Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1946
Dù cô ta đã sớm biết, thế nhưng từ chính miệng anh nói, khiến trái tim của Hạ Lan Tú Sắc đau đến không thở nổi.
Anh trai thân yêu nhất của cô ta, thật sự sắp vứt bỏ cô ta, cùng ở một chỗ với cô gái khác.
Anh không cần cô.
Hạ Lan Tú Sắc gắt gao cắn môi, hàm răng cắn chặt khiến máu chảy ra, nhuộm đỏ hàm răng, cô ta cũng không phát hiện, trong mắt nước mắt cứ một mực hướng ra phía ngoài lăn xuống, ban đầu cô ta khóc không ra tiếng, càng về sau âm thanh càng lúc càng lớn, âm thanh đó buồn bã thê thảm như gần chết, tự như trời đất sụp xuống.
Hạ Lan Phương Niên nghe tiếng khóc vẫn không hề thay đổi sắc mặt, anh đã từng nhiều lần mềm lòng với cô ta, tin tưởng cô ta, thế nhưng kết quả đã chứng minh, anh càng mềm lòng, sẽ chỉ làm cô ta càng không kiêng nể gì đi tổn thương Lí Nam Kha.
Hạ Lan Phương Niên lạnh lùng nói: “Em là người trưởng thành rồi, em nên tự biết lo cho chính mình, mà anh sắp có cuộc sống của riêng mình, hy họng em đừng tới quấy rầy anh.”
Trong lòng Hạ Lan Tú Sắc khủng hoảng, khóc nói: “Anh, xin anh, xin anh đừng bỏ lại em có được không, em có chỗ nào không đúng, em làm sai chỗ nào, anh nói cho em biết, em nhất định sẽ sửa, xin anh đấy, về sau anh nói gì em sẽ nghe theo anh tất cả, anh bảo làm gì em cũng sẽ làm theo lời anh.”
Cô đặt bản thân mình ở vị trí hèn mọn nhất, cầu xin Hạ Lan Phương Niên đừng buông tay ra.
Thế nhưng cô ở trong lòng Hạ Phương Niên sớm đã không còn có bất kỳ danh dự nào rồi.
“Chính em đều không cảm thấy bản thân mình sai rồi? Vậy cần gì phải hỏi lại anh nữa.”
Hạ Lan Tú Sắc gào khóc: “Anh, anh còn là anh của em sao? Anh thay đổi rồi, trước kia anh chưa bao giờ đối đãi với em như vậy, anh có biết hay không em vừa trải qua những cái gì, Yến Thanh ti bắt nạt em, tại tổ kịch cô ta trước mặt tất cả mọi người tát liên tiếp vào trên mặt em, cô ta hận không thể giết chết em, mặt của em đau lắm, anh có biết em hiện tại đau đến thế nào không, nhưng mặt không phải là thứ em thấy đau nhất, mà là lòng em, cô ta hôm nay nói cho em biết chuyện hai người kết hôn em còn chưa tin, trong trí nhớ của em, anh trai Hạ Lan Phương Niên là tốt nhất đối với em, anh tuyệt sẽ không giấu diếm em bất cứ chuyện gì. Anh, anh nói cho em biết, lời nói của tiện nhân Yến Thanh Ti kia đều là giả dối, cô ta đang lừa em, muốn kích động em, để em thương tâm mà thôi đúng không?”
Hạ Lan Phương Niên tin Yến Thanh Ti đích xác sẽ tát Hạ Lan Tú Sắc, nhưng anh dám khẳng định là chắc chắn do cô ta nói gì đó làm chọc giận Yến Thanh Ti.
Giữa Yến Thanh Ti và em gái mình, anh ngược lại rất tin tưởng nhân phẩm của Yến Thanh Ti.
Hạ Lan Phương Niên đợi cô ta kêu khóc xong mới nói: “Thanh Ti nói cũng đúng, anh với Nam Kha sắp kết hôn rồi.”
Cô ta nhất thời hét ầm lên: “Không, không, không... Em không muốn...”
Hạ Lan Phương Niên bị tiếng hét sắc nhọn của cô ta làm cho vô cùng bực bội, chỗ huyệt thái dương đau đến co giật.
“Hạ Lan Tú Sắc, có đôi khi anh thật không hiểu em, không sai, từ huyết thống mà nói anh là anh trai em, thế nhưng chỉ là anh trai mà thôi, cha mẹ đều khó có khả năng quản em cả đời, huống chi là anh, anh và em cũng không phải trẻ con, anh sắp kết hôn, anh muốn kết hôn với cô gái mà anh thích, đây đều là chuyện của anh, không cần em đồng ý, cũng không liên quan gì đến em, em có quyền hay tư cách gì để bắt anh muốn hay không thích người nào? Cùng ai kết hôn?”
Hạ Lan Phương Niên nói thẳng khiến Hạ Lan Tú Sắc bối rối không ngừng: “Anh... Anh không thể thích Lí Nam Kha, cô ta là tiện nhân, anh sao lại không thấy rõ ràng bộ mặt thật của cô ta, cô ta đang cố ý câu dẫn anh đấy, anh trai...”
