Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1292
Chương 1293
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 1293
Kim Uyến Nhi tới Dương Thành chưa được mấy ngày, nhưng suốt mấy ngày nay, những gì Bùi Nguyên Minh gặp phải cô ta đều rõ hết, nói cho cùng thì tin tức lớn nhất gần đây của Dương Thành chính là Bùi Nguyên Minh.
Lúc này cô ta đưa cho Bùi Nguyên Minh một tấm danh thiếp và nói: “Anh Minh, công ty chúng tôi vừa mới thành lập, vừa hay đúng lúc đang cân một lượng nhân viên lớn.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nếu như anh không để ý thì có thể xem xét việc tới chỗ chúng tôi làm việc”
“Chúng tôi là công ty bất động sản mới thành lập, tiền lương trước mắt không cao, nhưng cơ hội trong tương lai tương đối lớn”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bùi Nguyên Minh nhìn ra được, là người con gái không quen biết này không hề có ác ý gì, anh mỉm cười, nhận danh thiếp và nói: “Được rồi, cảm ơn cô nhé, nếu như cần thiết, tôi nhất định sẽ gọi điện cho cô”
Cảnh tượng này khiến Trịnh Tuyết Dương ngồi ở phía bên kia cảm thấy ghen tức Chồng của mình đã đến mức như này rồi, không ngờ vẫn có ong bướm vây đến.
Quả nhiên, anh ấy không phải người tầm thường nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Trịnh Tuyết Dương.
Xung quanh hai bên trái phải Bùi Nguyên Minh là hai cô gái đẹp ngồi, các cô gái khác cũng lân lượt ngồi hết xuống.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chẳng mấy chốc, bàn của Bùi Nguyên Minh trừ anh ra, còn lại toàn bộ đều là nữ.
Tuy rằng nhan sắc của mấy người con gái chỉ bình thường thôi, nhưng lại có thế dễ dàng nhìn ra, khi có thêm hai người Trịnh Tuyết Dương và Kim Uyển Nhị, thực sự có thể gọi là trăm hoa đua sac.
Không ít đàn ông khi nhìn thấy cảnh này đều ghen tị đến đỏ cả mắt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này, mấy người phụ nữ kia không biết là có ý định gì.
Từng người từng người một, đều lộ vẻ tò mò về Bùi Nguyên Minh Sau khi ngồi xuống, bọn họ không hề ăn uống, mà chỉ ríu ra ríu rít nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Anh Minh à, tôi cũng muốn tìm một người chồng đi ở rể, anh có người anh em nào trẻ trung đẹp trai không, giáo thiệu cho tôi một người đi!”
Một người phụ nữ trung niên son môi sắp lem xuống đến cổ tới nơi rồi, ðõng ẹo nói.
Bùi Nguyên Minh cố nhịn cảm giác buồn nôn, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Bà gì ơi, tôi cũng không có mở cửa hàng bán vịt, chuyện này có lẽ bà phải đi hỏi người khác rôi!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Còn có người cười cười trêu chọc Trịnh Tuyết Dương: “Tổng giám đốc Trịnh à, anh chồng nhỏ này của cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cô dạy Ị”
kiểu gì thế “Đúng đó, cô phải chỉ cho chúng tôi với, cái ông chồng ở nhà tôi kìa, ngày qua ngày không làm được gì ra hồn, chông của cô đây trông thuận mắt hơn nhiêu!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đối với những người phụ nữ thành đạt này mà nói, tìm một tên trai bao cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm Trong mắt bọn họ thì Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên trai bao của Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi, tình huống này khiến cô có một cảm giác, nếu cô có trăm cái miệng thì cũng không thể biện bạch được.
Cô nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, thấy khuôn mặt anh vân vô cảm như cũ, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đúng rồi các vị, tối nay không phải là có yến tiệc sao? Sao vân còn chưa bät đầu? Lẽ nào vần còn nhân vật tai to mặt lớn nào chưa tới sao?”
Trịnh Tuyết Dương buộc phải chuyển chủ đề nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
€ó người nói: “Vậy là Tổng giám đốc Trịnh không biết rôi, nhân vật chính của tối nay còn chưa tới mài”
Trịnh Tuyết Dương đơ ra một lúc: “Nhân vật chính?”
Cô không kìm được mà phải đưa mắt nhìn ra phía hội trường Ở hội trường có hơn một nửa số người là những người mới nổi trong thị trường bất động sản ở Dương Thành, còn lại mấy chục người là các lãnh đạo lớn nhỏ của các hệ thống nhà hàng ở Dương Thành.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Những người đó đều ở đây rồi, còn có nhân vật chính là ai mà chưa đến?
“Chẳng lẽ nào là một nhân vật số một trong lĩnh vực hệ thống nhà hàng của Dương Thành đang tới?” Trịnh Tuyết Dương không kìm được mà khẽ giọng lên tiếng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Không không không, cho dù là anh ta có tới, cũng không thế nào giọng khách át giọng chủ, trở thành nhân vật chính của tối nay được”
“Bởi vì, nhân vật chính của tối nay là anh Eddie đến từ đế quốc mặt trời không bao giờ lặn, của tập đoàn Phong Trạch!”
Khi nghe thấy bốn chữ “tập đoàn Phong Trạch”, Trịnh Tuyết Dương bị dọa, sợ đến giật nảy mình.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 1293
Kim Uyến Nhi tới Dương Thành chưa được mấy ngày, nhưng suốt mấy ngày nay, những gì Bùi Nguyên Minh gặp phải cô ta đều rõ hết, nói cho cùng thì tin tức lớn nhất gần đây của Dương Thành chính là Bùi Nguyên Minh.
Lúc này cô ta đưa cho Bùi Nguyên Minh một tấm danh thiếp và nói: “Anh Minh, công ty chúng tôi vừa mới thành lập, vừa hay đúng lúc đang cân một lượng nhân viên lớn.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nếu như anh không để ý thì có thể xem xét việc tới chỗ chúng tôi làm việc”
“Chúng tôi là công ty bất động sản mới thành lập, tiền lương trước mắt không cao, nhưng cơ hội trong tương lai tương đối lớn”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bùi Nguyên Minh nhìn ra được, là người con gái không quen biết này không hề có ác ý gì, anh mỉm cười, nhận danh thiếp và nói: “Được rồi, cảm ơn cô nhé, nếu như cần thiết, tôi nhất định sẽ gọi điện cho cô”
Cảnh tượng này khiến Trịnh Tuyết Dương ngồi ở phía bên kia cảm thấy ghen tức Chồng của mình đã đến mức như này rồi, không ngờ vẫn có ong bướm vây đến.
Quả nhiên, anh ấy không phải người tầm thường nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Trịnh Tuyết Dương.
Xung quanh hai bên trái phải Bùi Nguyên Minh là hai cô gái đẹp ngồi, các cô gái khác cũng lân lượt ngồi hết xuống.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chẳng mấy chốc, bàn của Bùi Nguyên Minh trừ anh ra, còn lại toàn bộ đều là nữ.
Tuy rằng nhan sắc của mấy người con gái chỉ bình thường thôi, nhưng lại có thế dễ dàng nhìn ra, khi có thêm hai người Trịnh Tuyết Dương và Kim Uyển Nhị, thực sự có thể gọi là trăm hoa đua sac.
Không ít đàn ông khi nhìn thấy cảnh này đều ghen tị đến đỏ cả mắt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này, mấy người phụ nữ kia không biết là có ý định gì.
Từng người từng người một, đều lộ vẻ tò mò về Bùi Nguyên Minh Sau khi ngồi xuống, bọn họ không hề ăn uống, mà chỉ ríu ra ríu rít nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Anh Minh à, tôi cũng muốn tìm một người chồng đi ở rể, anh có người anh em nào trẻ trung đẹp trai không, giáo thiệu cho tôi một người đi!”
Một người phụ nữ trung niên son môi sắp lem xuống đến cổ tới nơi rồi, ðõng ẹo nói.
Bùi Nguyên Minh cố nhịn cảm giác buồn nôn, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Bà gì ơi, tôi cũng không có mở cửa hàng bán vịt, chuyện này có lẽ bà phải đi hỏi người khác rôi!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Còn có người cười cười trêu chọc Trịnh Tuyết Dương: “Tổng giám đốc Trịnh à, anh chồng nhỏ này của cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cô dạy Ị”
kiểu gì thế “Đúng đó, cô phải chỉ cho chúng tôi với, cái ông chồng ở nhà tôi kìa, ngày qua ngày không làm được gì ra hồn, chông của cô đây trông thuận mắt hơn nhiêu!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đối với những người phụ nữ thành đạt này mà nói, tìm một tên trai bao cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm Trong mắt bọn họ thì Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên trai bao của Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi, tình huống này khiến cô có một cảm giác, nếu cô có trăm cái miệng thì cũng không thể biện bạch được.
Cô nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, thấy khuôn mặt anh vân vô cảm như cũ, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đúng rồi các vị, tối nay không phải là có yến tiệc sao? Sao vân còn chưa bät đầu? Lẽ nào vần còn nhân vật tai to mặt lớn nào chưa tới sao?”
Trịnh Tuyết Dương buộc phải chuyển chủ đề nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
€ó người nói: “Vậy là Tổng giám đốc Trịnh không biết rôi, nhân vật chính của tối nay còn chưa tới mài”
Trịnh Tuyết Dương đơ ra một lúc: “Nhân vật chính?”
Cô không kìm được mà phải đưa mắt nhìn ra phía hội trường Ở hội trường có hơn một nửa số người là những người mới nổi trong thị trường bất động sản ở Dương Thành, còn lại mấy chục người là các lãnh đạo lớn nhỏ của các hệ thống nhà hàng ở Dương Thành.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Những người đó đều ở đây rồi, còn có nhân vật chính là ai mà chưa đến?
“Chẳng lẽ nào là một nhân vật số một trong lĩnh vực hệ thống nhà hàng của Dương Thành đang tới?” Trịnh Tuyết Dương không kìm được mà khẽ giọng lên tiếng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Không không không, cho dù là anh ta có tới, cũng không thế nào giọng khách át giọng chủ, trở thành nhân vật chính của tối nay được”
“Bởi vì, nhân vật chính của tối nay là anh Eddie đến từ đế quốc mặt trời không bao giờ lặn, của tập đoàn Phong Trạch!”
Khi nghe thấy bốn chữ “tập đoàn Phong Trạch”, Trịnh Tuyết Dương bị dọa, sợ đến giật nảy mình.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter