Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-103
(Phú Đại Gia ở Rể) Chương 103
Chương 103
"Ông nội, phân tích từ những chỉ tiết này, ông không cảm thấy cô ấy đang coi trọng chảu sao?"
Trịnh Chí Dụng nói năng hùng hồn, nghe sao cũng thấy lý do anh ta nói ra vô cùng hợp lý.
Những người nhà họ Trịnh còn ở đó cũng quay qua nhìn nhau. Chưa cần biết lời anh ta nói thật sự có lý hay không, nhưng Hạ Vân có thân phận gì chứ? Không biết bao nhiêu người đứng đầu của các gia tộc muốn gặp mặt cô ta cũng không thế. Thế nên có thể nói những hành vi ở nhà họ Trịnh của cô tối nay cũng có chút khác thường. Ngoại trừ lý do yêu thích Trịnh Chí Dụng ra, hình như chẳng còn lời giải thích nào tốt hơn thì phải.
"Ông nội, tối nay Tổng Kiều Linh từ chối lời cầu hôn của cháu cũng là chuyện tốt. Ông nghĩ mà xem, có nói thế nào thì Tống Kiều Linh cũng chỉ là một giám đốc nho nhỏ mà thôi, tính ra thì có là gì chứ?" Trịnh Chí Dụng bày ra dáng vẻ hiểu rõ chân tướng tiếp tục nói: "Hạ Vân, không đúng. Phải là bé Vân nhà cháu mới đúng. Bé Vân nhà cháu còn là thư ký tống giám đốc của Công ty đầu tư Bùi Thị kia kìa! Thậm chí bên ngoài còn có tin đồn nói, thật ra cô ấy chính là cái vị tống giám đốc thần bí kia đấy. Ông nội, nhà họ Trịnh chúng ta sắp phát đạt rồi!"
Tống giám đốc Công ty đầu tư Bùi Thị ư?
Lời này của Trịnh Chí Dụng khiến cho tất cả những người nhà họ Trịnh đang đứng đây phải hít vào một hơi. Chuyện này cũng không phải là không thế xảy ra, vì tống giám đốc tiên nhiệm của công ty đầu tư, Bùi Mỹ Hạnh, cũng là nữ, thế nên chuyện tống giám đốc Công ty đâu tư Bùi Thị này là nữ cũng hết sức bình thường.
Vẻ mặt của ông cụ Trịnh cũng dần bình tĩnh lại, ông ta gõ tay lên bàn một cái rồi nói: "Được, không cần biết cái cô Hạ Vân này là tổng giám đốc hay là thư ký tống giám đốc, Chí Dụng à, cháu phải nhanh mồm nhanh mép một chút, tóm lấy nó, giúp nhà họ Trịnh chúng ta vẻ vang đấy nhé."
"Ông nội, ông cứ yên tâm. Cháu đâu có giống cái đám đàn ông chỉ biết bám váy đàn bà kia. Ở thành phố Hải Dương này, đàn ông ưu tú như cháu cũng không nhiều đâu ông ơi." Trịnh Chí Dụng đắc ý nói. Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng về bản thân mình.
"Được rồi, chuyện tối nay đã như vậy rồi, không ai được tiết lộ thông tin ra ngoài. Nếu để cho những gia tộc khác biết kế hoạch của chúng ta, để họ nhanh chân đến trước, tôi sẽ không tha cho bất cứ ai!" Ông cụ Trịnh lạnh giọng quát những người xung quanh.
Đám người nhà họ Trịnh lập tức khúm núm. Đột nhiên vào lúc này, Bùi Nguyên Minh lại không nhịn được "Phụt” một tiếng bật cười.
Đầu óc của cái tên Trịnh Chí Dụng này bị nước vào thật hay sao mà lại cho rằng Hạ Vân làm thế là coi trọng mình? Anh ta cũng không suy nghĩ một chút xem bản thân minh là cái gì, có khác nào củ hành, củ tỏi không? Ngay cả tư cách nói chuyện với Hạ Vân cũng chẳng có, thế mà còn muốn theo đuổi người ta à?
Những người khác có thể không biết tính cách của Hạ Vân, nhưng Bùi Nguyên Minh quá quen thuộc với tính cách của Hạ Vân rồi. Từ nhỏ anh đã nhận ra người phụ nữ này có rất nhiều ưu điểm, không chỉ tính cách mạnh mẽ hơn người, học thức còn vô cùng uyên bác. Hơn nữa bản thân Hạ Vân còn tự đầu tư kinh doanh bên ngoài, tính đến thời điểm hiện tại tài sản của Hạ Vân có khi còn hơn cả số tài sản mà nhà họ Trịnh đang có.
Đừng nói là Trịnh Chí Dụng, sợ rằng ngay cả những thành phần là con nhà giàu có nhất thành phố Hải Dương này cũng không lọt được vào mắt Hạ Vân.
Kết quả cái tên Trịnh Chí Dụng chẳng có tài năng gì hơn người này lại dám có suy nghĩ kỳ lạ đến thế. Tài ảo tưởng của anh ta đúng là vượt qua tưởng tượng của người bình thường. Một Tống Kiều Linh không đủ làm anh ta cảm thấy mất mặt, bây giờ lại còn muốn đi trêu chọc Hạ Vân, đúng là không biết chữ "chết" viết thế nào.
Nếu như không vì Trịnh Tuyết Dương, ät hẳn lúc này Bùi Nguyên Minh đã hủy bỏ hợp tác với nhà họ Trịnh rồi. Có một người thừa kế “bản lĩnh” như thế, nói sau này nhà họ Trịnh không sa sút thì chỉ có ma mới tin.
"Oắt con vô dụng, mày cười cái gì?” Đúng lúc này, Trịnh Chí Dụng đột nhiên nhảy lên, chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà quát.
Chương 103
"Ông nội, phân tích từ những chỉ tiết này, ông không cảm thấy cô ấy đang coi trọng chảu sao?"
Trịnh Chí Dụng nói năng hùng hồn, nghe sao cũng thấy lý do anh ta nói ra vô cùng hợp lý.
Những người nhà họ Trịnh còn ở đó cũng quay qua nhìn nhau. Chưa cần biết lời anh ta nói thật sự có lý hay không, nhưng Hạ Vân có thân phận gì chứ? Không biết bao nhiêu người đứng đầu của các gia tộc muốn gặp mặt cô ta cũng không thế. Thế nên có thể nói những hành vi ở nhà họ Trịnh của cô tối nay cũng có chút khác thường. Ngoại trừ lý do yêu thích Trịnh Chí Dụng ra, hình như chẳng còn lời giải thích nào tốt hơn thì phải.
"Ông nội, tối nay Tổng Kiều Linh từ chối lời cầu hôn của cháu cũng là chuyện tốt. Ông nghĩ mà xem, có nói thế nào thì Tống Kiều Linh cũng chỉ là một giám đốc nho nhỏ mà thôi, tính ra thì có là gì chứ?" Trịnh Chí Dụng bày ra dáng vẻ hiểu rõ chân tướng tiếp tục nói: "Hạ Vân, không đúng. Phải là bé Vân nhà cháu mới đúng. Bé Vân nhà cháu còn là thư ký tống giám đốc của Công ty đầu tư Bùi Thị kia kìa! Thậm chí bên ngoài còn có tin đồn nói, thật ra cô ấy chính là cái vị tống giám đốc thần bí kia đấy. Ông nội, nhà họ Trịnh chúng ta sắp phát đạt rồi!"
Tống giám đốc Công ty đầu tư Bùi Thị ư?
Lời này của Trịnh Chí Dụng khiến cho tất cả những người nhà họ Trịnh đang đứng đây phải hít vào một hơi. Chuyện này cũng không phải là không thế xảy ra, vì tống giám đốc tiên nhiệm của công ty đầu tư, Bùi Mỹ Hạnh, cũng là nữ, thế nên chuyện tống giám đốc Công ty đâu tư Bùi Thị này là nữ cũng hết sức bình thường.
Vẻ mặt của ông cụ Trịnh cũng dần bình tĩnh lại, ông ta gõ tay lên bàn một cái rồi nói: "Được, không cần biết cái cô Hạ Vân này là tổng giám đốc hay là thư ký tống giám đốc, Chí Dụng à, cháu phải nhanh mồm nhanh mép một chút, tóm lấy nó, giúp nhà họ Trịnh chúng ta vẻ vang đấy nhé."
"Ông nội, ông cứ yên tâm. Cháu đâu có giống cái đám đàn ông chỉ biết bám váy đàn bà kia. Ở thành phố Hải Dương này, đàn ông ưu tú như cháu cũng không nhiều đâu ông ơi." Trịnh Chí Dụng đắc ý nói. Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng về bản thân mình.
"Được rồi, chuyện tối nay đã như vậy rồi, không ai được tiết lộ thông tin ra ngoài. Nếu để cho những gia tộc khác biết kế hoạch của chúng ta, để họ nhanh chân đến trước, tôi sẽ không tha cho bất cứ ai!" Ông cụ Trịnh lạnh giọng quát những người xung quanh.
Đám người nhà họ Trịnh lập tức khúm núm. Đột nhiên vào lúc này, Bùi Nguyên Minh lại không nhịn được "Phụt” một tiếng bật cười.
Đầu óc của cái tên Trịnh Chí Dụng này bị nước vào thật hay sao mà lại cho rằng Hạ Vân làm thế là coi trọng mình? Anh ta cũng không suy nghĩ một chút xem bản thân minh là cái gì, có khác nào củ hành, củ tỏi không? Ngay cả tư cách nói chuyện với Hạ Vân cũng chẳng có, thế mà còn muốn theo đuổi người ta à?
Những người khác có thể không biết tính cách của Hạ Vân, nhưng Bùi Nguyên Minh quá quen thuộc với tính cách của Hạ Vân rồi. Từ nhỏ anh đã nhận ra người phụ nữ này có rất nhiều ưu điểm, không chỉ tính cách mạnh mẽ hơn người, học thức còn vô cùng uyên bác. Hơn nữa bản thân Hạ Vân còn tự đầu tư kinh doanh bên ngoài, tính đến thời điểm hiện tại tài sản của Hạ Vân có khi còn hơn cả số tài sản mà nhà họ Trịnh đang có.
Đừng nói là Trịnh Chí Dụng, sợ rằng ngay cả những thành phần là con nhà giàu có nhất thành phố Hải Dương này cũng không lọt được vào mắt Hạ Vân.
Kết quả cái tên Trịnh Chí Dụng chẳng có tài năng gì hơn người này lại dám có suy nghĩ kỳ lạ đến thế. Tài ảo tưởng của anh ta đúng là vượt qua tưởng tượng của người bình thường. Một Tống Kiều Linh không đủ làm anh ta cảm thấy mất mặt, bây giờ lại còn muốn đi trêu chọc Hạ Vân, đúng là không biết chữ "chết" viết thế nào.
Nếu như không vì Trịnh Tuyết Dương, ät hẳn lúc này Bùi Nguyên Minh đã hủy bỏ hợp tác với nhà họ Trịnh rồi. Có một người thừa kế “bản lĩnh” như thế, nói sau này nhà họ Trịnh không sa sút thì chỉ có ma mới tin.
"Oắt con vô dụng, mày cười cái gì?” Đúng lúc này, Trịnh Chí Dụng đột nhiên nhảy lên, chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà quát.