Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Hồ Mai Khê*
**********
Nhóm dịch: Sea
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
(1583 chữ)
Truyện được đăng độc quyền trên truyen88.vip - Nghiêm cấm sao chép đăng lại!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
***
*Hồ Mai Khê là khu vực trọng điểm để phát triển khu thí điểm Đại Hà Tây, được bao quanh bởi khu đô thị sinh thái kiểu mẫu của thành phố Trường Sa.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài nhìn chằm chằm vào bức ảnh hoa đỗ quyên một lúc lâu.
Cánh hoa đỗ quyên tối màu giống như vệt máu đỏ thẫm trên mặt ghế cũ màu xanh xám đã có vết nứt.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài nhíu mày, suy nghĩ bay xa. Không hiểu sao cậu lại nhớ về hồi học cấp 2, nhớ tới chiếc quần đồng phục có vệt đỏ sậm khi các bạn nữ cùng lớp lần đầu tiên đến tháng, và chiếc ghế dài dính vết máu mà họ đã ngồi lên.
Chiêm Đài lắc đầu, vứt những suy nghĩ kỳ quặc bỗng dưng chui vào đầu đó ra sau gáy, rồi âm thầm quyết định.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Kể từ sau chuyện đóa hoa đỗ quyên xuất hiện trên ghế, chiếc xe buýt đã lại bị niêm phong, không chở khách nữa.
Chiêm Đài mặc áo phông, quần đen gọn gàng, sửa soạn đơn giản vào một chiếc ba lô. Nhân lúc trời tối, cậu lén lẻn vào trạm xuất phát của tuyến Lập San, nơi chiếc xe buýt xảy ra tai nạn đang đậu.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiếc xe đậu tận trong cùng của trạm đỗ. Chiêm Đài cầm đèn pin soi biển số xe, tìm một lượt. Có lẽ bởi sự đen đủi của vụ án kỳ lạ mà tài xế đã gặp phải, nên những xe khác đều đậu rất xa chiếc xe này. Nó nằm lẻ loi dưới một gốc cây cách đó mười mấy mét như một hòn đảo cô độc.
Xung quanh lặng ngắt, đêm tháng Bảy mà không nghe thấy tiếng ve kêu. Bầu không khí đặc quánh, như thể đang ngưng tụ một luồng hơi máu vô hình, bốc lên mùi tanh hôi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài khịt khịt mũi, nheo mắt lại và lấy ra thanh kiếm gỗ đào từ trong ba lô.
Mũi kiếm khẽ vung lên, lá bùa bốc cháy lóe lên ánh sáng trong vắt rồi tắt lịm. Tro bùa bay lả tả như tơ liễu màu đen, rắc lên thân kiếm, chẳng khác gì bọc một lớp lụa mỏng cho thanh kiếm.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiếc xe buýt kiểu cũ, vẫn sử dụng cửa sổ trượt truyền thống. Chiêm Đài lượn một vòng quanh xe, quả nhiên tìm thấy một cửa sổ chưa đẩy hết. Thanh kiếm gỗ đào lách vào bên trong cửa sổ, đẩy ra một khe nhỏ.
Cậu kéo cửa sổ xe ra, chống tay vào bên cửa sổ để lấy đà nhảy vào trong xe.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ánh trăng cùng ánh đèn đột ngột biến mất, trong xe càng tối hơn. Chiêm Đài rọi đèn pin đến đâu là nơi đó sẽ có một vòng sáng nhỏ.
Ánh đèn pin lia sang trái, sang phải. Những chỗ được ánh đèn chiếu tới đều rất bình thường, càng tô đậm sự u ám đáng sợ của những nơi không được rọi đến, làm nổi bật ánh sáng huyền ảo lập lòe, khơi dậy trí tưởng tượng vô biên.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tất cả những nỗi sợ hãi của con người vốn bắt nguồn từ những điều chưa biết.
Giống như lúc này, Chiêm Đài nhẹ nhàng chạm vào bông hoa đỗ quyên đỏ tươi mơn mởn, nhưng lại không có manh mối nào về cách nó đã xuất hiện trong một đêm.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nó không phải được sơn lên, không phải được khắc lên, không phải được phun lên, không phải được vẽ lên.
