Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2172
Hai vị giám thị này đều rất nghiêm khắc, luôn đi tới đi lui kiểm tra.
Môn đầu tiên là ngữ văn, Nhạc Thính Phong vô cùng thận trọng trong môn thi này. Làm xong tất cả câu hỏi phía trước rồi mới làm văn, cậu suy nghĩ khoảng mười phút thì mới đặt bút xuống viết. Sau khi làm xong, xác định không còn lỗi gì ngoài bài văn thì mới đứng dậy nộp bài. Lúc này trong phòng thi đã có vài người nộp bài.
Nhạc Thính Phong đi ra khỏi phòng thi thì vươn vai lười biếng, môn đầu cuối cùng cũng thi xong. Nhạc Thính Phong không thích môn văn cho lắm, thật sự rất phí thời gian, phải viết quá nhiều, một bài văn cũng đã mất một nửa thời gian.
Sau khi kết thúc môn đầu tiên, tất cả học sinh đều lần lượt nộp bài.
Nhạc Thính Phong đợi hai bạn nam đó đến, sau khi hai người họ bước ra, thần sắc rất thoải mái.
“Đề văn hôm nay cũng tạm được, chỉ là bài văn sau cùng hơi mất chút công sức, tôi sợ sẽ viết lạc đề.”
“Đừng nói cái này nữa, dù sao cũng thi xong rồi, phía sau còn vài môn nữa, đừng để bị ảnh hưởng tâm lý.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Đi, mời hai cậu ăn cơm.”
Hai người thả lỏng tinh thần, “Vậy được, trưa hôm nay chúng ta sẽ thật thoải mái. Nếu các bạn học trong lớp biết đãi ngộ trưa nay của hai chúng tôi, họ không ngưỡng mộ chết đi mới lạ.”
Ba người nói cười vui vẻ cùng đi ra khỏi cửa, Nhạc Thính Phong mời họ ăn cơm, dĩ nhiên sẽ không ăn ở tiệm ăn nhỏ bình thường. Ba người đón taxi đến một nhà hàng Trung cả nhà cậu thường hay ăn lúc trước.
Sau khi ngồi xuống, Nhạc Thính Phong nói với hai người bạn: “Tôi cũng không biết hai cậu thích ăn gì, hai cậu cứ tự chọn đi.”
Hai người cũng không khách sáo, mỗi người đều chọn món mà mình thích ăn. Sau khi ăn trưa xong thì ba người đón xe trở về.
Ba người họ cũng được xem là khá đặc biệt, những gia đình khác đều rất xem trọng việc thi cử của con cái, còn chưa thi xong thì người nhà đã vội vàng kéo đến, đợi đón con trở về. Những người giống như các cậu, không có người nhà đến đón, tự mình đi tìm chỗ ăn, thật sự không có nhiều.
Nhạc Thính Phong cảm thấy kỳ thi này cũng không khác gì so với các cuộc thi bình thường, vì thế không cần người nhà phải lo lắng. Ăn uống thoải mái với bạn học giống như trong trường học thường ngày, thật là tốt.
Buổi chiều sau khi thi xong, Nhạc Thính Phong ra khỏi phòng thi thì nhận được điện thoại của Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt có thể kiềm được đến giờ mới điện thoại là không dễ dàng. Buổi trưa thi xong cậu định gọi điện nhưng vẫn nhịn được, sợ bản thân không khống chế được mà than thở với Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong hỏi cậu ta: “Căng thẳng không?”
Lộ Tu Triệt mỉm cười: “Căng thẳng, nhưng mà không sợ.”
Nhạc Thính Phong lại hỏi cậu ta: “Vậy cảm thấy làm bài được không?”
“Trên cơ bản là được, cái gì biết thì đã viết vào, không chắc cũng viết vào luôn, có lẽ... Là được.”
Môn đầu tiên là ngữ văn, Nhạc Thính Phong vô cùng thận trọng trong môn thi này. Làm xong tất cả câu hỏi phía trước rồi mới làm văn, cậu suy nghĩ khoảng mười phút thì mới đặt bút xuống viết. Sau khi làm xong, xác định không còn lỗi gì ngoài bài văn thì mới đứng dậy nộp bài. Lúc này trong phòng thi đã có vài người nộp bài.
Nhạc Thính Phong đi ra khỏi phòng thi thì vươn vai lười biếng, môn đầu cuối cùng cũng thi xong. Nhạc Thính Phong không thích môn văn cho lắm, thật sự rất phí thời gian, phải viết quá nhiều, một bài văn cũng đã mất một nửa thời gian.
Sau khi kết thúc môn đầu tiên, tất cả học sinh đều lần lượt nộp bài.
Nhạc Thính Phong đợi hai bạn nam đó đến, sau khi hai người họ bước ra, thần sắc rất thoải mái.
“Đề văn hôm nay cũng tạm được, chỉ là bài văn sau cùng hơi mất chút công sức, tôi sợ sẽ viết lạc đề.”
“Đừng nói cái này nữa, dù sao cũng thi xong rồi, phía sau còn vài môn nữa, đừng để bị ảnh hưởng tâm lý.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Đi, mời hai cậu ăn cơm.”
Hai người thả lỏng tinh thần, “Vậy được, trưa hôm nay chúng ta sẽ thật thoải mái. Nếu các bạn học trong lớp biết đãi ngộ trưa nay của hai chúng tôi, họ không ngưỡng mộ chết đi mới lạ.”
Ba người nói cười vui vẻ cùng đi ra khỏi cửa, Nhạc Thính Phong mời họ ăn cơm, dĩ nhiên sẽ không ăn ở tiệm ăn nhỏ bình thường. Ba người đón taxi đến một nhà hàng Trung cả nhà cậu thường hay ăn lúc trước.
Sau khi ngồi xuống, Nhạc Thính Phong nói với hai người bạn: “Tôi cũng không biết hai cậu thích ăn gì, hai cậu cứ tự chọn đi.”
Hai người cũng không khách sáo, mỗi người đều chọn món mà mình thích ăn. Sau khi ăn trưa xong thì ba người đón xe trở về.
Ba người họ cũng được xem là khá đặc biệt, những gia đình khác đều rất xem trọng việc thi cử của con cái, còn chưa thi xong thì người nhà đã vội vàng kéo đến, đợi đón con trở về. Những người giống như các cậu, không có người nhà đến đón, tự mình đi tìm chỗ ăn, thật sự không có nhiều.
Nhạc Thính Phong cảm thấy kỳ thi này cũng không khác gì so với các cuộc thi bình thường, vì thế không cần người nhà phải lo lắng. Ăn uống thoải mái với bạn học giống như trong trường học thường ngày, thật là tốt.
Buổi chiều sau khi thi xong, Nhạc Thính Phong ra khỏi phòng thi thì nhận được điện thoại của Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt có thể kiềm được đến giờ mới điện thoại là không dễ dàng. Buổi trưa thi xong cậu định gọi điện nhưng vẫn nhịn được, sợ bản thân không khống chế được mà than thở với Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong hỏi cậu ta: “Căng thẳng không?”
Lộ Tu Triệt mỉm cười: “Căng thẳng, nhưng mà không sợ.”
Nhạc Thính Phong lại hỏi cậu ta: “Vậy cảm thấy làm bài được không?”
“Trên cơ bản là được, cái gì biết thì đã viết vào, không chắc cũng viết vào luôn, có lẽ... Là được.”