Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
CHƯƠNG 17: MUỐN PHỤ NỮ RỒI
CHƯƠNG 17: MUỐN PHỤ NỮ RỒI
Phòng 302
Đồng Tuệ Lâm về trong phòng lại thở dài. Đồng Vân Thường chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên trong lúc quay phim, cuộc sống của cô sẽ chẳng tốt lắm đâu.
Trước đó cô đã sớm đọc thuộc làu kịch bản, giữa cô và Đồng Vân Thường còn thật sự không ít cảnh quay chung.
Cũng may, cảnh quay của cô không quá nhiều, cùng lắm thì ở đây quay một tháng thôi.
"Một tháng mà thôi, cố nhịn sẽ qua." Đồng Tuệ Lâm tự an ủi mình.
Đây là vai diễn đầu tiên của cô, cô quyết không thể để cho Đồng Vân Thường quấy nhiễu làm thất bại được.
Không có việc gì để làm, cô lại ngồi ở trên giường, mở kịch bản ra.
Tục ngữ nói, đọc sách trăm lần sẽ tự thấy nghĩa, cô xem kịch bản này nhiều lần, cũng sẽ suy đoán ra được bước phát triển ý cảnh mới.
Cửa mở ra.
Tống Thái Phân đi đến, hai tay chắp sau lưng. Cô ta liếc nhìn Đồng Tuệ Lâm, phát hiện cô đang nghiêm túc xem kịch bản. Cô ta lập tức đi tới trước ngăn tủ của mình, nhét mặt nạ do Đồng Vân Thường tặng mình vào và khóa kỹ ngăn tủ.
Đồng Tuệ Lâm biết Tống Thái Phân chắc chắn sẽ đứng ở bên phía Đồng Vân Thường Dù sao lấy thân phận của Đồng Vân Thường bây giờ, chẳng ai muốn đắc tội cô ta.
Cô đã nghĩ thông suốt điểm này, cho nên cũng không làm khó Tống Thái Phân, không nói chuyện với cô ta.
Ngược lại, Tống Thái Phân ngồi xuống giường Đồng Tuệ Lâm: “Tuệ Lâm, chuyện hôm nay, cô đừng để ở trong lòng nhé. Cô cũng biết Đồng Vân Thường là mợ chủ tương lai của Quốc Tế Nghệ Tân, tôi cũng không dám đắc tội cô ta."
Đồng Tuệ Lâm ngước mắt nhìn Tống Thái Phân, mỉm cười với cô ta. "Tôi hiểu mà."
Nghe Đồng Tuệ Lâm nói vậy, Tống Thái Phân ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện cũng thoải mái hơn.
"Thật ra, tôi cảm thấy Đồng Vân Thường khó tránh khỏi quá kiêu ngạo, hống hách đi. Ôi... Chỉ là mọi người đều tức giận nhưng không dám nói. Ai bảo chỗ dựa sau lưng cô ta là Quốc Tế Nghệ Tân chứ."
"Chỗ dựa chắc chắn nhất của một mình chính là bản thân mình. Trên thế giới này, ngoài mình ra, không ai có thể đáng tin cả. Đồng Vân Thường làm sao có được chỗ dựa vững chắc đó, bản thân cô hiểu rõ nhất."
Vừa nói ra lời này, Tống Thái Phân ngược lại có hứng thú, lập tức dịch sát lại gần Đồng Tuệ Lâm: “Sao có được vậy? Đúng rồi, cô và cô ta là chị em gái, chắc cô cũng quen biết với Thượng Quan Đằng đi? Chẳng lẽ cô ta và Thượng Quan Đằng ..."
Đồng Tuệ Lâm đặt kịch bản của mình lên chiếc gối đầu giường bên cạnh: “Cô đừng đoán mò nữa, tôi và Thượng Quan Đằng ... không quen biết. Cô mau đi ngủ đi, sáng mai còn phải quay phim đấy."
Tống Thái Phân cũng không tiếp nữa.
Đồng Tuệ Lâm đi vào phòng vệ sinh, cô sẽ không nói, cô và Thượng Quan Đằng yêu nhau năm năm, Đồng Vân Thường giống hệt với mẹ cô ta, là người thứ ba thích cướp người yêu của người khác!
