Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2202
Nói một hồi, Lộ Tu Triệt hỏi Lâm Trầm: “Này, Lâm Trầm, cậu đang làm bài gì thế, có thể cho tớ xem được không?”
Cuộc trò chuyện của các cậu, Lâm Trầm đều không hề tham gia vào, nhưng đều nghe thấy. Lâm Trầm do dự một lúc rồi cầm bài tập lên đưa cho Lộ Tu Triệt. Dù sao cũng ăn thức ăn của người ta.
Sau khi Lộ Tu Triệt cầm lấy, liền kinh ngạc nói: “Ôi chao, toán Olympic, cậu giống hệt Nhạc Thính Phong, thật sự không phải là người... Đề khó như vậy, tớ làm đúng hai câu là giỏi lắm rồi.”
Cậu đưa qua cho Nhạc Thính Phong xem: “Thính Phong Thính Phong, cậu xem, đề toán Olympic cậu ấy làm, hình như cậu cũng từng làm qua.”
Nhạc Thính Phong cầm lấy xem một lúc, bài này cậu từng làm, nhìn các bước và quá trình giải của Lâm Trầm, Nhạc Thính Phong cảm thấy cậu bạn này... Thật sự rất lợi hại.
Nhạc Thính Phong đưa lại sách toán cho Lâm Trầm: “Cậu rất lợi hại!”
“Cảm ơn.” Lâm Trầm nhận lấy.
Lộ Tu Triệt tiếp tục nói chuyện cùng mọi người, một hồi sau, cậu ta lấy ra hạt dưa và trái cây khô mình mang theo, còn có những đồ ăn khác, Hầu Chí Tân và Mạnh Hoành càn quét sạch sẽ, sau đó dọn chăn của mình ra, trải xuống dưới, cả bọn ngồi thành một vòng, cắn hạt dưa.
Lộ Tu Triệt ngẩng đầu lên hét: “Lâm Trầm, cậu có muốn cùng ăn hạt dưa không?”
Lâm Trầm lắc đầu: “Không cần đâu.”
Lộ Tu Triệt mỉm cười nói: “Ơ kìa, dù sao cũng chưa lên lớp, không có gì làm, xuống đây ngồi đi, cùng cắn hạt dưa. Tớ đem theo rất nhiều đồ ăn, chúng ta cùng nói chuyện.”
Mạnh Hoành gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, hôm nay vừa gặp mặt, mọi người còn chưa hiểu nhau, phải nói chuyện thật nhiều. Sau này chúng ta là anh em cùng một phòng mà.”
Trước sự thúc giục của mọi người, Lâm Trầm sau khi do dự thì cũng cùng xuống ngồi.
Mọi người đều nói về trường cũ của mình, nói về sở thích của bản thân, Lộ Tu Triệt hỏi Lâm Trầm: “Thời gian rảnh thường ngày cậu thích làm gì?”
“Tớ... Không có gì để nói, thời gian của tớ luôn dùng để học, không có sở thích gì khác cả.”
Đối với Lâm Trầm, học là con đường duy nhất của cậu, không học, cậu vĩnh viễn không thể bước ra khỏi chỗ như địa ngục đó. Trong ký túc xá này, ngoài cậu ra, năm bạn còn lại dường như đều sống rất hạnh phúc.
Mấy người còn lại không biết nên tiếp tục nói gì, Lộ Tu Triệt vỗ vỗ vai Lâm Trầm lắc đầu nói: “Chả trách cậu học giỏi như vậy, tớ cảm thấy sau này cậu và Thính Phong sẽ tung hoành cả khối lớp mười, tớ nói thật đấy.”
Mạnh Hoành mặt đau khổ nói: “Hai người họ như vậy đã là tung hoành rồi, tớ còn chưa nói với các cậu, ba tớ là một giáo viên lớp mười, dạy môn lịch sử, năm nay có lẽ sẽ dạy chúng ta. Ông ấy giáo huấn tớ rất nhiều lần, nói tớ không tài giỏi như người khác, vào mùa hè, thứ mà tớ nghe nhiều nhất chính là tên của Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong, thật là đau khổ!”
“Vậy cậu vẫn ở ký túc xá sao, nhà cậu chắc gần đây nhỉ?”
Mạnh Hoành nói: “Tớ tự yêu cầu, nếu không cả ngày từ sáng đến tối đều đối diện với ba tớ, tớ sẽ cảm thấy bị đè nén đến chết, tớ không muốn tối đi ngủ mà vẫn bị nói mãi. Hơn nữa ở trong trường có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, ba tớ cũng đồng ý.”
“Nếu ba cậu biết cậu ở cùng ký túc xá với Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong, thì sẽ thế nào?”
Mạnh Hoành cầm một hạt dưa lên nói: “Sẽ thế nào? Dĩ nhiên là phải nỗ lực học giống các cậu ấy rồi.”
Cuộc trò chuyện của các cậu, Lâm Trầm đều không hề tham gia vào, nhưng đều nghe thấy. Lâm Trầm do dự một lúc rồi cầm bài tập lên đưa cho Lộ Tu Triệt. Dù sao cũng ăn thức ăn của người ta.
Sau khi Lộ Tu Triệt cầm lấy, liền kinh ngạc nói: “Ôi chao, toán Olympic, cậu giống hệt Nhạc Thính Phong, thật sự không phải là người... Đề khó như vậy, tớ làm đúng hai câu là giỏi lắm rồi.”
Cậu đưa qua cho Nhạc Thính Phong xem: “Thính Phong Thính Phong, cậu xem, đề toán Olympic cậu ấy làm, hình như cậu cũng từng làm qua.”
Nhạc Thính Phong cầm lấy xem một lúc, bài này cậu từng làm, nhìn các bước và quá trình giải của Lâm Trầm, Nhạc Thính Phong cảm thấy cậu bạn này... Thật sự rất lợi hại.
Nhạc Thính Phong đưa lại sách toán cho Lâm Trầm: “Cậu rất lợi hại!”
“Cảm ơn.” Lâm Trầm nhận lấy.
Lộ Tu Triệt tiếp tục nói chuyện cùng mọi người, một hồi sau, cậu ta lấy ra hạt dưa và trái cây khô mình mang theo, còn có những đồ ăn khác, Hầu Chí Tân và Mạnh Hoành càn quét sạch sẽ, sau đó dọn chăn của mình ra, trải xuống dưới, cả bọn ngồi thành một vòng, cắn hạt dưa.
Lộ Tu Triệt ngẩng đầu lên hét: “Lâm Trầm, cậu có muốn cùng ăn hạt dưa không?”
Lâm Trầm lắc đầu: “Không cần đâu.”
Lộ Tu Triệt mỉm cười nói: “Ơ kìa, dù sao cũng chưa lên lớp, không có gì làm, xuống đây ngồi đi, cùng cắn hạt dưa. Tớ đem theo rất nhiều đồ ăn, chúng ta cùng nói chuyện.”
Mạnh Hoành gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, hôm nay vừa gặp mặt, mọi người còn chưa hiểu nhau, phải nói chuyện thật nhiều. Sau này chúng ta là anh em cùng một phòng mà.”
Trước sự thúc giục của mọi người, Lâm Trầm sau khi do dự thì cũng cùng xuống ngồi.
Mọi người đều nói về trường cũ của mình, nói về sở thích của bản thân, Lộ Tu Triệt hỏi Lâm Trầm: “Thời gian rảnh thường ngày cậu thích làm gì?”
“Tớ... Không có gì để nói, thời gian của tớ luôn dùng để học, không có sở thích gì khác cả.”
Đối với Lâm Trầm, học là con đường duy nhất của cậu, không học, cậu vĩnh viễn không thể bước ra khỏi chỗ như địa ngục đó. Trong ký túc xá này, ngoài cậu ra, năm bạn còn lại dường như đều sống rất hạnh phúc.
Mấy người còn lại không biết nên tiếp tục nói gì, Lộ Tu Triệt vỗ vỗ vai Lâm Trầm lắc đầu nói: “Chả trách cậu học giỏi như vậy, tớ cảm thấy sau này cậu và Thính Phong sẽ tung hoành cả khối lớp mười, tớ nói thật đấy.”
Mạnh Hoành mặt đau khổ nói: “Hai người họ như vậy đã là tung hoành rồi, tớ còn chưa nói với các cậu, ba tớ là một giáo viên lớp mười, dạy môn lịch sử, năm nay có lẽ sẽ dạy chúng ta. Ông ấy giáo huấn tớ rất nhiều lần, nói tớ không tài giỏi như người khác, vào mùa hè, thứ mà tớ nghe nhiều nhất chính là tên của Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong, thật là đau khổ!”
“Vậy cậu vẫn ở ký túc xá sao, nhà cậu chắc gần đây nhỉ?”
Mạnh Hoành nói: “Tớ tự yêu cầu, nếu không cả ngày từ sáng đến tối đều đối diện với ba tớ, tớ sẽ cảm thấy bị đè nén đến chết, tớ không muốn tối đi ngủ mà vẫn bị nói mãi. Hơn nữa ở trong trường có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, ba tớ cũng đồng ý.”
“Nếu ba cậu biết cậu ở cùng ký túc xá với Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong, thì sẽ thế nào?”
Mạnh Hoành cầm một hạt dưa lên nói: “Sẽ thế nào? Dĩ nhiên là phải nỗ lực học giống các cậu ấy rồi.”