Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1640
Chương 1640:
Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đây là số điện thoại số đẹp thuộc khu vực thủ đô, người bình thường vốn dĩ không thể lấy đư
Bùi Nguyên Minh tưởng là Lâm Mạn Ni, cho nên đợi đối phương gọi hai ba lần xong, anh mới cầm điện thoại nghe máy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Rất nhanh, bên kia điện thoại truyền tới giọng nói không kiên nhẫn, nói: “Anh là Bùi Nguyên Minh?"
Đối phương không phải là Lâm Mạn Ni, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra được, hẳn là một thiếu nữ hơn hai mươi. “Là tôi." Bùi Nguyên Minh đầy hứng thú nói: “Cô là ai?"
Đối phương hừ lạnh một tiếng, nói: “Bùi Nguyên Minh thể tử Minh, đúng là phách lối!" "Nhưng mà nơi này là thủ đô không phải vùng nông thôn như Dương Thành, tới thủ đô chúng tôi còn dám sĩ diện, cẩn thận lật thuyền trong mương đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đối phương châm chọc khiêu khích vài câu xong, mới trầm giọng nói: “Tôi tên là Trầm Minh Nguyệt, Hạ Vân là chị họ tôi."
Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt, sau đó nói theo bản năng: "Hạ Vân sao rồi? Cô ấy không sao chứ? Tôi muốn gặp cô ấy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm Minh Nguyệt giống như cười nhạo một tiếng, mang theo vài phần trào phúng: "Chị họ rất tốt, chẳng qua bây giờ chị ấy đang làm việc lớn, không tiện liên lạc với bên ngoài.” “Hôm nay nhận được tin nhắn của anh, chị ấy bảo tôi gọi điện cho anh." "Anh thật sự tới thủ đô rồi hả?"
Bùi Nguyên Minh nói: “Không sai, tôi tới thủ đô từ giữa trưa, nếu tối nay không nhận được tin của Hạ Vân, ngày mai tôi sẽ tới nhà họ Trầm thăm hỏi." Vietwriternet website cập nhật truyện nhanh nhất
Anh không nói chuyện phái người điều tra nhà họ Trầm, kết quả thám tử đều mất tích, mà nói thẳng mục đích của mình.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tìm kiếm Hạ Vân, là mục đích quan trọng nhất khi tới thủ đô.
Cho nên Bùi Nguyên Minh mới nguyện ý thu nhận Tân Ý Hàm và Sở Tuấn Hiện, chỉ vì mau chóng giải quyết chuyện trong Long Môn phân hội thủ đô, mang theo thế Long Môn phân hội thủ đô, mới dễ tới cửa nhà họ Trầm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Còn thân phận tổng giáo đầu tạm thời anh không có ý định để lộ ra, dù sao đã đồng ý với Long Nhật Minh rồi. "Gan chó của anh lớn thật đấy!” "Sao anh có thể tùy tiện tới thủ đô như vậy?"
Bên kia điện thoại, Trầm Minh Nguyệt giống như có chút phẫn nộ: "Anh có biết không, bởi vì anh tùy ý làm bậy, chị họ cần gánh vác áp lực cỡ nào? Nói không chừng còn có phiền phức lớn!"
Rất rõ ràng, theo Trầm Minh Nguyệt, người như Bùi Nguyên Minh không có tư cách tiếp xúc với Hạ Vân, ngay cả làm bạn cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cô ấy là thư ký của tôi, đi không từ mà biệt, tôi không liên lạc được cho cô ấy, tất nhiên phải tự mình tới xem xảy ra chuyện gì rồi." "Anh đúng là không biết xấu hổ, nghe nói anh là một tên ở rể, mượn thế nhà người ta thành lập một tập đoàn, làm tổng giám đốc, thì cho rằng mình là người thành công rồi hả?" "Anh có biết chị họ tôi là ai không?" "Vậy mà dám quấn quít làm phiền chị họ tôi?" Mời bạn đọc truyện tại Vietwriter
Trong lời nói của Trầm Minh Nguyệt tràn ngập khinh thường. "Nhà họ Trầm chúng tôi là một trong mười gia tộc đứng đầu Đại Hạ, chỉ là tổng giám đốc của một tập đoàn, ở trong mắt chúng tôi không khác gì một con chó!" "Cho nên tôi gọi cho anh là muốn, bây giờ anh lập tức trở về Dương Thành!” "Anh không có tư cách tới cửa nhà họ
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm tôi!" "Chị họ cũng sẽ không để ý tới anh!"
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt nói: "Tôi có tư cách hay không, cô nói không tính, Hạ Vân có để ý tới tôi hay không, cô nói cũng không tính!" "Nếu cô không có biện pháp giải thích rõ ràng, vì sao Hạ Vân không thể ra gặp mặt tôi, cần nhờ cô gọi điện thoại, như vậy rất xin lỗi, ngày mai tôi sẽ tới nhà họ Trầm."
Nghe thấy những lời này của Bùi Nguyên Minh, Trầm Minh Nguyệt giống như tức tới mức toàn thân run rẩy, một lát sau cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, nếu nói như vậy, tôi sẽ cho anh một câu trả lời hài lòng!" "Mười giờ sáng ngày mai, nhà hàng Tây trên sân thượng khách sạn Thế Kỷ!" "Tôi chỉ đợi anh nửa tiếng, bỏ lỡ thì đừng trách tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm Minh Nguyệt nói xong thì “bốc” một tiếng cúp điện thoại, vô cùng kiêu ngạo.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt cúp điện thoại, sau đó thuận tay gửi một tin nhắn cho Lâm Mạn Ni.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đây là số điện thoại số đẹp thuộc khu vực thủ đô, người bình thường vốn dĩ không thể lấy đư
Bùi Nguyên Minh tưởng là Lâm Mạn Ni, cho nên đợi đối phương gọi hai ba lần xong, anh mới cầm điện thoại nghe máy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Rất nhanh, bên kia điện thoại truyền tới giọng nói không kiên nhẫn, nói: “Anh là Bùi Nguyên Minh?"
Đối phương không phải là Lâm Mạn Ni, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra được, hẳn là một thiếu nữ hơn hai mươi. “Là tôi." Bùi Nguyên Minh đầy hứng thú nói: “Cô là ai?"
Đối phương hừ lạnh một tiếng, nói: “Bùi Nguyên Minh thể tử Minh, đúng là phách lối!" "Nhưng mà nơi này là thủ đô không phải vùng nông thôn như Dương Thành, tới thủ đô chúng tôi còn dám sĩ diện, cẩn thận lật thuyền trong mương đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đối phương châm chọc khiêu khích vài câu xong, mới trầm giọng nói: “Tôi tên là Trầm Minh Nguyệt, Hạ Vân là chị họ tôi."
Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt, sau đó nói theo bản năng: "Hạ Vân sao rồi? Cô ấy không sao chứ? Tôi muốn gặp cô ấy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm Minh Nguyệt giống như cười nhạo một tiếng, mang theo vài phần trào phúng: "Chị họ rất tốt, chẳng qua bây giờ chị ấy đang làm việc lớn, không tiện liên lạc với bên ngoài.” “Hôm nay nhận được tin nhắn của anh, chị ấy bảo tôi gọi điện cho anh." "Anh thật sự tới thủ đô rồi hả?"
Bùi Nguyên Minh nói: “Không sai, tôi tới thủ đô từ giữa trưa, nếu tối nay không nhận được tin của Hạ Vân, ngày mai tôi sẽ tới nhà họ Trầm thăm hỏi." Vietwriternet website cập nhật truyện nhanh nhất
Anh không nói chuyện phái người điều tra nhà họ Trầm, kết quả thám tử đều mất tích, mà nói thẳng mục đích của mình.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tìm kiếm Hạ Vân, là mục đích quan trọng nhất khi tới thủ đô.
Cho nên Bùi Nguyên Minh mới nguyện ý thu nhận Tân Ý Hàm và Sở Tuấn Hiện, chỉ vì mau chóng giải quyết chuyện trong Long Môn phân hội thủ đô, mang theo thế Long Môn phân hội thủ đô, mới dễ tới cửa nhà họ Trầm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Còn thân phận tổng giáo đầu tạm thời anh không có ý định để lộ ra, dù sao đã đồng ý với Long Nhật Minh rồi. "Gan chó của anh lớn thật đấy!” "Sao anh có thể tùy tiện tới thủ đô như vậy?"
Bên kia điện thoại, Trầm Minh Nguyệt giống như có chút phẫn nộ: "Anh có biết không, bởi vì anh tùy ý làm bậy, chị họ cần gánh vác áp lực cỡ nào? Nói không chừng còn có phiền phức lớn!"
Rất rõ ràng, theo Trầm Minh Nguyệt, người như Bùi Nguyên Minh không có tư cách tiếp xúc với Hạ Vân, ngay cả làm bạn cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cô ấy là thư ký của tôi, đi không từ mà biệt, tôi không liên lạc được cho cô ấy, tất nhiên phải tự mình tới xem xảy ra chuyện gì rồi." "Anh đúng là không biết xấu hổ, nghe nói anh là một tên ở rể, mượn thế nhà người ta thành lập một tập đoàn, làm tổng giám đốc, thì cho rằng mình là người thành công rồi hả?" "Anh có biết chị họ tôi là ai không?" "Vậy mà dám quấn quít làm phiền chị họ tôi?" Mời bạn đọc truyện tại Vietwriter
Trong lời nói của Trầm Minh Nguyệt tràn ngập khinh thường. "Nhà họ Trầm chúng tôi là một trong mười gia tộc đứng đầu Đại Hạ, chỉ là tổng giám đốc của một tập đoàn, ở trong mắt chúng tôi không khác gì một con chó!" "Cho nên tôi gọi cho anh là muốn, bây giờ anh lập tức trở về Dương Thành!” "Anh không có tư cách tới cửa nhà họ
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm tôi!" "Chị họ cũng sẽ không để ý tới anh!"
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt nói: "Tôi có tư cách hay không, cô nói không tính, Hạ Vân có để ý tới tôi hay không, cô nói cũng không tính!" "Nếu cô không có biện pháp giải thích rõ ràng, vì sao Hạ Vân không thể ra gặp mặt tôi, cần nhờ cô gọi điện thoại, như vậy rất xin lỗi, ngày mai tôi sẽ tới nhà họ Trầm."
Nghe thấy những lời này của Bùi Nguyên Minh, Trầm Minh Nguyệt giống như tức tới mức toàn thân run rẩy, một lát sau cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, nếu nói như vậy, tôi sẽ cho anh một câu trả lời hài lòng!" "Mười giờ sáng ngày mai, nhà hàng Tây trên sân thượng khách sạn Thế Kỷ!" "Tôi chỉ đợi anh nửa tiếng, bỏ lỡ thì đừng trách tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm Minh Nguyệt nói xong thì “bốc” một tiếng cúp điện thoại, vô cùng kiêu ngạo.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt cúp điện thoại, sau đó thuận tay gửi một tin nhắn cho Lâm Mạn Ni.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet