Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1747
Chương 1747
Chương 1747:
Đám người xung quanh đều có vẻ mặt chấn động, một đám đàn ông mặc âu phục vốn đĩ còn đang muốn giãy dụa đứng lên, thế nhưng giờ phút này đều câm như hến.
Vê phần Hạ Vân thì lại có vẻ mặt bình tĩnh, hiển nhiên cô ta đã hiểu, Bùi Nguyên Minh xưa nay sẽ không nương tay với kẻ phản bội.
Mà Hạc Vũ thì có vẻ mặt cảm thán, xem ra người mà cô chủ quen biết này mới là con át chủ bài và chỗ dựa lớn nhất của cô ta.
“Cậu, thế mà lại dám giết người của tôi ở ngay trước mặt tôi…”
Nhìn thấy Hạ Thanh Tâm chết thảm, giờ phút này Trương Vệ Kiệt có vẻ chó cùng rứt giậu, ông ta cũng bóp cò khẩu súng trong tay ngay lập tức.
“Đoàng!”
Một tiếng vang thật lớn, Bùi Nguyên Minh hơi nghiêng đầu, tránh được viên đạn lân nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe mắt Trương Vệ Kiệt run rẩy, ông ta lại muốn nổ súng lần nữa, nhưng động tác đã chậm.
“Đoàng!”
Bùi Nguyên Minh trở tay cướp đi khẩu súng trong tay ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt bóp cò.
Một phát súng này trực tiếp xuyên qua bàn tay của Trương Vệ Kiệt, khiến ông ta phải phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Không đợi Trương Vệ Kiệt mở miệng, Bùi Nguyên Minh lại bóp cò lần nữa.
“Đoàng!”
Một cái tay khác của Trương Vệ Kiệt cũng bị bản thủng.
Máu me đầm đìa.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người ở đây đều cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Bùi Nguyên Minh tiện tay đặt súng xuống trước mặt Trương Vệ Kiệt, thản nhiên nói: “Mạng của ông, tôi cứ từ bỏ đã, giữ lại để ông trở về nói cho chủ nhân của mình”
“Tôi cho anh ta thời gian ba ngày.”
“Trong ba ngày, nhất định phải cho tôi một câu trả lời về đãi ngộ của Hạ Vân”
“Nếu như không cách nào cho tôi câu trả lời, như vậy tôi sẽ tự mình đến nhà họ Trầm một chuyến”
“Rầm!”
Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh đá bay Trương Vệ Kiệt ra ngoài.
Trương Vệ Kiệt rơi xuống đất, hộc máu môm, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn đây vẻ oán độc.
Đến nhà họ Trầm đòi lại công bằng?
Cậu thì tính là cái gì?
Chỉ là cho dù có tức giận như thế nào, lúc này ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu chấp nhận…
Bởi vì, cho dù là bản lĩnh hay là mức độ tàn nhẫn, ông ta đầu không phải là đối thủ của Bùi Nguyên Minh.
“Cút đi!”
Bùi Nguyên Minh gọi điện thoại, để Sở Tuấn Hiên tới thu dọn tàn cuộc, sau khi bảo người ta đưa Hạc Vũ đến bệnh viện cứu chữa, mới dẫn Hạ Vân lên một chiếc xe Toyota thương vụ.
“Tổng giám đốc Bùi, cảm ơn anh”
Lên xe, Hạ Vân liền lộ ra nụ cười thản nhiên: “Lần này nếu như không phải tổng giám đốc Bùi kịp thời đuổi tới, có lẽ kết quả của tôi cũng không khá hơn chút nào”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, nói: “Không có việc gì là được.”
“Trước tiên cô hãy nói cho tôi, rốt cuộc mấy người đã gặp phải chuyện gì?”
Bùi Nguyên Minh rất hiếu kì, mình đã phái người đứng thứ ba trong bảng sát thủ là Nam Cung Ngọc đi theo bên cạnh mẹ Hạ, theo lý mà nói, không có khả năng xảy ra chuyện gì được.
Nhưng mẹ Hạ và Hạ Vân lại rơi vào kết cục này, anh thật sự rất hiếu kì.
Hạ Vân thu lại cảm xúc, biết mọi chuyện đã phát triển đến một bước này, để Bùi Nguyên Minh mặc kệ đã là điều không thực tế nữa.
Sau khi cô ta suy nghĩ một chút, nói khẽ: “Hai tuần trước, mẹ tôi dẫn theo Nam Cung Ngọc trở về nhà họ Trầm, khống chế vũ lực của nhà họ Trầm một lần nữa!”
“Nhưng ba ngày sau, nhà họ Trầm liên tiếp chết mười ba con cháu dòng chính, tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng mẹ tôi!”
“Dòng chính nhà họ Trầm nhất trí xác định mẹ tôi mới thật sự là hung thủ!”
“Giết người dưới mắt Nam Cung Ngọc, còn có thể đổ oan cho dì?” Bùi Nguyên Minh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, một lát sau khẽ gật đầu nói: “Không có khả năng, trừ khi sát thủ là một trong hai người kia ở bảng xếp hạng, nếu không những người khác tuyệt đối không thể làm được một bước này”
“Nhưng trên thực tế chính là như thế, người đã chết, hơn nữa tình trạng chết còn rất thê thảm, chứng cứ cũng chính xác.”
“Sau chuyện này, quyền lực của mẹ tôi đã bị cướp đoạt, bà ấy cũng bị anh họ tôi nhốt lại.. “
Chương 1747:
Đám người xung quanh đều có vẻ mặt chấn động, một đám đàn ông mặc âu phục vốn đĩ còn đang muốn giãy dụa đứng lên, thế nhưng giờ phút này đều câm như hến.
Vê phần Hạ Vân thì lại có vẻ mặt bình tĩnh, hiển nhiên cô ta đã hiểu, Bùi Nguyên Minh xưa nay sẽ không nương tay với kẻ phản bội.
Mà Hạc Vũ thì có vẻ mặt cảm thán, xem ra người mà cô chủ quen biết này mới là con át chủ bài và chỗ dựa lớn nhất của cô ta.
“Cậu, thế mà lại dám giết người của tôi ở ngay trước mặt tôi…”
Nhìn thấy Hạ Thanh Tâm chết thảm, giờ phút này Trương Vệ Kiệt có vẻ chó cùng rứt giậu, ông ta cũng bóp cò khẩu súng trong tay ngay lập tức.
“Đoàng!”
Một tiếng vang thật lớn, Bùi Nguyên Minh hơi nghiêng đầu, tránh được viên đạn lân nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe mắt Trương Vệ Kiệt run rẩy, ông ta lại muốn nổ súng lần nữa, nhưng động tác đã chậm.
“Đoàng!”
Bùi Nguyên Minh trở tay cướp đi khẩu súng trong tay ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt bóp cò.
Một phát súng này trực tiếp xuyên qua bàn tay của Trương Vệ Kiệt, khiến ông ta phải phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Không đợi Trương Vệ Kiệt mở miệng, Bùi Nguyên Minh lại bóp cò lần nữa.
“Đoàng!”
Một cái tay khác của Trương Vệ Kiệt cũng bị bản thủng.
Máu me đầm đìa.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người ở đây đều cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Bùi Nguyên Minh tiện tay đặt súng xuống trước mặt Trương Vệ Kiệt, thản nhiên nói: “Mạng của ông, tôi cứ từ bỏ đã, giữ lại để ông trở về nói cho chủ nhân của mình”
“Tôi cho anh ta thời gian ba ngày.”
“Trong ba ngày, nhất định phải cho tôi một câu trả lời về đãi ngộ của Hạ Vân”
“Nếu như không cách nào cho tôi câu trả lời, như vậy tôi sẽ tự mình đến nhà họ Trầm một chuyến”
“Rầm!”
Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh đá bay Trương Vệ Kiệt ra ngoài.
Trương Vệ Kiệt rơi xuống đất, hộc máu môm, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh tràn đây vẻ oán độc.
Đến nhà họ Trầm đòi lại công bằng?
Cậu thì tính là cái gì?
Chỉ là cho dù có tức giận như thế nào, lúc này ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu chấp nhận…
Bởi vì, cho dù là bản lĩnh hay là mức độ tàn nhẫn, ông ta đầu không phải là đối thủ của Bùi Nguyên Minh.
“Cút đi!”
Bùi Nguyên Minh gọi điện thoại, để Sở Tuấn Hiên tới thu dọn tàn cuộc, sau khi bảo người ta đưa Hạc Vũ đến bệnh viện cứu chữa, mới dẫn Hạ Vân lên một chiếc xe Toyota thương vụ.
“Tổng giám đốc Bùi, cảm ơn anh”
Lên xe, Hạ Vân liền lộ ra nụ cười thản nhiên: “Lần này nếu như không phải tổng giám đốc Bùi kịp thời đuổi tới, có lẽ kết quả của tôi cũng không khá hơn chút nào”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, nói: “Không có việc gì là được.”
“Trước tiên cô hãy nói cho tôi, rốt cuộc mấy người đã gặp phải chuyện gì?”
Bùi Nguyên Minh rất hiếu kì, mình đã phái người đứng thứ ba trong bảng sát thủ là Nam Cung Ngọc đi theo bên cạnh mẹ Hạ, theo lý mà nói, không có khả năng xảy ra chuyện gì được.
Nhưng mẹ Hạ và Hạ Vân lại rơi vào kết cục này, anh thật sự rất hiếu kì.
Hạ Vân thu lại cảm xúc, biết mọi chuyện đã phát triển đến một bước này, để Bùi Nguyên Minh mặc kệ đã là điều không thực tế nữa.
Sau khi cô ta suy nghĩ một chút, nói khẽ: “Hai tuần trước, mẹ tôi dẫn theo Nam Cung Ngọc trở về nhà họ Trầm, khống chế vũ lực của nhà họ Trầm một lần nữa!”
“Nhưng ba ngày sau, nhà họ Trầm liên tiếp chết mười ba con cháu dòng chính, tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng mẹ tôi!”
“Dòng chính nhà họ Trầm nhất trí xác định mẹ tôi mới thật sự là hung thủ!”
“Giết người dưới mắt Nam Cung Ngọc, còn có thể đổ oan cho dì?” Bùi Nguyên Minh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, một lát sau khẽ gật đầu nói: “Không có khả năng, trừ khi sát thủ là một trong hai người kia ở bảng xếp hạng, nếu không những người khác tuyệt đối không thể làm được một bước này”
“Nhưng trên thực tế chính là như thế, người đã chết, hơn nữa tình trạng chết còn rất thê thảm, chứng cứ cũng chính xác.”
“Sau chuyện này, quyền lực của mẹ tôi đã bị cướp đoạt, bà ấy cũng bị anh họ tôi nhốt lại.. “