Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-154
Chương 154
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Khi nói ra lời này, biểu cảm với vẻ mặt của anh ta như đã đạt được âm mưu, chỉ cần Bùi Nguyên Minh tiếp tục mất mặt, anh ta sẽ có cơ hội.
Bùi Nguyên Minh cười một cái rồi chậm rãi nói: "Các vị cần phải biết rằng, Hoàng Công Vọng là một trong tứ đại thi hoạ thời nhà Nguyên, sở trường của ông ấy chính là dòng tranh sơn thuỷ, các tác phẩm thuộc dòng tranh thuỷ mặc của ông có lực bút tạo được cảm giác lão luyện, phong cách trong giản dị mà cứng cáp, hơn nữa ông ấy thích dùng nét mực nhạt làm chủ đạo trên bức tranh thuỷ mặc của mình, đây chính là thủ pháp Thiển giáng sơn thuỷ, lối vẽ này làm cho tác phẩm của ông trở nên hùng vĩ mà bao la... Mọi người có thể để ý bức họa này có phải giống với những gì mà tôi vừa miêu tả không?"
Mọi người lắng nghe Bùi Nguyên Minh nói vô cùng rõ ràng mạch lạc, lúc này trong tiềm thức đều nhìn kĩ lại một lần nữa, đúng là giống với những gì Bùi Nguyên Minh nói.
Chỉ có Giang Văn Huy nhếch miệng cười khẩy.
Ai lại đem chuyện này ra nói chứ? Lẽ nào anh không biết những bức tranh trên mạng đều được in bằng máy in độ nét cao sao? Món đồ gì muốn làm giống bản gốc cũng đều dễ dàng cả.
Bây giờ Giang Văn Huy không nói gì chỉ cười nhạt, trong lòng anh ta chắc chắn rằng Bùi Nguyên Minh chẳng qua là muốn chơi trội, muốn người khác nghĩ rằng anh ta bỏ ra 350 nghìn để mua bức hoạ là hoàn toàn xứng đáng cho nên mới ở đây làm bộ làm tịch như vậy thôi.
Trong khi đó Nạp Nhã Lan xuất thân từ gia đình có truyền thống chơi đồ cổ lâu năm, vô cùng nghiêm túc trong chuyên ngành giám định bảo vật, lúc này cô ấy cũng không nhịn được nữa, liền lên tiếng: "Anh nói không sai nhưng vấn đề giả thì nó vẫn là giả thôi, nếu đơn giản chỉ dựa vào bút pháp để phân tích thì bất kỳ bức ảnh thực tế nào cũng có thể đạt được hiệu ứng này. Anh nói bức hoạ anh mua là thật thì anh cũng phải chứng minh cho mọi người ở đây thấy chứ? Hôm nay nếu như anh có thể đem chứng cứ ra đây được thì anh muốn tôi làm gì cũng được! Còn nếu anh không thể chứng minh được thì tôi muốn anh phải cúi đầu xin lỗi!"
"Cô chắc chắn muốn yêu cầu gì cũng được? Dù là bắt cô gọi tôi là bố sao?" Bùi Nguyên Minh lạnh lùng hỏi.
"Được thôi!" Nạp Nhã Lan nghiến răng nói: "Chỉ cần anh có thể lấy ra được bằng chứng chứng minh bức hoạ này là thật!"
"Chà---
Khi vừa hạ giọng xuống, xung quanh khán phòng như náo nhiệt hằn lên, ai ai cũng đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kinh ngạc. Cậu con rể nhà họ Trịnh này không sợ chết sao? Những lời này mà cũng dám nói ra, đúng là tự tìm chỗ chết mà!
"Đúng vậy! Dù sao thì cũng phải đem chứng cứ ra đây chứ!"
"Theo tôi thấy, con rể nhà họ Trịnh này là một tên thất học, yếu kém, anh ta cho rằng lên mạng tìm thấy một chút tư liệu là có thể đối chiếu tào lao được, rõ ràng là hoàn toàn không hiểu một tí gì về giám định rồi!"
"Giám định bảo vật chuẩn xác là phải nói có căn cứ, có cơ sở chắc chắn, chứ không phải ăn nói hồ đồ, thích gì nói nấy được!"
"Người kém cỏi thì vẫn mãi là người kém cỏi, anh ta đúng là đang muốn chơi trội mà!"
"Đúng là tên biến thái! Dám bảo cô Nạp gọi anh ta là bố, thật là quá liều lĩnh!"
Nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, mặt Trịnh Tuyết Dương đỏ bừng, không kìm được liền bước tới, nói: “Cô Nạp, xin cô đừng nóng giận, tôi thay mặt chồng mình xin lỗi cô, vô cùng xin lỗi cô, con người anh ấy vốn dĩ không am hiểu về đồ cổ, xin cô đừng đi so đo với kiến thức hạn hẹp của anh ấy." "Không am hiểu? Không am hiểu là có thể được ăn nói hồ đồ như vậy à? Chuyên ngành giám định cổ vật chúng tôi chính là vì bị những người không am hiểu mà giả vờ am hiểu như mấy người huỷ hoại danh tiếng đấy." Nạp Nhã Lan nói với vẻ mặt rất lạnh lùng.
Cùng lúc đó, Giang Văn Huy tiếp tục nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu anh thực sự cảm thấy mất đi 350 nghìn rất thiệt thòi thì tôi sẽ cho anh 350 nghìn, anh chỉ là một tên ở rể nhà người ta, rảnh rỗi ở đây lên mặt với ai chứ!"
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng cười một cái, quay người nhìn về phía cô đầu giá viên, nói: “Dù sao thì bức hoạ kia cũng đã là của tôi rồi, bây giờ tôi có thể lấy ra kiểm định được chứ?"
Đấu giá viên gật đầu nói: "Xin ngài cứ tự nhiên."
Trong lúc nói, anh ra hiệu cho nhân viên rút kính cường lực ra, để lộ bức họa 'Phú Xuân sơn cư đồ' ở bên dưới.
Bùi Nguyên Minh thận trọng đeo một chiếc găng tay trong suốt vào, sau đó mới bước lên phía trước, dưới sự chứng kiến của hàng trăm con mắt dõi theo, anh đưa tay nhẹ nhàng gấp một góc của bức họa Phú Xuân sơn cư đồ:
Tất cả mọi người đều một biểu cảm mơ hồ, không biết tên nhóc này đang muốn làm gì?
Đây được gọi là giám định danh hoạ' đây á? Nếu như chỉ cần gấp một cái là có thể giám định được danh hoạ, vậy thì há chẳng phải ai ai cũng có thể làm chuyên gia giám định sao?
"Ha ha ha, Bùi Nguyên Minh, anh có bị ngốc không vậy? Anh nghĩ anh đang xem tivi đấy à? Lại còn gấp một góc? Anh có thể gấp ra một đóa hoa chứ!?" Giang Văn Huy là người cười đầu tiên, trên tivi cũng có chiêu thức tương tự như thế này, chỉ có điều những ai am hiểu một chút về đồ cổ đều biết những chiêu trò đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn bịp bợm mà thôi.
Tô Hoài Bão cũng không nhịn được cười, tên Bùi Nguyên Minh này buồn cười thật đấy, anh ta nghĩ mình đang diễn Nhị nhân chuyển sao?
Còn những người khác thì thi nhau cười mỉm, cứ nghĩ là Bùi Nguyên Minh có chiêu trò gì hay ho? Kết quả chỉ là đi gấp xếp như vậy, anh ta muốn làm gì đây chứ?
Làm màu ra vẻ thì cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ?
Nhưng trước bao lời châm chọc của mọi người, khuôn mặt lạnh như băng của Nạp Nhã Lan chợt lóe lên vẻ kinh ngạc. Nhìn thấy động tác của Bùi Nguyên Minh, cô ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời?
"Chiết Mai Thủ?" Nạp Nhã Lan bất giác thốt lên.
Đây chính là tuyệt kĩ “Chiết Mai Thủ" mà trong truyền thuyết gần như sắp bị thất truyền đây sao?
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Khi nói ra lời này, biểu cảm với vẻ mặt của anh ta như đã đạt được âm mưu, chỉ cần Bùi Nguyên Minh tiếp tục mất mặt, anh ta sẽ có cơ hội.
Bùi Nguyên Minh cười một cái rồi chậm rãi nói: "Các vị cần phải biết rằng, Hoàng Công Vọng là một trong tứ đại thi hoạ thời nhà Nguyên, sở trường của ông ấy chính là dòng tranh sơn thuỷ, các tác phẩm thuộc dòng tranh thuỷ mặc của ông có lực bút tạo được cảm giác lão luyện, phong cách trong giản dị mà cứng cáp, hơn nữa ông ấy thích dùng nét mực nhạt làm chủ đạo trên bức tranh thuỷ mặc của mình, đây chính là thủ pháp Thiển giáng sơn thuỷ, lối vẽ này làm cho tác phẩm của ông trở nên hùng vĩ mà bao la... Mọi người có thể để ý bức họa này có phải giống với những gì mà tôi vừa miêu tả không?"
Mọi người lắng nghe Bùi Nguyên Minh nói vô cùng rõ ràng mạch lạc, lúc này trong tiềm thức đều nhìn kĩ lại một lần nữa, đúng là giống với những gì Bùi Nguyên Minh nói.
Chỉ có Giang Văn Huy nhếch miệng cười khẩy.
Ai lại đem chuyện này ra nói chứ? Lẽ nào anh không biết những bức tranh trên mạng đều được in bằng máy in độ nét cao sao? Món đồ gì muốn làm giống bản gốc cũng đều dễ dàng cả.
Bây giờ Giang Văn Huy không nói gì chỉ cười nhạt, trong lòng anh ta chắc chắn rằng Bùi Nguyên Minh chẳng qua là muốn chơi trội, muốn người khác nghĩ rằng anh ta bỏ ra 350 nghìn để mua bức hoạ là hoàn toàn xứng đáng cho nên mới ở đây làm bộ làm tịch như vậy thôi.
Trong khi đó Nạp Nhã Lan xuất thân từ gia đình có truyền thống chơi đồ cổ lâu năm, vô cùng nghiêm túc trong chuyên ngành giám định bảo vật, lúc này cô ấy cũng không nhịn được nữa, liền lên tiếng: "Anh nói không sai nhưng vấn đề giả thì nó vẫn là giả thôi, nếu đơn giản chỉ dựa vào bút pháp để phân tích thì bất kỳ bức ảnh thực tế nào cũng có thể đạt được hiệu ứng này. Anh nói bức hoạ anh mua là thật thì anh cũng phải chứng minh cho mọi người ở đây thấy chứ? Hôm nay nếu như anh có thể đem chứng cứ ra đây được thì anh muốn tôi làm gì cũng được! Còn nếu anh không thể chứng minh được thì tôi muốn anh phải cúi đầu xin lỗi!"
"Cô chắc chắn muốn yêu cầu gì cũng được? Dù là bắt cô gọi tôi là bố sao?" Bùi Nguyên Minh lạnh lùng hỏi.
"Được thôi!" Nạp Nhã Lan nghiến răng nói: "Chỉ cần anh có thể lấy ra được bằng chứng chứng minh bức hoạ này là thật!"
"Chà---
Khi vừa hạ giọng xuống, xung quanh khán phòng như náo nhiệt hằn lên, ai ai cũng đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kinh ngạc. Cậu con rể nhà họ Trịnh này không sợ chết sao? Những lời này mà cũng dám nói ra, đúng là tự tìm chỗ chết mà!
"Đúng vậy! Dù sao thì cũng phải đem chứng cứ ra đây chứ!"
"Theo tôi thấy, con rể nhà họ Trịnh này là một tên thất học, yếu kém, anh ta cho rằng lên mạng tìm thấy một chút tư liệu là có thể đối chiếu tào lao được, rõ ràng là hoàn toàn không hiểu một tí gì về giám định rồi!"
"Giám định bảo vật chuẩn xác là phải nói có căn cứ, có cơ sở chắc chắn, chứ không phải ăn nói hồ đồ, thích gì nói nấy được!"
"Người kém cỏi thì vẫn mãi là người kém cỏi, anh ta đúng là đang muốn chơi trội mà!"
"Đúng là tên biến thái! Dám bảo cô Nạp gọi anh ta là bố, thật là quá liều lĩnh!"
Nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, mặt Trịnh Tuyết Dương đỏ bừng, không kìm được liền bước tới, nói: “Cô Nạp, xin cô đừng nóng giận, tôi thay mặt chồng mình xin lỗi cô, vô cùng xin lỗi cô, con người anh ấy vốn dĩ không am hiểu về đồ cổ, xin cô đừng đi so đo với kiến thức hạn hẹp của anh ấy." "Không am hiểu? Không am hiểu là có thể được ăn nói hồ đồ như vậy à? Chuyên ngành giám định cổ vật chúng tôi chính là vì bị những người không am hiểu mà giả vờ am hiểu như mấy người huỷ hoại danh tiếng đấy." Nạp Nhã Lan nói với vẻ mặt rất lạnh lùng.
Cùng lúc đó, Giang Văn Huy tiếp tục nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu anh thực sự cảm thấy mất đi 350 nghìn rất thiệt thòi thì tôi sẽ cho anh 350 nghìn, anh chỉ là một tên ở rể nhà người ta, rảnh rỗi ở đây lên mặt với ai chứ!"
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng cười một cái, quay người nhìn về phía cô đầu giá viên, nói: “Dù sao thì bức hoạ kia cũng đã là của tôi rồi, bây giờ tôi có thể lấy ra kiểm định được chứ?"
Đấu giá viên gật đầu nói: "Xin ngài cứ tự nhiên."
Trong lúc nói, anh ra hiệu cho nhân viên rút kính cường lực ra, để lộ bức họa 'Phú Xuân sơn cư đồ' ở bên dưới.
Bùi Nguyên Minh thận trọng đeo một chiếc găng tay trong suốt vào, sau đó mới bước lên phía trước, dưới sự chứng kiến của hàng trăm con mắt dõi theo, anh đưa tay nhẹ nhàng gấp một góc của bức họa Phú Xuân sơn cư đồ:
Tất cả mọi người đều một biểu cảm mơ hồ, không biết tên nhóc này đang muốn làm gì?
Đây được gọi là giám định danh hoạ' đây á? Nếu như chỉ cần gấp một cái là có thể giám định được danh hoạ, vậy thì há chẳng phải ai ai cũng có thể làm chuyên gia giám định sao?
"Ha ha ha, Bùi Nguyên Minh, anh có bị ngốc không vậy? Anh nghĩ anh đang xem tivi đấy à? Lại còn gấp một góc? Anh có thể gấp ra một đóa hoa chứ!?" Giang Văn Huy là người cười đầu tiên, trên tivi cũng có chiêu thức tương tự như thế này, chỉ có điều những ai am hiểu một chút về đồ cổ đều biết những chiêu trò đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn bịp bợm mà thôi.
Tô Hoài Bão cũng không nhịn được cười, tên Bùi Nguyên Minh này buồn cười thật đấy, anh ta nghĩ mình đang diễn Nhị nhân chuyển sao?
Còn những người khác thì thi nhau cười mỉm, cứ nghĩ là Bùi Nguyên Minh có chiêu trò gì hay ho? Kết quả chỉ là đi gấp xếp như vậy, anh ta muốn làm gì đây chứ?
Làm màu ra vẻ thì cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ?
Nhưng trước bao lời châm chọc của mọi người, khuôn mặt lạnh như băng của Nạp Nhã Lan chợt lóe lên vẻ kinh ngạc. Nhìn thấy động tác của Bùi Nguyên Minh, cô ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời?
"Chiết Mai Thủ?" Nạp Nhã Lan bất giác thốt lên.
Đây chính là tuyệt kĩ “Chiết Mai Thủ" mà trong truyền thuyết gần như sắp bị thất truyền đây sao?
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net