Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1235
Chương 1235
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 1235
“Trịnh Tuyết Dương, cô có nghĩ răng ông chồng đến cửa của cô sẽ đem nhiều tiên như vậy để chuộc lại người phụ nữ hư hỏng của anh ta không?” Trịnh Trí Dụng nói với Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương nhíu mày nhìn Trịnh Trí Dụng, mặc dù trên người anh ta được quấn một lớp băng để che giấu khuôn mặt và giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng thái độ của anh ta đối với Bùi Nguyên Minh vừa rồi khiến Trịnh Tuyết Dương nhìn ra quá nhiều sơ hở.
Lúc này Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói: “Trịnh Trí Dụng, anh không lấy được ba ngàn năm trăm tỷ đâu”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe thấy Trịnh Tuyết Dương gọi tên mình, Trịnh Trí Dụng, người vốn dĩ vẫn còn đang đắc thắng, đột nhiên giật băn mình và đột ngột đứng lên.
“Anh không cân kích động, tôi cũng đã sớm đoán được anh là ai, anh không thừa nhận thì đã sao chứ?”
“Còn nữa, anh cho rằng Bùi Nguyên Minh không đoán được thân phận của anh sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Trịnh Trí Dụng, anh quá tự tin rồi!”
Biểu cảm trên mặt của Trịnh Trí Dụng thay đổi mấy lần, một lúc sau anh ta mới hít một hơi dài rồi miếng vải quấn trên mặt ra.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Những vết sẹo chẳng chịt trên mặt, nhưng dù vậy, vẫn có thể nhìn ra được khuôn mặt của anh ta.
Lúc này, anh ta đi tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, lạnh lùng nói: “Biết thân phận của tôi thì sao? Chỉ cần tôi có được ba ngàn năm trăm tỷ, từ nay về sau như chim tung cánh bay lên trời cao, như cá vẫy đuôi bơi ra biển lớn!”
“Hơn nữa, tôi sẽ để Bùi Nguyên Minh đích thân đem tiền đến. Khi đó, đám người này sẽ chà đạp cô trước mặt Bùi Nguyên Minh!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Trịnh Tuyết Dương, cô đã từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay chưa?”
Trịnh Tuyết Dương sắc mặt có chút khó coi, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Trịnh Trí Dụng, anh đừng nghĩ mọi thứ đều hoàn hảo như vậy. Anh cho rằng lấy được tiền rồi sẽ còn mạng để xài sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trịnh Tuyết Dương lúc này đã đoán ra phần nào thân phận của Bùi Nguyên Minh, nếu thật sự là người kia, cô cảm thấy mọi việc Trịnh Trí Dụng làm bây giờ đều vô dụng.
Trịnh Trí Dụng bật cười, cái gì mà có gan lấy mà không có mạng xài hả?
Trịnh Tuyết Dương sẽ không nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh có bản lĩnh chứ?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cho dù muốn vớt lại chút thể diện của Bùi Nguyên Minh, cũng không cân phải nói những lời mạnh miệng như vậy.
Trịnh Trí Dụng lúc này mới đưa tay sờ lên vết sẹo chẳng chịt trên mặt mình, nói: “Trịnh Tuyết Dương, hiện tại cô cũng đã học cách nói lớn lối rôi, nhưng mà cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đúng vậy, thằng chông của cô ôm đùi Thế Tử Minh, nhưng mà thế nào? Ở trước mặt tôi, chút chỗ dựa vững chắc và thực lực của anh ta có thể lợi hại đến mức nào?”
Trịnh Tuyết Dương lắc đầu, có một số chuyện là cô đoán, cô không giải thích được, cũng sẽ không giải thích với Trịnh Trí Dụng.
Nhưng cô có linh cảm rằng Trịnh Trí Dụng lân này sẽ tuyệt đối không có kết cục tốt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Hi vọng cuối cùng anh không hối hận!” Trịnh Tuyết Dương thở dài.
Dù sao mọi người đều là anh em họ, có một số việc, thật sự không cần làm quá đoạn tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Hối hận? Cô có biết nhà họ Trịnh chúng ta thê thảm như thế nào vì mối quan hệ của cô với thứ rác rưởi đó không?”
“Những ngày này tôi đã sống sót như thế nào, cô có biết không?”
“Tôi nói cho cô biết, tôi nhất định phải để cái thứ rác rưởi kia quỳ gối trước mặt tôi! Trong trường hợp này, cho cô thấy được lúc trước phản bội nhà họ Trịnh chúng tôi rốt cuộc là sai lầm thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trịnh Trí Dụng lại giêu cợt liên tục.
Cùng lúc đó, ở một thôn trong Dương Thành.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vì nhà họ Trịnh bị phá sản hoàn toàn nên người nhà họ Trịnh nay đã phân tán khắp nơi.
Mà Trịnh Tùng đã thuê một chỗ ở tại một thôn trong thành.
Trịnh Tùng bấy lâu nay không còn công việc và tiền bạc, ông ta sống bằng cách bán một số đồ nội thất cũ lấy tiền.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Với một tiếng “đùng”, cánh cửa bị bật tung.
Trịnh Tùng đang nằm nghỉ ngơi trên ghế sô pha đột ngột bật dậy, vẻ mặt sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 1235
“Trịnh Tuyết Dương, cô có nghĩ răng ông chồng đến cửa của cô sẽ đem nhiều tiên như vậy để chuộc lại người phụ nữ hư hỏng của anh ta không?” Trịnh Trí Dụng nói với Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương nhíu mày nhìn Trịnh Trí Dụng, mặc dù trên người anh ta được quấn một lớp băng để che giấu khuôn mặt và giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng thái độ của anh ta đối với Bùi Nguyên Minh vừa rồi khiến Trịnh Tuyết Dương nhìn ra quá nhiều sơ hở.
Lúc này Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói: “Trịnh Trí Dụng, anh không lấy được ba ngàn năm trăm tỷ đâu”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe thấy Trịnh Tuyết Dương gọi tên mình, Trịnh Trí Dụng, người vốn dĩ vẫn còn đang đắc thắng, đột nhiên giật băn mình và đột ngột đứng lên.
“Anh không cân kích động, tôi cũng đã sớm đoán được anh là ai, anh không thừa nhận thì đã sao chứ?”
“Còn nữa, anh cho rằng Bùi Nguyên Minh không đoán được thân phận của anh sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Trịnh Trí Dụng, anh quá tự tin rồi!”
Biểu cảm trên mặt của Trịnh Trí Dụng thay đổi mấy lần, một lúc sau anh ta mới hít một hơi dài rồi miếng vải quấn trên mặt ra.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Những vết sẹo chẳng chịt trên mặt, nhưng dù vậy, vẫn có thể nhìn ra được khuôn mặt của anh ta.
Lúc này, anh ta đi tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, lạnh lùng nói: “Biết thân phận của tôi thì sao? Chỉ cần tôi có được ba ngàn năm trăm tỷ, từ nay về sau như chim tung cánh bay lên trời cao, như cá vẫy đuôi bơi ra biển lớn!”
“Hơn nữa, tôi sẽ để Bùi Nguyên Minh đích thân đem tiền đến. Khi đó, đám người này sẽ chà đạp cô trước mặt Bùi Nguyên Minh!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Trịnh Tuyết Dương, cô đã từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay chưa?”
Trịnh Tuyết Dương sắc mặt có chút khó coi, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Trịnh Trí Dụng, anh đừng nghĩ mọi thứ đều hoàn hảo như vậy. Anh cho rằng lấy được tiền rồi sẽ còn mạng để xài sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trịnh Tuyết Dương lúc này đã đoán ra phần nào thân phận của Bùi Nguyên Minh, nếu thật sự là người kia, cô cảm thấy mọi việc Trịnh Trí Dụng làm bây giờ đều vô dụng.
Trịnh Trí Dụng bật cười, cái gì mà có gan lấy mà không có mạng xài hả?
Trịnh Tuyết Dương sẽ không nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh có bản lĩnh chứ?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cho dù muốn vớt lại chút thể diện của Bùi Nguyên Minh, cũng không cân phải nói những lời mạnh miệng như vậy.
Trịnh Trí Dụng lúc này mới đưa tay sờ lên vết sẹo chẳng chịt trên mặt mình, nói: “Trịnh Tuyết Dương, hiện tại cô cũng đã học cách nói lớn lối rôi, nhưng mà cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đúng vậy, thằng chông của cô ôm đùi Thế Tử Minh, nhưng mà thế nào? Ở trước mặt tôi, chút chỗ dựa vững chắc và thực lực của anh ta có thể lợi hại đến mức nào?”
Trịnh Tuyết Dương lắc đầu, có một số chuyện là cô đoán, cô không giải thích được, cũng sẽ không giải thích với Trịnh Trí Dụng.
Nhưng cô có linh cảm rằng Trịnh Trí Dụng lân này sẽ tuyệt đối không có kết cục tốt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Hi vọng cuối cùng anh không hối hận!” Trịnh Tuyết Dương thở dài.
Dù sao mọi người đều là anh em họ, có một số việc, thật sự không cần làm quá đoạn tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Hối hận? Cô có biết nhà họ Trịnh chúng ta thê thảm như thế nào vì mối quan hệ của cô với thứ rác rưởi đó không?”
“Những ngày này tôi đã sống sót như thế nào, cô có biết không?”
“Tôi nói cho cô biết, tôi nhất định phải để cái thứ rác rưởi kia quỳ gối trước mặt tôi! Trong trường hợp này, cho cô thấy được lúc trước phản bội nhà họ Trịnh chúng tôi rốt cuộc là sai lầm thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trịnh Trí Dụng lại giêu cợt liên tục.
Cùng lúc đó, ở một thôn trong Dương Thành.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vì nhà họ Trịnh bị phá sản hoàn toàn nên người nhà họ Trịnh nay đã phân tán khắp nơi.
Mà Trịnh Tùng đã thuê một chỗ ở tại một thôn trong thành.
Trịnh Tùng bấy lâu nay không còn công việc và tiền bạc, ông ta sống bằng cách bán một số đồ nội thất cũ lấy tiền.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Với một tiếng “đùng”, cánh cửa bị bật tung.
Trịnh Tùng đang nằm nghỉ ngơi trên ghế sô pha đột ngột bật dậy, vẻ mặt sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter