Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1793
Chương 1793:
Bùi Nguyên Minh cười nhạt. “Ông đoán không sai đâu.
Tiền Chấn Hưng hơi sững sờ, không nghĩ đến Bùi Nguyên Minh thế mà dám thừa nhận, trên mặt ông ta lộ ra biểu cảm hứng thú, từ chối cho ý kiến, nói. “Ranh con, cậu là cái thá gì chứ? Cậu họ Chân, họ Lâm, họ Trầm hay họ Tạ? Nếu như đều không đúng, vậy chỉ dựa vào dáng vẻ của kẻ chưa thấy qua việc đợi như cậu, cậu có tư cách gì ở trước mặt tôi la hét om sòm chứ? Cậu cho rằng Tiền Chấn Hưng tôi lăn lộn ở thủ đô nhiều năm như thế là ăn hại à? Ngay cả một con chó con mèo nào ở ven đường cũng có thể tìm tôi để gây chuyện? Nói đùa à?" “Cậu có biết hiện tại bản thân đang phải đối mặt với chuyện gì không?”
Ánh mắt Tiền Chấn Hưng tùy ý liếc qua hội trường một lần, vẻ mặt ông ta lạnh lùng, hờ hững nói. “Nếu như cậu đã không biết, vậy thì tôi không ngại nói cho cậu biết.” “Vị này là người đứng thứ hai trong hệ thống cơ quan thuế ở thủ đô. “Vị này là quan chức ở thủ đô." “Vị này là đại đội trưởng cảnh sát đặc nhiệm thủ đô.” “Vị này là phó chủ tịch ngân hàng thủ đô. Lúc này đây Tiền Chấn Hưng điểm danh từng người, theo động tác của ông ta, lập tức thấy được mười nhân vật lớn có mặt mũi ở thủ đô đều đứng lên, vẻ mặt giễu cợt nhìn Bùi Nguyễn Minh.
Tiền Chấn Hưng dẫn theo đám người này trực tiếp đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, gần như mang theo một loại uy áp áp bách Bùi Nguyên Minh. "Ranh con, trong số những người ở đây, bất kỳ ai chỉ động một ngón tay thôi cũng có thể khiến cho cậu sống không bằng chết.” “Muốn chơi với chúng tôi, cậu xứng ư?”
Giọng nói vừa vang lên, những người này đều khoanh tay nhìn Bùi Nguyên Minh, có chế nhạo, có tàn nhẫn, còn có nụ cười từ chối cho ý kiến.
Hiển nhiên ở trong mắt bọn họ thì Bùi Nguyễn Minh hoàn toàn là một tên nhà quê không biết chữ “chết” viết như thế nào.
Muốn giết chết loại người này, thế mà cần phải vận dụng nhiều người như bọn họ ư?
Quả thật là dùng dao mổ trâu để giết gà. Bùi Nguyễn Minh có chút hăng hái nhìn qua đám người sau lưng Tiền Chấn Hưng, thản nhiên nói. "Các ông chắc chắn muốn nhúng tay vào chuyện không liên quan đến mình ư?”
Một người đàn ông có làn da trắng cười khẩy đáp. “Ông đây là quản lý cấp cao của nhà họ Sở ở phân hội Long Môn thủ đô, cậu cảm thấy ông đây không quản được việc này à” “Chỉ cần ông đây muốn thì lập tức có thể thảo cậu thành từng mảnh. “Cậu dám phản kháng, chết ngay tại chỗ.”
Bốp bốp bốp.
Bùi Nguyên Minh khẽ vỗ tay. “Oai phong thật đấy, sát khí lớn thật đấy, người không biết còn cho rằng anh là cảnh sát trưởng đấy!” “Một nhà họ Sở phế vật còn ở đây ức hiếp nam nữ, Sở Tuấn Hiên không dậy anh làm như thế nào à?" website cập nhật truyện nhanh nhất
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh lẽo, trên mặt đều là ý lạnh.
Đúng lúc này, một bóng người từ phía sau đi ra, trực tiếp một nhát đá văng cái gọi là quản lý cấp cao của nhà họ Sở xuống khỏi bục phát biểu.
Sau đó chân của đối phương giảm lên mặt quản lý cấp cao kia của nhà họ Sở, dẫm đến mức trên mặt anh ta đều là dấu chân, nhìn qua vô cùng chật vật.
Không đợi tên quản lý cấp cao của nhà họ Sở kia nói ra mấy lời độc ác gì đó, Sở Tuấn
Hiện đã nhanh chóng đạp gãy tay chân của anh ta, sau đó một nhát đá bay, hơi thở lạnh lẽo bao trùm toàn trường. “Hôm nay kẻ nào còn dám nhúng tay vào chuyện này, Sở Tuấn Hiện tôi sẽ giết chết cả nhà của kẻ đó.”
Mọi người kinh ngạc, hiện trường hoàn toàn lặng ngắt như tờ.
Sở Tuấn Hiên? Là nhà họ Sở của phân hội Long Môn thủ đô ư? Con trai của Sở Văn Trung, Sở Tuấn Hiên?
Là Sở Tuấn Hiện đang quản lý tập đoàn Khai Sơn và nhà họ Sở, đồng thời còn có cơ hội làm phân hội trưởng Long Môn thủ đô ư?
Không thể không thừa nhận, mấy ngày gần đây Sở Tuấn Hiện đã biến thành người nổi tiếng rồi.
Trong giới thượng lưu ở thủ đô, có ai không biết anh ta chứ?
Quan trọng nhất chính là, mọi người đều biết anh ta là kẻ liều mạng, đối cứng với anh ta cũng không có chỗ gì tốt.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt. “Ông đoán không sai đâu.
