Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1378
Chương 1378
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 1378
“Khổng thiếu, đánh chết tên nhóc này đi!”
Nhóm bạn đồng hành đứng đằng sau hổng Chí Minh nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh đầy sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hai cái tát mà Bùi Nguyên Minh vừa giáng xuống không phải trên mặt Đường Tử Ngọc, mà là trên mặt bọn họ.
Đối với bọn họ, đây là một sự khiêu khích.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đường Tử Ngọc che mặt, ủy khuất nói: “Khổng thiếu, ngài đã thấy chưa, tên nhóc này quá hung hãn!”
“Cậu ta đánh vào mặt tôi trước mặt ngài!”
“Cậu ta đây chính là không để cho Khổng thiếu chút mặt mũi nào!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Thật quá vô pháp, lại không để gia tộc Sơn Đông Khổng gia vào mắt!”
Vào lúc này, Đường Tử Ngọc tiếp tục thổi lửa, với mục đích khiến Khổng Chí Minh giẫm chết Bùi Nguyên Minh.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khổng Chí Minh xua tay ngăn cản động tác của mọi người, sau đó anh ta cười với Bùi Nguyên Minh: “Đúng vậy, anh rất có gan. Tôi từng thấy nhiều người điên rôi, nhưng anh điên đến mức ngay cả tôi cũng dám khiêu khích thì là lân đâu nhìn thấy”
“Tôi cũng không muốn phí lời với cậu!”
“Tự tay đánh gãy chính mình một tay, một chân, để lại 35 tỷ, tôi sẽ cho qua chuyện này!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nếu cậu thấy không phục thì cứ gọi người đi, nếu có thể đánh gọn được người của tôi, tôi sẽ quỳ xuống rập đầu lạy anh!”
“Nếu không có cách nào đánh được người của chúng tôi thì liền đánh gãy tứ chi. Cậu hiểu ý của tôi chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vẻ mặt của Khổng Chí Minh rất bình tĩnh và dường như anh ta không có một chút tức giận nào, nhưng giữa những lời nói của anh ta lại có một loại khinh thường và kiêu ngạo khó tả.
Dường như toàn bộ Dương Thành và thậm chí toàn bộ Đà Nẵng đều bị hắn giẫm lên lòng bàn chân.
Anh ta muốn làm gì cũng được!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mỹ Lệ và những người khác đều hả hê, trong mắt họ, Bùi Nguyên Hạo không khác gì người đã chết.
“Một tay một chân? 35 tỷ?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm.
“Anh là cái thá gì?”
Khổng Chí Minh cười nói: “Tuy rằng tôi cũng không phải tốt tính gì, nhưng nếu tôi tức giận, chỉ sợ cậu chịu không nổi hậu quả.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Hậu quả là gì?” Bùi Nguyên Minh cười.
Mỹ Lệ ở một bên chịu không nổi, cô nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, hai tay khoanh trước ngực, giễu cợt nói: “Ngươi đúng là không biết tốt xấu, ngây thơ quá mức đến buôn cười!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Gia tộc Sơn Đông Khổng gia và Khổng thiếu có quyền thế cỡ nào, ngươi cũng không hiểu sao?”
“Chẳng lẽ phải đợi đến khi nằm dưới lòng đất mới hiểu trời cao đất dày?”
Khổng Chí Minh nhìn Bùi Nguyên Minh cười, sau đó vẫy tay: “Giúp anh ta đánh gãy tay chân!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Rất nhanh, vài vệ sĩ của anh ta từ phía sau bước tới, đồng thời, cũng có những người được gọi là thiếu gia của gia đình giàu có, tất cả đều bước tới với vẻ khinh bỉ.
Bùi Nguyên Minh cười cười, không nói lời nào, ngược lại lấy điện thoại di động ra gọi điện, bấm nút “loa ngoài”.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phía đầu dây bên kia điện thoại, một giọng nói kính cẩn vang lên: “Ngài có gì đặn dò?”
Nghe thấy giọng nói này, nụ cười trên mặt Khổng Chí Minh chợt đông lại.
“Lão Khổng, có một đứa nhóc không có mắt tên là Khổng Chí Minh. Nó muốn đánh gấy một tay và một chân của tôi. Ông nghĩ tôi nên làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói.
Ở bên kia điện thoại, Khổng Văn Khưu hít vào một ngụm khí lạnh, mang theo vài phần sợ hãi nói:”Tổng giám đốc Minh, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Nó là đứa con bất hiếu của nhà Sơn Đông Khổng gia chúng tôi. Kính xin ngài thủ hạ…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Rắc-”
Khổng Văn Khưu chưa kịp nói xong, Bùi Nguyên Minh đã đá Khổng CHÍ Minh xuống đất, sau đó trực tiếp đánh gãy chân trái của anh ta.
Khổng Chí Minh gầm lên như một con lợn bị giết, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có một sự im lặng chết chóc xung quanh…
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 1378
“Khổng thiếu, đánh chết tên nhóc này đi!”
Nhóm bạn đồng hành đứng đằng sau hổng Chí Minh nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh đầy sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hai cái tát mà Bùi Nguyên Minh vừa giáng xuống không phải trên mặt Đường Tử Ngọc, mà là trên mặt bọn họ.
Đối với bọn họ, đây là một sự khiêu khích.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đường Tử Ngọc che mặt, ủy khuất nói: “Khổng thiếu, ngài đã thấy chưa, tên nhóc này quá hung hãn!”
“Cậu ta đánh vào mặt tôi trước mặt ngài!”
“Cậu ta đây chính là không để cho Khổng thiếu chút mặt mũi nào!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Thật quá vô pháp, lại không để gia tộc Sơn Đông Khổng gia vào mắt!”
Vào lúc này, Đường Tử Ngọc tiếp tục thổi lửa, với mục đích khiến Khổng Chí Minh giẫm chết Bùi Nguyên Minh.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khổng Chí Minh xua tay ngăn cản động tác của mọi người, sau đó anh ta cười với Bùi Nguyên Minh: “Đúng vậy, anh rất có gan. Tôi từng thấy nhiều người điên rôi, nhưng anh điên đến mức ngay cả tôi cũng dám khiêu khích thì là lân đâu nhìn thấy”
“Tôi cũng không muốn phí lời với cậu!”
“Tự tay đánh gãy chính mình một tay, một chân, để lại 35 tỷ, tôi sẽ cho qua chuyện này!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nếu cậu thấy không phục thì cứ gọi người đi, nếu có thể đánh gọn được người của tôi, tôi sẽ quỳ xuống rập đầu lạy anh!”
“Nếu không có cách nào đánh được người của chúng tôi thì liền đánh gãy tứ chi. Cậu hiểu ý của tôi chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vẻ mặt của Khổng Chí Minh rất bình tĩnh và dường như anh ta không có một chút tức giận nào, nhưng giữa những lời nói của anh ta lại có một loại khinh thường và kiêu ngạo khó tả.
Dường như toàn bộ Dương Thành và thậm chí toàn bộ Đà Nẵng đều bị hắn giẫm lên lòng bàn chân.
Anh ta muốn làm gì cũng được!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mỹ Lệ và những người khác đều hả hê, trong mắt họ, Bùi Nguyên Hạo không khác gì người đã chết.
“Một tay một chân? 35 tỷ?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm.
“Anh là cái thá gì?”
Khổng Chí Minh cười nói: “Tuy rằng tôi cũng không phải tốt tính gì, nhưng nếu tôi tức giận, chỉ sợ cậu chịu không nổi hậu quả.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Hậu quả là gì?” Bùi Nguyên Minh cười.
Mỹ Lệ ở một bên chịu không nổi, cô nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, hai tay khoanh trước ngực, giễu cợt nói: “Ngươi đúng là không biết tốt xấu, ngây thơ quá mức đến buôn cười!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Gia tộc Sơn Đông Khổng gia và Khổng thiếu có quyền thế cỡ nào, ngươi cũng không hiểu sao?”
“Chẳng lẽ phải đợi đến khi nằm dưới lòng đất mới hiểu trời cao đất dày?”
Khổng Chí Minh nhìn Bùi Nguyên Minh cười, sau đó vẫy tay: “Giúp anh ta đánh gãy tay chân!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Rất nhanh, vài vệ sĩ của anh ta từ phía sau bước tới, đồng thời, cũng có những người được gọi là thiếu gia của gia đình giàu có, tất cả đều bước tới với vẻ khinh bỉ.
Bùi Nguyên Minh cười cười, không nói lời nào, ngược lại lấy điện thoại di động ra gọi điện, bấm nút “loa ngoài”.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phía đầu dây bên kia điện thoại, một giọng nói kính cẩn vang lên: “Ngài có gì đặn dò?”
Nghe thấy giọng nói này, nụ cười trên mặt Khổng Chí Minh chợt đông lại.
“Lão Khổng, có một đứa nhóc không có mắt tên là Khổng Chí Minh. Nó muốn đánh gấy một tay và một chân của tôi. Ông nghĩ tôi nên làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói.
Ở bên kia điện thoại, Khổng Văn Khưu hít vào một ngụm khí lạnh, mang theo vài phần sợ hãi nói:”Tổng giám đốc Minh, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Nó là đứa con bất hiếu của nhà Sơn Đông Khổng gia chúng tôi. Kính xin ngài thủ hạ…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Rắc-”
Khổng Văn Khưu chưa kịp nói xong, Bùi Nguyên Minh đã đá Khổng CHÍ Minh xuống đất, sau đó trực tiếp đánh gãy chân trái của anh ta.
Khổng Chí Minh gầm lên như một con lợn bị giết, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có một sự im lặng chết chóc xung quanh…