Bông hoa như được mọc trên chiếc ghế này, lấy chất liệu nhựa của ghế làm đất mà cắm sâu gốc rễ và cành lá vào. Bất kể dùng cách nào cũng không thể xóa mờ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài suy nghĩ một lúc, sau đó tắt luôn đèn pin, áp hai lòng bàn tay vào nhau, đầu ngón tay miết khẽ một cái. Một ngọn lửa màu trắng xuất hiện trên đầu ngón tay cậu, linh hoạt như có sinh mệnh, nhảy lên chiếc ghế có bông hoa đỗ quyên hệt như một con cá nhỏ.
Ánh sáng trắng giống như những sợi tơ nhện lan ra trên cánh hoa, chẳng mấy chốc đã kết thành một tấm lưới khổng lồ bằng ánh sáng trắng, càng lúc càng thít chặt lại, quấn chỗ ngồi đó thành một cái kén vừa phồng vừa trắng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài chăm chú nhìn ‘mạng nhện’, khẽ niệm: “Chư tương phi tương, như thị hoan tương, chất chân nhược du, tự kiến cố minh.”*
*Những gì mắt thường nhìn thấy không phải là thật mà chỉ là ảnh ảo, thực chất tốt nhưng vẻ ngoài ngỡ kém, không phô trương nên mới sáng ngời.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mạng nhện màu trắng lóe lên ánh sáng ngọc trai mờ nhạt, lại nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Không có gì xảy ra.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài nhíu mày, cầm thanh kiếm gỗ đào vạch qua vạch lại lên sàn xe một cách buồn bực.
Ngẫm nghĩ một hồi mà vẫn không có manh mối, cậu bèn đi từ giữa khoang xe lên phía đầu xe, vừa đi vừa suy nghĩ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng bước chân của Chiêm Đài giẫm lên sàn xe rõ mồn một, như lưỡi dao cứa từng nhát vào tim.
Rõ ràng là cậu không sợ hãi, nhưng cơ thể cậu dường như còn ý thức được nguy hiểm trước cả tâm lí. Không biết từ khi nào mà lòng bàn tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi, làm ướt cả chuôi kiếm.
Chiêm Đài đi đến đầu xe, mọi thứ ở ghế lái vẫn như thường, cửa lên bên trái cũng không có gì khác thường. Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi quay người lại, đồng thời liếc nhìn gương chiếu hậu cạnh cửa xe. Đôi con ngươi liền giãn ra, cơ bắp toàn thân bỗng căng chặt, cậu lập tức lăn một vòng ra sau ghế lái và ngồi thụp xuống.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vừa rồi, một vạt áo màu đỏ đã thoáng hiện lên trong gương chiếu hậu.
Hoa văn đám mây phức tạp, màu đỏ như máu.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài cắn chặt răng, nắm chắc chuôi kiếm. Sau khi hít một hơi thật sâu, cậu thò đầu ra lần nữa.
Lần này, trong gương chiếu hậu không có gì.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài đi tới trước cửa xe, dán mặt vào cửa kính và nhìn bên trái, bên phải rồi phía sau xe, nhưng chỉ thấy bãi đậu xe vắng tanh cùng với một dãy xe buýt đậu ngay ngắn ở đằng xa.
Bất luận vạt áo màu đỏ kia là thứ gì thì lúc này cũng không có ở bên ngoài xe.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nếu nó đã không ở bên ngoài xe thì chỉ có một khả năng.
Nó đã lên xe và đang ở trong xe.
Chiêm Đài bất thình lình xoay người lại, hét to một tiếng rồi vung thanh kiếm gỗ đào chém xuống, chạm vào sàn xe đánh ‘keng’, làm bung ra một lớp tro bùa màu đen.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cậu mượn lực ở eo, rút kiếm lên, chém sang hai bên. Thế mà cậu lại sử dụng ngón nghề của m Sơn Thập Phương.
“Nhân mạng vô thường, khán thanh vân, vũ qua sơn thủy. Bách niên như mộng, hữu tự di hi, thập niên nhất di tu chân đạo*.” Chiêm Đài nhiều năm không niệm khẩu quyết luyện kiếm, giờ dựa vào kỹ năng nắm được hồi nhỏ, hiếm khi còn vung kiếm tự nhiên nhiên như này. Đường kiếm lưu loát sinh động, tro bùa bay múa theo mũi kiếm, vẽ ra trận pháp ‘canh phong’ (gió mạnh) trong không trung.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
*Sinh mệnh vô thường, ngắm mây xanh và mưa phủ kín cảnh vật. Trăm năm tựa như giấc mộng, như sự hư không tĩnh lặng huyền diệu; mười năm như đạo lí tu luyện.
“Canh phong phạt tác âm sơn vi quỷ. Tâm hành thường bất muội. Biến thập phương quan chiếu thiên địa.” Đầu Chiêm Đài toát mồ hôi hột, nhưng tốc độ trên tay không hề giảm. Khoang xe cũng lắc lư theo đường kiếm của cậu. Sự im ắng của buổi đêm đã biến mất từ lâu, trong tiếng gió xen lẫn tiếng chim hót ve kêu, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng khóc thút thít.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
*Trận gió mạnh trừng phạt âm sơn làm ma, tâm thiện thường không mê muội, hãy quan sát khắp trời đất bằng trí tuệ của mình.
Nhiệt độ của chuôi kiếm tăng lên từng chút một cho đến khi nóng rẫy, trận canh phong cuối cùng cũng làm nên trò trống. Chiêm Đài vững tâm phần nào, tay trái bắt ấn và hét to: “Tam giới chi nội,đại ánh ngô thân, vạn vật tốc hiện, động triệt giao tuệ*!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
*Trong vòng ba cõi, che chở thân ta, muôn loài nhanh hiện, tâm thông trí tỏ. (trích Kim Quang chú)
Ánh sáng trắng đột nhiên bừng lên trong trận canh phong, trận pháp đầy uy lực, từng mảng sương đen bốc lên. Tiểu yêu đen đủi không biết từ đâu đến bị trận canh phong lấy đi cái mạng nhỏ một cách dễ dàng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong khoang xe tức thì sáng như ban ngày, ngay cả kiến trên sàn xe và muỗi trong không trung cũng không còn chỗ ẩn nấp.
Chiêm Đài sửng sốt nhìn thẳng vào người xuất hiện trong ánh sáng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Là cô ư.”
Nhóm dịch: Sea
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
(1583 chữ)
Truyện được đăng độc quyền trên truyen88.vip - Nghiêm cấm sao chép đăng lại!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
***
*Hồ Mai Khê là khu vực trọng điểm để phát triển khu thí điểm Đại Hà Tây, được bao quanh bởi khu đô thị sinh thái kiểu mẫu của thành phố Trường Sa.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài nhìn chằm chằm vào bức ảnh hoa đỗ quyên một lúc lâu.
Cánh hoa đỗ quyên tối màu giống như vệt máu đỏ thẫm trên mặt ghế cũ màu xanh xám đã có vết nứt.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài nhíu mày, suy nghĩ bay xa. Không hiểu sao cậu lại nhớ về hồi học cấp 2, nhớ tới chiếc quần đồng phục có vệt đỏ sậm khi các bạn nữ cùng lớp lần đầu tiên đến tháng, và chiếc ghế dài dính vết máu mà họ đã ngồi lên.
Chiêm Đài lắc đầu, vứt những suy nghĩ kỳ quặc bỗng dưng chui vào đầu đó ra sau gáy, rồi âm thầm quyết định.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Kể từ sau chuyện đóa hoa đỗ quyên xuất hiện trên ghế, chiếc xe buýt đã lại bị niêm phong, không chở khách nữa.
Chiêm Đài mặc áo phông, quần đen gọn gàng, sửa soạn đơn giản vào một chiếc ba lô. Nhân lúc trời tối, cậu lén lẻn vào trạm xuất phát của tuyến Lập San, nơi chiếc xe buýt xảy ra tai nạn đang đậu.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiếc xe đậu tận trong cùng của trạm đỗ. Chiêm Đài cầm đèn pin soi biển số xe, tìm một lượt. Có lẽ bởi sự đen đủi của vụ án kỳ lạ mà tài xế đã gặp phải, nên những xe khác đều đậu rất xa chiếc xe này. Nó nằm lẻ loi dưới một gốc cây cách đó mười mấy mét như một hòn đảo cô độc.
