Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1744
Chương 1744
Chương 1744:
“Ông láo xược!”
Sắc mặt Hạ Vân trầm xuống, vô cùng khó coil “Tôi láo xược?”
Trương Vệ Kiệt cười.
“Hạ Vân, cô thật sự cho rằng mình vẫn là cô chủ cao cao tại thượng sao?”
“Tôi cho cô biết, Trầm Thiên Ân đã không xong, nhà họ Trầm cũng sắp thay đổi rồi!”
“Mẹ của cô cũng trở thành tù nhân!”
“Cô cảm thấy, cho dù tôi ép cô ngủ cùng, toàn bộ nhà họ Trầm sẽ có ai lấy lại công bằng cho cô không?”
“Cô đừng si tâm vọng tưởng, mơ mộng hão huyền nữa!”
“Ngoan ngoãn nghe lời tôi, nói không chừng tôi còn có thể nói vài câu có ích giúp cô trước mặt thế tử, không đúng sao?”
Trên người Trương Vệ Kiệt mang theo một sự tự tin mạnh mẽ và khí thế, giỡng như lời ông ta nói chính là chân lý, chính là sự thật.
Hạ Vân cau mày lại, chậm rãi nói: “Là Trầm Trí Đạt bảo ông tới đối phó với tôi sao?”
“Nói những này cũng không có ý nghĩa gì cả”
Trên mặt Trương Vệ Kiệt đều là vẻ châm chọc.
“Cô chỉ cần biết, bây giờ tình cảnh của cô rất khó khăn, chỉ có tôi mới có thể cứu được cô thôi!”
“Đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết, mấy con cháu nhà họ Trầm trông coi cô cũng đều bị người ta tàn nhẫn giết hết cả rôi”
“Hạ Vân, cô thật hung ác, giống y như mẹ của cô, có thể ra tay với cả người của mình!”
Sắc mặt Hạ Vân biến đối: “Ông vô sỉI”
Mặc dù Hạc Vũ có ra tay, nhưng tuyệt đối biết nặng nhẹ, chỉ gây tổn thương mà không giết.
Bây giờ nói con cháu nhà họ Trầm chết rất thê thảm, rất rõ ràng chính là Trương Vệ Kiệt ra tay gây ra.
Sắc mặt Hạc Vũ cũng âm trầm: “Trương Vệ Kiệt, ông tùy ý làm bậy như vậy, có nghĩ tới hậu quả chưa?”
“Chỉ cần tra rõ ràng những con cháu nhà họ Trâm kia chết trong tay ai, ông cảm thấy một quản gia như ông sẽ còn có đường sống sao?”
“Tôi có còn đường sống hay không thì không rõ ràng, nhưng bây giờ nếu hai người không chấp nhận điều kiện của tôi, như vậy hai người sẽ thật sự không có đường sống đâu” Trương Vệ Kiệt chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt độc ác.
“Cô Vân, hoặc bây giờ cô theo tôi, hoặc là bây giờ bị tôi đánh chết”
“Cô, chọn thế nào?”
“Ông láo xược!”
Hạc Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên lao vê phía trước.
“Muốn động vào tôi ư?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Vệ Kiệt tỏ vẻ khinh thường.
Sau đó ông ta lấy khẩu súng trên người ra, không nhắm về phía Hạc Vũ, mà trực tiếp bóp cò vê phía Hạ Vân.
“Đoàng!”
Sắc mặt Hạc Vũ biến đổi, đột nhiên ngăn cản ở trước mặt Hạ Vân, nhưng chính ông ta cũng bởi vậy mà bị thương, trực tiếp bị đánh ngã ra đất.
“Không phải ông là cao thủ sao?”
“Không phải ông rất lợi hại sao?”
“Không phải ông Hạc cao cao tại thượng lắm sao?”
“Làm sao lại dễ dàng bị một súng của tôi quật ngã như thế?”
Trương Vệ Kiệt đi lên trước, giãm lên trên mặt Hạc Vũ, khiến miệng mũi đối phương phun máu.
“Đối phó với loại người ngu trung như ông quá đơn giản, sao tôi phải vất vả ra tay với ông chứ, chỉ cần cho chủ nhân của ông một súng, không phải ông sẽ ngoan ngoãn tới chặn sao?”
“Hạ Vân ngu, ông càng ngu hơn!”
Trong lúc nói chuyện, Trương Vệ Kiệt trực tiếp xách Hạc Vũ lên, liên tục tát mười tới, đánh cho cao thủ một đời phải rụng cả răng, vô cùng thê thảm.
Hạc Vũ đã từng muốn phản kháng, nhưng cấp dưới của Trương Vệ Kiệt lại dí súng lên trán ông ta.
Cuối cùng, ông ta bị Hạ Thanh Tâm đá bay, lúc ngã xuống đất hít vào nhiều mà thở ra không được bao nhiêu.
“Trương Vệ Kiệt, ông thật quá đáng!”
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Vân u ám, cô ta tiến lên một bước, tát một cái lên trên mặt Trương Vệ Kiệt, đánh cho ông ta lảo đảo lui ra phía sau.
“Quản gia Trương, ông không sao chứ?”
Hạ Thanh Tâm vội vàng đỡ lấy ông ta, vẻ mặt oán độc nhìn Hạ Vân: “Cô lại dám đánh quản gia Trương?”
“Ai cho cô dũng khí?”
“Ai cho cô sức mạnh?”
“Đồ đê tiện!”
“Cô muốn chết!”
Chương 1744:
“Ông láo xược!”
Sắc mặt Hạ Vân trầm xuống, vô cùng khó coil “Tôi láo xược?”
Trương Vệ Kiệt cười.
“Hạ Vân, cô thật sự cho rằng mình vẫn là cô chủ cao cao tại thượng sao?”
“Tôi cho cô biết, Trầm Thiên Ân đã không xong, nhà họ Trầm cũng sắp thay đổi rồi!”
“Mẹ của cô cũng trở thành tù nhân!”
“Cô cảm thấy, cho dù tôi ép cô ngủ cùng, toàn bộ nhà họ Trầm sẽ có ai lấy lại công bằng cho cô không?”
“Cô đừng si tâm vọng tưởng, mơ mộng hão huyền nữa!”
“Ngoan ngoãn nghe lời tôi, nói không chừng tôi còn có thể nói vài câu có ích giúp cô trước mặt thế tử, không đúng sao?”
Trên người Trương Vệ Kiệt mang theo một sự tự tin mạnh mẽ và khí thế, giỡng như lời ông ta nói chính là chân lý, chính là sự thật.
Hạ Vân cau mày lại, chậm rãi nói: “Là Trầm Trí Đạt bảo ông tới đối phó với tôi sao?”
“Nói những này cũng không có ý nghĩa gì cả”
Trên mặt Trương Vệ Kiệt đều là vẻ châm chọc.
“Cô chỉ cần biết, bây giờ tình cảnh của cô rất khó khăn, chỉ có tôi mới có thể cứu được cô thôi!”
“Đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết, mấy con cháu nhà họ Trầm trông coi cô cũng đều bị người ta tàn nhẫn giết hết cả rôi”
“Hạ Vân, cô thật hung ác, giống y như mẹ của cô, có thể ra tay với cả người của mình!”
Sắc mặt Hạ Vân biến đối: “Ông vô sỉI”
Mặc dù Hạc Vũ có ra tay, nhưng tuyệt đối biết nặng nhẹ, chỉ gây tổn thương mà không giết.
Bây giờ nói con cháu nhà họ Trầm chết rất thê thảm, rất rõ ràng chính là Trương Vệ Kiệt ra tay gây ra.
Sắc mặt Hạc Vũ cũng âm trầm: “Trương Vệ Kiệt, ông tùy ý làm bậy như vậy, có nghĩ tới hậu quả chưa?”
“Chỉ cần tra rõ ràng những con cháu nhà họ Trâm kia chết trong tay ai, ông cảm thấy một quản gia như ông sẽ còn có đường sống sao?”
“Tôi có còn đường sống hay không thì không rõ ràng, nhưng bây giờ nếu hai người không chấp nhận điều kiện của tôi, như vậy hai người sẽ thật sự không có đường sống đâu” Trương Vệ Kiệt chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt độc ác.
“Cô Vân, hoặc bây giờ cô theo tôi, hoặc là bây giờ bị tôi đánh chết”
“Cô, chọn thế nào?”
“Ông láo xược!”
Hạc Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên lao vê phía trước.
“Muốn động vào tôi ư?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Vệ Kiệt tỏ vẻ khinh thường.
Sau đó ông ta lấy khẩu súng trên người ra, không nhắm về phía Hạc Vũ, mà trực tiếp bóp cò vê phía Hạ Vân.
“Đoàng!”
Sắc mặt Hạc Vũ biến đổi, đột nhiên ngăn cản ở trước mặt Hạ Vân, nhưng chính ông ta cũng bởi vậy mà bị thương, trực tiếp bị đánh ngã ra đất.
“Không phải ông là cao thủ sao?”
“Không phải ông rất lợi hại sao?”
“Không phải ông Hạc cao cao tại thượng lắm sao?”
“Làm sao lại dễ dàng bị một súng của tôi quật ngã như thế?”
Trương Vệ Kiệt đi lên trước, giãm lên trên mặt Hạc Vũ, khiến miệng mũi đối phương phun máu.
“Đối phó với loại người ngu trung như ông quá đơn giản, sao tôi phải vất vả ra tay với ông chứ, chỉ cần cho chủ nhân của ông một súng, không phải ông sẽ ngoan ngoãn tới chặn sao?”
“Hạ Vân ngu, ông càng ngu hơn!”
Trong lúc nói chuyện, Trương Vệ Kiệt trực tiếp xách Hạc Vũ lên, liên tục tát mười tới, đánh cho cao thủ một đời phải rụng cả răng, vô cùng thê thảm.
Hạc Vũ đã từng muốn phản kháng, nhưng cấp dưới của Trương Vệ Kiệt lại dí súng lên trán ông ta.
Cuối cùng, ông ta bị Hạ Thanh Tâm đá bay, lúc ngã xuống đất hít vào nhiều mà thở ra không được bao nhiêu.
“Trương Vệ Kiệt, ông thật quá đáng!”
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Vân u ám, cô ta tiến lên một bước, tát một cái lên trên mặt Trương Vệ Kiệt, đánh cho ông ta lảo đảo lui ra phía sau.
“Quản gia Trương, ông không sao chứ?”
Hạ Thanh Tâm vội vàng đỡ lấy ông ta, vẻ mặt oán độc nhìn Hạ Vân: “Cô lại dám đánh quản gia Trương?”
“Ai cho cô dũng khí?”
“Ai cho cô sức mạnh?”
“Đồ đê tiện!”
“Cô muốn chết!”