Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2651-2660
“Tôi nói cho anh biết, lần này tôi không chỉ đại diện cho Chấp Pháp Đường của Long Môn, mà là cả Long Môn”
“Anh chỉ là một phân hội trưởng, đứng trước mặt tôi giả vờ gì chứ?” “Tôi bảo anh nằm úp thì anh phải nằm úp, bảo anh quỳ thì phải quỳ”
Giọng nói của Long Tông Trạch dù cách điện thoại di động nhưng vẫn nghe thấy sự hung dữ: “Đúng rồi, tôi vừa mới cho người đưa Giang Ngọc Hạ đi tắm rửa sạch sẽ”.
| “Đợi sau khi cô ta tắm rửa sạch sẽ, tôi nhất định sẽ thương tiếc cô ta thật tốt”
“Có phải là anh chưa từng chơi đùa phụ nữ không?” “Có muốn đến xem tôi chơi không?” "Ha ha ha ha."
Tiếng cười của Long Tông Trạch sằng bậy lại tùy tiện, kiêu ngạo bá đạo tận trời.
Anh ta cơ bản không quan tâm Công Tôn Vũ Nhiên có hoàn thành nhiệm vụ hay không, cũng không quan tâm Bùi Nguyên Minh đang làm gì.
Loading...
Đối với anh ta mà nói thì một phân hội trưởng như Bùi Nguyên Minh chỉ là một con bù nhìn có thể chơi đùa thỏa thích mà thôi.
Với thân phận của anh ta thì muốn chỉnh như thế nào cũng được, chỉnh đến chết cũng không ai dám nói một câu nào.
Sự uy hiếp của Bùi Nguyên Minh tất nhiên là cũng không hề có chút lực sát thương nào với anh ta.
Dù sao thì anh ta cũng cảm giác rằng chỉ cần nửa phút là mình có thể giết chết Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh siết chặt điện thoại di động, anh lạnh nhạt thản nhiên. nói: “Long Tông Trạch, mong là trước khi chết mày cũng có thể phách lối như vậy.”
“Mong là đến lúc đó mày không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ” “Tao? Quỳ xuống đất xin tha thứ sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khó tin của Long Tông Trạch, trong đó còn kèm theo tiếng cười vang của những người phụ nữ khác.
“Mày cho rằng tao là ai? Mày nghĩ tao đang ở đâu?” "Ai dám đụng chạm, gây sự với tao, chờ chết đi!”
Nói xong Long Tông Trạch không nhịn được gào to nói: “Bảo con khốn đó tắm nhanh lên một chút, nghe lời một chút, ông đây không nhịn được nữa”
"A!"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu thảm của Giang Ngọc Hạ, có lẽ là cô ta phản kháng nên bị người ta tát một bạt tai.
Trong giọng nói của cô ta ẩn chứa sự đau đớn, tủi nhục và tuyệt vọng.
Hẳn là làm thế nào cô ta cũng không ngờ rằng với thân phận của mình, sau khi bị dẫn đi lại gặp phải chuyện như vậy.
Nghe thấy tiếng động phát ra trong điện thoại, vẻ mặt của Công Tôn Vũ Nhiên rất hả hê. | Bây giờ cô ta đã bị tàn phế, nhưng mà cô ta càng hy vọng Bùi Nguyên Minh cũng bị tàn phế.
Chỉ có khiến Bùi Nguyên Minh nếm trải đau khổ trên đời mới khiến Công Tôn Vũ Nhiên cảm thấy sung sướng.
“Được rồi, tiện thể nói cho mày biết một tiếng, tạo vừa mới uống mấy viên thuốc màu xanh da trời, một tiếng nữa là có tác dụng rồi.”
“Không phải mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?” “Tao cho mày thời gian nửa tiếng” “Nếu không có cả họ Giang của chúng ta sẽ kết thúc tuổi xuân đấy!” “Nếu như mày thấy khó chịu thì giết tao qua điện thoại đi” “Mày dám không?” “Tao đang ở đạo quán của Long Môn”. “Mày đến đây đi, tới làm gì tao đi!”
Xung quanh đó, những người bạn của Long Tông Trạch cười lớn, nói qua điện thoại: “Đúng vậy, giết bọn tao qua điện thoại đi!”
