Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Nhạc Thính Phong tức tới nỗi bật cười: “Yến Thanh Ti, em đúng là người phụ nữ có tiền đồ nhất mà tôi từng gặp.”
Có biết bao nhiêu phụ nữ muốn bám lấy nịnh nọt anh, nhưng vô dụng, đằng này anh đã đưa tay ra, đợi cô nắm lấy, nhưng cô lại khăng khăng không chịu.
Ánh mắt Yến Thanh Ti trở nên lạnh buốt: “Quá khen rồi, anh cũng là thằng đàn ông khiến tôi chán ghét nhất trong đám đàn ông mà tôi từng gặp đấy.”
Nhạc Thính Phong nghe xong, cơn giận đang nguôi xuống lại bùng lên, đang định mở miệng thì lại bị tiếng điện thoại vang lên ngắt lời, anh nhíu mày móc ra xem, là Hạ Lan Phương Niên gọi tới.
Anh bắt máy với giọng điệu khó chịu: “Alo.”
Hạ Lan Phương Niên hỏi luôn: “Có phải cậu đã về rồi không?”
Nhạc Thính Phong nhìn Yến Thanh Ti vẫn đang nằm trên bất động trên giường: “Ừm, về rồi.”
“Giải quyết xong chưa?”
“Cũng sắp đâu vào đấy rồi.”
Nhạc Thính Phong nghĩ qua trận dạy dỗ ngày hôm nay, Yến Thanh Ti nhất định sẽ ngoan ngoãn một thời gian.
Hạ Lan Phương Niên nói tiếp: “Vậy giờ cậu có thời gian không? Tôi có chuyện gấp muốn tìm cậu.”
Nhạc Thính Phong: “Cậu đang ở đâu?”
Kết thúc cuộc gọi, Nhạc Thính Phong có chút không muốn đi, nhưng có vẻ như Hạ Lan Phương Niên thật sự có việc gấp nên anh phải đi.
Anh nhìn bộ dạng chật vật của Yến Thanh Ti, trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái hơn, nhặt áo khoác lên, trước khi chuẩn bị đi, anh còn có “lòng tốt” cởi chiếc cà vạt trên tay Yến Thanh Ti ra.
Bộ dạng hiện tại của Yến Thanh Ti rất lôi thôi chật vật, tóc tai thì dính bết lên mặt, môi bị Nhạc Thính Phong cắn tới nỗi chảy máu, sưng vù, so với dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều thường ngày của cô, hiện tại cô trở nên thê diễm*, khiến người khác say đắm điên cuồng.
*Thê diễm: Thê thảm nhưng vẫn xinh đẹp.
Nhạc Thính Phong không nhịn được cúi xuống hôn cô, lần hôn hít này cảm giác không tốt lắm, máu trên môi cô chảy len lỏi vào miệng anh, nhưng Nhạc Thính Phong dường như lại trở nên mê dại.
Lần này, từ đầu tới cuối Yến Thanh Ti không hề đáp trả lại anh, cô cứ đờ ra không một tảng đá.
Nhạc Thính Phong buông Yến Thanh Ti ra, nằm lấy cằm bắt cô nhìn thẳng vào anh: “Tôi sẽ nói cho em biết là tôi muốn làm gì, hiện tại tôi muốn chơi đùa với em, em phải ngoan ngoãn mà nghe lời tôi, muốn đi lêu lổng, được thôi, đợi ông đây chơi đủ rồi hẵng nói, bằng không... Nếu còn có lần sau, cô về nước thế nào, tôi sẽ khiến cô biến đi y như thế.”
Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn anh, cặp mắt hồ ly mê người kia lạnh buốt như cơn rét đêm đông, nhìn vào càng khiến con người ta phát lạnh.
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Ngoan ngoãn chút, đừng có lại dở trò quỷ gì với tôi.”
Anh đứng dậy rời đi, ra tới cửa, anh nghe thấy âm thanh đã khản đặc của Yến Thanh Ti: “Nhạc Thính Phong... Tốt nhất anh nên cầu xin thượng đế, cầu ngài, đừng để anh yêu phải tôi, nếu không sẽ có một ngày...”
Con mẹ nó, tôi hành chết anh.
Nửa vế sau cô vẫn chưa nói ra, nhưng Nhạc Thính Phong lại có thể nghe thấy được sự tàn nhẫn trong đó.
Nhạc Thính Phong không ngoảnh đầu lại, cũng không nói gì thêm nữa.
Anh sẽ hèn mọn để yêu cô sao? Một con khốn như cô?
Nực cười...
...
Dưới lầu, Nhạc Thính Phong mở cửa xe, thấy Giang Lai đang tóm một thằng nhóc, đè nó trên ghế, tay còn bịt miệng người đó, cảm giác như đang chơi trò tấn công vậy.
Nhạc Thính Phong nhìn liền nhíu mày lại.
“Giang Lai, cậu đang làm cái gì vậy?”
Giang Lai vội vàng nói: “Nhạc tổng, đây là trợ lí của cô Thanh Ti, cậu ta muốn lên đó, tôi chỉ ngăn lại thôi.”
Giang Lai đợi trong xe vốn đã sốt ruột muốn chết, thấy Từ Minh Minh - Trợ lí của Yến Thanh Ti sắp chạy lên lầu, tất nhiên cậu không thể để cậu ta lên đó rồi, lỡ mà ông chủ đang giết người phóng hỏa ở trên đấy thì cậu cũng phải canh gác tử tế ở dưới này chứ, thế là cậu tóm luôn Từ Minh Minh vào trong xe, tiện ép hỏi luôn một số chuyện.
“Nhạc Tổng, em vừa hỏi được chút chuyện, những tấm ảnh trong tay Yến Minh Châu là do tên nhóc này chụp.”
Nhạc Thanh Phong sửng sốt, do thằng nhóc này chụp... Cậu ta?
Có biết bao nhiêu phụ nữ muốn bám lấy nịnh nọt anh, nhưng vô dụng, đằng này anh đã đưa tay ra, đợi cô nắm lấy, nhưng cô lại khăng khăng không chịu.
Ánh mắt Yến Thanh Ti trở nên lạnh buốt: “Quá khen rồi, anh cũng là thằng đàn ông khiến tôi chán ghét nhất trong đám đàn ông mà tôi từng gặp đấy.”
Nhạc Thính Phong nghe xong, cơn giận đang nguôi xuống lại bùng lên, đang định mở miệng thì lại bị tiếng điện thoại vang lên ngắt lời, anh nhíu mày móc ra xem, là Hạ Lan Phương Niên gọi tới.
Anh bắt máy với giọng điệu khó chịu: “Alo.”
Hạ Lan Phương Niên hỏi luôn: “Có phải cậu đã về rồi không?”
Nhạc Thính Phong nhìn Yến Thanh Ti vẫn đang nằm trên bất động trên giường: “Ừm, về rồi.”
“Giải quyết xong chưa?”
“Cũng sắp đâu vào đấy rồi.”
Nhạc Thính Phong nghĩ qua trận dạy dỗ ngày hôm nay, Yến Thanh Ti nhất định sẽ ngoan ngoãn một thời gian.
Hạ Lan Phương Niên nói tiếp: “Vậy giờ cậu có thời gian không? Tôi có chuyện gấp muốn tìm cậu.”
Nhạc Thính Phong: “Cậu đang ở đâu?”
Kết thúc cuộc gọi, Nhạc Thính Phong có chút không muốn đi, nhưng có vẻ như Hạ Lan Phương Niên thật sự có việc gấp nên anh phải đi.
Anh nhìn bộ dạng chật vật của Yến Thanh Ti, trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái hơn, nhặt áo khoác lên, trước khi chuẩn bị đi, anh còn có “lòng tốt” cởi chiếc cà vạt trên tay Yến Thanh Ti ra.
Bộ dạng hiện tại của Yến Thanh Ti rất lôi thôi chật vật, tóc tai thì dính bết lên mặt, môi bị Nhạc Thính Phong cắn tới nỗi chảy máu, sưng vù, so với dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều thường ngày của cô, hiện tại cô trở nên thê diễm*, khiến người khác say đắm điên cuồng.
*Thê diễm: Thê thảm nhưng vẫn xinh đẹp.
Nhạc Thính Phong không nhịn được cúi xuống hôn cô, lần hôn hít này cảm giác không tốt lắm, máu trên môi cô chảy len lỏi vào miệng anh, nhưng Nhạc Thính Phong dường như lại trở nên mê dại.
Lần này, từ đầu tới cuối Yến Thanh Ti không hề đáp trả lại anh, cô cứ đờ ra không một tảng đá.
Nhạc Thính Phong buông Yến Thanh Ti ra, nằm lấy cằm bắt cô nhìn thẳng vào anh: “Tôi sẽ nói cho em biết là tôi muốn làm gì, hiện tại tôi muốn chơi đùa với em, em phải ngoan ngoãn mà nghe lời tôi, muốn đi lêu lổng, được thôi, đợi ông đây chơi đủ rồi hẵng nói, bằng không... Nếu còn có lần sau, cô về nước thế nào, tôi sẽ khiến cô biến đi y như thế.”
Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn anh, cặp mắt hồ ly mê người kia lạnh buốt như cơn rét đêm đông, nhìn vào càng khiến con người ta phát lạnh.
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Ngoan ngoãn chút, đừng có lại dở trò quỷ gì với tôi.”
Anh đứng dậy rời đi, ra tới cửa, anh nghe thấy âm thanh đã khản đặc của Yến Thanh Ti: “Nhạc Thính Phong... Tốt nhất anh nên cầu xin thượng đế, cầu ngài, đừng để anh yêu phải tôi, nếu không sẽ có một ngày...”
Con mẹ nó, tôi hành chết anh.
Nửa vế sau cô vẫn chưa nói ra, nhưng Nhạc Thính Phong lại có thể nghe thấy được sự tàn nhẫn trong đó.
Nhạc Thính Phong không ngoảnh đầu lại, cũng không nói gì thêm nữa.
Anh sẽ hèn mọn để yêu cô sao? Một con khốn như cô?
Nực cười...
...
Dưới lầu, Nhạc Thính Phong mở cửa xe, thấy Giang Lai đang tóm một thằng nhóc, đè nó trên ghế, tay còn bịt miệng người đó, cảm giác như đang chơi trò tấn công vậy.
Nhạc Thính Phong nhìn liền nhíu mày lại.
“Giang Lai, cậu đang làm cái gì vậy?”
Giang Lai vội vàng nói: “Nhạc tổng, đây là trợ lí của cô Thanh Ti, cậu ta muốn lên đó, tôi chỉ ngăn lại thôi.”
Giang Lai đợi trong xe vốn đã sốt ruột muốn chết, thấy Từ Minh Minh - Trợ lí của Yến Thanh Ti sắp chạy lên lầu, tất nhiên cậu không thể để cậu ta lên đó rồi, lỡ mà ông chủ đang giết người phóng hỏa ở trên đấy thì cậu cũng phải canh gác tử tế ở dưới này chứ, thế là cậu tóm luôn Từ Minh Minh vào trong xe, tiện ép hỏi luôn một số chuyện.
“Nhạc Tổng, em vừa hỏi được chút chuyện, những tấm ảnh trong tay Yến Minh Châu là do tên nhóc này chụp.”
Nhạc Thanh Phong sửng sốt, do thằng nhóc này chụp... Cậu ta?