Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1896
Cô ôm thử một chút ý niệm trong đầu, quả nhiên ra cửa không bao lâu liền cảm giác được có người đến gần.
Cô luôn đề phòng đối những người thủ đoạn, vì vậy trong lúc bọn chúng đang cố gắng làm cô bất tỉnh, cô liền ngừng thở vô cùng phối hợp.
Cô biết, chỉ cần mình hôn mê, những người đó nhất định sẽ đưa cô đến trước mặt phu nhân Jones, đến lúc đó, cô có thể cứu Mộ Dung Miên.
Cho nên, dọc đường đi Quý Miên Miên giả bộ là thi thể đã chết, trước kia cô đi theo Lãnh Nhiên làm thợ trang điểm, đoàn kịch không đủ vai diễn, Quý Miên Miên liền đảm nhiệm luôn, hơn nữa còn là diễn tử thi, đạo diễn còn nói cô diễn đặc biệt giống.
Mặc dù về sau cô biết người bắt cóc cô lại không phải là phu nhân Jones, nhưng chồng bà ta thì giống như vậy, cũng không có khác gì.
Quý Miên Miên được mọi người cho rằng đã hôn mê và mang tới đây, đến nơi này nhìn thấy Mộ Dung Miên, tảng đá trong lòng cô mới xem như rơi xuống.
Lúc trước cô lo lắng Mộ Dung Miên sẽ kiêng dè cô cùng người cứng chọi với cứng, cho nên vội vàng nháy một cái với anh.
Cô biết Mộ Dung Miên nhất định sẽ hiểu được ý tứ trong đó.
Quả nhiên anh không có hành động, đợi chờ cô động thủ trước.
Sở dĩ Quý Miên Miên đợi đến khi hai người kia cởi quần mới động thủ bởi vì khi đó phòng bị của bọn họ là yếu kém nhất, buông súng trong tay xuống, cởi quần, chuẩn bị làm một cuộc lớn, kết quả...
Quý Miên Miên hôm nay xem như đánh một trận đã nghiền, cô xoa bóp tay, khóe môi gợi lên, một phen đá bay Brown.
Lão già hèn hạ như vậy, cô làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn được.
Quý Miên Miên ngửa đầu hỏi Mộ Dung Miên: “Cái gì cũng có thể làm ư? Không cần kiêng nể?”
Mộ Dung Miên ôn nhu nói: “Dĩ nhiên, em cứ mặc sức, muốn làm cái gì thì làm cái đấy.”
Anh vốn muốn đem toàn gia phu nhân Jones trừ diệt tận gốc rễ, hôm nay, chính bọn họ đưa mình tới tận cửa, vậy anh còn khách khí làm gì?
Cùng lắm thì chờ sau khi bọn anh chết, anh làm một chút che dấu đối với hiện trường là được rồi.
Quý Miên Miên cười hắc hắc, đứng lên, sau đó quyết định thật đá ra một cước thận mạnh, thẳng tắp đạp trúng mệnh căn của Brown: “Tôi cho ông sau này cả ngày phải dùng y phục của nữ nhân làm đồ dùng... Bà đây cho ông không làm đàn ông được luôn...”
Nụ cười trên mặt kia Quý Miên Miên thật là ngây thơ, cùng với hành động hung tàn của cô, quả thực là làm cho người ta không thể tin được là đều là cùng một người, mặt Thiên Sứ, lại làm ra hành động của ma quỷ.
“Sau này tôi sẽ cho ông từ sáng đến tối giả bộ ngụy quân tử...”
“Tôi cho ông cả ngày nghĩ tới tiền của nhà chúng tôi...”
“Cho ông dũng khí chiếm tiện nghi của người khác...”
Quý Miên Miên nói một câu liền đá một cước, cuối cùng cứ như hạt mưa rơi lên trên người Brown, cô đánh đập toàn bộ đều là sát chiêu, đánh gần như nát bét phần dưới của bọn họ.
Không biết cuối cùng Quý Miên Miên đã chặt đứt mấy cây xương của Brown, dù sao anh cũng hiểu tuyệt đối không phải là điều tốt.
Lúc mới bắt đầu, Brown cũng lăn lộn trên đất cầu xin tha thứ, nhưng một hồi sau ngay cả thanh âm cũng không thể nói ra, trong cổ họng phun ra một ngụm máu.
Mộ Dung Miên thấy trên trán Quý Miên Miên ra mồ hôi, kéo cô: “Tốt lắm, nghỉ ngơi một chút, có mệt hay không? Đau chân không?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Không mệt, không đau, hôm nay thật sự sảng khoái, lẽ ra nên sớm đánh bọn họ một bữa thống khoái như vậy.”
Mộ Dung Miên nuông chiều vuốt ve mặt của cô.
Quý Miên Miên nhìn Brown vẫn co quắp trên mặt đất một chút, nói: “Hỏng bét, không phải em đánh chết hắn rồi đấy chứ?”
Mộ Dung Miên nụ cười ôn nhu, nói: “Anh vốn không muốn để cho hắn sống.”
Cô luôn đề phòng đối những người thủ đoạn, vì vậy trong lúc bọn chúng đang cố gắng làm cô bất tỉnh, cô liền ngừng thở vô cùng phối hợp.
Cô biết, chỉ cần mình hôn mê, những người đó nhất định sẽ đưa cô đến trước mặt phu nhân Jones, đến lúc đó, cô có thể cứu Mộ Dung Miên.
Cho nên, dọc đường đi Quý Miên Miên giả bộ là thi thể đã chết, trước kia cô đi theo Lãnh Nhiên làm thợ trang điểm, đoàn kịch không đủ vai diễn, Quý Miên Miên liền đảm nhiệm luôn, hơn nữa còn là diễn tử thi, đạo diễn còn nói cô diễn đặc biệt giống.
Mặc dù về sau cô biết người bắt cóc cô lại không phải là phu nhân Jones, nhưng chồng bà ta thì giống như vậy, cũng không có khác gì.
Quý Miên Miên được mọi người cho rằng đã hôn mê và mang tới đây, đến nơi này nhìn thấy Mộ Dung Miên, tảng đá trong lòng cô mới xem như rơi xuống.
Lúc trước cô lo lắng Mộ Dung Miên sẽ kiêng dè cô cùng người cứng chọi với cứng, cho nên vội vàng nháy một cái với anh.
Cô biết Mộ Dung Miên nhất định sẽ hiểu được ý tứ trong đó.
Quả nhiên anh không có hành động, đợi chờ cô động thủ trước.
Sở dĩ Quý Miên Miên đợi đến khi hai người kia cởi quần mới động thủ bởi vì khi đó phòng bị của bọn họ là yếu kém nhất, buông súng trong tay xuống, cởi quần, chuẩn bị làm một cuộc lớn, kết quả...
Quý Miên Miên hôm nay xem như đánh một trận đã nghiền, cô xoa bóp tay, khóe môi gợi lên, một phen đá bay Brown.
Lão già hèn hạ như vậy, cô làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn được.
Quý Miên Miên ngửa đầu hỏi Mộ Dung Miên: “Cái gì cũng có thể làm ư? Không cần kiêng nể?”
Mộ Dung Miên ôn nhu nói: “Dĩ nhiên, em cứ mặc sức, muốn làm cái gì thì làm cái đấy.”
Anh vốn muốn đem toàn gia phu nhân Jones trừ diệt tận gốc rễ, hôm nay, chính bọn họ đưa mình tới tận cửa, vậy anh còn khách khí làm gì?
Cùng lắm thì chờ sau khi bọn anh chết, anh làm một chút che dấu đối với hiện trường là được rồi.
Quý Miên Miên cười hắc hắc, đứng lên, sau đó quyết định thật đá ra một cước thận mạnh, thẳng tắp đạp trúng mệnh căn của Brown: “Tôi cho ông sau này cả ngày phải dùng y phục của nữ nhân làm đồ dùng... Bà đây cho ông không làm đàn ông được luôn...”
Nụ cười trên mặt kia Quý Miên Miên thật là ngây thơ, cùng với hành động hung tàn của cô, quả thực là làm cho người ta không thể tin được là đều là cùng một người, mặt Thiên Sứ, lại làm ra hành động của ma quỷ.
“Sau này tôi sẽ cho ông từ sáng đến tối giả bộ ngụy quân tử...”
“Tôi cho ông cả ngày nghĩ tới tiền của nhà chúng tôi...”
“Cho ông dũng khí chiếm tiện nghi của người khác...”
Quý Miên Miên nói một câu liền đá một cước, cuối cùng cứ như hạt mưa rơi lên trên người Brown, cô đánh đập toàn bộ đều là sát chiêu, đánh gần như nát bét phần dưới của bọn họ.
Không biết cuối cùng Quý Miên Miên đã chặt đứt mấy cây xương của Brown, dù sao anh cũng hiểu tuyệt đối không phải là điều tốt.
Lúc mới bắt đầu, Brown cũng lăn lộn trên đất cầu xin tha thứ, nhưng một hồi sau ngay cả thanh âm cũng không thể nói ra, trong cổ họng phun ra một ngụm máu.
Mộ Dung Miên thấy trên trán Quý Miên Miên ra mồ hôi, kéo cô: “Tốt lắm, nghỉ ngơi một chút, có mệt hay không? Đau chân không?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Không mệt, không đau, hôm nay thật sự sảng khoái, lẽ ra nên sớm đánh bọn họ một bữa thống khoái như vậy.”
Mộ Dung Miên nuông chiều vuốt ve mặt của cô.
Quý Miên Miên nhìn Brown vẫn co quắp trên mặt đất một chút, nói: “Hỏng bét, không phải em đánh chết hắn rồi đấy chứ?”
Mộ Dung Miên nụ cười ôn nhu, nói: “Anh vốn không muốn để cho hắn sống.”