Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1661
Chương 1661:
“Bốp..." "Ai cho cậu gan chó đi quấy rối cậu Bùi?" “Bốp.." “Ai cho cậu gan chó dám đấu với cậu Bùi?" “Bốp..." "Ai cho cậu gan chó bắt nạt người ác?"
Sở Tuấn Hiện không khách sáo chút nào, tát mạnh mấy cái, trực tiếp tát Lục Trọng Bằng khóe miệng chảy máu, mặt mũi bẩm dập.
Luc Trong Bằng che mặt, vẻ mặt không cam lòng nói: “Anh Sở, vì sao anh lại đánh em?" "Anh nên giúp em giết chết tên họ Bùi kia!" "Giết chết cậu ta!"
Anh ta rất phẫn nộ, rất không cam lòng, hoàn toàn không rõ vì sao cậu chủ quần là áo lượt như Sở Tuần Hiên lại quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh, còn muốn học chó sua.
Huống ho cho dù Bùi Nguyễn Minh có chút năng lực, Sở Tuan Hiên cũng không cần vì lấy lòng anh mà tát mình?
Còn bắt mình quỳ xuống nói xin lỗi?
Người Sở Tuấn Hiện e sợ, minh chưa chắc đã sơ, dù sao anh ta là em vợ của Lâm Khang Du, sau lưng có nhà họ Lâm Tô Châu chong lung! "Còn cứng miệng à?" "Cậu không biết anh Bùi là chủ nhân của tôi sao?"
Sở Tuấn Hiện lại tát mấy cái. "Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, quỳ xuống, xin lỗi!"
Lục Trọng Bằng che mặt, lào đào nói: "Ông đây không quỳ!" "Bốp..."
Sờ Tuấn Hiên lại tát mạnh một cái: "Cậu còn không biết sai à?" "Sở Tuấn Hiện!"
Cuối cùng Lục Trọng Bằng không kim nén được nữa, lúc này có chủ xấu hổ giận dữ, không nhịn được lùi về sau một bước giận dữ hét: "Đù rồi!" "Rốt cuộc tên hai lúa này có năng lực gi? Mà khiến anh e sợ như thế?" "Còn nói mình là con chó cậu ta nuôi?" "Một tên chỉ biết hãm hại lừa gạt, có gì đáng để anh sợ hãi chứ?" "Sau lưng tôi có Lâm Khang Dụ, có nhà họ Lâm Tô Châu, tôi muốn giẫm chết cậu ta dễ như trở bàn tay, tôi cần gì phải quỳ?" "Còn xin lỗi chứ? Tôi nhổ vào!"
Cho dù đến bước này, Lục Trọng Bằng vẫn không muốn khuất phục, anh ta bướng bình cho rằng, Bùi Nguyên Minh không có tư cách động vào mình.
Sở Tuấn Hiện tức tới mức toàn thân run rẩy, anh ta xem như là lần đầu tiên giúp Bùi Nguyên Minh làm việc, nếu chút chuyện ấy mà không làm xong, anh ta còn có tư cách gì làm chó của Bùi Nguyên Minh? "Rám!"
Chỉ trong nháy mắt, Sở Tuan Hiên không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, trực tiếp đạp Lục Trọng Bằng còn đang ầm ĩ xuống đất, sau đó anh ta tự minh cầm lấy cây gậy bóng chày, đánh mạnh vào đầu gối Lục Trọng Bằng. "A!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Lục Trọng Bằng lẫn lộn trên đất "Sở Tuần Hiên, vậy mà mày dám đánh gãy chân tao!"
Người nào cho mày gan chó đó!" "Bóp..." "Ói!"
Không cho Lục Trọng Bằng cơ hội tiếp tục nói lời vô nghĩa, tốc độ ra tay của Sở Tuan Hiên rất nhanh, một lát sau đã đánh gãy tay chân của anh ta.
Sau đó lúc Lục Trọng Bằng kêu gào, anh ta mới bước tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh, cúi thấp đầu nói: "Cậu Bùi, tay chân của tên kia đã bị đánh gãy, nhưng không thể khiến cậu ta quỳ xuống xin lỗi, là lỗi của tôi."
Bùi Nguyên Minh không để ý tới Lục Trọng Bằng nằm lăn lộn trên đất, mà vươn tay vỗ mặt Sở Tuần
Hiện, thản nhiên nói: "Cách thời hạn tôi cho các người, chỉ còn hai ngày." "Có thời gian ra ngoài bắt nạt người khác, chẳng bằng nghĩ biện pháp hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, nên bàn giao mọi chuyện với tôi thế nào!"
Sau khi nói dứt lời, Bùi Nguyên Minh không để ý tới Sở Tuấn Hiên, mà xoay người nghênh ngang rời đi.
Sờ Tuấn Hiên nhìn bóng lưng Bùi Nguyễn Minh, toàn thân chày đầy mồ hôi lạnh. Đối với cậu chủ quần là áo lượt như Sở Tuấn Hiên, tất nhiên là phải giáo huấn, nếu không sử dụng sẽ không thuận tay.
Hôm nay anh ta xuất hiện, coi như may mắn gặp được.
Nhưng Bùi Nguyên Minh không để chuyện này ở trong lòng, dù sao cũng là nhân vật nhỏ mà thôi.
Nửa tiếng sau, Bùi Nguyên Minh mang theo hộp trà Phổ Nhĩ đi tới nhà Triệu Quốc Thái.
“Bốp..." "Ai cho cậu gan chó đi quấy rối cậu Bùi?" “Bốp.." “Ai cho cậu gan chó dám đấu với cậu Bùi?" “Bốp..." "Ai cho cậu gan chó bắt nạt người ác?"
Sở Tuấn Hiện không khách sáo chút nào, tát mạnh mấy cái, trực tiếp tát Lục Trọng Bằng khóe miệng chảy máu, mặt mũi bẩm dập.
Luc Trong Bằng che mặt, vẻ mặt không cam lòng nói: “Anh Sở, vì sao anh lại đánh em?" "Anh nên giúp em giết chết tên họ Bùi kia!" "Giết chết cậu ta!"
Anh ta rất phẫn nộ, rất không cam lòng, hoàn toàn không rõ vì sao cậu chủ quần là áo lượt như Sở Tuần Hiên lại quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh, còn muốn học chó sua.
Huống ho cho dù Bùi Nguyễn Minh có chút năng lực, Sở Tuan Hiên cũng không cần vì lấy lòng anh mà tát mình?
Còn bắt mình quỳ xuống nói xin lỗi?
Người Sở Tuấn Hiện e sợ, minh chưa chắc đã sơ, dù sao anh ta là em vợ của Lâm Khang Du, sau lưng có nhà họ Lâm Tô Châu chong lung! "Còn cứng miệng à?" "Cậu không biết anh Bùi là chủ nhân của tôi sao?"
Sở Tuấn Hiện lại tát mấy cái. "Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, quỳ xuống, xin lỗi!"
Lục Trọng Bằng che mặt, lào đào nói: "Ông đây không quỳ!" "Bốp..."
Sờ Tuấn Hiên lại tát mạnh một cái: "Cậu còn không biết sai à?" "Sở Tuấn Hiện!"
Cuối cùng Lục Trọng Bằng không kim nén được nữa, lúc này có chủ xấu hổ giận dữ, không nhịn được lùi về sau một bước giận dữ hét: "Đù rồi!" "Rốt cuộc tên hai lúa này có năng lực gi? Mà khiến anh e sợ như thế?" "Còn nói mình là con chó cậu ta nuôi?" "Một tên chỉ biết hãm hại lừa gạt, có gì đáng để anh sợ hãi chứ?" "Sau lưng tôi có Lâm Khang Dụ, có nhà họ Lâm Tô Châu, tôi muốn giẫm chết cậu ta dễ như trở bàn tay, tôi cần gì phải quỳ?" "Còn xin lỗi chứ? Tôi nhổ vào!"
Cho dù đến bước này, Lục Trọng Bằng vẫn không muốn khuất phục, anh ta bướng bình cho rằng, Bùi Nguyên Minh không có tư cách động vào mình.
Sở Tuấn Hiện tức tới mức toàn thân run rẩy, anh ta xem như là lần đầu tiên giúp Bùi Nguyên Minh làm việc, nếu chút chuyện ấy mà không làm xong, anh ta còn có tư cách gì làm chó của Bùi Nguyên Minh? "Rám!"
Chỉ trong nháy mắt, Sở Tuan Hiên không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, trực tiếp đạp Lục Trọng Bằng còn đang ầm ĩ xuống đất, sau đó anh ta tự minh cầm lấy cây gậy bóng chày, đánh mạnh vào đầu gối Lục Trọng Bằng. "A!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Lục Trọng Bằng lẫn lộn trên đất "Sở Tuần Hiên, vậy mà mày dám đánh gãy chân tao!"
Người nào cho mày gan chó đó!" "Bóp..." "Ói!"
Không cho Lục Trọng Bằng cơ hội tiếp tục nói lời vô nghĩa, tốc độ ra tay của Sở Tuan Hiên rất nhanh, một lát sau đã đánh gãy tay chân của anh ta.
Sau đó lúc Lục Trọng Bằng kêu gào, anh ta mới bước tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh, cúi thấp đầu nói: "Cậu Bùi, tay chân của tên kia đã bị đánh gãy, nhưng không thể khiến cậu ta quỳ xuống xin lỗi, là lỗi của tôi."
Bùi Nguyên Minh không để ý tới Lục Trọng Bằng nằm lăn lộn trên đất, mà vươn tay vỗ mặt Sở Tuần
Hiện, thản nhiên nói: "Cách thời hạn tôi cho các người, chỉ còn hai ngày." "Có thời gian ra ngoài bắt nạt người khác, chẳng bằng nghĩ biện pháp hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, nên bàn giao mọi chuyện với tôi thế nào!"
Sau khi nói dứt lời, Bùi Nguyên Minh không để ý tới Sở Tuấn Hiên, mà xoay người nghênh ngang rời đi.
Sờ Tuấn Hiên nhìn bóng lưng Bùi Nguyễn Minh, toàn thân chày đầy mồ hôi lạnh. Đối với cậu chủ quần là áo lượt như Sở Tuấn Hiên, tất nhiên là phải giáo huấn, nếu không sử dụng sẽ không thuận tay.
Hôm nay anh ta xuất hiện, coi như may mắn gặp được.
Nhưng Bùi Nguyên Minh không để chuyện này ở trong lòng, dù sao cũng là nhân vật nhỏ mà thôi.
Nửa tiếng sau, Bùi Nguyên Minh mang theo hộp trà Phổ Nhĩ đi tới nhà Triệu Quốc Thái.