Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1785
Chương 1785
Chương 1785:
Lời uy hiếp của Thiệu Tĩnh Anh, Lý Khải Lâm cơ bản không để trong lòng. Tuy Thiệu Tĩnh Anh kia có chút bản lĩnh, nhưng ông ta lại càng là trùm của giới giải trí ở Cảng Thành, là một người rất có thế lực, mà Thiệu Tĩnh Anh chỉ là “gái tiếp khách hạng sang” mà thôi.
Người mà một đóa hoa giao tiếp sợ, đâu có gì khiến ông ta phải sợ hãi chứ.
Vê phần phản ứng bên cục cảnh sát, ông ta nhanh chóng thăm dò được nguyên nhân.
Vốn dĩ Lâm Khang Dụ không còn sống nổi mấy ngày nữa, khoảng thời gian gần đây không biết làm sao lại mất sạch dáng vẻ chán chường, thế mà giải quyết xong chuyện bệnh tật, lại một lần nữa cường thể ở thủ đô.
Mà Lâm Đình Cường thân là người của nhà họ Lâm ở Tô Châu, theo nước lên thì thuyền lên, đương nhiên không ai dám trêu chọc ông ta.
Nói một cách đơn giản, tên họ Bùi kia cũng không có núi dựa nào lớn mạnh hay thực lực cường đại gì, mà đơn thuần là vận may mà thôi.
Gặp được Lâm Khang Dụ lại một lần nữa quật khởi, bên cục cảnh sát đương nhiên không ai dám trêu chọc Lâm Đình Cường.
Sau khi làm rõ những chuyện này, vẻ mặt của Lý Khải Lâm trở nên vô cùng đạm mạc.
Ông ta lại một lân nữa châm một điếu xì gà, không nhanh không chậm, sau khi hít sâu một hơi, ông ta bắt đầu dặn dò.
“Thứ nhất, tìm địa chỉ của thằng ranh kia cho tôi, nói cho Tiền Chấn Hưng biết, chính cậu ta là người đứng phía sau cắt đứt dây thừng ở sân khấu, muốn đập chết Lý Nhược Nam, nâng Trịnh Khánh Vân lên”
“Thứ hai, truyền tin cho tất cả người trong giới giải trí biết, đóng băng tất cả mọi hoạt động của Trịnh Khánh Vân, bảo là tôi nói, ai dám nâng đỡ cô ta thì chính là đối đầu với Lý Khải Lâm tôi”
“Thứ ba, nói cho tất cả người ở đất thủ đô này biết, cho dù người đứng sau tên họ Bùi kia là ai, tôi muốn ngày mai kẻ đó trực tiếp quỳ xuống trước mặt tôi để xin lỗi, nếu không tôi sẽ khiến cho kẻ đó chết không có chỗ chôn “
Sau khi liên tiếp ra mây chỉ thị, Lý Khải Lâm ngạo nghề nhả khói, lạnh lùng nói.
“Một thẳng ranh con khốn kiếp, ỷ vào bản thân mình và cục cảnh sát có chút quan hệ, lại dám khiêu chiến với ông đây.”
“Đã cho cậu ta mặt mũi mà cậu ta lại không cần”
“Nếu cậu ta đã không biết xấu hổ như thế, lần này tôi sẽ đánh nát mặt của cậu ta, đánh bép di!”
Nói đến đây, ánh mắt Lý Khải Lâm trở nên tàn độc. Đám người Trân Duy Nghĩa vội vàng đáp.
“Tôi hiểu rồi, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt những chuyện này.”
Cùng lúc đó Bùi Nguyên Minh dặn Lâm Đình Cường đưa đám chị em có quan hệ tốt với Trịnh Khánh Vân trở về, đồng thời thông báo cho Sở Tuấn Hiên bảo vệ bọn họ.
Còn anh thì dẫn Trịnh Khánh Vân đi một chuyến đến bệnh viện xử lý vết thương, sau đó Bùi Nguyên Minh đi ra khỏi phòng bệnh, tiện tay gọi mấy cuộc điện thoại.
Đối với kẻ không biết trời cao đất rộng như Lý Khải Lâm, anh không ngại cho đối phương biết cái gì gọi là một cước đá trúng tấm sắt.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Bùi Nguyên Minh cũng không quay về biệt thự Hương Sơn mà là ở lại bệnh viện, nghỉ ngơi ở giường dành cho người nhà.
Dù sao ở khách sạn Thế Kỷ cũng có Hạ Vân, ở biệt thự Hương Sơn thì có Uông Linh Đan, bệnh viện thì có Trịnh Khánh Vân.
Người khác sẽ cảm thấy anh có số đào hoa, Bùi Nguyên Minh lại cảm thấy đây là kiếp nạn đào hoa.
Dù sao ba người này không ai là bớt lo, nếu để cho ba người này chạm mặt nhau…
Dù Bùi Nguyên Minh có là người gan to đến mấy, lúc này trong lòng cũng không nhịn được mà run lên.
Một đêm không xảy ra chuyện gì, vừa đến rạng sáng ngày hôm sau, Lý Khải Lâm giống như ngày thường thức dậy trong căn phòng hai trăm mét vuông, nhưng không biết vì sao, mí mắt của ông ta không ngừng giật giật.
Trong lòng thoáng cảm thấy bất an, khiến cho.
tính tình của ông ta có mấy phần cáu gắt.
Ông ta cố gắng nhớ lại, phát hiện khoảng thời gian gần đây tất cả mọi chuyện đều xuôi gió xuôi nước, bao gồm cả tối hôm qua thăng ranh không có mắt kia, ông ta cũng đã bố trí đủ loại thủ đoạn để đối phó, sao có thể xảy ra chuyện chứ?
Ông ta nhìn đồng hồ, sau khi ăn sáng xong thì lái xe đến chỗ quay phim Sơn Vũ.
Tối hôm qua chuyện về sân khấu, tuy ông ta có vẻ lạnh nhạt, nhưng Lý Khải Lâm vẫn muốn điều tra rõ ràng, tránh cho có người thiết kế, mình bị lừa còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chương 1785:
Lời uy hiếp của Thiệu Tĩnh Anh, Lý Khải Lâm cơ bản không để trong lòng. Tuy Thiệu Tĩnh Anh kia có chút bản lĩnh, nhưng ông ta lại càng là trùm của giới giải trí ở Cảng Thành, là một người rất có thế lực, mà Thiệu Tĩnh Anh chỉ là “gái tiếp khách hạng sang” mà thôi.
Người mà một đóa hoa giao tiếp sợ, đâu có gì khiến ông ta phải sợ hãi chứ.
Vê phần phản ứng bên cục cảnh sát, ông ta nhanh chóng thăm dò được nguyên nhân.
Vốn dĩ Lâm Khang Dụ không còn sống nổi mấy ngày nữa, khoảng thời gian gần đây không biết làm sao lại mất sạch dáng vẻ chán chường, thế mà giải quyết xong chuyện bệnh tật, lại một lần nữa cường thể ở thủ đô.
Mà Lâm Đình Cường thân là người của nhà họ Lâm ở Tô Châu, theo nước lên thì thuyền lên, đương nhiên không ai dám trêu chọc ông ta.
Nói một cách đơn giản, tên họ Bùi kia cũng không có núi dựa nào lớn mạnh hay thực lực cường đại gì, mà đơn thuần là vận may mà thôi.
Gặp được Lâm Khang Dụ lại một lần nữa quật khởi, bên cục cảnh sát đương nhiên không ai dám trêu chọc Lâm Đình Cường.
Sau khi làm rõ những chuyện này, vẻ mặt của Lý Khải Lâm trở nên vô cùng đạm mạc.
Ông ta lại một lân nữa châm một điếu xì gà, không nhanh không chậm, sau khi hít sâu một hơi, ông ta bắt đầu dặn dò.
“Thứ nhất, tìm địa chỉ của thằng ranh kia cho tôi, nói cho Tiền Chấn Hưng biết, chính cậu ta là người đứng phía sau cắt đứt dây thừng ở sân khấu, muốn đập chết Lý Nhược Nam, nâng Trịnh Khánh Vân lên”
“Thứ hai, truyền tin cho tất cả người trong giới giải trí biết, đóng băng tất cả mọi hoạt động của Trịnh Khánh Vân, bảo là tôi nói, ai dám nâng đỡ cô ta thì chính là đối đầu với Lý Khải Lâm tôi”
“Thứ ba, nói cho tất cả người ở đất thủ đô này biết, cho dù người đứng sau tên họ Bùi kia là ai, tôi muốn ngày mai kẻ đó trực tiếp quỳ xuống trước mặt tôi để xin lỗi, nếu không tôi sẽ khiến cho kẻ đó chết không có chỗ chôn “
Sau khi liên tiếp ra mây chỉ thị, Lý Khải Lâm ngạo nghề nhả khói, lạnh lùng nói.
“Một thẳng ranh con khốn kiếp, ỷ vào bản thân mình và cục cảnh sát có chút quan hệ, lại dám khiêu chiến với ông đây.”
“Đã cho cậu ta mặt mũi mà cậu ta lại không cần”
“Nếu cậu ta đã không biết xấu hổ như thế, lần này tôi sẽ đánh nát mặt của cậu ta, đánh bép di!”
Nói đến đây, ánh mắt Lý Khải Lâm trở nên tàn độc. Đám người Trân Duy Nghĩa vội vàng đáp.
“Tôi hiểu rồi, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt những chuyện này.”
Cùng lúc đó Bùi Nguyên Minh dặn Lâm Đình Cường đưa đám chị em có quan hệ tốt với Trịnh Khánh Vân trở về, đồng thời thông báo cho Sở Tuấn Hiên bảo vệ bọn họ.
Còn anh thì dẫn Trịnh Khánh Vân đi một chuyến đến bệnh viện xử lý vết thương, sau đó Bùi Nguyên Minh đi ra khỏi phòng bệnh, tiện tay gọi mấy cuộc điện thoại.
Đối với kẻ không biết trời cao đất rộng như Lý Khải Lâm, anh không ngại cho đối phương biết cái gì gọi là một cước đá trúng tấm sắt.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Bùi Nguyên Minh cũng không quay về biệt thự Hương Sơn mà là ở lại bệnh viện, nghỉ ngơi ở giường dành cho người nhà.
Dù sao ở khách sạn Thế Kỷ cũng có Hạ Vân, ở biệt thự Hương Sơn thì có Uông Linh Đan, bệnh viện thì có Trịnh Khánh Vân.
Người khác sẽ cảm thấy anh có số đào hoa, Bùi Nguyên Minh lại cảm thấy đây là kiếp nạn đào hoa.
Dù sao ba người này không ai là bớt lo, nếu để cho ba người này chạm mặt nhau…
Dù Bùi Nguyên Minh có là người gan to đến mấy, lúc này trong lòng cũng không nhịn được mà run lên.
Một đêm không xảy ra chuyện gì, vừa đến rạng sáng ngày hôm sau, Lý Khải Lâm giống như ngày thường thức dậy trong căn phòng hai trăm mét vuông, nhưng không biết vì sao, mí mắt của ông ta không ngừng giật giật.
Trong lòng thoáng cảm thấy bất an, khiến cho.
tính tình của ông ta có mấy phần cáu gắt.
Ông ta cố gắng nhớ lại, phát hiện khoảng thời gian gần đây tất cả mọi chuyện đều xuôi gió xuôi nước, bao gồm cả tối hôm qua thăng ranh không có mắt kia, ông ta cũng đã bố trí đủ loại thủ đoạn để đối phó, sao có thể xảy ra chuyện chứ?
Ông ta nhìn đồng hồ, sau khi ăn sáng xong thì lái xe đến chỗ quay phim Sơn Vũ.
Tối hôm qua chuyện về sân khấu, tuy ông ta có vẻ lạnh nhạt, nhưng Lý Khải Lâm vẫn muốn điều tra rõ ràng, tránh cho có người thiết kế, mình bị lừa còn không biết đã xảy ra chuyện gì.