Anh trai thân yêu nhất của cô ta, thật sự sắp vứt bỏ cô ta, cùng ở một chỗ với cô gái khác.
Anh không cần cô.
Hạ Lan Tú Sắc gắt gao cắn môi, hàm răng cắn chặt khiến máu chảy ra, nhuộm đỏ hàm răng, cô ta cũng không phát hiện, trong mắt nước mắt cứ một mực hướng ra phía ngoài lăn xuống, ban đầu cô ta khóc không ra tiếng, càng về sau âm thanh càng lúc càng lớn, âm thanh đó buồn bã thê thảm như gần chết, tự như trời đất sụp xuống.
Hạ Lan Phương Niên nghe tiếng khóc vẫn không hề thay đổi sắc mặt, anh đã từng nhiều lần mềm lòng với cô ta, tin tưởng cô ta, thế nhưng kết quả đã chứng minh, anh càng mềm lòng, sẽ chỉ làm cô ta càng không kiêng nể gì đi tổn thương Lí Nam Kha.
Hạ Lan Phương Niên lạnh lùng nói: “Em là người trưởng thành rồi, em nên tự biết lo cho chính mình, mà anh sắp có cuộc sống của riêng mình, hy họng em đừng tới quấy rầy anh.”
Trong lòng Hạ Lan Tú Sắc khủng hoảng, khóc nói: “Anh, xin anh, xin anh đừng bỏ lại em có được không, em có chỗ nào không đúng, em làm sai chỗ nào, anh nói cho em biết, em nhất định sẽ sửa, xin anh đấy, về sau anh nói gì em sẽ nghe theo anh tất cả, anh bảo làm gì em cũng sẽ làm theo lời anh.”
Cô đặt bản thân mình ở vị trí hèn mọn nhất, cầu xin Hạ Lan Phương Niên đừng buông tay ra.
Thế nhưng cô ở trong lòng Hạ Phương Niên sớm đã không còn có bất kỳ danh dự nào rồi.
“Chính em đều không cảm thấy bản thân mình sai rồi? Vậy cần gì phải hỏi lại anh nữa.”
Hạ Lan Tú Sắc gào khóc: “Anh, anh còn là anh của em sao? Anh thay đổi rồi, trước kia anh chưa bao giờ đối đãi với em như vậy, anh có biết hay không em vừa trải qua những cái gì, Yến Thanh ti bắt nạt em, tại tổ kịch cô ta trước mặt tất cả mọi người tát liên tiếp vào trên mặt em, cô ta hận không thể giết chết em, mặt của em đau lắm, anh có biết em hiện tại đau đến thế nào không, nhưng mặt không phải là thứ em thấy đau nhất, mà là lòng em, cô ta hôm nay nói cho em biết chuyện hai người kết hôn em còn chưa tin, trong trí nhớ của em, anh trai Hạ Lan Phương Niên là tốt nhất đối với em, anh tuyệt sẽ không giấu diếm em bất cứ chuyện gì. Anh, anh nói cho em biết, lời nói của tiện nhân Yến Thanh Ti kia đều là giả dối, cô ta đang lừa em, muốn kích động em, để em thương tâm mà thôi đúng không?”
Hạ Lan Phương Niên tin Yến Thanh Ti đích xác sẽ tát Hạ Lan Tú Sắc, nhưng anh dám khẳng định là chắc chắn do cô ta nói gì đó làm chọc giận Yến Thanh Ti.
Giữa Yến Thanh Ti và em gái mình, anh ngược lại rất tin tưởng nhân phẩm của Yến Thanh Ti.
Hạ Lan Phương Niên đợi cô ta kêu khóc xong mới nói: “Thanh Ti nói cũng đúng, anh với Nam Kha sắp kết hôn rồi.”
Cô ta nhất thời hét ầm lên: “Không, không, không... Em không muốn...”
Hạ Lan Phương Niên bị tiếng hét sắc nhọn của cô ta làm cho vô cùng bực bội, chỗ huyệt thái dương đau đến co giật.
“Hạ Lan Tú Sắc, có đôi khi anh thật không hiểu em, không sai, từ huyết thống mà nói anh là anh trai em, thế nhưng chỉ là anh trai mà thôi, cha mẹ đều khó có khả năng quản em cả đời, huống chi là anh, anh và em cũng không phải trẻ con, anh sắp kết hôn, anh muốn kết hôn với cô gái mà anh thích, đây đều là chuyện của anh, không cần em đồng ý, cũng không liên quan gì đến em, em có quyền hay tư cách gì để bắt anh muốn hay không thích người nào? Cùng ai kết hôn?”
Hạ Lan Phương Niên nói thẳng khiến Hạ Lan Tú Sắc bối rối không ngừng: “Anh... Anh không thể thích Lí Nam Kha, cô ta là tiện nhân, anh sao lại không thấy rõ ràng bộ mặt thật của cô ta, cô ta đang cố ý câu dẫn anh đấy, anh trai...”