Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2091
Chương 2091: Vân Ngọc Hạ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm Vân Ngọc Hạ cảm thấy chiến thắng đã năm trong tâm tay thì Nam Cung Ngọc đột nhiên dùng lực, nghiêng người bật lên, nhanh chóng nhảy xuống biển.
Đồng thời, cô vươn tay nhấn nút lệnh.
Rắc! Thanh âm cơ quan khởi động vang lên, Vân Ngọc Hạ biến sắc, bấy giờ bà ta mới biết mình đã bị lừa.
Vân Ngọc Hạ mím môi, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lui về sau.
Du thuyền trong nháy mắt liền vỡ thành trăm mảnh, nếu không phải bà kịp thời phản ứng thì đã sớm tan xác rồi.
Vào lúc này, người thuộc chấp pháp đường Long Môn mới đến nơi.
Vân Ngọc Hạ đảo mắt nhìn quang cảnh xung quanh, sau khi cân nhắc thiệt hơn liên lựa chọn nhảy xuống biển giống như Nam Cung Ngọc.
Trong vòng nửa tiếng, mọi thứ đều được xuwrl ý thỏa đáng.
Bùi Nguyên Minh đứng trên đống sắt vụn hoang tàn, trong tay cầm một tấm bài, biểu cảm lạnh nhạt.
Sở Tuấn Hiên đứng bên cạnh, sợ sệt mở lời.
“Tổng giám đốc, cái này là...”
“Tấm kim bài có thể gọi lính đánh thuê đến từ Mỹ.
Quả nhiên nhà họ Trâm vì chuyện lân này đã bỏ ra không ít công sức rồi.
Hiện tại đám lính đánh thuê này đều không còn sử dụng được, Trầm Trí Đạt hẳn sẽ đứng ngồi không yên”
Bùi Nguyên Minh lãnh đạm trả lời.
Sở Tuấn Nam nghe vậy, không khỏi tò mò.
“Vậy người phụ nữ kia...
Thân thủ đối phương tuyệt đối không phải hạng xoàng, cũng chẳng biết từ đâu xuất hiện.
Bùi Nguyên Minh thoáng nở nụ cười.
“Có những chuyện không nên hỏi làm gì, hiện tại cứ xử lý tốt mọi thứ ở đây là được.
Nhớ kĩ, các cậu chính là người hỗ trợ cảnh sát, truy bắt tội phạm.
Đến thời điểm vây bắt thành công, nhất ịnh sẽ nhận được lời khen như mong muốn”
Trải qua hai tiếng đồng hồ, trời tờ mờ sáng.
Con hẻm nhỏ nằm lẩn khuất nơi trung tâm, mỗi một căn nhà đều có hơn gân chục năm lịch sử.
Bùi Nguyên Minh tùy tiện chọn một quán ăn ven đường, gọi sữa đậu nành cùng bánh quấy làm điểm tâm lót dạ buổi sáng.
Lát sau, một cô gái đeo đàn ghi ta phía sau lững thững xuất hiện.
Nhìn dáng dấp dường như mới chỉ học cấp ba, gương mặt thanh tú tring sáng.
Cô ngồi sau lưng Bùi Nguyên Minh, gọi một phần mì vän thắn, hé chiếc miệng nhỏ bắt đầu ăn từng chút.
“Sáng nay đấu tay đôi, đã xác định được thân phận đối phương chưa?”
Bùi Nguyên Minh vung tay, đưa cho cô gái một tấm thẻ trị giá hơn trăm triệu, hiếu kì hỏi.
Nam Cung Ngọc cẩn thận đem thứ này cất đi, thấp giọng trả lời.
“Đã tra ra, đối phương là Vân Ngọc Hạ.
Hơn nữa thực lực người này còn vượt xa cả lời đồn, tôi cảm giác đối phương vẫn chưa xuất thủ toàn lực.
Bảng không, muốn giành lấy ưu thể, chưa chắc đã được”
“Ý của cô là cho dù Vân Ngọc Hạ xuống tay không khoan nhược, cô vẫn có khả năng chiến
- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm Vân Ngọc Hạ cảm thấy chiến thắng đã năm trong tâm tay thì Nam Cung Ngọc đột nhiên dùng lực, nghiêng người bật lên, nhanh chóng nhảy xuống biển.
Đồng thời, cô vươn tay nhấn nút lệnh.
Rắc! Thanh âm cơ quan khởi động vang lên, Vân Ngọc Hạ biến sắc, bấy giờ bà ta mới biết mình đã bị lừa.
Vân Ngọc Hạ mím môi, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lui về sau.
Du thuyền trong nháy mắt liền vỡ thành trăm mảnh, nếu không phải bà kịp thời phản ứng thì đã sớm tan xác rồi.
Vào lúc này, người thuộc chấp pháp đường Long Môn mới đến nơi.
Vân Ngọc Hạ đảo mắt nhìn quang cảnh xung quanh, sau khi cân nhắc thiệt hơn liên lựa chọn nhảy xuống biển giống như Nam Cung Ngọc.
Trong vòng nửa tiếng, mọi thứ đều được xuwrl ý thỏa đáng.
Bùi Nguyên Minh đứng trên đống sắt vụn hoang tàn, trong tay cầm một tấm bài, biểu cảm lạnh nhạt.
Sở Tuấn Hiên đứng bên cạnh, sợ sệt mở lời.
“Tổng giám đốc, cái này là...”
“Tấm kim bài có thể gọi lính đánh thuê đến từ Mỹ.
Quả nhiên nhà họ Trâm vì chuyện lân này đã bỏ ra không ít công sức rồi.
Hiện tại đám lính đánh thuê này đều không còn sử dụng được, Trầm Trí Đạt hẳn sẽ đứng ngồi không yên”
Bùi Nguyên Minh lãnh đạm trả lời.
Sở Tuấn Nam nghe vậy, không khỏi tò mò.
“Vậy người phụ nữ kia...
Thân thủ đối phương tuyệt đối không phải hạng xoàng, cũng chẳng biết từ đâu xuất hiện.
Bùi Nguyên Minh thoáng nở nụ cười.
“Có những chuyện không nên hỏi làm gì, hiện tại cứ xử lý tốt mọi thứ ở đây là được.
Nhớ kĩ, các cậu chính là người hỗ trợ cảnh sát, truy bắt tội phạm.
Đến thời điểm vây bắt thành công, nhất ịnh sẽ nhận được lời khen như mong muốn”
Trải qua hai tiếng đồng hồ, trời tờ mờ sáng.
Con hẻm nhỏ nằm lẩn khuất nơi trung tâm, mỗi một căn nhà đều có hơn gân chục năm lịch sử.
Bùi Nguyên Minh tùy tiện chọn một quán ăn ven đường, gọi sữa đậu nành cùng bánh quấy làm điểm tâm lót dạ buổi sáng.
Lát sau, một cô gái đeo đàn ghi ta phía sau lững thững xuất hiện.
Nhìn dáng dấp dường như mới chỉ học cấp ba, gương mặt thanh tú tring sáng.
Cô ngồi sau lưng Bùi Nguyên Minh, gọi một phần mì vän thắn, hé chiếc miệng nhỏ bắt đầu ăn từng chút.
“Sáng nay đấu tay đôi, đã xác định được thân phận đối phương chưa?”
Bùi Nguyên Minh vung tay, đưa cho cô gái một tấm thẻ trị giá hơn trăm triệu, hiếu kì hỏi.
Nam Cung Ngọc cẩn thận đem thứ này cất đi, thấp giọng trả lời.
“Đã tra ra, đối phương là Vân Ngọc Hạ.
Hơn nữa thực lực người này còn vượt xa cả lời đồn, tôi cảm giác đối phương vẫn chưa xuất thủ toàn lực.
Bảng không, muốn giành lấy ưu thể, chưa chắc đã được”
“Ý của cô là cho dù Vân Ngọc Hạ xuống tay không khoan nhược, cô vẫn có khả năng chiến
- -----------------