Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1246
Chương 1246
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 1246
Nghe Lâm Sa Sa nói, Trịnh Khánh Vân hơi lo lắng nói: “Cô giáo Sa, anh ấy là anh rể của em, cũng là người quan trọng đối với em. Em nghĩ anh ấy có đủ tư cách để đại diện cho gia đình em ạ”
“Nếu cô giáo Sa nghĩ rằng có vấn đề, em nghĩ có thể yêu câu cha mẹ em đến gặp gỡ cô.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe những lời của Trịnh Khánh Vân, Lâm Sa Sa mỉm cười và nói:” Không cần đâu, nếu như anh ấy là anh rể của em, hãy để anh ấy làm việc này”
“Nhân tiện, vì cuộc kiểm tra liên quan đến tình hình cá nhân của em nên em không thể có mặt”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trịnh Khánh Vân nghe xong liên gật đầu. Sau khi chuyển toàn bộ thông tin về gia đình cho Lâm Sa Sa, cô liên rời đi.
Cô rất tin tưởng anh rể, cảm thấy có anh rể thì mọi chuyện chắc chắn không phải lo, chuyện gì cũng giải quyết được.
Sau khi tiễn Trịnh Khánh Vân rời đi, Lâm Sa Sa nhìn tài liệu thông tin với vẻ mặt giễu cợt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau đó, cô ta nhìn lên nhìn xuống Bùi Nguyên Minh, nở một nụ cười kỳ quái rôi nói: “Bùi Nguyên Minh, không ngờ có ngày chúng ta lại gặp nhau như thể này!”
“Thật không ngờ, một người kiêu hãnh như anh lại thực sự trở thành đứa con ở rể nhà người khác?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Sa Sa vẻ mặt giễu cợt, thông tin viết rõ ràng, Bùi Nguyên Minh đến nhà họ Trịnh ở rể.
Bùi Nguyên Minh không quan tâm, nhẹ giọng nói: “Không ngờ cô vẫn có thể làm giáo viên, không phải đã bị đuổi việc rồi sao?”
Một nam giáo viên bên cạnh chế nhạo: “Anh gì ơi, mong anh chú ý khi nói chuyện!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cô giáo Lâm Sa Sa hiện là trưởng văn phòng tuyển sinh của trường Đại Học thủ đô của chúng tôi. Em vợ của anh có thể vào Đại học thủ đô hay không, cô ấy là người có tiếng nói cuối cùng!”
“Ngay cả khi cô ấy muốn, chỉ cần một cú điện thoại cũng có thể khiến em vợ anh không có sách để đọc!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Rõ ràng, khi đi theo sau Lâm Sa Sa, anh ta nghe thấy Bùi Nguyên Minh chế nhạo Lâm Sa Sa liên lập tức đứng lên đòi công lý.
Lâm Sa Sa cũng rất tự hào khi nghe những lời đó, cô ta siết chặt cánh tay của mình, cố ý làm nổi bật bộ ngực cao chót vót của mình lên, chế nhạo Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh nhìn Lâm Sa Sa từ trên xuống dưới, cau mày nói: “Lúc cô bị đuổi khỏi trường, ngay cả chứng chỉ tư cách giáo viên cũng bị hủy. Làm sao cô có thể vào được Đại học thủ đô? Có khi nào…
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Anh…”
Lâm Sa Sa nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh liên biết anh ta định nói gì, lúc này cô ta vừa tức giận vừa có chút sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu Bùi Nguyên Minh nói ra rồi bị cái đuôi bên cạnh nghe thấy thì sao?
“Bùi Nguyên Minh, tôi không giống với anh.
Tôi dựa vào năng lực cá nhân của mình từng bước từng bước đi tới đây!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tôi không giống một số người nào đó, không có chút khả năng nào cả. Sau khi tốt nghiệp lại trở thành đứa ở rể nhà người ta, ăn cơm nhờ mỗi ngày!”
“Nhưng đúng rồi, người như anh ngoài cái mặt này ra còn gì nữa đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
* Nếu không, anh còn chẳng còn tư cách ăn cơm nhờ! Chỉ có thế đi xin đồ ăn mà thôi!”
Lâm Sa Sa chế nhạo Bùi Nguyên Minh.
Những người tùy tùng khác lúc này mới lắc đầu: ‘Cô Lâm Sa Sa, nhà họ Trịnh không phải quá coi thường chúng ta sao? Tùy ý cử đứa ở rể đến đế tiếp đãi chúng ta? Thế này là không đặt trường Đại học thủ đô chúng ta trong mắt rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đúng vậy! Loại người này có tư cách gì để tiếp đón chúng ta cơ chứ? Tôi nghĩ chỉ cần hủy bỏ tư cách của Trịnh Khánh Vân là được!”
“Vâng, chúng tôi phải thông báo cho các trường cao đẳng và đại học lớn. Một người như vậy không được phép theo học, cô ta phải học lại!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Thiếu tôn trọng giáo viên thì làm sao có thể là một học sinh tốt được?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 1246
Nghe Lâm Sa Sa nói, Trịnh Khánh Vân hơi lo lắng nói: “Cô giáo Sa, anh ấy là anh rể của em, cũng là người quan trọng đối với em. Em nghĩ anh ấy có đủ tư cách để đại diện cho gia đình em ạ”
“Nếu cô giáo Sa nghĩ rằng có vấn đề, em nghĩ có thể yêu câu cha mẹ em đến gặp gỡ cô.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe những lời của Trịnh Khánh Vân, Lâm Sa Sa mỉm cười và nói:” Không cần đâu, nếu như anh ấy là anh rể của em, hãy để anh ấy làm việc này”
“Nhân tiện, vì cuộc kiểm tra liên quan đến tình hình cá nhân của em nên em không thể có mặt”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trịnh Khánh Vân nghe xong liên gật đầu. Sau khi chuyển toàn bộ thông tin về gia đình cho Lâm Sa Sa, cô liên rời đi.
Cô rất tin tưởng anh rể, cảm thấy có anh rể thì mọi chuyện chắc chắn không phải lo, chuyện gì cũng giải quyết được.
Sau khi tiễn Trịnh Khánh Vân rời đi, Lâm Sa Sa nhìn tài liệu thông tin với vẻ mặt giễu cợt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau đó, cô ta nhìn lên nhìn xuống Bùi Nguyên Minh, nở một nụ cười kỳ quái rôi nói: “Bùi Nguyên Minh, không ngờ có ngày chúng ta lại gặp nhau như thể này!”
“Thật không ngờ, một người kiêu hãnh như anh lại thực sự trở thành đứa con ở rể nhà người khác?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Sa Sa vẻ mặt giễu cợt, thông tin viết rõ ràng, Bùi Nguyên Minh đến nhà họ Trịnh ở rể.
Bùi Nguyên Minh không quan tâm, nhẹ giọng nói: “Không ngờ cô vẫn có thể làm giáo viên, không phải đã bị đuổi việc rồi sao?”
Một nam giáo viên bên cạnh chế nhạo: “Anh gì ơi, mong anh chú ý khi nói chuyện!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cô giáo Lâm Sa Sa hiện là trưởng văn phòng tuyển sinh của trường Đại Học thủ đô của chúng tôi. Em vợ của anh có thể vào Đại học thủ đô hay không, cô ấy là người có tiếng nói cuối cùng!”
“Ngay cả khi cô ấy muốn, chỉ cần một cú điện thoại cũng có thể khiến em vợ anh không có sách để đọc!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Rõ ràng, khi đi theo sau Lâm Sa Sa, anh ta nghe thấy Bùi Nguyên Minh chế nhạo Lâm Sa Sa liên lập tức đứng lên đòi công lý.
Lâm Sa Sa cũng rất tự hào khi nghe những lời đó, cô ta siết chặt cánh tay của mình, cố ý làm nổi bật bộ ngực cao chót vót của mình lên, chế nhạo Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh nhìn Lâm Sa Sa từ trên xuống dưới, cau mày nói: “Lúc cô bị đuổi khỏi trường, ngay cả chứng chỉ tư cách giáo viên cũng bị hủy. Làm sao cô có thể vào được Đại học thủ đô? Có khi nào…
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Anh…”
Lâm Sa Sa nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh liên biết anh ta định nói gì, lúc này cô ta vừa tức giận vừa có chút sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu Bùi Nguyên Minh nói ra rồi bị cái đuôi bên cạnh nghe thấy thì sao?
“Bùi Nguyên Minh, tôi không giống với anh.
Tôi dựa vào năng lực cá nhân của mình từng bước từng bước đi tới đây!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tôi không giống một số người nào đó, không có chút khả năng nào cả. Sau khi tốt nghiệp lại trở thành đứa ở rể nhà người ta, ăn cơm nhờ mỗi ngày!”
“Nhưng đúng rồi, người như anh ngoài cái mặt này ra còn gì nữa đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
* Nếu không, anh còn chẳng còn tư cách ăn cơm nhờ! Chỉ có thế đi xin đồ ăn mà thôi!”
Lâm Sa Sa chế nhạo Bùi Nguyên Minh.
Những người tùy tùng khác lúc này mới lắc đầu: ‘Cô Lâm Sa Sa, nhà họ Trịnh không phải quá coi thường chúng ta sao? Tùy ý cử đứa ở rể đến đế tiếp đãi chúng ta? Thế này là không đặt trường Đại học thủ đô chúng ta trong mắt rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đúng vậy! Loại người này có tư cách gì để tiếp đón chúng ta cơ chứ? Tôi nghĩ chỉ cần hủy bỏ tư cách của Trịnh Khánh Vân là được!”
“Vâng, chúng tôi phải thông báo cho các trường cao đẳng và đại học lớn. Một người như vậy không được phép theo học, cô ta phải học lại!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Thiếu tôn trọng giáo viên thì làm sao có thể là một học sinh tốt được?”