Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1436
Chương 1437
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sắc mặt Quách Tuấn Huy âm trầm trong nháy mắt, giọng điệu này của Bùi Nguyên Minh là đang day dỗ cấp trên của ông ta!
Điều càng khiến cho bọn họ khiếp sợ hơn là, lúc này Dương Kiển Nghiệp trực tiếp củi dầu: “Tổng giám đốc Bùi, thật xin lỗi, là tôi quàn lý không nghiêm, việc này nhất định tôi sẽ cho cậu một câu trà lời!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau khi nói xong, anh ta quay người đi đến trước mặt mấy người Quách Tuấn Huy.
Lúc Quách Tuấn Huy và những người bên cạnh ông ta cũng đã bắt đầu run lẩy bẩy. "Ngài Dương, đây là hiểu nhằm!" "Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết Bùi Nguyên
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Minh là bạn của ngài!" "Cho chúng tôi một cơ hội đi!"
Loại người mượn gió bẻ măng như Quách Tuấn Huy liên trực tiếp quỳ xuống tại chỗ, ôm đùi Dương Kiến Nghiệp khàn giọng gào khóc, không còn khí thế vênh váo tự đắc vừa rồi nữa. Đây chính là cấp trên của ông ta, một cầu sẽ có thể quyết định kiếp sống làm quan của ông ta đấy.
Muốn cách chức ông ta cũng chỉ là chuyện một câu nói mà thôi. "Chát!" "Quách Bái Bì sở quản lý Văn Ngoạn sao!" "Chát!" "Ông rất trâu bò đấy!" "Chát!" "Không có việc gì liền tịch thu đổ của người khác!" "Chát!" "Còn muốn phat ba trăm năm mươi tỷ nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dương Kiến Nghiệp cũng không nương tay một chút nào, giáng từng cái tát xuống.
Vào lúc này Dương Kiến Nghiệp ra tay và bôm bốp rất nặng, mấy người này lập tức đổ máu mũi, hai gò má sưng đỏ. "Thứ nhất, mấy người bị đuổi việc! Từ hôm nay trở đi, không được lăn lộn trong hệ thống quản lý Văn Ngoạn của chúng tôi nữa!" "Thứ hai, trong một tuần, gom góp ba trăm năm mưới tỷ bối thường cho có vấn Buil" "Thứ ba, từ nay về sau đừng để tôi nhìn thấy ông Ở Dương Thành..." Mời bạn đọc truyện tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vừa nói, Dương Kiến Nghiệp vừa vung tay lên, bảo người bên cạnh đánh gãy chân Quách Tuấn Huy, sau đỏ ném vào trong xe.
Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt nhìn mấy người Thiệu Tĩnh Anh và Quách Ngọc Minh: “Ngại ghê, xem ra chỗ dựa của mấy người không được rồi!"
Thiệu Tinh Anh và đám người kia đều giật giật mí mắt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bọn họ vốn cho rằng thân phận cố vấn này của Bùi Nguyên Minh không có bất kỳ thực quyền gì cả, xem ra bây giờ cũng vẫn có chút quyền lực.
Nhưng mà cho dù như thế, Thiệu Tĩnh Anh cũng không có ý nhận sợ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ánh mắt của Dương Kiến Nghiệp rơi xuống trên người Thiệu Tĩnh Anh và Quách Ngọc Minh, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Bùi, có cần tôi giải quyết luôn cả bọn họ." "Không cần!"
Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt mở miệng: "Mấy tên tép riu mà thôi!" "Mấy người có người là nghĩ chúng tôi không có ai đúng không?"
Nhìn thấy về mặt ngông cuồng bây giờ của Bùi Nguyên Minh, giờ phút này trên mặt Thiệu Tinh Anh đều là ý lạnh, vẻ mặt cô ta lạnh lẽo, trực tiếp bẩm một số điện thoại, "Chính quyền ở Dương Thành mấy người rất trâu bò đúng không? Tôi sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho chính quyền Đà Nẵng, để cả đám mấy người đều xong đời!" "Mấy người có bản lĩnh thì cứ chờ đó cho tôi!" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bồn cậu chủ Càng Thành có thể đi vào thị trường Dương Thành, đương nhiên là được lãnh đạo chính phủ Đà Nẵng ngầm thừa nhận.
Cho nên, giờ phút này bị Dương Kiến Nghiệp người đứng đầu hệ thống quản lý Văn Ngoạn ở Dương Thành chèn ép, suy nghĩ đầu tiên của Thiệu Tĩnh Anh, chính là trực tiếp gọi điện thoại cho chỗ dựa của cô ta ở trong chính quyền Đà Nẵng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dương Kiến Nghiệp đưa tay muốn cướp điện thoại, nhưng Bùi Nguyên Minh lại phất tay ngăn lại, thản nhiên nói: "Cử để cô ta gọi điện thoại."
Cuộc gọi của Thiệu Tĩnh Anh rất nhanh đã được bắt máy, hơn nữa cô ta trực tiếp nhấn loa ngoài, đối diện truyền đến một giọng nói có máy phần chin chan: "Ai vậy?"
Thân thể mềm mại của Thiệu Tinh Anh rung mạnh, một lát sau mừng rỡ như điện nói: “Ngài Khổng, tôi là Thiệu Tĩnh Anh, là người đại diện của bốn cậu chủ Cảng Thành ở Dương Thành! Tôi bị người ta làm nhục, bị bắt nạt ở thị trường đổ cổ Dương Thành!" "Đối phương căn bản không cho bon cậu chủ Cảng Thành của chúng tôi mặt mũi, cũng không nế mặt ngài, ngài nhất định phải lấy lại lẽ công bằng cho chúng tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sắc mặt Quách Tuấn Huy âm trầm trong nháy mắt, giọng điệu này của Bùi Nguyên Minh là đang day dỗ cấp trên của ông ta!