Xung quanh lặng ngắt, đêm tháng Bảy mà không nghe thấy tiếng ve kêu. Bầu không khí đặc quánh, như thể đang ngưng tụ một luồng hơi máu vô hình, bốc lên mùi tanh hôi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài khịt khịt mũi, nheo mắt lại và lấy ra thanh kiếm gỗ đào từ trong ba lô.
Mũi kiếm khẽ vung lên, lá bùa bốc cháy lóe lên ánh sáng trong vắt rồi tắt lịm. Tro bùa bay lả tả như tơ liễu màu đen, rắc lên thân kiếm, chẳng khác gì bọc một lớp lụa mỏng cho thanh kiếm.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiếc xe buýt kiểu cũ, vẫn sử dụng cửa sổ trượt truyền thống. Chiêm Đài lượn một vòng quanh xe, quả nhiên tìm thấy một cửa sổ chưa đẩy hết. Thanh kiếm gỗ đào lách vào bên trong cửa sổ, đẩy ra một khe nhỏ.
Cậu kéo cửa sổ xe ra, chống tay vào bên cửa sổ để lấy đà nhảy vào trong xe.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ánh trăng cùng ánh đèn đột ngột biến mất, trong xe càng tối hơn. Chiêm Đài rọi đèn pin đến đâu là nơi đó sẽ có một vòng sáng nhỏ.
Ánh đèn pin lia sang trái, sang phải. Những chỗ được ánh đèn chiếu tới đều rất bình thường, càng tô đậm sự u ám đáng sợ của những nơi không được rọi đến, làm nổi bật ánh sáng huyền ảo lập lòe, khơi dậy trí tưởng tượng vô biên.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tất cả những nỗi sợ hãi của con người vốn bắt nguồn từ những điều chưa biết.
Giống như lúc này, Chiêm Đài nhẹ nhàng chạm vào bông hoa đỗ quyên đỏ tươi mơn mởn, nhưng lại không có manh mối nào về cách nó đã xuất hiện trong một đêm.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nó không phải được sơn lên, không phải được khắc lên, không phải được phun lên, không phải được vẽ lên.
Bông hoa như được mọc trên chiếc ghế này, lấy chất liệu nhựa của ghế làm đất mà cắm sâu gốc rễ và cành lá vào. Bất kể dùng cách nào cũng không thể xóa mờ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài suy nghĩ một lúc, sau đó tắt luôn đèn pin, áp hai lòng bàn tay vào nhau, đầu ngón tay miết khẽ một cái. Một ngọn lửa màu trắng xuất hiện trên đầu ngón tay cậu, linh hoạt như có sinh mệnh, nhảy lên chiếc ghế có bông hoa đỗ quyên hệt như một con cá nhỏ.
Ánh sáng trắng giống như những sợi tơ nhện lan ra trên cánh hoa, chẳng mấy chốc đã kết thành một tấm lưới khổng lồ bằng ánh sáng trắng, càng lúc càng thít chặt lại, quấn chỗ ngồi đó thành một cái kén vừa phồng vừa trắng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài chăm chú nhìn ‘mạng nhện’, khẽ niệm: “Chư tương phi tương, như thị hoan tương, chất chân nhược du, tự kiến cố minh.”*
*Những gì mắt thường nhìn thấy không phải là thật mà chỉ là ảnh ảo, thực chất tốt nhưng vẻ ngoài ngỡ kém, không phô trương nên mới sáng ngời.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mạng nhện màu trắng lóe lên ánh sáng ngọc trai mờ nhạt, lại nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Không có gì xảy ra.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài nhíu mày, cầm thanh kiếm gỗ đào vạch qua vạch lại lên sàn xe một cách buồn bực.
Ngẫm nghĩ một hồi mà vẫn không có manh mối, cậu bèn đi từ giữa khoang xe lên phía đầu xe, vừa đi vừa suy nghĩ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng bước chân của Chiêm Đài giẫm lên sàn xe rõ mồn một, như lưỡi dao cứa từng nhát vào tim.
Rõ ràng là cậu không sợ hãi, nhưng cơ thể cậu dường như còn ý thức được nguy hiểm trước cả tâm lí. Không biết từ khi nào mà lòng bàn tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi, làm ướt cả chuôi kiếm.
Chiêm Đài đi đến đầu xe, mọi thứ ở ghế lái vẫn như thường, cửa lên bên trái cũng không có gì khác thường. Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi quay người lại, đồng thời liếc nhìn gương chiếu hậu cạnh cửa xe. Đôi con ngươi liền giãn ra, cơ bắp toàn thân bỗng căng chặt, cậu lập tức lăn một vòng ra sau ghế lái và ngồi thụp xuống.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vừa rồi, một vạt áo màu đỏ đã thoáng hiện lên trong gương chiếu hậu.
Hoa văn đám mây phức tạp, màu đỏ như máu.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài cắn chặt răng, nắm chắc chuôi kiếm. Sau khi hít một hơi thật sâu, cậu thò đầu ra lần nữa.
Lần này, trong gương chiếu hậu không có gì.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chiêm Đài đi tới trước cửa xe, dán mặt vào cửa kính và nhìn bên trái, bên phải rồi phía sau xe, nhưng chỉ thấy bãi đậu xe vắng tanh cùng với một dãy xe buýt đậu ngay ngắn ở đằng xa.
Bất luận vạt áo màu đỏ kia là thứ gì thì lúc này cũng không có ở bên ngoài xe.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nếu nó đã không ở bên ngoài xe thì chỉ có một khả năng.
Nó đã lên xe và đang ở trong xe.
Chiêm Đài bất thình lình xoay người lại, hét to một tiếng rồi vung thanh kiếm gỗ đào chém xuống, chạm vào sàn xe đánh ‘keng’, làm bung ra một lớp tro bùa màu đen.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cậu mượn lực ở eo, rút kiếm lên, chém sang hai bên. Thế mà cậu lại sử dụng ngón nghề của m Sơn Thập Phương.
“Nhân mạng vô thường, khán thanh vân, vũ qua sơn thủy. Bách niên như mộng, hữu tự di hi, thập niên nhất di tu chân đạo*.” Chiêm Đài nhiều năm không niệm khẩu quyết luyện kiếm, giờ dựa vào kỹ năng nắm được hồi nhỏ, hiếm khi còn vung kiếm tự nhiên nhiên như này. Đường kiếm lưu loát sinh động, tro bùa bay múa theo mũi kiếm, vẽ ra trận pháp ‘canh phong’ (gió mạnh) trong không trung.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
*Sinh mệnh vô thường, ngắm mây xanh và mưa phủ kín cảnh vật. Trăm năm tựa như giấc mộng, như sự hư không tĩnh lặng huyền diệu; mười năm như đạo lí tu luyện.
“Canh phong phạt tác âm sơn vi quỷ. Tâm hành thường bất muội. Biến thập phương quan chiếu thiên địa.” Đầu Chiêm Đài toát mồ hôi hột, nhưng tốc độ trên tay không hề giảm. Khoang xe cũng lắc lư theo đường kiếm của cậu. Sự im ắng của buổi đêm đã biến mất từ lâu, trong tiếng gió xen lẫn tiếng chim hót ve kêu, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng khóc thút thít.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
*Trận gió mạnh trừng phạt âm sơn làm ma, tâm thiện thường không mê muội, hãy quan sát khắp trời đất bằng trí tuệ của mình.
Nhiệt độ của chuôi kiếm tăng lên từng chút một cho đến khi nóng rẫy, trận canh phong cuối cùng cũng làm nên trò trống. Chiêm Đài vững tâm phần nào, tay trái bắt ấn và hét to: “Tam giới chi nội,đại ánh ngô thân, vạn vật tốc hiện, động triệt giao tuệ*!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
*Trong vòng ba cõi, che chở thân ta, muôn loài nhanh hiện, tâm thông trí tỏ. (trích Kim Quang chú)
Ánh sáng trắng đột nhiên bừng lên trong trận canh phong, trận pháp đầy uy lực, từng mảng sương đen bốc lên. Tiểu yêu đen đủi không biết từ đâu đến bị trận canh phong lấy đi cái mạng nhỏ một cách dễ dàng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong khoang xe tức thì sáng như ban ngày, ngay cả kiến trên sàn xe và muỗi trong không trung cũng không còn chỗ ẩn nấp.
Chiêm Đài sửng sốt nhìn thẳng vào người xuất hiện trong ánh sáng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Là cô ư.”