Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1427
Chương 1429
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 1429
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đứng ở giữa sân, lại làm cho những người trong giới đồ cổ, trong nghề giám định ở đây đều như có sóng †o gió lớn trong lòng.
Người bình thường có thể làm được việc này sao?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một vài người tự xưng là có mấy phần bản lĩnh giám định, đều thấy mặc cảm trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Hơn nữa tất cả mọi người vô cùng hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ có sắc mặt hai người Thiệu Tĩnh Anh và Quách Ngọc Minh cực kỳ khó coi, cứ như ăn phải phân vậy.
Bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ là một tên Bùi Nguyên Minh mà thôi, lại có thể làm đến bước này!
Lấy đi nhiều bảo bối trong địa bàn của mình như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mặc dù bọn họ đã thu đủ tiền, nhưng vấn đề là so sánh với lợi nhuận của Bùi Nguyên Minh mà nói, thật sự là hạt cát trong sa mạc.
Bùi Nguyên Minh hơi nhấc tay, ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó anh mới thản nhiên nói: “Mọi người, tôi thuận tiện nói cho mọi người một chuyện, trong hơn nghìn khối nguyên thạch ở đồ cổ nhà họ Quách, có thể ra xanh, tôi đã chọn ra toàn bộ “Còn lại, hoặc chính là phế thải, hoặc là chính là có giá trị không bằng tiền vốn”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Về sau có thể tới đây chơi đổ thạch nữa hay không, không cần tôi dạy mọi người chứ?”
Anh vừa nói xong mấy câu, đám người vốn đang ở trong trạng thái rung động lúc này đều kịp phản ứng trong nháy mắt.
Nếu như là những người khác nói như thế, mọi người sẽ không tin: Thế nhưng Bùi Nguyên Minh đã chọn ra năm mươi khối nguyên thạch dễ như trở bàn tay, mỗi một khối ra đều là ngọc thạch cực phẩm!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ánh mắt cỡ này, tầm nhìn cỡ này, còn ai dám chất vấn năng lực của anh nữa?
Ở thời điểm này, mọi người nhìn nguyên thạch còn lại giữa sân, đều tỏ vẻ ghét bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đây đều là phế thải, còn ai dám coi tiền như rác nữa đây?
Mà quan trọng nhất chính là, vốn dĩ giới đồ cổ đã không lớn, chắc chắn chuyện ngày hôm nay sẽ điên cuồng truyền ra.
Sau khi chuyện này truyền ra, những chi nhánh của đồ cổ nhà họ Quách ở các thành phố khác cũng không cần chơi đổ thạch nữa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tất cả mọi người chỉ sợ bọn họ chuyển phế thải đến nơi khác!
Có thể nói, một chiêu này của Bùi Nguyên Minh thật là lấy đức thu phục lòng người, tùy tiện nói một câu như vậy mà thôi, việc kinh doanh nguyên thạch trăm cay nghìn đắng của đồ cổ nhà họ Quách đã bị hủy hoại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mà tổn thất này khó mà đánh giá được!
Xong đời!
Trong chớp mắt này, vẻ mặt của Thiệu Tĩnh Anh và Quách Ngọc Minh đều cực kì khó nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này bọn họ đã không còn tâm trạng để hỏi Bùi Nguyên Minh sao có được bản lãnh này nữa!
Bọn họ chỉ biết là, đồ cổ nhà họ Quách xong đời rồi!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thậm chí, về sau trong cửa hàng bán đồ cổ của bốn cậu chủ Cảng Thành, ngành nghề nguyên thạch cũng đã xong đời!
Sóng gió lần này sẽ ảnh hưởng mấy năm, thậm chí hơn mấy chục năm.
Có nghĩa là bốn cậu chủ Cảng Thành nhất định phải rời khỏi nghề nguyên thạch có lợi nhuận †o lớn này, hơn nữa chắc chắn phải tự mình nuốt hết những đồ phế thải trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhìn Nạp Lan Tuấn Vũ hưng phấn chỉ huy những người khác dọn từng khối ngọc thạch đi, hai người Thiệu Tĩnh Anh và Quách Ngọc Minh đã sắp muốn cắn nát răng.
Giờ phút này bọn họ đều muốn xông lên cướp đồ lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tôi đã nói rồi, hôm nay chúng tôi sẽ lấy đức thu phục lòng người.”
“Như thế nào, mấy người có phục không?”
Bùi Nguyên Minh ung dung mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vẻ mặt Thiệu Tĩnh Anh lạnh như băng, nói: “Tên họ Bùi kia, chuyện ngày hôm nay không xong đâu, anh cứ chờ xem!”
Quách Ngọc Minh cũng có ánh mắt lạnh lẽo: “Anh đắc tội đồ cổ nhà họ Quách, chính là đắc tội bốn cậu chủ Cảng Thành, anh xong đời rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Ồ, lúc này mà mấy người còn uy hiếp tôi?”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.
“Không phải vừa rồi đã cho tôi tùy tiện mua sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Vốn dĩ tôi đã không muốn tính toán với mấy người, nhưng mà nếu mấy người đã có thái độ này, vậy chúng ta tiếp tục chơi một chút, như thế nào?”
Lúc vẻ mặt của Thiệu Tĩnh Anh và Quách Ngọc Minh bỗng nhiên tái nhợt, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cậu Nạp Lan, đưa mấy thứ đồ cổ vừa mua đến đây, để hai vị này đánh giá một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 1429
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đứng ở giữa sân, lại làm cho những người trong giới đồ cổ, trong nghề giám định ở đây đều như có sóng †o gió lớn trong lòng.
Người bình thường có thể làm được việc này sao?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một vài người tự xưng là có mấy phần bản lĩnh giám định, đều thấy mặc cảm trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Hơn nữa tất cả mọi người vô cùng hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ có sắc mặt hai người Thiệu Tĩnh Anh và Quách Ngọc Minh cực kỳ khó coi, cứ như ăn phải phân vậy.
Bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ là một tên Bùi Nguyên Minh mà thôi, lại có thể làm đến bước này!
Lấy đi nhiều bảo bối trong địa bàn của mình như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mặc dù bọn họ đã thu đủ tiền, nhưng vấn đề là so sánh với lợi nhuận của Bùi Nguyên Minh mà nói, thật sự là hạt cát trong sa mạc.
Bùi Nguyên Minh hơi nhấc tay, ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó anh mới thản nhiên nói: “Mọi người, tôi thuận tiện nói cho mọi người một chuyện, trong hơn nghìn khối nguyên thạch ở đồ cổ nhà họ Quách, có thể ra xanh, tôi đã chọn ra toàn bộ “Còn lại, hoặc chính là phế thải, hoặc là chính là có giá trị không bằng tiền vốn”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Về sau có thể tới đây chơi đổ thạch nữa hay không, không cần tôi dạy mọi người chứ?”
Anh vừa nói xong mấy câu, đám người vốn đang ở trong trạng thái rung động lúc này đều kịp phản ứng trong nháy mắt.
Nếu như là những người khác nói như thế, mọi người sẽ không tin: Thế nhưng Bùi Nguyên Minh đã chọn ra năm mươi khối nguyên thạch dễ như trở bàn tay, mỗi một khối ra đều là ngọc thạch cực phẩm!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ánh mắt cỡ này, tầm nhìn cỡ này, còn ai dám chất vấn năng lực của anh nữa?
Ở thời điểm này, mọi người nhìn nguyên thạch còn lại giữa sân, đều tỏ vẻ ghét bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đây đều là phế thải, còn ai dám coi tiền như rác nữa đây?
Mà quan trọng nhất chính là, vốn dĩ giới đồ cổ đã không lớn, chắc chắn chuyện ngày hôm nay sẽ điên cuồng truyền ra.
Sau khi chuyện này truyền ra, những chi nhánh của đồ cổ nhà họ Quách ở các thành phố khác cũng không cần chơi đổ thạch nữa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tất cả mọi người chỉ sợ bọn họ chuyển phế thải đến nơi khác!
Có thể nói, một chiêu này của Bùi Nguyên Minh thật là lấy đức thu phục lòng người, tùy tiện nói một câu như vậy mà thôi, việc kinh doanh nguyên thạch trăm cay nghìn đắng của đồ cổ nhà họ Quách đã bị hủy hoại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mà tổn thất này khó mà đánh giá được!
Xong đời!
Trong chớp mắt này, vẻ mặt của Thiệu Tĩnh Anh và Quách Ngọc Minh đều cực kì khó nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này bọn họ đã không còn tâm trạng để hỏi Bùi Nguyên Minh sao có được bản lãnh này nữa!
Bọn họ chỉ biết là, đồ cổ nhà họ Quách xong đời rồi!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thậm chí, về sau trong cửa hàng bán đồ cổ của bốn cậu chủ Cảng Thành, ngành nghề nguyên thạch cũng đã xong đời!
Sóng gió lần này sẽ ảnh hưởng mấy năm, thậm chí hơn mấy chục năm.
Có nghĩa là bốn cậu chủ Cảng Thành nhất định phải rời khỏi nghề nguyên thạch có lợi nhuận †o lớn này, hơn nữa chắc chắn phải tự mình nuốt hết những đồ phế thải trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhìn Nạp Lan Tuấn Vũ hưng phấn chỉ huy những người khác dọn từng khối ngọc thạch đi, hai người Thiệu Tĩnh Anh và Quách Ngọc Minh đã sắp muốn cắn nát răng.
Giờ phút này bọn họ đều muốn xông lên cướp đồ lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tôi đã nói rồi, hôm nay chúng tôi sẽ lấy đức thu phục lòng người.”
“Như thế nào, mấy người có phục không?”
Bùi Nguyên Minh ung dung mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vẻ mặt Thiệu Tĩnh Anh lạnh như băng, nói: “Tên họ Bùi kia, chuyện ngày hôm nay không xong đâu, anh cứ chờ xem!”
Quách Ngọc Minh cũng có ánh mắt lạnh lẽo: “Anh đắc tội đồ cổ nhà họ Quách, chính là đắc tội bốn cậu chủ Cảng Thành, anh xong đời rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Ồ, lúc này mà mấy người còn uy hiếp tôi?”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.
“Không phải vừa rồi đã cho tôi tùy tiện mua sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Vốn dĩ tôi đã không muốn tính toán với mấy người, nhưng mà nếu mấy người đã có thái độ này, vậy chúng ta tiếp tục chơi một chút, như thế nào?”
Lúc vẻ mặt của Thiệu Tĩnh Anh và Quách Ngọc Minh bỗng nhiên tái nhợt, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cậu Nạp Lan, đưa mấy thứ đồ cổ vừa mua đến đây, để hai vị này đánh giá một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter