Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1442
Chương 1442
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Chương 1442
“Ừm, ba thứ này đều phải lấy được, đặc biệt là miếng binh phù kia, tôi nhất định phải có.”
Vẻ mặt Phác Việt Bân hưng phấn. “Việc này qua đi, tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Lý Văn Thiện ông, ông ở Đại Hạ gặp tất cả phiền phức và chướng ngại gì, tôi sẽ đích thân giải quyết.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
“Đã rõ! Ngài cứ việc yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ làm được!”
Lý Vân Thiện chỉ đợi những lời này.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Có Phác Việt Bân tọa trấn ở đây, ông ta muốn làm gì thì làm thể đó.
Thậm chí giúp con trai của mình báo thù, cũng là chuyện vô cùng dễ dàng, “Dương Thành, buổi đấu giá của nhà họ Quách…”
Lý Vân Thiện hơi nhếch miệng cười lạnh lùng, nhân vật như ông ta không thể rời khỏi tỉnh Tam Lăng tiến vào phía nam, bởi vì có quá nhiều việc liên quan tới ông ta, một động tác bất kỳ, đều khiến khắp nơi chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Nhưng mà lần này Phác Việt Bân đến đây, còn cho ông ta dẫn theo một người giúp đỡ, đệ tử chân truyền của ông ta An Tiến Bình. Lý Vân Thiện lập tức sắp xếp cho An Tiến Bình một chức vụ phó đại diện tài phiệt thượng tinh ở Đại Hạ.
Dương Thành.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Nạp Lan Tuấn Vũ lễ phép cung kính đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt có chút nghiêm trọng. “Tổng giám đốc Bùi, có chuyện muốn báo cáo với anh một chút.”
Bùi Nguyên Minh tò mò nói: “Làm sao vậy?”
“Anh còn nhớ rõ chuyện đồ cổ của nhà họ Quách đúng không, bởi vì anh mà đồ cổ của nhà họ Quách ở Dương Thành đã có thanh danh rất thổi tha trong giới, trở nên không gượng dậy nổi.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
“Không phải chuyện này rất tốt sao?” Bùi Nguyên Minh nói. “Nói thì nói vậy, nhưng cậu chủ Quách nhà họ Quách ở Cảng Thành đứng sau đồ cổ nhà họ Quách không cam lòng rời khỏi thị trường Dương Thành như vậy, cho nên tối mai bọn họ sắp xếp một buổi bán đấu giá.”
“Buổi bán đấu giá này, chúng tôi vốn cho rằng sẽ không có người nào đi, nhưng bây giờ cậu chủ Quách vậy mà lấy ba trân bảo hiểm có trong truyền thuyết của nhà họ Quách ở Cảng Thành ra đầu giá rồi”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
“Ông nội tôi xem danh sách đồ được đấu giá, nói chuyện này tất phải báo cáo với anh.”
“Bởi vì lần này đồ cổ nhà họ Quách mời lượng lớn nhân sĩ nước ngoài tham dự buổi đấu giá này, một khi những thứ này rơi vào tay đám nhân sĩ nước ngoài, sẽ tạo thành xói mòn quốc bảo!”
“Cậu chủ Quách ở Cảng Thành, đúng là đáng giận!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Nạp Lan Tuấn Vũ nói tới đây thì lộ ra biểu cảm nghiến răng nghiến lợi, tuy anh ta lăn lộn trong thế giới ngầm, nhưng vẫn ôm ấp tình cảm đối với đất nước, vẫn có đại nghĩa vì dân tộc.
Nhưng trong mắt Quách Tuấn Anh chỉ có tiền, căn bản không có mấy thứ này.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Vì việc kinh doanh, vậy mà những thứ cấp quốc bảo cũng dám lấy ra bán đấu giá, lại càng không sợ chúng nó sẽ chảy tới nước ngoài.
Vừa nghĩ tới đây, Nạp Lan Tuấn Vũ đã tức tới mức nghiến răng nghiên lợi.
Bùi Nguyễn Minh tiện tay nhận lấy cuốn sách nhỏ, lật xem một lát, sau đó tầm mắt nhìn về phía một cái binh phù ở cuối cùng “Thứ này, vậy mà ở trong tay nhà họ Quách.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Miếng binh phù này, anh từng thấy một cái khác trong văn phòng của đại trưởng lão bộ binh Đại Hạ.
Dựa theo cách nói của đại trưởng lão bộ binh, binh phù này là tín vật của các đại tướng quân qua các triều đại Đại Hạ, đáng tiếc truyền tới bây giờ, có một số cái đã lưu lạc tới dân gian.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Không thể ngờ tới hôm nay lại xuất hiện rồi.
Bùi Nguyên Minh nghĩ một lát, nói: “Chuyện này nhà Nạp Lan các anh không cần xử lý, tôi sẽ tự mình đi xử lý.”
Chạng vạng hôm sau, sau khi tan làm, Bùi Nguyễn Minh đi thằng tới tập đoàn Đế Hào, chủ động ngồi ở vị trí lái. “Vợ, anh đưa em đến một nơi.” Bùi Nguyên Minh cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Mấy ngày nay Trịnh Tuyết Dương bận rộn nhiều việc, lúc này nghe thấy thế vẻ mặt tò mò nói: “Không phải là anh chuẩn bị đi tới chỗ nào gây chuyện rắc rối đấy chứ?”
“Anh là loại người như vậy sao? Anh luôn yêu thích hòa bình được không?” Bùi Nguyên Minh lộ ra biểu cảm không biết phải nói gì. “Có quỷ mới tin anh.” Trịnh Tuyết Dương cho anh gương mặt đáng yêu khinh bỉ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Nhưng mà sau khi Bùi Nguyên Minh khởi động xe, cô cũng không hỏi nhiều.
Rất nhanh, xe đồ trước cửa một sơn trang xa hoa theo phong cách cổ xưa ở vùng ngoại thành Dương Thành.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Chương 1442
“Ừm, ba thứ này đều phải lấy được, đặc biệt là miếng binh phù kia, tôi nhất định phải có.”
Vẻ mặt Phác Việt Bân hưng phấn. “Việc này qua đi, tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Lý Văn Thiện ông, ông ở Đại Hạ gặp tất cả phiền phức và chướng ngại gì, tôi sẽ đích thân giải quyết.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
“Đã rõ! Ngài cứ việc yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ làm được!”
Lý Vân Thiện chỉ đợi những lời này.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Có Phác Việt Bân tọa trấn ở đây, ông ta muốn làm gì thì làm thể đó.
Thậm chí giúp con trai của mình báo thù, cũng là chuyện vô cùng dễ dàng, “Dương Thành, buổi đấu giá của nhà họ Quách…”
Lý Vân Thiện hơi nhếch miệng cười lạnh lùng, nhân vật như ông ta không thể rời khỏi tỉnh Tam Lăng tiến vào phía nam, bởi vì có quá nhiều việc liên quan tới ông ta, một động tác bất kỳ, đều khiến khắp nơi chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Nhưng mà lần này Phác Việt Bân đến đây, còn cho ông ta dẫn theo một người giúp đỡ, đệ tử chân truyền của ông ta An Tiến Bình. Lý Vân Thiện lập tức sắp xếp cho An Tiến Bình một chức vụ phó đại diện tài phiệt thượng tinh ở Đại Hạ.
Dương Thành.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Nạp Lan Tuấn Vũ lễ phép cung kính đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt có chút nghiêm trọng. “Tổng giám đốc Bùi, có chuyện muốn báo cáo với anh một chút.”
Bùi Nguyên Minh tò mò nói: “Làm sao vậy?”
“Anh còn nhớ rõ chuyện đồ cổ của nhà họ Quách đúng không, bởi vì anh mà đồ cổ của nhà họ Quách ở Dương Thành đã có thanh danh rất thổi tha trong giới, trở nên không gượng dậy nổi.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
“Không phải chuyện này rất tốt sao?” Bùi Nguyên Minh nói. “Nói thì nói vậy, nhưng cậu chủ Quách nhà họ Quách ở Cảng Thành đứng sau đồ cổ nhà họ Quách không cam lòng rời khỏi thị trường Dương Thành như vậy, cho nên tối mai bọn họ sắp xếp một buổi bán đấu giá.”
“Buổi bán đấu giá này, chúng tôi vốn cho rằng sẽ không có người nào đi, nhưng bây giờ cậu chủ Quách vậy mà lấy ba trân bảo hiểm có trong truyền thuyết của nhà họ Quách ở Cảng Thành ra đầu giá rồi”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
“Ông nội tôi xem danh sách đồ được đấu giá, nói chuyện này tất phải báo cáo với anh.”
“Bởi vì lần này đồ cổ nhà họ Quách mời lượng lớn nhân sĩ nước ngoài tham dự buổi đấu giá này, một khi những thứ này rơi vào tay đám nhân sĩ nước ngoài, sẽ tạo thành xói mòn quốc bảo!”
“Cậu chủ Quách ở Cảng Thành, đúng là đáng giận!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Nạp Lan Tuấn Vũ nói tới đây thì lộ ra biểu cảm nghiến răng nghiến lợi, tuy anh ta lăn lộn trong thế giới ngầm, nhưng vẫn ôm ấp tình cảm đối với đất nước, vẫn có đại nghĩa vì dân tộc.
Nhưng trong mắt Quách Tuấn Anh chỉ có tiền, căn bản không có mấy thứ này.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Vì việc kinh doanh, vậy mà những thứ cấp quốc bảo cũng dám lấy ra bán đấu giá, lại càng không sợ chúng nó sẽ chảy tới nước ngoài.
Vừa nghĩ tới đây, Nạp Lan Tuấn Vũ đã tức tới mức nghiến răng nghiên lợi.
Bùi Nguyễn Minh tiện tay nhận lấy cuốn sách nhỏ, lật xem một lát, sau đó tầm mắt nhìn về phía một cái binh phù ở cuối cùng “Thứ này, vậy mà ở trong tay nhà họ Quách.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Miếng binh phù này, anh từng thấy một cái khác trong văn phòng của đại trưởng lão bộ binh Đại Hạ.
Dựa theo cách nói của đại trưởng lão bộ binh, binh phù này là tín vật của các đại tướng quân qua các triều đại Đại Hạ, đáng tiếc truyền tới bây giờ, có một số cái đã lưu lạc tới dân gian.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Không thể ngờ tới hôm nay lại xuất hiện rồi.
Bùi Nguyên Minh nghĩ một lát, nói: “Chuyện này nhà Nạp Lan các anh không cần xử lý, tôi sẽ tự mình đi xử lý.”
Chạng vạng hôm sau, sau khi tan làm, Bùi Nguyễn Minh đi thằng tới tập đoàn Đế Hào, chủ động ngồi ở vị trí lái. “Vợ, anh đưa em đến một nơi.” Bùi Nguyên Minh cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Mấy ngày nay Trịnh Tuyết Dương bận rộn nhiều việc, lúc này nghe thấy thế vẻ mặt tò mò nói: “Không phải là anh chuẩn bị đi tới chỗ nào gây chuyện rắc rối đấy chứ?”
“Anh là loại người như vậy sao? Anh luôn yêu thích hòa bình được không?” Bùi Nguyên Minh lộ ra biểu cảm không biết phải nói gì. “Có quỷ mới tin anh.” Trịnh Tuyết Dương cho anh gương mặt đáng yêu khinh bỉ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Nhưng mà sau khi Bùi Nguyên Minh khởi động xe, cô cũng không hỏi nhiều.
Rất nhanh, xe đồ trước cửa một sơn trang xa hoa theo phong cách cổ xưa ở vùng ngoại thành Dương Thành.