Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Sắp đến nơi cần đến, rồi sẽ nhanh chóng nhìn thấy người phụ nữ đó, trái ngược với lúc trước hiện tại Nhạc Thính Phong khá là bình tĩnh.
Anh phải nghĩ thật kĩ xem nên xử lí Yến Thanh Ti thế nào.
Bằng không thì, sao anh có thể nuốt trôi cơn giận này chứ.
Lại lái xe thêm nửa tiếng nữa thì đến địa điểm quay phim, lúc này điện thoại của Nhạc Thính Phong vang lên.
Anh vốn không định nhấc máy, nhưng liếc thấy đó là Giang Lai gọi đến nên thuận tay nhấc máy luôn: “A lô?”
Giang lai lắp ba lắp bắp: “Nhạc Tổng... Cô... Thanh Ti, sáng nay... Đã lên chuyến bay lúc 6h 10 phút... Trở về.. Về Lạc Thành rồi ạ.”
Nhạc Thính Phong...
...
Hơn bốn tiếng đồng hồ sau, Giang Lai đến sân bay của Lạc Thành đón Nhạc Thính Phong.
Thức trắng đêm, lại lái xe năm giờ liền, ngoại trừ đôi mắt đỏ lên, vằn cả tia máu thì tinh thần của Nhạc Thính Phong vẫn rất tốt.
Anh rất bình tĩnh, vẫn lạnh lùng cao ngạo.
Giang Lai đến đón anh, vội vàng nói: “Thiếu gia.. Ngài.. Cả đêm không ngủ rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đã, xe của ngài tôi đã yêu cầu công ti con ở bên đó vận chuyển về đây cho ngài rồi.”
Trời vừa sáng thì nhận được tin Yến Thanh Ti đã lên máy bay quay về Lạc Thành, cậu ta nghĩ cậu sắp phát điên mất, đúng là đày đọa con người ta mà.
Lúc Giang Lai gọi điện thoại cho Nhạc Thính Phong, cậu ta như sắp chết đến nơi, vội vàng đặt vé cho chuyến bay sớm nhất về Lạc Thành cho thiếu gia, sau đó, chờ thiếu gia quay về.
Hành hạ nhau cả đêm thế này, rốt cuộc là vì cái gì Giang Lai cũng chẳng rõ nữa.
Kể từ khi Nhạc Thính Phong tiếp quản vị trí tổng giám đốc, cậu rất ít khi gọi anh ấy là thiếu gia, nhưng vừa nãy khi nhìn thấy bộ dạng của Nhạc Thính Phong, cậu bỗng buột miệng gọi là ‘thiếu gia’.
Thính Phong ngồi lên xe liền nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Đến thẳng khu Cẩm Nhạc Viên.”
Giang lai không dám nói nhiều, vâng một tiếng.
Cẩm Nhạc viên chẳng phải là chỗ của cái cô rất biết cách hành hạ người khác --- Yến Thanh Ti sao?
Đến cửa khu, bảo vệ chặn lại không cho vào, Giang Lai nói: “Chúng tôi là bạn của cô Yến nhà ở tòa nhà số 9, tầng 17, phòng số 2, chúng tôi đến đón cô ấy đi ăn cơm.”
Nghe Giang Lai nói rành mạch như thế bảo vệ liền cho anh vào: “Thế à, vậy các anh vào đi.”
Xe dừng lại trước tòa nhà nơi Yến Thanh Ti ở, Nhạc Thính Phong đột nhiên mở mắt.
“Đưa điện thoại đây, cậu ở dưới này đợi tôi.”
Giang Lai không biết tại sao Nhạc Thính Phong lại cầm điện thoại của anh nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa cho Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong xuống xe, cầm điện thoại của Giang Lai đi vào trong tòa nhà.
Trong lòng Giang Lai tràn đầy lo lắng, thiếu gia lại làm sao thế không biết, hy vọng đừng làm ra chuyện gì lớn, anh không có điện thoại không gọi được cho 120, 119 hay là 110 đâu, lo lắm à nha.
Nhạc Thính Phong bước vào trong thang máy thuận tay bấm một dãy số điện thoại.
Yến Thanh Ti đi quay phim một tuần trời, miễn cưỡng cũng coi như thuận lợi, tuy cũng có xung đột với các diễn viên khác trong đoàn làm phim, cũng bị phó đạo diễn mấy lần ra ám hiệu muốn chơi quy tắc ngầm với cô, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cũng đã qua rồi.
Mấy ngày hôm nay tạm thời không có phần diễn giành cho vai của cô, đoàn làm phim của đạo diễn Thái cũng sắp khai máy, thế nên Yến Thanh Ti quay về một chuyến.
Đang thu thập đồ đạc, điện thoại đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy số lạ, Yến Thanh Ti do dự một chút rồi mới nhấc máy: “A lô... Ai đấy ạ...?”
“Đang ở đâu?”
Yến Thanh Ti nghe được giọng nói đó thì ngẩn người, Nhạc Thính Phong?
Cô vội nhìn lại cái số lạ một lần nữa, âm thầm nghiến răng đưa điện thoại lên nghe tiếp, cố gắng lấy giọng bình tĩnh nhất để nói chuyện: “Đang quay phim ở bên ngoài.”
Nhạc Thính Phong thong dong: “Thật không? Nhưng giờ tôi muốn làm cái việc trong hai đêm mà em nợ tôi.”
Yến Thanh Ti không nghe ra sự kì quái trong giọng anh, nhướng mày: “Sao? Muốn làm với tôi bằng điện thoại à?”
Nhạc Thính Phong bước ra khỏi thang máy: “Được, em rên hai tiếng cho tôi nghe xem sao.”
Anh phải nghĩ thật kĩ xem nên xử lí Yến Thanh Ti thế nào.
Bằng không thì, sao anh có thể nuốt trôi cơn giận này chứ.
Lại lái xe thêm nửa tiếng nữa thì đến địa điểm quay phim, lúc này điện thoại của Nhạc Thính Phong vang lên.
Anh vốn không định nhấc máy, nhưng liếc thấy đó là Giang Lai gọi đến nên thuận tay nhấc máy luôn: “A lô?”
Giang lai lắp ba lắp bắp: “Nhạc Tổng... Cô... Thanh Ti, sáng nay... Đã lên chuyến bay lúc 6h 10 phút... Trở về.. Về Lạc Thành rồi ạ.”
Nhạc Thính Phong...
...
Hơn bốn tiếng đồng hồ sau, Giang Lai đến sân bay của Lạc Thành đón Nhạc Thính Phong.
Thức trắng đêm, lại lái xe năm giờ liền, ngoại trừ đôi mắt đỏ lên, vằn cả tia máu thì tinh thần của Nhạc Thính Phong vẫn rất tốt.
Anh rất bình tĩnh, vẫn lạnh lùng cao ngạo.
Giang Lai đến đón anh, vội vàng nói: “Thiếu gia.. Ngài.. Cả đêm không ngủ rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đã, xe của ngài tôi đã yêu cầu công ti con ở bên đó vận chuyển về đây cho ngài rồi.”
Trời vừa sáng thì nhận được tin Yến Thanh Ti đã lên máy bay quay về Lạc Thành, cậu ta nghĩ cậu sắp phát điên mất, đúng là đày đọa con người ta mà.
Lúc Giang Lai gọi điện thoại cho Nhạc Thính Phong, cậu ta như sắp chết đến nơi, vội vàng đặt vé cho chuyến bay sớm nhất về Lạc Thành cho thiếu gia, sau đó, chờ thiếu gia quay về.
Hành hạ nhau cả đêm thế này, rốt cuộc là vì cái gì Giang Lai cũng chẳng rõ nữa.
Kể từ khi Nhạc Thính Phong tiếp quản vị trí tổng giám đốc, cậu rất ít khi gọi anh ấy là thiếu gia, nhưng vừa nãy khi nhìn thấy bộ dạng của Nhạc Thính Phong, cậu bỗng buột miệng gọi là ‘thiếu gia’.
Thính Phong ngồi lên xe liền nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Đến thẳng khu Cẩm Nhạc Viên.”
Giang lai không dám nói nhiều, vâng một tiếng.
Cẩm Nhạc viên chẳng phải là chỗ của cái cô rất biết cách hành hạ người khác --- Yến Thanh Ti sao?
Đến cửa khu, bảo vệ chặn lại không cho vào, Giang Lai nói: “Chúng tôi là bạn của cô Yến nhà ở tòa nhà số 9, tầng 17, phòng số 2, chúng tôi đến đón cô ấy đi ăn cơm.”
Nghe Giang Lai nói rành mạch như thế bảo vệ liền cho anh vào: “Thế à, vậy các anh vào đi.”
Xe dừng lại trước tòa nhà nơi Yến Thanh Ti ở, Nhạc Thính Phong đột nhiên mở mắt.
“Đưa điện thoại đây, cậu ở dưới này đợi tôi.”
Giang Lai không biết tại sao Nhạc Thính Phong lại cầm điện thoại của anh nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa cho Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong xuống xe, cầm điện thoại của Giang Lai đi vào trong tòa nhà.
Trong lòng Giang Lai tràn đầy lo lắng, thiếu gia lại làm sao thế không biết, hy vọng đừng làm ra chuyện gì lớn, anh không có điện thoại không gọi được cho 120, 119 hay là 110 đâu, lo lắm à nha.
Nhạc Thính Phong bước vào trong thang máy thuận tay bấm một dãy số điện thoại.
Yến Thanh Ti đi quay phim một tuần trời, miễn cưỡng cũng coi như thuận lợi, tuy cũng có xung đột với các diễn viên khác trong đoàn làm phim, cũng bị phó đạo diễn mấy lần ra ám hiệu muốn chơi quy tắc ngầm với cô, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cũng đã qua rồi.
Mấy ngày hôm nay tạm thời không có phần diễn giành cho vai của cô, đoàn làm phim của đạo diễn Thái cũng sắp khai máy, thế nên Yến Thanh Ti quay về một chuyến.
Đang thu thập đồ đạc, điện thoại đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy số lạ, Yến Thanh Ti do dự một chút rồi mới nhấc máy: “A lô... Ai đấy ạ...?”
“Đang ở đâu?”
Yến Thanh Ti nghe được giọng nói đó thì ngẩn người, Nhạc Thính Phong?
Cô vội nhìn lại cái số lạ một lần nữa, âm thầm nghiến răng đưa điện thoại lên nghe tiếp, cố gắng lấy giọng bình tĩnh nhất để nói chuyện: “Đang quay phim ở bên ngoài.”
Nhạc Thính Phong thong dong: “Thật không? Nhưng giờ tôi muốn làm cái việc trong hai đêm mà em nợ tôi.”
Yến Thanh Ti không nghe ra sự kì quái trong giọng anh, nhướng mày: “Sao? Muốn làm với tôi bằng điện thoại à?”
Nhạc Thính Phong bước ra khỏi thang máy: “Được, em rên hai tiếng cho tôi nghe xem sao.”