Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Chị Mạch kích động: “Nhưng nhắc tới mới nhớ, nghe nói Tiết Tranh thê thảm lắm, hình như bị chấn động não, chưa kể còn bị cào cho nát mặt, chuyến này coi như xong.”
Yến Thanh Ti khinh thường: “Cô ta ôm bắp đùi người đàn ông của Yến Minh Châu, Yến Minh Châu không đánh chết cô ta thì vẫn nhẹ nhàng chán, chị không biết... Yến Minh Châu, cô ta quỵ lụy Lạc Cẩm Xuyên đến thế nào đâu.”
Chị Mạch: “Thế mà em còn...”
Yến Thanh Ti nhún nhún vai: “Đúng thế, là em tự mình chạy đi trêu chọc Lạc Cẩm Xuyên, nhưng chị yên tâm em không đói bụng đến nỗi ăn quàng, trong mắt em, những gì mà Yến Minh Châu coi trọng đều là rác rưởi.”
Yến Thanh Ti chướng mắt Lạc Cẩm Xuyên, nhưng ai bảo gã lại là người mà Yến Minh Châu thích nhất đây, cô muốn trả thù Yến gia, ra tay với Lạc Cẩm Xuyên chính là biện pháp nhanh và tiện nhất.
Nói tóm lại thì, bà đây muốn quyến rũ người đàn ông của mày thì mày làm gì được nào?
Chị Mạch: “Em không sợ Lạc Cẩm Xuyên nói với Yến gia là em đã trở về à?”
“Có gì phải sợ? Lạc Cẩm Xuyên chắc không cần mặt mũi nữa mới dám nói ra, nói với Yến gia thì chẳng khác gì nói anh ta nhìn trúng cô em vợ.”
“Em đúng thật là...”
Chị Mạch thầm nghĩ, đắc tội ai cũng được nhưng đừng có mà dại dột đắc tội với Yến Thanh Ti. Nếu không chắc chắn là rất thảm khốc, chị cũng không dám nghĩ nữa luôn.
“Em đã chướng mắt Lạc Cẩm Xuyên... Thế Nhạc Thính Phong thì sao?”
“Anh ta...” Yến Thanh Ti ngập ngừng một lúc: “Cũng chẳng khá hơn Lạc Cẩm Xuyên được bao nhiêu.”
...
Yến Thanh Ti bên này vừa kí kết hợp đồng, đồng ý nhận vai diễn trong phim Tiêu Phòng Điện.
Cận Tuyết Sơ bên kia thì gặp khá nhiều phiền toái, tạm thời không quay MV được, thế nên Yến Thanh Ti liền khăn gói tới phim trường Cảnh Thành tập trung với đoàn làm phim chuẩn bị quay phim.
Vào cái hôm sắp đi, Cận Tuyết Sơ vừa về tới thì gặp Yến Thanh Ti đang chuẩn bị đi.
Yến Thanh Ti nói với Cận Tuyết Sơ: “Tôi phải tới Cảnh Thành quay phim, MV của anh bao giờ quay thì ới tôi một tiếng, sẽ thu xếpchạy qua luôn.”
Trên mặt Cận Tuyết Sơ lộ ra chút mệt mỏi nhưng vẫn tươi cười gật đầu với cô: “Được, chỉ sợ đến lúc đó không có tiền mời nổi em thôi.”
Yến Thanh Ti khẽ cong môi: “Được quay MV với Tuyết Thần thì có không trả tiền tôi cũng muốn đóng.”
Chị Mạch đứng đằng sau thì khoa chân múa tay, giục cô nhanh nhanh lên, còn phải lên máy báy nữa.
Cận Tuyết Sơ nhìn thấy thế liền nói với Yến Thanh Ti: “Chú ý giữ gìn sức khỏe, quay phim thuận lợi nhé.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ukm, cảm ơn.”
Khi thấy Yến Thanh Ti và chị Mạch đi vào trong thang máy, anh mới đưa tay bóp bóp trán. Bỗng có tiếng di động vang lên, là người đại diện gọi tới, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Người bên kia đầu dây gấp muốn chết: “Tuyết Thần, cậu làm gì mà lại đắc tội với Nhạc thị thế.”
Cận Tuyết Sơ nhíu mày: “Người gây khó dễ là Nhạc thị?”
“Lại còn không à? Giám đốc Khúc Kính của Nhạc thị đã chạy tới thu mua Kim Vũ rồi kìa:”
“Tôi qua liền đây.”
...
Khúc Kính vừa từ Kim Vũ quay trở lại công ty liền lên ngay phòng làm việc của Nhạc Thính Phong.
Vừa ngồi xuống đã mở miệng: “Đại ca, tại sao nhất định phải thu mua Kim Vũ và Hoàn Nhạc? Hôm nay em vừa qua đó đã bị hét giá cao hơn thị trường tới 30%, 30% đó anh à!”
Hiển nhiên là không có thu mua được rồi. Lúc này Nhạc Thính Phong mới dời mắt khỏi màn hình máy tính: “Tôi thiếu tiền sao?”
Khúc Kính sửng sốt một lúc, lắc đầu: “Đương nhiên là không thiếu rồi, nhưng mà, 30% cũng không phải là một con số nhỏ đâu, có tiền cũng không thể vung như rác thế được.”
Nhạc Thính Phong ngả người ra phía sau, dựa vào ghế: “Thế cậu không ám chỉ gì à nếu anh ta không chấp nhận mức giá này... Thì trực tiếp cướp về là được.”
- ---
Tuyến Thần: “Không làm gì cũng bị trúng đạn, oan uổng quá hức hức...”
Nhạc thổ hào: “Là một thổ hào, lúc nào cũng có thể vung tiền như nước.”
Yến Thanh Ti khinh thường: “Cô ta ôm bắp đùi người đàn ông của Yến Minh Châu, Yến Minh Châu không đánh chết cô ta thì vẫn nhẹ nhàng chán, chị không biết... Yến Minh Châu, cô ta quỵ lụy Lạc Cẩm Xuyên đến thế nào đâu.”
Chị Mạch: “Thế mà em còn...”
Yến Thanh Ti nhún nhún vai: “Đúng thế, là em tự mình chạy đi trêu chọc Lạc Cẩm Xuyên, nhưng chị yên tâm em không đói bụng đến nỗi ăn quàng, trong mắt em, những gì mà Yến Minh Châu coi trọng đều là rác rưởi.”
Yến Thanh Ti chướng mắt Lạc Cẩm Xuyên, nhưng ai bảo gã lại là người mà Yến Minh Châu thích nhất đây, cô muốn trả thù Yến gia, ra tay với Lạc Cẩm Xuyên chính là biện pháp nhanh và tiện nhất.
Nói tóm lại thì, bà đây muốn quyến rũ người đàn ông của mày thì mày làm gì được nào?
Chị Mạch: “Em không sợ Lạc Cẩm Xuyên nói với Yến gia là em đã trở về à?”
“Có gì phải sợ? Lạc Cẩm Xuyên chắc không cần mặt mũi nữa mới dám nói ra, nói với Yến gia thì chẳng khác gì nói anh ta nhìn trúng cô em vợ.”
“Em đúng thật là...”
Chị Mạch thầm nghĩ, đắc tội ai cũng được nhưng đừng có mà dại dột đắc tội với Yến Thanh Ti. Nếu không chắc chắn là rất thảm khốc, chị cũng không dám nghĩ nữa luôn.
“Em đã chướng mắt Lạc Cẩm Xuyên... Thế Nhạc Thính Phong thì sao?”
“Anh ta...” Yến Thanh Ti ngập ngừng một lúc: “Cũng chẳng khá hơn Lạc Cẩm Xuyên được bao nhiêu.”
...
Yến Thanh Ti bên này vừa kí kết hợp đồng, đồng ý nhận vai diễn trong phim Tiêu Phòng Điện.
Cận Tuyết Sơ bên kia thì gặp khá nhiều phiền toái, tạm thời không quay MV được, thế nên Yến Thanh Ti liền khăn gói tới phim trường Cảnh Thành tập trung với đoàn làm phim chuẩn bị quay phim.
Vào cái hôm sắp đi, Cận Tuyết Sơ vừa về tới thì gặp Yến Thanh Ti đang chuẩn bị đi.
Yến Thanh Ti nói với Cận Tuyết Sơ: “Tôi phải tới Cảnh Thành quay phim, MV của anh bao giờ quay thì ới tôi một tiếng, sẽ thu xếpchạy qua luôn.”
Trên mặt Cận Tuyết Sơ lộ ra chút mệt mỏi nhưng vẫn tươi cười gật đầu với cô: “Được, chỉ sợ đến lúc đó không có tiền mời nổi em thôi.”
Yến Thanh Ti khẽ cong môi: “Được quay MV với Tuyết Thần thì có không trả tiền tôi cũng muốn đóng.”
Chị Mạch đứng đằng sau thì khoa chân múa tay, giục cô nhanh nhanh lên, còn phải lên máy báy nữa.
Cận Tuyết Sơ nhìn thấy thế liền nói với Yến Thanh Ti: “Chú ý giữ gìn sức khỏe, quay phim thuận lợi nhé.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ukm, cảm ơn.”
Khi thấy Yến Thanh Ti và chị Mạch đi vào trong thang máy, anh mới đưa tay bóp bóp trán. Bỗng có tiếng di động vang lên, là người đại diện gọi tới, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Người bên kia đầu dây gấp muốn chết: “Tuyết Thần, cậu làm gì mà lại đắc tội với Nhạc thị thế.”
Cận Tuyết Sơ nhíu mày: “Người gây khó dễ là Nhạc thị?”
“Lại còn không à? Giám đốc Khúc Kính của Nhạc thị đã chạy tới thu mua Kim Vũ rồi kìa:”
“Tôi qua liền đây.”
...
Khúc Kính vừa từ Kim Vũ quay trở lại công ty liền lên ngay phòng làm việc của Nhạc Thính Phong.
Vừa ngồi xuống đã mở miệng: “Đại ca, tại sao nhất định phải thu mua Kim Vũ và Hoàn Nhạc? Hôm nay em vừa qua đó đã bị hét giá cao hơn thị trường tới 30%, 30% đó anh à!”
Hiển nhiên là không có thu mua được rồi. Lúc này Nhạc Thính Phong mới dời mắt khỏi màn hình máy tính: “Tôi thiếu tiền sao?”
Khúc Kính sửng sốt một lúc, lắc đầu: “Đương nhiên là không thiếu rồi, nhưng mà, 30% cũng không phải là một con số nhỏ đâu, có tiền cũng không thể vung như rác thế được.”
Nhạc Thính Phong ngả người ra phía sau, dựa vào ghế: “Thế cậu không ám chỉ gì à nếu anh ta không chấp nhận mức giá này... Thì trực tiếp cướp về là được.”
- ---
Tuyến Thần: “Không làm gì cũng bị trúng đạn, oan uổng quá hức hức...”
Nhạc thổ hào: “Là một thổ hào, lúc nào cũng có thể vung tiền như nước.”