Ban đầu, cô có thể nói ra những lời này, do đó dán nhãn “Tuesday” bêu xấu cho Đồng Vân Thường. Chẳng qua cô đã không còn muốn có bất kỳ liên quan nào với Thượng Quan Đằng và Đồng Vân Thường nữa.
Quá khứ lại để cho nó qua đi, cứ coi như mắt cô bị mù vậy!
Ngày hôm sau bắt đầu chính thức quay phim, Đồng Tuệ Lâm còn hơi hưng phấn!
Nhưng nữ số 1 là Tần Nghê Kiệt lại càng làm cô ngạc nhiên hơn!
Trong năm năm trước, Tần Nghê Kiệt chính là nhân vật chị cả hàng đầu. Cô ấy ra mắt khi mới mười bảy tuổi, hai mươi tuổi đã giành được ảnh hậu, được xem là ảnh hậu trẻ tuổi nhất, sau đó một lần hành động nổi tiếng.
Vào thời điểm huy hoàng nhất của Tần Nghê Kiệt, vừa mở ti vi, liên tục đổi mấy kênh đều thấy cô ấy đóng vai chính trong các bộ phim truyền hình khác nhau, đóng điện ảnh cũng thu được cả phòng vé và danh tiếng.
Cô ấy xinh đẹp, lại có kỹ năng diễn xuất, EQ còn cao nữa. Ngay cả cô gái như Đồng Tuệ Lâm cũng xem cô ấy như nữ thần.
Chỉ tiếc là hai năm qua, Quốc Tế Tinh Hoàng mà cô ấy ký hợp đồng lại có hiệu quả và lợi ích không tốt, bị Quốc Tế Nghệ Tân cướp hết danh tiếng, Tần Nghê Kiệt cũng không lấy được tài nguyên tốt, mức nổi tiếng bắt đầu dần dần giảm xuống. Cũng may trước đó cô ấy tích lũy được danh tiếng cao, tình hình hiện tại vẫn còn tạm được, chỉ là không còn huy hoàng như trước mà thôi.
Mấy ngày đầu quay phim vẫn tính là tạm được. Dù sao đoàn làm phim còn chưa thật sự đi vào quỹ đạo, Đồng Tuệ Lâm cảm thấy vẫn tương đối thoải mái.
Tối hôm đó, cô bất ngờ nhận được điện thoại của bạn học Tô Chỉ Nhược .
"Tuệ Lâm, cậu giúp tớ một việc đi. Tối nay tớ có việc, không tới quán bar được. Cậu đi giúp tớ một lần, được không?"
Đồng Tuệ Lâm và Tô Chỉ Nhược cũng xem như bạn bè tương đối tốt. Gia đình Tô Chỉ Nhược tương đối khó khăn. Lúc mới lên đại học, cô ấy đã bắt đầu phải đi làm thêm, nghe nói là bán rượu trong quán bar.
"Tớ đang quay phim ở bên ngoài, sợ là không đi được đâu."
"Chỉ buổi tối thôi, hôm sau cậu nhanh chóng quay về thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề đâu. Cậu yên tâm, công việc của tớ chỉ là nhân viên phục vụ, bán chút rượu nhưng trích phần trăm rất cao. Nếu may mắn, một đêm lấy ba mươi triệu cũng không thành vấn đề, cho dù lại tệ lắm cũng phải chín, mười triệu đấy."
Đồng Tuệ Lâm nghe con số như vậy cũng kinh ngạc tới nghẹn lời.
Cô biết Tô Chỉ Nhược làm quán bar kiếm được rất nhiều tiền, nhưng không ngờ kiếm được nhiều như vậy!
"Tuệ Lâm, cậu yên tâm, tớ sẽ không lừa cậu đâu. Bọn tớ chỉ bán rượu, thỉnh thoảng tiếp rượu gì đó thôi, tớ sẽ không làm những chuyện vượt quá giới hạn đâu."
Tô Chỉ Nhược vẫn còn nói không ngừng.
"Hơn nữa, trong thời gian làm việc bọn tớ đều đeo mặt nạ, sẽ không bị người ta nhận ra đâu. Cậu giúp chút đi mà, hôm nay tớ thật sự không đi được."
Đồng Tuệ Lâm bị Tô Chỉ Nhược lèo nhèo mãi, không chịu được cuối cùng vẫn đồng ý.
Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì… cô cần tiền.
Mặc dù là nữ số 3, nhưng cát xê cũng có liên quan tới mức độ nổi tiếng. Cô cũng chỉ có thể nhận được ba trăm triệu, hơn nữa, cũng chỉ có thể được dự chi một khoản rất nhỏ trong ba trăm triệu này, vẫn phải chờ tới lúc quay xong mới có thể nhận được hết.
Mỗi lần Đồng Tuệ Tĩnh phát bệnh phải nằm viện, không có mấy chục triệu thì căn bản không xong. Thời gian trước, cậu ấy nằm viện, vào CPU, một ngày cũng tốn mấy triệu rồi, một lần lại tốn gần ba trăm triệu mà cô tích góp được.
Mắt thấy tiền trên tay cũng sắp xài hết.
Hắc Ám Đế quốc
Văn phòng của Tổng giám đốc
Âu Tử Duy vừa ra khỏi phòng họp, chẳng biết sao hôm nay thấy trong lòng buồn bực, trong buổi họp còn mắng thẳng vào mặt mấy người một trận.
Bản thân anh cũng cảm thấy kỳ lạ, không hiểu sao trong lòng buồn bực tới phát hoảng, tự nhiên không muốn ăn.
Khi quay lại phòng làm việc, anh giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, lập tức đứng lên, đi qua đi lại trong phòng.
Trình Luân đứng ở bên cạnh, cũng không dám thở mạnh, vẫn có cảm giác như trong căn phòng này có một ngọn lửa không tên đang chậm rãi thiêu đốt, hình như sẽ lập tức cháy tới chỗ mình vậy.
Âu Tử Duy bỗng nhiên đứng ở trước mặt Trình Luân: “Sao cậu không nói gì?"
Trình Luân xấu hổ. Anh ta dám nói gì chứ?
"A... Tổng Giám đốc Âu, có phải ngài thấy trong người không thoải mái không? Tôi thấy mấy ngày nay ngài đều không ăn gì rồi."
"Nuốt không trôi, chẳng lẽ lại muốn tôi cố nhét vào sao?! Mấy ngày nay cậu đặt cơm quá khó ăn đấy!" Âu Tử Duy hét lên.
Trình Luân khóc không ra nước mắt. Trước đó đều ăn vậy mà, cũng đâu thấy ngài nói khó ăn chứ!
"Tổng Giám đốc Âu, hay là ngài về nhà nghỉ ngơi một chút? Mấy ngày ngay trời nóng nực, có thể ngài còn chưa thích ứng lắm với thời tiết bây giờ."
Về nhà à?
Âu Tử Duy lập tức nhớ tới người phụ nữ Đồng Tuệ Lâm kia!
"Sao người phụ nữ Đồng Tuệ Lâm kia vẫn chưa về chứ?!"
Trình Luân cuối cùng đã ý thức được, nguyên nhân dẫn tới một hoạt hành động bất thường này của Âu Tử Duy cuối cùng là gì.
"Tổng Giám đốc Âu, mợ chủ mới đi quay phim có ba ngày thôi."
"Ba ngày à?" Âu Tử Duy trợn mắt nhìn Trình Luân: “Chỉ có ba ngày sao?"
"Vâng, là ba ngày rưỡi, nhiều lắm cũng chỉ tính là bốn ngày thôi."
"Sao tôi lại có cảm giác như cô ấy đã đi nửa tháng vậy?" Âu Tử Duy nói nhỏ một câu.
Trình Luân cúi đầu xuống, cố nhịn, không bật cười.
Tổng Giám đốc lớn của bọn họ tự nhiên lại nhớ vợ...
Âu Tử Duy càng thấy phiền lòng hơn, xua tay về phía Trình Luân, để anh ta ra ngoài. Anh đi tới trước máy tính, cầm điện thoại di động của mình lên và gửi tin nhắn cho Quyền Nam.
