Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2200
Chương 2200
“Tôi nói cho cậu biết, cậu nghe kỹ cho tôi!”
“Tôi là tông chủ của Kashima Shinto Ryu, Tenkade Shiro một trong sáu đại kiếm thánh của Đảo Quốc!”
“Miyamoto Sakura là đệ tử quan môn của tôi, người nào dám thương tổn con bé, tôi giết cả nhà kẻ đói”
“Tôi mặc kệ cậu là ai, tôi cũng không quan tâm cậu có thân phận gì, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu, ngoan ngoãn thả con bé ra, còn nhận lỗi với con bé nữa!”
“Nếu không tôi tự mình xuất quan, giết cả nhà cậu Lúc này trong giọng nói của Tenkade Shiro mang theo hương vị không thể nghi ngờ, cao cao tại thượng, giống như chỉ cần ông ta nói tên mình ra, ông ta có thể dọa Bùi Nguyên Minh nằm sấp xuống.
Những năm gần đây, Tenkade Shiro dùng tên tuổi của mình hù chết không biết bao nhiêu người.
Bây giờ ông ta cảm thấy vẫn sẽ thuận buồm xuôi gió như cũ.
Ai ngờ Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói: “Được thôi, tôi ở thủ đô đợi ông.”
Sau khi nói xong, anh võ tay một cái, hai đệ tử của Long Môn cột chắc Miyamoto Sakura lên tảng đá khiêng dậy, ném vào trong bao.
“Thầy, thầy phải cẩn thận, thân phận thực sự của anh ta là...”
“Ùng ục ùng ục...”
Không đợi Miyamoto Sakura nói chuyện xong, cô ta đã rơi vào trong nước, nhanh chóng chìm xuống.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Miyamoto Sakura chỉ có hối hận vô tận, nếu có thể lặp lại lần nữa, cho dù thế nào cô ta cũng sẽ không trêu chọc tới đỉnh đầu Bùi Nguyên Minh.
Bởi vì đây là hành động muốn chết! “Ngu ngốc!”
Bên kia điện thoại Tenkade Shiro nổi giận hét lên một tiếng.
“Thằng nhãi ranh! Cậu khinh người quá đáng!”
“Cậu đợi đó cho tôi, trong vòng một tháng, tôi nhất định sẽ tự mình tới thủ đô, lấy mạng chó của cậu Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, trực tiếp bảo người mở video call cho Tenkade Shiro, để ông ta tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Miyamoto Sakura bị ném vào trong sông.
“Răng rắc...”
Bên kia di động, truyền ra âm thanh di động bị bóp nát, sau đó hình ảnh đen xì.
Bùi Nguyên Minh cười, tùy ý ném di động vào trong sông.
“Vị kiếm thánh Đảo Quốc này của chúng ta, tâm tính không được tốt lắm..
”
Lúc Bùi Nguyên Minh xử lý Miyamoto Sakura.
Trong khách sạn Nhã Nam, Phương Lan Ngọc ở trong phòng tổng thống phát tiết lửa giận của mình.
Bộ dụng cụ pha trà sứ Thanh Hoa ba trăm năm mươi triệu, TV hình ảnh high definition 8K ba tỷ rưỡi đều bị cô ta tiện tay phá hủy.
Thân là đệ tử của nhà họ Phương, cô ta chưa từng mất mặt như thế.
Hôm nay ngoại trừ bị lăng nhục ra, quan trọng nhất chính là, nhiệm vụ Phương Trung Nghĩa giao cho cô ta bảo vệ Miyamoto Sakura thật tốt lại thất bại.
Bây giờ cô ta không biết trở về Yến Kinh, phải đối mặt với Phương Trung Nghĩa một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh như thế nào.
Hạ Mộc Diệp ở trong phòng, gương mặt cũng lúc trắng lúc xanh.
Phương Lan Ngọc mất mặt, Hạ Mộc Diệp cũng tổn thất vô cùng lớn.
Đặc biệt là đại sư Đoạt Mệnh bị phế đi, đối với cô ta mà nói, chuyện này là chuyện cho dù thế nào cũng khó tiếp nhận nổi.
Một lát sau, cuối cùng Phương Lan Ngọc thở dài một hơi, giống như phát tiết hết tất cả lửa giận xong.
Toàn thân cô ta vô lực ngồi sững sờ trên ghế sô pha bằng da thật, trên gương mặt tinh xảo đều là oán hận.
“Mộc Diệp, chúng ta làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
“Chẳng lẽ cứ xám xịt chạy về Yến Kinh như thế sao?”
“Cứ trở về như vậy mà nói, sau này chúng ta còn lăn lộn trong giới thượng lưu thế nào?”
“Chỉ sợ từ nay về sau, chúng ta đều trở thành người ngoài rìa, thậm chí biến thành đồ chơi...”
Nghĩ tới hậu quả như vậy, tay Phương Lan Ngọc run lẩy bẩy, vòng tròn mà bọn họ đang ở rất thực tế, kết cục của phế vật chỉ có hai cái.
Chết hoặc là biến thành đồ chơi.
Mà bất cứ một kết cục nào, đều vô cùng thê thảm!
- -----------------
“Tôi nói cho cậu biết, cậu nghe kỹ cho tôi!”
“Tôi là tông chủ của Kashima Shinto Ryu, Tenkade Shiro một trong sáu đại kiếm thánh của Đảo Quốc!”
“Miyamoto Sakura là đệ tử quan môn của tôi, người nào dám thương tổn con bé, tôi giết cả nhà kẻ đói”
“Tôi mặc kệ cậu là ai, tôi cũng không quan tâm cậu có thân phận gì, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu, ngoan ngoãn thả con bé ra, còn nhận lỗi với con bé nữa!”
“Nếu không tôi tự mình xuất quan, giết cả nhà cậu Lúc này trong giọng nói của Tenkade Shiro mang theo hương vị không thể nghi ngờ, cao cao tại thượng, giống như chỉ cần ông ta nói tên mình ra, ông ta có thể dọa Bùi Nguyên Minh nằm sấp xuống.
Những năm gần đây, Tenkade Shiro dùng tên tuổi của mình hù chết không biết bao nhiêu người.
Bây giờ ông ta cảm thấy vẫn sẽ thuận buồm xuôi gió như cũ.
Ai ngờ Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói: “Được thôi, tôi ở thủ đô đợi ông.”
Sau khi nói xong, anh võ tay một cái, hai đệ tử của Long Môn cột chắc Miyamoto Sakura lên tảng đá khiêng dậy, ném vào trong bao.
“Thầy, thầy phải cẩn thận, thân phận thực sự của anh ta là...”
“Ùng ục ùng ục...”
Không đợi Miyamoto Sakura nói chuyện xong, cô ta đã rơi vào trong nước, nhanh chóng chìm xuống.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Miyamoto Sakura chỉ có hối hận vô tận, nếu có thể lặp lại lần nữa, cho dù thế nào cô ta cũng sẽ không trêu chọc tới đỉnh đầu Bùi Nguyên Minh.
Bởi vì đây là hành động muốn chết! “Ngu ngốc!”
Bên kia điện thoại Tenkade Shiro nổi giận hét lên một tiếng.
“Thằng nhãi ranh! Cậu khinh người quá đáng!”
“Cậu đợi đó cho tôi, trong vòng một tháng, tôi nhất định sẽ tự mình tới thủ đô, lấy mạng chó của cậu Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, trực tiếp bảo người mở video call cho Tenkade Shiro, để ông ta tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Miyamoto Sakura bị ném vào trong sông.
“Răng rắc...”
Bên kia di động, truyền ra âm thanh di động bị bóp nát, sau đó hình ảnh đen xì.
Bùi Nguyên Minh cười, tùy ý ném di động vào trong sông.
“Vị kiếm thánh Đảo Quốc này của chúng ta, tâm tính không được tốt lắm..
”
Lúc Bùi Nguyên Minh xử lý Miyamoto Sakura.
Trong khách sạn Nhã Nam, Phương Lan Ngọc ở trong phòng tổng thống phát tiết lửa giận của mình.
Bộ dụng cụ pha trà sứ Thanh Hoa ba trăm năm mươi triệu, TV hình ảnh high definition 8K ba tỷ rưỡi đều bị cô ta tiện tay phá hủy.
Thân là đệ tử của nhà họ Phương, cô ta chưa từng mất mặt như thế.
Hôm nay ngoại trừ bị lăng nhục ra, quan trọng nhất chính là, nhiệm vụ Phương Trung Nghĩa giao cho cô ta bảo vệ Miyamoto Sakura thật tốt lại thất bại.
Bây giờ cô ta không biết trở về Yến Kinh, phải đối mặt với Phương Trung Nghĩa một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh như thế nào.
Hạ Mộc Diệp ở trong phòng, gương mặt cũng lúc trắng lúc xanh.
Phương Lan Ngọc mất mặt, Hạ Mộc Diệp cũng tổn thất vô cùng lớn.
Đặc biệt là đại sư Đoạt Mệnh bị phế đi, đối với cô ta mà nói, chuyện này là chuyện cho dù thế nào cũng khó tiếp nhận nổi.
Một lát sau, cuối cùng Phương Lan Ngọc thở dài một hơi, giống như phát tiết hết tất cả lửa giận xong.
Toàn thân cô ta vô lực ngồi sững sờ trên ghế sô pha bằng da thật, trên gương mặt tinh xảo đều là oán hận.
“Mộc Diệp, chúng ta làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
“Chẳng lẽ cứ xám xịt chạy về Yến Kinh như thế sao?”
“Cứ trở về như vậy mà nói, sau này chúng ta còn lăn lộn trong giới thượng lưu thế nào?”
“Chỉ sợ từ nay về sau, chúng ta đều trở thành người ngoài rìa, thậm chí biến thành đồ chơi...”
Nghĩ tới hậu quả như vậy, tay Phương Lan Ngọc run lẩy bẩy, vòng tròn mà bọn họ đang ở rất thực tế, kết cục của phế vật chỉ có hai cái.
Chết hoặc là biến thành đồ chơi.
Mà bất cứ một kết cục nào, đều vô cùng thê thảm!
- -----------------