Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1742
Chương 1742
Chương 1742:
“Để nhà họ Trầm trả giá đắt?”
Hạ Thanh Tâm bật cười “xùy” một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
“Hôm nay còn không biết có thể vượt qua hay không, còn muốn để nhà họ Trầm trả giá đắt?”
“Cô chủ, cô bắt đầu học nằm mơ giữa ban ngày từ khi nào vậy?”
Theo Hạ Thanh Tâm, nếu Hạ Vân có cơ hội vươn lên, bà Hạ có cơ hội cầm quyền, như vậy cô ta cũng không ngại tiếp tục đi lên trên con đường này.
Nhưng bây giờ tình hình của nhà họ Trầm đã vô cùng rõ ràng rồi.
Bên ngoài thì sát thủ lúc nào cũng có thể xuất hiện để diệt trừ tất cả dòng chính của nhà họ Trâm.
Bên trong thì Trầm Thiên Ân bị bệnh nặng, bà Hạ bị bắt giữ, Trầm Trí Đạt cầm quyền.
Dưới tình huống như vậy, Hạ Vân nào có cơ hội?
Đối mặt với loạn trong giặc ngoài, cô ta ngoại trừ chạy trốn còn có thể làm gì?
Cho nên, chuyện Hạ Thanh Tâm cân nhắc nhiều nhất bây giờ chính là làm sao để ôm đùi Trầm Trí Đạt.
Bởi vì chỉ có như vậy, nửa đời sau cô ta mới có thể tiếp tục vinh hoa phú quý.
Hơn nữa cô ta còn phải nghĩ một chút biện pháp, đừng để chuyện của Hạ Vân liên luy đến chính mình.
Vê phần cuộc chạy trốn nguy hiểm lúc này …
Đôi mắt của Hạ Thanh Tâm lóe lên, không nói thêm gì nữa, mà lấy điện thoại ra bắt đầu gõ tin nhắn lạch cạch lạch cạch.
Hạ Vân nhìn cô ta một cái qua kính chiếu hậu, lại không nói cái gì.
“Brừm…
Ngay lúc này, đẳng sau truyền đến tiếng ô tô nhấn ga, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mười chiếc Toyota cùng màu đang lao đến nhanh như chớp.
Trên mỗi chiếc xe có ít nhất năm người, mười chiếc chính là năm mươi người!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Hạ Thanh Tâm vừa gửi xong tin nhắn hoàn toàn thay đổi: “Xong đời! Chúng ta bị đám người Trương Vệ Kiệt đuổi kịp, tất cả đã xong đời!”
Hạc Vũ nghe vậy cũng là thay đổi vẻ mặt.
Trương Vệ Kiệt là quản gia của nhà họ Trầm, đồng thời cũng là một trong những người thân cận của Trầm Trí Đạt, tuyệt đối là nhân vật quyên cao chức trọng trước mắt của nhà họ Trâm.
Mấy ngày nay, chính là ông ta phụ trách giám thị Hạ Vân, hơn nữa ông ta vân luôn tìm cơ hội và cái cớ để diệt trừ Hạ Vân.
Bây giờ mới nhớ tới, lần này có thể rời khỏi nhà họ Trầm dễ như trở bàn tay, chỉ sợ có liên quan rất lớn đến việc Trương Vệ Kiệt cố ý làm như Vậy.
Hạ Vân nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, không nói thêm gì, mà bắt đầu nhấn mạnh chân ga.
Chỉ cần đến tháp Minh Châu thủ đô, cô ta sẽ có hi vọng.
Đồng thời, cô ta còn lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
“Đã đến nước này rồi, còn có cái gì mà phải chạy?”
“Bó tay chịu trói đi!”
Hạ Thanh Tâm nhìn thấy thế mà lúc này Hạ Vân lại đạp mạnh chân ga, giận mà không xả ra được.
“Hạ Vân, cô thật sự muốn hại chết mọi người, muốn mọi người cùng chết với cô sao?”
Hạ Vân không để ý đến cô ta, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, tốc độ càng nhanh.
“Cạch!”
Đột nhiên, Hạ Thanh Tâm lại giơ khẩu súng lên lần nữa, trực tiếp chống lên trên trán Hạ Vân: “Cô chủ, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi!”
“Dừng xe đi!”
“Két!”
Chiếc xe Porsche màu đỏ không thể không đỗ lại.
Rất nhanh, mười chiếc Toyota Prado phía sau đã vây quanh xe của Hạ Vân từ bốn phương tám hướng.
Sau đó, trong cửa xe truyền ra một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười không lớn, nhưng lại mang theo một vẻ tùy tiện.
Sau đó cửa xe mở ra, chỉ thấy mười mấy người đàn ông mặc âu phục đi xuống.
Trên người bọn họ đều có khí thế vô cùng kinh khủng, chỉ là một động tác đi ra mà thôi, lại có thể để người ta cảm thấy cả người lạnh lẽo.
“Rầm!”
Có người cầm gậy bóng chày trong tay, đập mạnh lên trên tấm kính chắn gió, tấm kính lập tức vỡ vụn, thân xe chấn động.
“Xuống đi! Toàn bộ đi xuống cho tôi!”
“Nếu không mấy người sẽ cùng chết!”
Một người đàn ông mặc âu phục đá mạnh một phát vào vị trí động cơ, ngang ngược hống hách.
“Được rồi được rồi, các vị, là người một nhà cả, tôi sẽ bắt con ranh này xuống xe ngay lập tức!”
Hạ Thanh Tâm vẫn dí súng lên trên trán Hạ Vân, sau đó ép cô ta và Hạc Vũ xuống xe.
Chương 1742:
“Để nhà họ Trầm trả giá đắt?”
Hạ Thanh Tâm bật cười “xùy” một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
“Hôm nay còn không biết có thể vượt qua hay không, còn muốn để nhà họ Trầm trả giá đắt?”
“Cô chủ, cô bắt đầu học nằm mơ giữa ban ngày từ khi nào vậy?”
Theo Hạ Thanh Tâm, nếu Hạ Vân có cơ hội vươn lên, bà Hạ có cơ hội cầm quyền, như vậy cô ta cũng không ngại tiếp tục đi lên trên con đường này.
Nhưng bây giờ tình hình của nhà họ Trầm đã vô cùng rõ ràng rồi.
Bên ngoài thì sát thủ lúc nào cũng có thể xuất hiện để diệt trừ tất cả dòng chính của nhà họ Trâm.
Bên trong thì Trầm Thiên Ân bị bệnh nặng, bà Hạ bị bắt giữ, Trầm Trí Đạt cầm quyền.
Dưới tình huống như vậy, Hạ Vân nào có cơ hội?
Đối mặt với loạn trong giặc ngoài, cô ta ngoại trừ chạy trốn còn có thể làm gì?
Cho nên, chuyện Hạ Thanh Tâm cân nhắc nhiều nhất bây giờ chính là làm sao để ôm đùi Trầm Trí Đạt.
Bởi vì chỉ có như vậy, nửa đời sau cô ta mới có thể tiếp tục vinh hoa phú quý.
Hơn nữa cô ta còn phải nghĩ một chút biện pháp, đừng để chuyện của Hạ Vân liên luy đến chính mình.
Vê phần cuộc chạy trốn nguy hiểm lúc này …
Đôi mắt của Hạ Thanh Tâm lóe lên, không nói thêm gì nữa, mà lấy điện thoại ra bắt đầu gõ tin nhắn lạch cạch lạch cạch.
Hạ Vân nhìn cô ta một cái qua kính chiếu hậu, lại không nói cái gì.
“Brừm…
Ngay lúc này, đẳng sau truyền đến tiếng ô tô nhấn ga, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mười chiếc Toyota cùng màu đang lao đến nhanh như chớp.
Trên mỗi chiếc xe có ít nhất năm người, mười chiếc chính là năm mươi người!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Hạ Thanh Tâm vừa gửi xong tin nhắn hoàn toàn thay đổi: “Xong đời! Chúng ta bị đám người Trương Vệ Kiệt đuổi kịp, tất cả đã xong đời!”
Hạc Vũ nghe vậy cũng là thay đổi vẻ mặt.
Trương Vệ Kiệt là quản gia của nhà họ Trầm, đồng thời cũng là một trong những người thân cận của Trầm Trí Đạt, tuyệt đối là nhân vật quyên cao chức trọng trước mắt của nhà họ Trâm.
Mấy ngày nay, chính là ông ta phụ trách giám thị Hạ Vân, hơn nữa ông ta vân luôn tìm cơ hội và cái cớ để diệt trừ Hạ Vân.
Bây giờ mới nhớ tới, lần này có thể rời khỏi nhà họ Trầm dễ như trở bàn tay, chỉ sợ có liên quan rất lớn đến việc Trương Vệ Kiệt cố ý làm như Vậy.
Hạ Vân nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, không nói thêm gì, mà bắt đầu nhấn mạnh chân ga.
Chỉ cần đến tháp Minh Châu thủ đô, cô ta sẽ có hi vọng.
Đồng thời, cô ta còn lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
“Đã đến nước này rồi, còn có cái gì mà phải chạy?”
“Bó tay chịu trói đi!”
Hạ Thanh Tâm nhìn thấy thế mà lúc này Hạ Vân lại đạp mạnh chân ga, giận mà không xả ra được.
“Hạ Vân, cô thật sự muốn hại chết mọi người, muốn mọi người cùng chết với cô sao?”
Hạ Vân không để ý đến cô ta, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, tốc độ càng nhanh.
“Cạch!”
Đột nhiên, Hạ Thanh Tâm lại giơ khẩu súng lên lần nữa, trực tiếp chống lên trên trán Hạ Vân: “Cô chủ, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi!”
“Dừng xe đi!”
“Két!”
Chiếc xe Porsche màu đỏ không thể không đỗ lại.
Rất nhanh, mười chiếc Toyota Prado phía sau đã vây quanh xe của Hạ Vân từ bốn phương tám hướng.
Sau đó, trong cửa xe truyền ra một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười không lớn, nhưng lại mang theo một vẻ tùy tiện.
Sau đó cửa xe mở ra, chỉ thấy mười mấy người đàn ông mặc âu phục đi xuống.
Trên người bọn họ đều có khí thế vô cùng kinh khủng, chỉ là một động tác đi ra mà thôi, lại có thể để người ta cảm thấy cả người lạnh lẽo.
“Rầm!”
Có người cầm gậy bóng chày trong tay, đập mạnh lên trên tấm kính chắn gió, tấm kính lập tức vỡ vụn, thân xe chấn động.
“Xuống đi! Toàn bộ đi xuống cho tôi!”
“Nếu không mấy người sẽ cùng chết!”
Một người đàn ông mặc âu phục đá mạnh một phát vào vị trí động cơ, ngang ngược hống hách.
“Được rồi được rồi, các vị, là người một nhà cả, tôi sẽ bắt con ranh này xuống xe ngay lập tức!”
Hạ Thanh Tâm vẫn dí súng lên trên trán Hạ Vân, sau đó ép cô ta và Hạc Vũ xuống xe.