"Buổi tối, mười giờ, Thất Nguyệt Hoa."
CHƯƠNG 17: MUỐN PHỤ NỮ RỒI
Phòng 302
Đồng Tuệ Lâm về trong phòng lại thở dài. Đồng Vân Thường chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên trong lúc quay phim, cuộc sống của cô sẽ chẳng tốt lắm đâu.
Trước đó cô đã sớm đọc thuộc làu kịch bản, giữa cô và Đồng Vân Thường còn thật sự không ít cảnh quay chung.
Cũng may, cảnh quay của cô không quá nhiều, cùng lắm thì ở đây quay một tháng thôi.
"Một tháng mà thôi, cố nhịn sẽ qua." Đồng Tuệ Lâm tự an ủi mình.
Đây là vai diễn đầu tiên của cô, cô quyết không thể để cho Đồng Vân Thường quấy nhiễu làm thất bại được.
Không có việc gì để làm, cô lại ngồi ở trên giường, mở kịch bản ra.
Tục ngữ nói, đọc sách trăm lần sẽ tự thấy nghĩa, cô xem kịch bản này nhiều lần, cũng sẽ suy đoán ra được bước phát triển ý cảnh mới.
Cửa mở ra.
Tống Thái Phân đi đến, hai tay chắp sau lưng. Cô ta liếc nhìn Đồng Tuệ Lâm, phát hiện cô đang nghiêm túc xem kịch bản. Cô ta lập tức đi tới trước ngăn tủ của mình, nhét mặt nạ do Đồng Vân Thường tặng mình vào và khóa kỹ ngăn tủ.
Đồng Tuệ Lâm biết Tống Thái Phân chắc chắn sẽ đứng ở bên phía Đồng Vân Thường Dù sao lấy thân phận của Đồng Vân Thường bây giờ, chẳng ai muốn đắc tội cô ta.
Cô đã nghĩ thông suốt điểm này, cho nên cũng không làm khó Tống Thái Phân, không nói chuyện với cô ta.
Ngược lại, Tống Thái Phân ngồi xuống giường Đồng Tuệ Lâm: “Tuệ Lâm, chuyện hôm nay, cô đừng để ở trong lòng nhé. Cô cũng biết Đồng Vân Thường là mợ chủ tương lai của Quốc Tế Nghệ Tân, tôi cũng không dám đắc tội cô ta."
Đồng Tuệ Lâm ngước mắt nhìn Tống Thái Phân, mỉm cười với cô ta. "Tôi hiểu mà."
Nghe Đồng Tuệ Lâm nói vậy, Tống Thái Phân ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện cũng thoải mái hơn.
"Thật ra, tôi cảm thấy Đồng Vân Thường khó tránh khỏi quá kiêu ngạo, hống hách đi. Ôi... Chỉ là mọi người đều tức giận nhưng không dám nói. Ai bảo chỗ dựa sau lưng cô ta là Quốc Tế Nghệ Tân chứ."
"Chỗ dựa chắc chắn nhất của một mình chính là bản thân mình. Trên thế giới này, ngoài mình ra, không ai có thể đáng tin cả. Đồng Vân Thường làm sao có được chỗ dựa vững chắc đó, bản thân cô hiểu rõ nhất."
Vừa nói ra lời này, Tống Thái Phân ngược lại có hứng thú, lập tức dịch sát lại gần Đồng Tuệ Lâm: “Sao có được vậy? Đúng rồi, cô và cô ta là chị em gái, chắc cô cũng quen biết với Thượng Quan Đằng đi? Chẳng lẽ cô ta và Thượng Quan Đằng ..."
Đồng Tuệ Lâm đặt kịch bản của mình lên chiếc gối đầu giường bên cạnh: “Cô đừng đoán mò nữa, tôi và Thượng Quan Đằng ... không quen biết. Cô mau đi ngủ đi, sáng mai còn phải quay phim đấy."
Tống Thái Phân cũng không tiếp nữa.
Đồng Tuệ Lâm đi vào phòng vệ sinh, cô sẽ không nói, cô và Thượng Quan Đằng yêu nhau năm năm, Đồng Vân Thường giống hệt với mẹ cô ta, là người thứ ba thích cướp người yêu của người khác!