Điều càng khiến cho bọn họ khiếp sợ hơn là, lúc này Dương Kiển Nghiệp trực tiếp củi dầu: “Tổng giám đốc Bùi, thật xin lỗi, là tôi quàn lý không nghiêm, việc này nhất định tôi sẽ cho cậu một câu trà lời!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau khi nói xong, anh ta quay người đi đến trước mặt mấy người Quách Tuấn Huy.
Lúc Quách Tuấn Huy và những người bên cạnh ông ta cũng đã bắt đầu run lẩy bẩy. "Ngài Dương, đây là hiểu nhằm!" "Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết Bùi Nguyên
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Minh là bạn của ngài!" "Cho chúng tôi một cơ hội đi!"
Loại người mượn gió bẻ măng như Quách Tuấn Huy liên trực tiếp quỳ xuống tại chỗ, ôm đùi Dương Kiến Nghiệp khàn giọng gào khóc, không còn khí thế vênh váo tự đắc vừa rồi nữa. Đây chính là cấp trên của ông ta, một cầu sẽ có thể quyết định kiếp sống làm quan của ông ta đấy.
Muốn cách chức ông ta cũng chỉ là chuyện một câu nói mà thôi. "Chát!" "Quách Bái Bì sở quản lý Văn Ngoạn sao!" "Chát!" "Ông rất trâu bò đấy!" "Chát!" "Không có việc gì liền tịch thu đổ của người khác!" "Chát!" "Còn muốn phat ba trăm năm mươi tỷ nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dương Kiến Nghiệp cũng không nương tay một chút nào, giáng từng cái tát xuống.
Vào lúc này Dương Kiến Nghiệp ra tay và bôm bốp rất nặng, mấy người này lập tức đổ máu mũi, hai gò má sưng đỏ. "Thứ nhất, mấy người bị đuổi việc! Từ hôm nay trở đi, không được lăn lộn trong hệ thống quản lý Văn Ngoạn của chúng tôi nữa!" "Thứ hai, trong một tuần, gom góp ba trăm năm mưới tỷ bối thường cho có vấn Buil" "Thứ ba, từ nay về sau đừng để tôi nhìn thấy ông Ở Dương Thành..." Mời bạn đọc truyện tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vừa nói, Dương Kiến Nghiệp vừa vung tay lên, bảo người bên cạnh đánh gãy chân Quách Tuấn Huy, sau đỏ ném vào trong xe.
Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt nhìn mấy người Thiệu Tĩnh Anh và Quách Ngọc Minh: “Ngại ghê, xem ra chỗ dựa của mấy người không được rồi!"
Thiệu Tinh Anh và đám người kia đều giật giật mí mắt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bọn họ vốn cho rằng thân phận cố vấn này của Bùi Nguyên Minh không có bất kỳ thực quyền gì cả, xem ra bây giờ cũng vẫn có chút quyền lực.
Nhưng mà cho dù như thế, Thiệu Tĩnh Anh cũng không có ý nhận sợ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ánh mắt của Dương Kiến Nghiệp rơi xuống trên người Thiệu Tĩnh Anh và Quách Ngọc Minh, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Bùi, có cần tôi giải quyết luôn cả bọn họ." "Không cần!"
Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt mở miệng: "Mấy tên tép riu mà thôi!" "Mấy người có người là nghĩ chúng tôi không có ai đúng không?"
Nhìn thấy về mặt ngông cuồng bây giờ của Bùi Nguyên Minh, giờ phút này trên mặt Thiệu Tinh Anh đều là ý lạnh, vẻ mặt cô ta lạnh lẽo, trực tiếp bẩm một số điện thoại, "Chính quyền ở Dương Thành mấy người rất trâu bò đúng không? Tôi sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho chính quyền Đà Nẵng, để cả đám mấy người đều xong đời!" "Mấy người có bản lĩnh thì cứ chờ đó cho tôi!" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bồn cậu chủ Càng Thành có thể đi vào thị trường Dương Thành, đương nhiên là được lãnh đạo chính phủ Đà Nẵng ngầm thừa nhận.
Cho nên, giờ phút này bị Dương Kiến Nghiệp người đứng đầu hệ thống quản lý Văn Ngoạn ở Dương Thành chèn ép, suy nghĩ đầu tiên của Thiệu Tĩnh Anh, chính là trực tiếp gọi điện thoại cho chỗ dựa của cô ta ở trong chính quyền Đà Nẵng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dương Kiến Nghiệp đưa tay muốn cướp điện thoại, nhưng Bùi Nguyên Minh lại phất tay ngăn lại, thản nhiên nói: "Cử để cô ta gọi điện thoại."
Cuộc gọi của Thiệu Tĩnh Anh rất nhanh đã được bắt máy, hơn nữa cô ta trực tiếp nhấn loa ngoài, đối diện truyền đến một giọng nói có máy phần chin chan: "Ai vậy?"
Thân thể mềm mại của Thiệu Tinh Anh rung mạnh, một lát sau mừng rỡ như điện nói: “Ngài Khổng, tôi là Thiệu Tĩnh Anh, là người đại diện của bốn cậu chủ Cảng Thành ở Dương Thành! Tôi bị người ta làm nhục, bị bắt nạt ở thị trường đổ cổ Dương Thành!" "Đối phương căn bản không cho bon cậu chủ Cảng Thành của chúng tôi mặt mũi, cũng không nế mặt ngài, ngài nhất định phải lấy lại lẽ công bằng cho chúng tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet