Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-31
Chương 31: Cô sợ tôi đánh làm bị thương cậu ta
Ba người bên trên ngây ngốc đứng tại chỗ, trong phòng thí nghiệm hoàn toàn yên tĩnh, không một ai dám lên tiếng.
“Thế mà đã chế ngự được Đậu Dã Tầm, tên này, rốt cuộc lợi hại tới mức nào.”
Đáy mắt Sliver Thất Lãng thoáng qua vẻ khiếp sợ.
……Có thực lực kinh khủng như vậy tại sao không sớm phát huy ra!
Làm hại mình bị đánh phải mấy lần!
LK ủy khuất sờ gương mặt tuấn tú.
Lục Mẫn Huyên thì mờ mịt ngây ngốc tại chỗ, nhìn góc nghiêng 360° không góc chết hoàn mỹ của Hứa Thiên Hạo, hoàn toàn rơi vào rối loạn.
Thật hay giả?
Anh bây giờ, là bởi vì mình... mà tức giận sao?
Nhưng anh không phải là vốn cũng không để ý đến cô sao?
Thì tại sao bởi vì một câu nói của Tiểu Đậu, phản ứng mạnh như vậy.
“Khụ…”
Tiếng ho khan cuả Đậu Dã Tầm cắt đứt suy nghĩ mọi người, mặc dù cậu con trai trước mắt này có chút đáng sợ, nhưng cậu ta không hề muốn nhận thua trước mặt Huyên.
Cậu cũng có lòng tự ái.
“Cậu là gì của Huyên! Dựa vào đâu mà nói những lời này!” Cậu ta giương cái cằm tinh tế lên nói.
Hứa Thiên Hạo nghe vậy, ánh mắt thâm thúy như trời sao lạnh đi cả mười mấy độ.
Không khí xung quanh đều sắp bị đóng băng.
“Thiên Hạo lại bắt đầu kỹ năng đông lạnh đặc biệt của mình rồi.” LK đứng bên trên không khỏi run cầm cập.
“Hứa Thiên Hạo, anh bình tĩnh một chút, không được đánh nữa!” Lục Mẫn Huyên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, tiến lên chắn trước mặt Đậu Dã Tầm, kéo lại cánh tay cậu.
“Thế nào, cô sợ tôi đánh làm bị thương cậu ta?” Hứa Thiên Hạo lại nghĩ tới dáng vẻ hôm qua cô che chở cho Đậu Dã Tầm, hất tay của cô ra lạnh lùng hỏi.
Lục Mẫn Huyên không khỏi ngẩn ra, hai con ngươi trong suốt phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của cậu: “Không phải...”
“Huyên, mình không sao! Cậu không cần phải tức giận vì tên mặt liệt này!”
Đậu Dã Tầm ngọ nguậy từ trên bàn đứng lên, muốn kéo cô ra xa một chút, lo lắng Hứa Thiên Hạo xông lên vô tình làm thương đến cô.
Thí nghiệm trên bàn để một cây đèn cồn đang cháy, là mới khi nãy bạn học làm được một nửa để lại.
Bởi vì bọn họ đột nhiên ở đây cãi nhau, không ngừng đánh đấm tới cái bàn, giờ phút này đèn cồn đang ở mép bàn.
Đậu Dã Tầm vừa rời khỏi bàn, đèn cồn liền lơ lửng rơi xuống!
Phải biết, đèn cồn một khi đụng chạm kịch liệt với mặt đất, sẽ xảy ra nổ.
Lục Mẫn Huyên đứng cách gần đó, nhưng đưa lưng về phía bàn.
“Tránh ra!”
Hứa Thiên Hạo dường như là phản xạ có điều kiện đẩy cô ra, chặn lại đèn cồn đang rơi xuống. (động tác nguy hiểm, xin đừng bắt chước)
Ngọn lửa bốc cháy lòng bàn tay của cậu, nóng rực làm cậu nhíu chặt chân mày.
Sau khi Lục Mẫn Huyên thấy một màn này, kinh ngạc hô lên một tiếng hoảng sợ.
Cô không kịp khiếp sợ, nhanh chóng cầm bao cát trên bàn để khẩn cấp dập lửa, quấn cây đèn cồn sắp rơi.
Hai người phối hợp ăn ý, lúc này mới tránh khỏi đèn cồn rơi xuống đất gây nổ.
Nhưng mà một khắc sau.
Mặt bàn hơi cọ sát bốc cháy!
Lửa cháy nhanh, cho dù là dùng bao cát cũng không có cách ngăn lại!
“A, cháy rồi!” Ngoài cửa sổ mấy bạn học bị sợ hét ầm lên, hoảng hốt hót hải chạy trốn khắp nơi.
Còn thừa lại mấy người cũng không đoái hoài việc cãi nhau, rối rít tiến lên dập lửa.
LK: “Tại sao có thể như vậy!”
Hứa Thiên Hạo: “Bớt nói nhảm đi, mau dập lửa!”
“Cho tôi một cái nhíp!” Lục Mẫn Huyên vừa dứt lời, Đậu Dã Tầm liền đem cái nhíp đưa cho cô.
Lục Mẫn Huyên trầm ổn tự tin nhận lấy.
“Huyên cậu muốn làm gì? Đừng mạo hiểm!”
“Phải lập tức gắp bấc nến ra, nếu không sẽ nổ.” Hứa Thiên Hạo tỉnh táo giải thích.
Ba của Lục Mẫn Huyên là nhà khoa học cấp quốc gia, đối với thiết bị thí nghiệm, cô từ trước đến giờ nghe nhiều nên quen, vận dụng tự nhiên, chắc hẳn vấn đề này không làm khó được cô.
“Các em đang làm gì vậy?”
Ngay tại lúc Lục Mẫn Huyên chuẩn bị ra tay, thầy Hóa học lững thững tới trễ.
Ba người bên trên ngây ngốc đứng tại chỗ, trong phòng thí nghiệm hoàn toàn yên tĩnh, không một ai dám lên tiếng.
“Thế mà đã chế ngự được Đậu Dã Tầm, tên này, rốt cuộc lợi hại tới mức nào.”
Đáy mắt Sliver Thất Lãng thoáng qua vẻ khiếp sợ.
……Có thực lực kinh khủng như vậy tại sao không sớm phát huy ra!
Làm hại mình bị đánh phải mấy lần!
LK ủy khuất sờ gương mặt tuấn tú.
Lục Mẫn Huyên thì mờ mịt ngây ngốc tại chỗ, nhìn góc nghiêng 360° không góc chết hoàn mỹ của Hứa Thiên Hạo, hoàn toàn rơi vào rối loạn.
Thật hay giả?
Anh bây giờ, là bởi vì mình... mà tức giận sao?
Nhưng anh không phải là vốn cũng không để ý đến cô sao?
Thì tại sao bởi vì một câu nói của Tiểu Đậu, phản ứng mạnh như vậy.
“Khụ…”
Tiếng ho khan cuả Đậu Dã Tầm cắt đứt suy nghĩ mọi người, mặc dù cậu con trai trước mắt này có chút đáng sợ, nhưng cậu ta không hề muốn nhận thua trước mặt Huyên.
Cậu cũng có lòng tự ái.
“Cậu là gì của Huyên! Dựa vào đâu mà nói những lời này!” Cậu ta giương cái cằm tinh tế lên nói.
Hứa Thiên Hạo nghe vậy, ánh mắt thâm thúy như trời sao lạnh đi cả mười mấy độ.
Không khí xung quanh đều sắp bị đóng băng.
“Thiên Hạo lại bắt đầu kỹ năng đông lạnh đặc biệt của mình rồi.” LK đứng bên trên không khỏi run cầm cập.
“Hứa Thiên Hạo, anh bình tĩnh một chút, không được đánh nữa!” Lục Mẫn Huyên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, tiến lên chắn trước mặt Đậu Dã Tầm, kéo lại cánh tay cậu.
“Thế nào, cô sợ tôi đánh làm bị thương cậu ta?” Hứa Thiên Hạo lại nghĩ tới dáng vẻ hôm qua cô che chở cho Đậu Dã Tầm, hất tay của cô ra lạnh lùng hỏi.
Lục Mẫn Huyên không khỏi ngẩn ra, hai con ngươi trong suốt phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của cậu: “Không phải...”
“Huyên, mình không sao! Cậu không cần phải tức giận vì tên mặt liệt này!”
Đậu Dã Tầm ngọ nguậy từ trên bàn đứng lên, muốn kéo cô ra xa một chút, lo lắng Hứa Thiên Hạo xông lên vô tình làm thương đến cô.
Thí nghiệm trên bàn để một cây đèn cồn đang cháy, là mới khi nãy bạn học làm được một nửa để lại.
Bởi vì bọn họ đột nhiên ở đây cãi nhau, không ngừng đánh đấm tới cái bàn, giờ phút này đèn cồn đang ở mép bàn.
Đậu Dã Tầm vừa rời khỏi bàn, đèn cồn liền lơ lửng rơi xuống!
Phải biết, đèn cồn một khi đụng chạm kịch liệt với mặt đất, sẽ xảy ra nổ.
Lục Mẫn Huyên đứng cách gần đó, nhưng đưa lưng về phía bàn.
“Tránh ra!”
Hứa Thiên Hạo dường như là phản xạ có điều kiện đẩy cô ra, chặn lại đèn cồn đang rơi xuống. (động tác nguy hiểm, xin đừng bắt chước)
Ngọn lửa bốc cháy lòng bàn tay của cậu, nóng rực làm cậu nhíu chặt chân mày.
Sau khi Lục Mẫn Huyên thấy một màn này, kinh ngạc hô lên một tiếng hoảng sợ.
Cô không kịp khiếp sợ, nhanh chóng cầm bao cát trên bàn để khẩn cấp dập lửa, quấn cây đèn cồn sắp rơi.
Hai người phối hợp ăn ý, lúc này mới tránh khỏi đèn cồn rơi xuống đất gây nổ.
Nhưng mà một khắc sau.
Mặt bàn hơi cọ sát bốc cháy!
Lửa cháy nhanh, cho dù là dùng bao cát cũng không có cách ngăn lại!
“A, cháy rồi!” Ngoài cửa sổ mấy bạn học bị sợ hét ầm lên, hoảng hốt hót hải chạy trốn khắp nơi.
Còn thừa lại mấy người cũng không đoái hoài việc cãi nhau, rối rít tiến lên dập lửa.
LK: “Tại sao có thể như vậy!”
Hứa Thiên Hạo: “Bớt nói nhảm đi, mau dập lửa!”
“Cho tôi một cái nhíp!” Lục Mẫn Huyên vừa dứt lời, Đậu Dã Tầm liền đem cái nhíp đưa cho cô.
Lục Mẫn Huyên trầm ổn tự tin nhận lấy.
“Huyên cậu muốn làm gì? Đừng mạo hiểm!”
“Phải lập tức gắp bấc nến ra, nếu không sẽ nổ.” Hứa Thiên Hạo tỉnh táo giải thích.
Ba của Lục Mẫn Huyên là nhà khoa học cấp quốc gia, đối với thiết bị thí nghiệm, cô từ trước đến giờ nghe nhiều nên quen, vận dụng tự nhiên, chắc hẳn vấn đề này không làm khó được cô.
“Các em đang làm gì vậy?”
Ngay tại lúc Lục Mẫn Huyên chuẩn bị ra tay, thầy Hóa học lững thững tới trễ.