Ban đầu, cô có thể nói ra những lời này, do đó dán nhãn “Tuesday” bêu xấu cho Đồng Vân Thường. Chẳng qua cô đã không còn muốn có bất kỳ liên quan nào với Thượng Quan Đằng và Đồng Vân Thường nữa.
Quá khứ lại để cho nó qua đi, cứ coi như mắt cô bị mù vậy!
Ngày hôm sau bắt đầu chính thức quay phim, Đồng Tuệ Lâm còn hơi hưng phấn!
Nhưng nữ số 1 là Tần Nghê Kiệt lại càng làm cô ngạc nhiên hơn!
Trong năm năm trước, Tần Nghê Kiệt chính là nhân vật chị cả hàng đầu. Cô ấy ra mắt khi mới mười bảy tuổi, hai mươi tuổi đã giành được ảnh hậu, được xem là ảnh hậu trẻ tuổi nhất, sau đó một lần hành động nổi tiếng.
Vào thời điểm huy hoàng nhất của Tần Nghê Kiệt, vừa mở ti vi, liên tục đổi mấy kênh đều thấy cô ấy đóng vai chính trong các bộ phim truyền hình khác nhau, đóng điện ảnh cũng thu được cả phòng vé và danh tiếng.
Cô ấy xinh đẹp, lại có kỹ năng diễn xuất, EQ còn cao nữa. Ngay cả cô gái như Đồng Tuệ Lâm cũng xem cô ấy như nữ thần.
Chỉ tiếc là hai năm qua, Quốc Tế Tinh Hoàng mà cô ấy ký hợp đồng lại có hiệu quả và lợi ích không tốt, bị Quốc Tế Nghệ Tân cướp hết danh tiếng, Tần Nghê Kiệt cũng không lấy được tài nguyên tốt, mức nổi tiếng bắt đầu dần dần giảm xuống. Cũng may trước đó cô ấy tích lũy được danh tiếng cao, tình hình hiện tại vẫn còn tạm được, chỉ là không còn huy hoàng như trước mà thôi.
Mấy ngày đầu quay phim vẫn tính là tạm được. Dù sao đoàn làm phim còn chưa thật sự đi vào quỹ đạo, Đồng Tuệ Lâm cảm thấy vẫn tương đối thoải mái.
Tối hôm đó, cô bất ngờ nhận được điện thoại của bạn học Tô Chỉ Nhược .
"Tuệ Lâm, cậu giúp tớ một việc đi. Tối nay tớ có việc, không tới quán bar được. Cậu đi giúp tớ một lần, được không?"
Đồng Tuệ Lâm và Tô Chỉ Nhược cũng xem như bạn bè tương đối tốt. Gia đình Tô Chỉ Nhược tương đối khó khăn. Lúc mới lên đại học, cô ấy đã bắt đầu phải đi làm thêm, nghe nói là bán rượu trong quán bar.
"Tớ đang quay phim ở bên ngoài, sợ là không đi được đâu."
"Chỉ buổi tối thôi, hôm sau cậu nhanh chóng quay về thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề đâu. Cậu yên tâm, công việc của tớ chỉ là nhân viên phục vụ, bán chút rượu nhưng trích phần trăm rất cao. Nếu may mắn, một đêm lấy ba mươi triệu cũng không thành vấn đề, cho dù lại tệ lắm cũng phải chín, mười triệu đấy."
Đồng Tuệ Lâm nghe con số như vậy cũng kinh ngạc tới nghẹn lời.
Cô biết Tô Chỉ Nhược làm quán bar kiếm được rất nhiều tiền, nhưng không ngờ kiếm được nhiều như vậy!
"Tuệ Lâm, cậu yên tâm, tớ sẽ không lừa cậu đâu. Bọn tớ chỉ bán rượu, thỉnh thoảng tiếp rượu gì đó thôi, tớ sẽ không làm những chuyện vượt quá giới hạn đâu."
Tô Chỉ Nhược vẫn còn nói không ngừng.
"Hơn nữa, trong thời gian làm việc bọn tớ đều đeo mặt nạ, sẽ không bị người ta nhận ra đâu. Cậu giúp chút đi mà, hôm nay tớ thật sự không đi được."
Đồng Tuệ Lâm bị Tô Chỉ Nhược lèo nhèo mãi, không chịu được cuối cùng vẫn đồng ý.
Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì… cô cần tiền.
Mặc dù là nữ số 3, nhưng cát xê cũng có liên quan tới mức độ nổi tiếng. Cô cũng chỉ có thể nhận được ba trăm triệu, hơn nữa, cũng chỉ có thể được dự chi một khoản rất nhỏ trong ba trăm triệu này, vẫn phải chờ tới lúc quay xong mới có thể nhận được hết.
Mỗi lần Đồng Tuệ Tĩnh phát bệnh phải nằm viện, không có mấy chục triệu thì căn bản không xong. Thời gian trước, cậu ấy nằm viện, vào CPU, một ngày cũng tốn mấy triệu rồi, một lần lại tốn gần ba trăm triệu mà cô tích góp được.
Mắt thấy tiền trên tay cũng sắp xài hết.
Hắc Ám Đế quốc
Văn phòng của Tổng giám đốc
Âu Tử Duy vừa ra khỏi phòng họp, chẳng biết sao hôm nay thấy trong lòng buồn bực, trong buổi họp còn mắng thẳng vào mặt mấy người một trận.
Bản thân anh cũng cảm thấy kỳ lạ, không hiểu sao trong lòng buồn bực tới phát hoảng, tự nhiên không muốn ăn.
Khi quay lại phòng làm việc, anh giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, lập tức đứng lên, đi qua đi lại trong phòng.
Trình Luân đứng ở bên cạnh, cũng không dám thở mạnh, vẫn có cảm giác như trong căn phòng này có một ngọn lửa không tên đang chậm rãi thiêu đốt, hình như sẽ lập tức cháy tới chỗ mình vậy.
Âu Tử Duy bỗng nhiên đứng ở trước mặt Trình Luân: “Sao cậu không nói gì?"
Trình Luân xấu hổ. Anh ta dám nói gì chứ?
"A... Tổng Giám đốc Âu, có phải ngài thấy trong người không thoải mái không? Tôi thấy mấy ngày nay ngài đều không ăn gì rồi."
"Nuốt không trôi, chẳng lẽ lại muốn tôi cố nhét vào sao?! Mấy ngày nay cậu đặt cơm quá khó ăn đấy!" Âu Tử Duy hét lên.
Trình Luân khóc không ra nước mắt. Trước đó đều ăn vậy mà, cũng đâu thấy ngài nói khó ăn chứ!
"Tổng Giám đốc Âu, hay là ngài về nhà nghỉ ngơi một chút? Mấy ngày ngay trời nóng nực, có thể ngài còn chưa thích ứng lắm với thời tiết bây giờ."
Về nhà à?
Âu Tử Duy lập tức nhớ tới người phụ nữ Đồng Tuệ Lâm kia!
"Sao người phụ nữ Đồng Tuệ Lâm kia vẫn chưa về chứ?!"
Trình Luân cuối cùng đã ý thức được, nguyên nhân dẫn tới một hoạt hành động bất thường này của Âu Tử Duy cuối cùng là gì.
"Tổng Giám đốc Âu, mợ chủ mới đi quay phim có ba ngày thôi."
"Ba ngày à?" Âu Tử Duy trợn mắt nhìn Trình Luân: “Chỉ có ba ngày sao?"
"Vâng, là ba ngày rưỡi, nhiều lắm cũng chỉ tính là bốn ngày thôi."
"Sao tôi lại có cảm giác như cô ấy đã đi nửa tháng vậy?" Âu Tử Duy nói nhỏ một câu.
Trình Luân cúi đầu xuống, cố nhịn, không bật cười.
Tổng Giám đốc lớn của bọn họ tự nhiên lại nhớ vợ...
Âu Tử Duy càng thấy phiền lòng hơn, xua tay về phía Trình Luân, để anh ta ra ngoài. Anh đi tới trước máy tính, cầm điện thoại di động của mình lên và gửi tin nhắn cho Quyền Nam.
"Buổi tối, mười giờ, Thất Nguyệt Hoa."