“Chúng ta sợ quá đi mất!” "Ha ha ha ha."
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng cúp điện thoại, thản nhiên nói: “Nhanh lên một chút, đã có người muốn chết, cuối cùng tôi cũng được tiễn bọn họ lên đường”
Nghe vậy Thôi Văn Triết trực tiếp giẫm chân ga hết cỡ.
“Bùi Nguyên Minh, tuy là anh có thân thủ bất phàm, nhưng nếu anh muốn. đụng đến cậu chủ nhà họ Long là Long Tông Trạch sao?”
“Đơn giản là mơ mộng hão huyền, nằm mơ giữa ban ngày.” Công Tôn Vũ Nhiên nghe vậy liên tục cười lạnh.
"Không nói đến mấy trăm đệ tử của Chấp Pháp Đường ai nấy cũng đều đáng sợ, chỉ đơn giản mấy người bên cạnh cậu chủ Long cũng đã có mấy vệ sĩ là binh vương đỉnh phong rồi”
“Đã từng có không biết bao nhiêu người muốn gây sự với anh ta, nhưng không phải đều bị giết chết sao?”
- -----------------
"Anh muốn tìm cậu chủ Long gây chuyện sao? Đúng là người được mừng thọ lại tự treo cổ, chán sống sao?”
“Chẳng khác nào cầm đèn lồng đi vệ sinh, tự tìm lấy cái chết!”.
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh biết điều thì nhanh chóng chữa khỏi tay chân cho tôi, sau đó quỳ xuống cầu xin, có khi tôi có thể đứng ra nói giúp anh vài câu”
“Nếu không, anh cứ giữ thái độ như vậy thì ngay cả chó của nhà anh nuôi cũng phải chết!”.
Bùi Nguyên Minh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, trở tay tát một cái lên mặt của Công Tôn Vũ Nhiên.
Loading...
"Á!" | Công Tôn Vũ Nhiên kêu thảm một tiếng, cô ta đau đến mức cả người co rút lại, lực đánh mạnh mẽ đáng sợ khiến cô ta vô cùng đau đớn.
Mấy phút sau, đoàn xe của Bùi Nguyên Minh dừng ở ngoài cửa lớn của đạo quán Long Môn.
Cửa xe mở ra, Bùi Nguyên Minh đi ra ngoài, trên tay Thôi Văn Triết đang túm lấy Công Tôn Vũ Nhiên đã bị phế bỏ, ánh mắt lạnh nhạt.
Lúc này toàn bộ đạo quán Long Môn đã bị người của Chấp Pháp Đường chiếm cứ.
Nên lúc đám người Bùi Nguyên Minh xuống xe, điều đầu tiên nhìn thấy là người của Chấp Pháp Đường.
Mà trong khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, những đệ tử của Chấp Pháp Đường này đều ngẩn ra.
Sau đó có người không nhịn được la lớn: “Đúng là gan lớn, Bùi Nguyên Minh, mày lại còn dám làm sư tỷ Công Tôn Vũ Nhiên bị thương, mày muốn chết à?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thờ ơ, không nói câu nào, một bạt tay vung ra. “Bốp!” “Ai cản tôi thì phải chết!” | Những đệ tử của Chấp Pháp Đường có mặt ở đó cùng lúc bay ra, Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, trực tiếp đạp lên cầu thang đá xanh, đi về phía nhà chính.
Những đệ tử của Chấp Pháp Đường khác nhìn thấy cảnh này thì ai nấy đều hơi hoảng hốt.
Một lát sau, có người cười gằn nói: “Họ Bùi kia, mày nghĩ đây là phân hội Long Môn thủ đô sao? Mày còn có quyền thế gì ở đây sao?”
"Trước đó để mày chiếm được ít lợi ích thì mày đã thật sự không xem Chấp Pháp Đường của bạn tạo ra gì à?”
“Hôm nay cậu chủ Long muốn giết mày cũng không hề khác giết chết một con chó con mèo ngoài đường là mấy”.
“Đến đây đi, nếu mày dám đụng vào bọn tao, mấy người bọn tao sẽ tiễn mày lên đường”
Lúc này cô ta không thể nhịn được đau đớn tức giận nói: “Họ Bùi kia, đều | là đệ tử của Long Môn, sao anh có thể ra đòn lấy mạng như vậy?”
“Anh sẽ không được chết yên ổn đâu.” “Cậu chủ Long sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn” “Răng rắc.”
Bùi Nguyên Minh không nói nhiều, một đạp đá vào yết hầu của một đệ tử Chấp Pháp Đường đang định đánh lén, sau đó quay đầu quét mắt nhìn Công Tôn Vũ Nhiên, ánh mắt anh hiện lên đầy vẻ châm chọc.
| Đã đến nước này mà còn có mặt mũi nói gì mà đều là đệ tử của Long Môn sao? Người phụ nữ này đúng là mặt dày vô cực.
Lúc này ba cao thủ Chấp Pháp Đường ẩn nấp trong bóng tối bỗng xuất hiện, có vẻ đã nhận ra lúc này Bùi Nguyên Minh đang phân tâm nên nhất thời bọn họ đều cùng trực tiếp tấn công.
Lúc này vũ khí sắc bén được rút ra khỏi vỏ, ánh kiểm đan xen vô cùng đáng sợ, cũng vô cùng sắc bén.
“Bốp bốp bốp!”.
Bùi Nguyên Minh không thèm liếc nhìn lấy một cái, lật tay lên quật vào phát, khí thế vô cùng sắc bén đáng sợ.
Trong gió lạnh, ba tên đang có khí thế mạnh mẽ xông đến cùng lúc hét lớn bay ngược ra, sau đó đập mạnh vào tường khiến bức tường nứt ra như mạng nhện, sau đó từng người rơi xuống đất.
- Đối mặt với vẻ mặt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh, những đệ tử thường ngày vô cùng liều lĩnh của Chấp Pháp Đường bất chấp tất cả xông lên.
Chỉ thấy lúc những đệ tử này xông lên, một bạt tai của Bùi Nguyên Minh chỉ tùy ý phất ngang qua.
Chỉ chưa đến một phút mà thôi, những người được xưng là những đệ tử mạnh nhất của Chấp Pháp Đường đã ngã xuống hơn nửa.
Nhưng mà trong quá trình này quần áo của Bùi Nguyên Minh không hề dính máu, những người này chưa từng đụng được vào vạt áo của anh.
Cảnh tượng này khiến mặt Công Tôn Vũ Nhiên xám như tro tàn, cô ta bỗng nhiên hiểu tại sao Bùi Nguyên Minh lại bất ngờ hung hăng như vậy.
Bởi vì anh mới thật sự là người không thể địch nổi, anh mới là người thiên hạ vô địch.
Loading...
Ở một địa bàn chỉ cần dựa vào vũ lực như Long Môn thì Bùi Nguyên Minh không cần bất cứ một chỗ dựa vững chắc nào.
Bởi vì anh chính là chỗ dựa vững chắc nhất của bản thân.
Câu ai cản tôi phải chết vừa rồi có lẽ không hề phải là lời nói suông, mà có lẽ Bùi Nguyên Minh thật sự có thể làm được.
“Rầm”
Rất nhanh cửa lớn của đạo quán đã bị Bùi Nguyên Minh đạp bay, những đệ tử phía sau cánh cửa đều xung phong liều chết xông ra, thậm chí có người còn cầm cả súng trên tay, chốt an toàn đã sớm được mở sẵn.
Nhưng mà vẫn không hề có tác dụng gì.
Chỗ mà Bùi Nguyên Minh đi qua, xung quanh đều là tiếng kêu rên, thỉnh thoảng có người giãy dụa vài cái, rất nhanh lại có người bay ra.
Lúc này chỉ có hai từ có thể miêu tả khí thế của Bùi Nguyên Minh, đó chính là vô địch!
Đơn giản là vô địch!
Rất nhanh Bùi Nguyên Minh đã thản nhiên đi đến chỗ phòng khách, sau đó một đạp đá bay cửa gỗ tinh xảo, muốn đi vào trong đó.
Chỉ là đúng lúc cửa vừa bị đá văng, một lão già mặc đồ luyện võ bỗng xuất hiện.
Trên tay ông ta đeo móng vuốt làm bằng thép đặc chế, vẻ mặt lạnh lùng | hừ nói: “Thằng nhóc kiêu ngạo, ông đây sẽ tiễn mày đi chầu trời nhé!”
Đầu của đại cao thủ này rơi xuống mặt đất, trên vẻ mặt của ông ta vẫn còn sự sợ hãi và khó hiểu, cả sự không cam lòng..
| Dù thế nào ông ta cũng không nghĩ đến chuyện một người vẫn luôn đánh đâu thắng đó như mình khi ở trước mặt Bùi Nguyên Minh thì đỡ không được một đòn.
Bùi Nguyên Minh thì lại không thèm liếc ông ta lấy một cái, cứ như thế mình giết chỉ là một con mèo, một con chó bình thường vậy.
Công Tôn Vũ Nhiên thấy cảnh tượng này thì toàn thân bỗng run rẩy một cách mạnh mẽ, đó là nguyên lão của Chấp Pháp Đường, là một trong những sư phụ của cô ta.
| Dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ ngay cả thầy của mình khi đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh cũng không đỡ nổi dù chỉ một chiều. | Bỗng nhiên Công Tôn Vũ Nhiên cảm thấy hiểu ra.
Chuyện mà Chấp Pháp Đường không nên làm nhất chính là đắc tội Bùi Nguyễn Minh.
Từ lúc bắt đầu ở Thủ Đô, từ lúc bắt đầu lên mặt với Bùi Nguyễn Minh ở bữa tiệc tối kia.
Chấp Pháp Đường đã sai rồi, hoàn toàn sai rồi! | Đẩy cửa vào trong, trước mặt là một hành lang sang trọng, sâu bên trong đó mới thật sự là phòng khách.
- -----------------
Trên hành lang còn có mười mấy đệ tử của Chấp Pháp Đường canh giữ. Lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, những đệ tử này đều hoàn toàn ngẩn ra.
Chưa kịp đợi bọn họ có phản ứng gì thì Bùi Nguyên Minh đã tùy tiện ra tay, chỉ với vài bạt tai thì những đệ tử này của Chấp Pháp Đường đã bay ra, uể oải ngã xuống đất.
Trên đường đi, rất nhiều đệ tử của Chấp Pháp Đường dưới tay của Bùi Nguyễn Minh cứ như là gà đất chó sành, không những không chịu nổi một đòn, ngay cả sống chết cũng không rõ.
Cảnh tượng này khiến Công Tôn Vũ Nhiên vừa đau khổ vừa chấn động.
Cô ta càng không nghĩ đến chuyện những đệ tử của Chấp Pháp Đường này lại vô dụng như vậy, mặt khác lại không ngờ đến Bùi Nguyễn Minh lại ra tay tàn độc như thế.
Lúc này đây Công Tôn Vũ Nhiên cố gắng lấy sự can đảm cuối cùng nói: “Họ Bùi kia, mày sẽ hối hận!”.
“Đối xử với những đệ tử của Chấp Pháp Đường như vậy, mày sẽ phải trả giá đắt!”
Loading...
Bùi Nguyên Minh không để ý đến Công Tôn Vũ Nhiên tàn tật đang sủa, anh chỉ lạnh lùng đi sâu vào trong hành lang, sau đó lại tiếp tục đá thêm một cái.
“Rầm!”. Cửa lớn bay ra rơi vào ngay giữa phòng.
Phòng khách vốn đầy những tiếng rên rỉ vui vẻ, sự xa hoa trụy lạc ngợp trong vàng son bỗng yên tĩnh lại.
Mười mấy thanh niên nam nữ đều đang cầm ly rượu theo bản năng nhìn sang. | Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thờ ơ, giọng nói như gió lạnh: “Bùi Nguyên Minh tạo, tới rồi.”
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn người vừa đá cửa vào này.
Rất nhiều người không biết ba chữ Bùi Nguyên Minh đại diện cho điều gì, cũng không hiểu được việc có thể xông qua hàng rào bảo vệ lớp lớp để xuất hiện ở đây nói lên điều gì.
Chỉ nhìn thấy hành động đột ngột xông vào ngăn cản cuộc vui trụy lạc của bọn họ, những chàng trai cô gái này đều nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt châm chọc vào mỉa mai.
Đây chính là địa bàn của cậu chủ Long là Long Tông Trạch đó. Hôm nay cậu chủ Long đã chiếm được một cô gái trong trắng, lại còn là một cô chủ đài các.
Cậu chủ Long đã phấn khởi uống hết mấy viên thuốc màu xanh, mục đích chính là để làm đi làm lại nhiều lần, hưởng thụ tốt nhất.
. Nhưng mà vào lúc quan trọng nhất này mà lại có người đến được đây để quấy rầy chuyện vui của anh ta?
Chuyện này thì khác gì với muốn chết chứ? | Đến khi có người nhận ra Bùi Nguyên Minh là người vừa mới gọi điện với Long Tông Trạch, mười mấy chàng trai cô gái ở đây càng tỏ vẻ mỉa mai châm chọc hơn.
Bọn họ đều thích xem kịch hay, thích xem trò cười. Vở kịch trước mắt này khiến bọn họ vô cùng mong chờ.
Còn có người nhận ra Bùi Nguyên Minh chính là người mà gần đây đã khiến dư luận Cảng Thành và Las Vegas xôn xao bàn tán kia.
Trong mắt những người này thì trước đó Bùi Nguyên Minh giẫm đạp những cậu chủ phế vật kia cũng thôi đi.
Một khi đã giẫm lên người của cậu chủ Long thì chẳng khác gì tự sát chứ?
“Hóa ra mày chính là Bùi Nguyên Minh à?” “Lá gan không nhỏ đâu, tao đánh giá cao mày đấy”
Lúc này, một người tóc vàng ngồi ở giữa, gương mặt nhìn có vẻ hơi ốm yếu híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh.
Anh ta bắt chéo hai chân, quan sát Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới.
“Tao cứ tưởng mày chỉ ba hoa thôi, không ngờ thật sự đúng là có chút bản lĩnh.”
“Như thế này đi, quỳ xuống dập đầu với tao ba cái, tạo sẽ tha cho tội bất kính của mày.”
“Nói không chừng nếu như tâm trạng vui vẻ thì còn có thể bạn cho mày mấy cô gái để mày chơi đùa một chút, cho mày thưởng thức xã hội này, thấy thế nào?”
Bùi Nguyên Minh nghe vậy thì nhìn thanh niên này với vẻ mặt lạnh nhạt, tuy là anh không biết Long Tông Trạch, nhưng mà tư thái làm chủ ở đây như vậy thì hẳn anh ta phải là Long Tông Trạch rồi.
Hơn nữa với những lời ngang ngược sâu xa của anh ta thì hẳn là không nhận sai.
Trên đường đến đây, công tử Hải đã gửi tài liệu của Long Tông Trạch cho Bùi Nguyên Minh qua điện thoại rồi.
Vị Long Tông Trạch này chính là con trai ruột của đường chủ Chấp Pháp Đường.
Hơn nữa cũng là người của nhà họ Long.
Bởi vì mối quan hệ này nên anh ta luôn hoành hành ngang ngược tận trời. trong Long Môn.
Muốn gì được nấy.
Có người nói ở Vũ Thành đã có không ít cô gái con nhà đàng hoàng gặp họa, chỉ là vì e ngại thực lực của Chấp Pháp Đường nên nhiều người mới chọn cách nén giận mà thôi.
Lúc này Long Tông Trạch đến Cảng Thành chỉ với một mục đích rất đơn giản mà thôi, đó chính là đè đầu Bùi Nguyên Minh.
| Bởi vì theo như Chấp Pháp Đường thấy thì có thể Bùi Nguyên Minh chính là người nối nghiệp mà môn chủ Long Môn bồi dưỡng.
Loading...
Mà điều này lại đi ngược lại với quyền lợi của cậu chủ nhà họ Long. Nên Chấp Pháp Đường mới muốn giết chết Bùi Nguyên Minh. . Truyện Đam Mỹ
Đơn giản mà nói thì vì có quan hệ với Long Nhật Minh là chỗ dựa nên anh cũng đã bị cuốn vào sự tranh đấu trong tầng cao nhất của Long Môn.