Tiền Chấn Hưng hơi sững sờ, không nghĩ đến Bùi Nguyên Minh thế mà dám thừa nhận, trên mặt ông ta lộ ra biểu cảm hứng thú, từ chối cho ý kiến, nói. “Ranh con, cậu là cái thá gì chứ? Cậu họ Chân, họ Lâm, họ Trầm hay họ Tạ? Nếu như đều không đúng, vậy chỉ dựa vào dáng vẻ của kẻ chưa thấy qua việc đợi như cậu, cậu có tư cách gì ở trước mặt tôi la hét om sòm chứ? Cậu cho rằng Tiền Chấn Hưng tôi lăn lộn ở thủ đô nhiều năm như thế là ăn hại à? Ngay cả một con chó con mèo nào ở ven đường cũng có thể tìm tôi để gây chuyện? Nói đùa à?" “Cậu có biết hiện tại bản thân đang phải đối mặt với chuyện gì không?”
Ánh mắt Tiền Chấn Hưng tùy ý liếc qua hội trường một lần, vẻ mặt ông ta lạnh lùng, hờ hững nói. “Nếu như cậu đã không biết, vậy thì tôi không ngại nói cho cậu biết.” “Vị này là người đứng thứ hai trong hệ thống cơ quan thuế ở thủ đô. “Vị này là quan chức ở thủ đô." “Vị này là đại đội trưởng cảnh sát đặc nhiệm thủ đô.” “Vị này là phó chủ tịch ngân hàng thủ đô. Lúc này đây Tiền Chấn Hưng điểm danh từng người, theo động tác của ông ta, lập tức thấy được mười nhân vật lớn có mặt mũi ở thủ đô đều đứng lên, vẻ mặt giễu cợt nhìn Bùi Nguyễn Minh.
Tiền Chấn Hưng dẫn theo đám người này trực tiếp đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, gần như mang theo một loại uy áp áp bách Bùi Nguyên Minh. "Ranh con, trong số những người ở đây, bất kỳ ai chỉ động một ngón tay thôi cũng có thể khiến cho cậu sống không bằng chết.” “Muốn chơi với chúng tôi, cậu xứng ư?”
Giọng nói vừa vang lên, những người này đều khoanh tay nhìn Bùi Nguyên Minh, có chế nhạo, có tàn nhẫn, còn có nụ cười từ chối cho ý kiến.
Hiển nhiên ở trong mắt bọn họ thì Bùi Nguyễn Minh hoàn toàn là một tên nhà quê không biết chữ “chết” viết như thế nào.
Muốn giết chết loại người này, thế mà cần phải vận dụng nhiều người như bọn họ ư?
Quả thật là dùng dao mổ trâu để giết gà. Bùi Nguyễn Minh có chút hăng hái nhìn qua đám người sau lưng Tiền Chấn Hưng, thản nhiên nói. "Các ông chắc chắn muốn nhúng tay vào chuyện không liên quan đến mình ư?”
Một người đàn ông có làn da trắng cười khẩy đáp. “Ông đây là quản lý cấp cao của nhà họ Sở ở phân hội Long Môn thủ đô, cậu cảm thấy ông đây không quản được việc này à” “Chỉ cần ông đây muốn thì lập tức có thể thảo cậu thành từng mảnh. “Cậu dám phản kháng, chết ngay tại chỗ.”
Bốp bốp bốp.
Bùi Nguyên Minh khẽ vỗ tay. “Oai phong thật đấy, sát khí lớn thật đấy, người không biết còn cho rằng anh là cảnh sát trưởng đấy!” “Một nhà họ Sở phế vật còn ở đây ức hiếp nam nữ, Sở Tuấn Hiên không dậy anh làm như thế nào à?" website cập nhật truyện nhanh nhất
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh lẽo, trên mặt đều là ý lạnh.
Đúng lúc này, một bóng người từ phía sau đi ra, trực tiếp một nhát đá văng cái gọi là quản lý cấp cao của nhà họ Sở xuống khỏi bục phát biểu.
Sau đó chân của đối phương giảm lên mặt quản lý cấp cao kia của nhà họ Sở, dẫm đến mức trên mặt anh ta đều là dấu chân, nhìn qua vô cùng chật vật.
Không đợi tên quản lý cấp cao của nhà họ Sở kia nói ra mấy lời độc ác gì đó, Sở Tuấn
Hiện đã nhanh chóng đạp gãy tay chân của anh ta, sau đó một nhát đá bay, hơi thở lạnh lẽo bao trùm toàn trường. “Hôm nay kẻ nào còn dám nhúng tay vào chuyện này, Sở Tuấn Hiện tôi sẽ giết chết cả nhà của kẻ đó.”
Mọi người kinh ngạc, hiện trường hoàn toàn lặng ngắt như tờ.
Sở Tuấn Hiên? Là nhà họ Sở của phân hội Long Môn thủ đô ư? Con trai của Sở Văn Trung, Sở Tuấn Hiên?
Là Sở Tuấn Hiện đang quản lý tập đoàn Khai Sơn và nhà họ Sở, đồng thời còn có cơ hội làm phân hội trưởng Long Môn thủ đô ư?
Không thể không thừa nhận, mấy ngày gần đây Sở Tuấn Hiện đã biến thành người nổi tiếng rồi.
Trong giới thượng lưu ở thủ đô, có ai không biết anh ta chứ?
Quan trọng nhất chính là, mọi người đều biết anh ta là kẻ liều mạng, đối cứng với anh ta cũng không có chỗ gì tốt.