha?!”
Giọng điệu kinh ngạc của Khương Từ khiến Lục Quý Trì sửng sốt, chỉ trong khoảnh khắc này, người đàn ông trung niên đã phi tới trước mặt bọn họ, xoay người nhảy xuống ngựa.
“A Hằng? A Từ? Sao mấy đứa lại ra đây?” Dáng người ông tầm trung, tướng mạo nho nhã, ngũ quan thoạt nhìn giống Khương Từ vài phần, chỉ là khi cười rộ lên thì không giấu được nét phóng khoáng cởi mở, ông bế bổng Khương Từ lên, lại xoa xoa đầu Khương Hằng, nói chuyện nhanh như tên bắn, “Chẳng lẽ biết hôm nay cha về, đặc biệt ra đón cha sao?”
Vũ Văn Cạnh nhíu mày cắt ngang lời gã: “Sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, không được nói bậy!”
“Vương tử!”
“Lui ra.” Dung mạo Vũ Văn Cạnh tuấn tú, nhưng khí chất âm trầm, ánh mắt sắc bén, lúc y cười trông còn hòa nhã, đột nhiên sắc mặt lạnh lẽo thế này, lại có sức uy hiếp vô cùng.
Gã râu xồm tỏ vẻ không phục, nhưng cuối cùng vẫn nén giận, cúi đầu lui về phía sau.
“Thuộc hạ vô lễ, xin Tấn vương điện hạ chớ bận lòng,” Vũ Văn Hợp Diệp cũng vội giải vây, “Nếu không nhờ may mắn gặp được Tấn vương điện hạ, hôm nay chúng ta chưa chắc có thể an toàn trở về, còn phải cảm tạ điện hạ mới đúng!”
“Không cần khách sáo, ” Ngụy Nhất Đao đã sai người tìm một chiếc xe ngựa khác đến, Lục Quý Trì chịu đựng cơn đau đớn, dựa người trên chiếc đệm mềm Khương Hằng lấy tới, lúc này mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, “Chỉ là đám thích khách này… Nhị công chúa và tam vương tử cũng không nhìn ra lai lịch của bọn chúng sao?”
Vũ Văn Hợp Diệp ngừng lại, lắc đầu: “Trên người chúng không có lấy một đồ vật chứng minh thân phận, hơn nữa sau khi bị bắt thì đều tự sát ngay.”
“Một người sống cũng không?”
“Không có.”
Lục Quý Trì cau mày: “Hành động tỉ mỉ chặt chẽ, được huấn luyện bài bản, dường như không phải là sát thủ bình thường!”
“Phải.” Tròng mắt xanh thắm của Vũ Văn Cạnh chợt lóe lên sắc như đao, nhưng y không nói thêm.
“Dưới chân thiên tử lại có đám giặc tung hoành ngang ngược như vậy, chư vị yên tâm, bổn vương sẽ phái người đi bẩm báo hoàng huynh ngay. Hoàng huynh anh minh thần võ, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm ra chân tướng, có một câu trả lời thích đáng cho chư vị đây!”
Triều đình Bắc Hạ thật hỗn loạn, nhóm sát thủ này có đến tám, chín phần là kẻ địch của Vũ Văn Cạnh phái tới làm nhiễu nhương vụ đàm phán, nhưng hiện giờ Lục Quý Trì mang danh tặc tử có ý đồ thâu tóm chính quyền, dưới tình huống này, đương nhiên phải khích bác, châm ngòi ly gián một tí cho xứng với thân phận. Vì thế sau khi chàng nói xong, hai mắt đảo quanh, bắt đầu đặt điều ám chỉ, “Về chuyện vị huynh đệ kia lo lắng, Đại Chu ta là một nước lớn, nếu đã đồng ý đàm phán hòa bình, thì mặc cho quá trình gian nan nhường nào, cũng sẽ hành xử nghiêm chỉnh, chư vị cứ yên tâm.”
Lời này nghe như không chút lỗi lầm, nhưng vế “Mặc cho quá trình gian nan nhường nào” kia…
Đôi con ngươi lạnh băng của Vũ Văn Cạnh chợt động, y ngẩng phắt đầu lên nhìn chàng.
Lục Quý Trì học theo Chiêu Ninh đế, đáp lại y bằng một ánh mắt khó dò thâm sâu.
Triều đình Bắc Hạ hiện giờ chia làm hai phái, một phái chủ chiến, một phái chủ hòa. Là người đứng đầu phái chủ hòa, nếu như Vũ Văn Cạnh thực lòng muốn đàm phán, lẽ ra y nên dốc toàn lực để Chiêu Ninh đế tin tưởng thành ý của bọn họ, và tranh thủ đưa ra điều kiện có lợi với bên mình.
Nhưng động thái của Vũ Văn Cạnh lại không hợp lẽ thường — trong quá trình đàm phán mấy ngày qua, dù y tỏ ra vô cùng thành tâm, nhưng lại có hơi hướm kéo dài thời gian như đang muốn thăm dò điều gì.
Chiêu Ninh đế cũng vì điểm này, mà nghi ngờ y có quan hệ với người đứng sau lưng Việt vương phi.
Sở dĩ Lục Quý Trì cố tình ám chỉ những thích khách kia có khả năng do Chiêu Ninh đế phái tới, để buộc y đáp ứng đàm phán, chính vì muốn xem phản ứng của Vũ Văn Cạnh, từ đó nắm được chút tin tức có lợi.
— Vũ Văn Cạnh là một vương tử không được sủng ái, tuy rằng hiện nay có xu hướng vùng lên, nhưng tình hình nội bộ Bắc Hạ xem chừng không mấy lạc quan. Ám chỉ Chiêu Ninh đế phái thích khách ám sát y, ý đồ giá họa cho kình địch của y, khiến y nghĩ rằng nếu y còn không thỏa hiệp thì sẽ nhanh chóng mất đi vị thế đứng đầu trên triều đường, chuyện cứ vậy sẽ thành.
Vũ Văn Cạnh dù ngoài miệng nói vậy nhưng ắt hẳn trong lòng sẽ có suy đoán — dù không có, nghe xong lời ‘nhắc nhở’ của Lục Quý Trì, y không thể không cân nhắc kỹ càng hơn.
Lục Quý Trì vô cùng hài lòng, cũng không nôn nóng quan sát phản ứng của y, sau khi dứt lời và ném cho Vũ Văn Cạnh một ánh mắt ‘Buổi tối gặp’, chàng bèn cáo từ.
Trông theo bóng dáng chàng, Vũ Văn Cạnh như có điều suy tư, tay nắm chặt tờ giấy giấu trong tà áo.
Vũ Văn Hợp Diệp thấy sắc mặt y khác thường, khó hiểu hỏi: “Anh sao thế?”
“Vị Tấn vương điện hạ này…”
“Hử?”
“Không có gì,” Vũ Văn Cạnh thu hồi tầm mắt, bàn tay vuốt nhẹ lên chuôi kiếm toàn thân đen sắc bên hông, “Anh chỉ đang nghĩ, tin tức chúng ta nhận được lúc sắp đến kinh thành Đại Chu, là thật hay không thật.”
Vũ Văn Hợp Diệp sửng sốt, sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc: “Luyện sắt là kỹ thuật trấn quốc của Bắc Hạ, Hợp Diệp cho rằng, thà tin là thật, còn hơn không.”
Vũ Văn Cạnh không đáp, hồi lâu xoay người bảo: “Về trước đã.”
***
“Cho nên cái kia gã râu xồm kia nói đúng, đám sát thủ tất cả là người Đại Chu?”
“Phải, thuộc hạ đã cùng các huynh đệ xác nhận nhiều lần.”
“Sát thủ là người Đại Chu, không có nghĩa người đứng sau lưng cũng là người Đại Chu… Chuyện này cứ gác qua một bên đã. Hiện trường xảy ra chuyện ngày hôm nay, các anh đã cẩn thận kiểm tra chưa? Có phát hiện manh mối gì không?”
“Lúc đánh nhau xong, mọi người đều dò xét tại chỗ một lần, không có dấu vết, sau đó binh lính của phủ Kinh triệu doãn tới, chúng thuộc hạ đành…”
“Ối quên khuấy mất bọn họ… Được rồi, anh lui ra trước đi, những chuyện khác đợi quay về phủ rồi nói sau.”
“Dạ…”
Xe ngựa lộc cộc chạy về phía phủ Vinh quốc công, Khương Hằng khoác vai em trai ngồi yên tĩnh một bên, ánh mắt chiếu tới Lục Quý Trì đang nói chuyện cùng thuộc hạ.
Ngay từ lúc anh em Vũ Văn Cạnh xuất hiện, nàng và Khương Từ đã không nói câu gì.
Khương Từ do không biết nói gì, tuổi tác cậu còn nhỏ, dù thiên chất thông minh, cũng không thể nghe hiểu những ám chỉ ngấm ngầm giữa Lục Quý Trì và Vũ Văn Cạnh.
Còn Khương Hằng…
“Nàng…sao thế? Sao lại nhìn ta như vậy?” Vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt trong veo sâu thăm thẳm của cô vợ nhỏ, như thể nhìn thấu hết thảy, Lục Quý Trì giật mình, vội nén cơn đau trên cơ thể sáp lại gần nàng.
Khương Hằng nhìn chàng, mặt mày dần giãn ra: “Không có gì, chỉ là cảm thấy điện hạ hôm nay thật khác với mọi ngày.”
Đương nhiên phải khác!
Trăm công nghìn sức mới được một lần anh hùng cứu mỹ nhân mà còn chưa đủ trội à!
Lục Quý Trì không kìm chế được, cười sang sảng hai tiếng, lại có chút ngượng ngùng, hỏi nàng bằng một giọng rõ đắc ý: “Có phải cảm thấy hôm nay ta cực kỳ ngầu lòi… à đẹp trai hay không?”
Khương Hằng ngỡ ngàng, trong mắt hiện lên ý cười, sau đó nghiêm nghị lắc đầu.
“…Không, không đẹp trai á?” Nụ cười của Lục Quý Trì cứng lại, trông như mếu 囧.
“Đẹp chứ, không riêng hôm nay,” Khương Hằng chớp mắt, chất giọng mềm mại ghét sát bên chàng, “Ngày nào điện hạ cũng vô cùng anh tuấn.”
Ối…mẹ kiếp!
Quả tim nhỏ của lão phu!!!
Ăn trúng một đòn khiến trái tim thiếu niên tê dại, sau đó, mắt thường cũng có thể thấy gương mặt tái nhợt của chàng đang dần dần đỏ lên.
Khương Từ bị ép chứng kiến cảnh này: “….”
Đột nhiên cảm thấy yên lòng là như vậy?
“Ở, ở đây còn có trẻ nhỏ, chúng ta kín đáo chút đi, đợi lúc nào riêng tư chỉ có hai người, rồi… Khụ khụ.” Lục Quý Trì đè nén khóe môi đang dần nhếch cao hơn, ra vẻ trấn tĩnh mà ho khan một tiếng.
Khương Hằng sắp bật cười thành tiếng, nàng nhẫn nhịn, như thuận miệng hỏi: “Điện hạ cảm thấy những sát thủ hôm nay là do ai phái tới?”
Bầu không khí ấm áp nhẹ nhàng, còn mang theo ngọt ngào, Lục Quý Trì bất cẩn buột miệng thốt ra: “Còn có thể là ai, chẳng phải là kẻ địch của Vũ Văn Cạnh sao…”
“Hửm?”
Hai mắt Khương Hằng cong cong, vẻ mặt vẫn rất bình thường, Lục Quý Trì sau khi định thần lại thì vội cười giả lả, xua tay bảo: “Ta chỉ đoán mò thôi, không chắc đâu. Nàng biết mà, từ lâu ta đã không lên triều cũng không để ý chính sự nữa.”
Chuyện nội gián quá mức nguy hiểm, Lục Quý Trì không muốn để nàng biết, tránh cho nàng lo lắng.
Tròng mắt Khương Hằng hơi lóe, không truy vấn thêm nữa, nàng nhoẻn miệng cười, như chưa hề phát sinh chuyện gì: “Thiếp cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, chuyện Bắc Hạ nội loạn, tình cảnh khó khăn của vị tam vương tử này trong triều đình thiếp cũng có nghe qua, nhưng không được rõ ràng lắm… Dù sao thì hôm nay cũng coi như chịu chung hoạn nạn, thiếp có phần tò mò, không biết điện hạ có thể kể thiếp nghe một chút được không?”
Chuyện này cũng đơn giản. Lục Quý Trì gật đầu, bắt đầu kể cho nàng những chuyện chàng nghe ngóng được từ phía Chiêu Ninh đế, liên quan tới nội đấu của Bắc Hạ và tình cảnh của hai anh em Vũ Văn Cạnh.
Khương Hằng tươi cười nghe như thường, đôi chỗ không hiểu thì có hỏi lại vài câu. Lục Quý Trì không hề đề phòng, nhanh chóng nói hết những gì chàng biết cho nàng nghe — đương nhiên, một số điều không nên nói thì sẽ không nói.
Nhưng mà…
Đối diện chàng là Khương Hằng.
Trong khoảnh khắc chàng không hề hay biết, Khương Hằng đã khẳng định được suy đoán của bản thân tới tám chín phần.
Chỉ là nàng không nói gì, hai mắt hơi cụp xuống.
Nếu là chuyện chàng thực sự muốn làm, nàng sẽ dốc sức giúp chàng.
***
Chả mấy mà đã đến của phủ Vinh quốc công.
Khương Hằng đỡ em trai xuống xe ngựa, rồi vẫy tay với Lục Quý Trì: “Điện hạ dưỡng thương cho khỏe, ngày mai thiếp sẽ qua thăm chàng.”
Lục Quý Trì gật đầu cười gian, trong đầu hiện lên hình ảnh lần trước chàng đút thuốc cho nàng, tâm tình chợt thấy nhộn nhạo hết cả lên. Đang định lên tiếng đáp, cách đó không xa chợt truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, mọi người ngoái đầu trông lại theo bản năng, thấy một người đàn ông đứng tuổi thân vận như võ tướng, cả người hứng gió nằm sương, đang cưỡi trên lưng con ngựa cao lớn phi như bay về phía này.
“Cha…cha?!”
Giọng điệu kinh ngạc của Khương Từ khiến Lục Quý Trì sửng sốt, chỉ trong khoảnh khắc này, người đàn ông trung niên đã phi tới trước mặt bọn họ, xoay người nhảy xuống ngựa.
“A Hằng? A Từ? Sao mấy đứa lại ra đây?” Dáng người ông tầm trung, tướng mạo nho nhã, ngũ quan thoạt nhìn giống Khương Từ vài phần, chỉ là khi cười rộ lên thì không giấu được nét phóng khoáng cởi mở, ông bế bổng Khương Từ lên, lại xoa xoa đầu Khương Hằng, nói chuyện nhanh như tên bắn, “Chẳng lẽ biết hôm nay cha về, đặc biệt ra đón cha sao?”