Chỉ tiếc Bùi Nguyên Minh lại không có hứng thú gì với chuyện này.
Đối phương không trêu chọc đến anh thì ngay cả vị cậu chủ Long đó tên gì anh cũng không có hứng thú muốn biết.
Nhưng mà tên Long Tông Trạch trước mặt này một khi đã đụng đến mình, vậy thì chờ chết đi! | Lúc này Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Tao không cần biết mày đến Cảnh Thành có mục đích gì?
“Tao cũng không để ý người sau lưng mày rốt cuộc là ai? “Bây giờ tao chỉ muốn mày làm hai chuyện.” “Thứ nhất là thả hội trưởng Giang và cô chủ Giang ra” "Thứ hai là chịu đòn nhận tội, chịu nhận lỗi”
“Làm xong thì tao sẽ chừa cho mày một cái mạng chó, không giết chết mày”.
“Nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống lại khó có thể tha, hiểu chứ?” | Đầu tiên Long Tông Trạch sửng sốt, anh ta không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh không những từ chối ý tốt của mình mà lại còn dám phách lối trước mặt mình như vậy.
Một lát sau, Long Tông Trạch bật cười phì. “Họ Bùi, tâm trạng ông đây tốt nói đùa với mày vài câu là mày đã thật sự cho rằng mày là một nhân vật máu mặt?”
“Mày có hiểu làm tao mất hứng thì sẽ có hậu quả như thế nào không?” Lúc đang nói chuyện, anh ta vỗ tay một cái.
Bỗng thấy hai vệ sĩ của anh ta dẫn một cô gái đã thay áo choàng tắm đi ra, đấy đến bên cạnh Long Tông Trạch.
Nhìn dáng vẻ của cô ta thì có lẽ trước đó đã chịu đày đọa rất nhiều, lúc này đã mất sức phản kháng, có vẻ như tinh thần có hơi ngây dại.
Chỉ là khi nhìn thấy được Bùi Nguyên Minh thì thân thể mềm mại của Giang Ngọc Hạ run rẩy, ánh mắt có thêm một chút hy vọng.
Bùi Nguyên Minh gật đầu với cô ta, ý bảo cô ta không cần lo lắng, sau đó mới thản nhiên nhìn Long Tông Trạch nói: “Thả cô chủ Giang ra.”
“Nhân lúc mày vẫn chưa phạm sai lầm lớn!” “Nhân lúc vẫn còn kịp!”. “Bây giờ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, vẫn chưa muộn” “Ôi chao ôi chao!”. Long Tông Trạch bưng ly rượu lên hớp một ngụm, giọng nói móc mỉa.
“Họ Bùi kia, tạo ở Vũ Thành nhiều năm vậy rồi, đã gặp rất nhiều người ngang ngược không biết sống chết, nhưng mà những người đó đều có chung một điểm tốt, đó chính là bọn họ biết dù như thế nào cũng không nên đắc tội tao."
“Nhưng mà loại người như mày lại không biết lấy đâu ra tự tin, không biết có bản lĩnh thế nào mà còn dám đứng trước mặt tao thách thức, đây đúng là lần đầu tiên tạo gặp đấy.”
“Thế nào, tạo không nghe lời mày thì mày chuẩn bị đụng đến tao à?” “Mày muốn làm gì tao? “Giết chết tạo sao?” “Mày dám không?”
Dáng vẻ của Long Tông Trạch cứ như là muốn nuốt chửng Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ, hơn nữa lại kiêu ngạo không gì sánh nổi.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Mày có thể bò tới để xem, xem tao có dám giết chết mày không!”
“Bảo tao bò qua sao? Mày xứng à?”
Long Tông Trạch ra hiệu bảo đàn em kéo Giang Ngọc Hạ đến, sau đó anh ta tát một cái lên gương mặt của Giang Ngọc Hạ.
“Không phải mày không cho tạo đụng đến con đàn bà này à?”
“Bây giờ tao đụng đến nó ngay trước mặt mày đấy, mày làm gì được tạo à?"
- -----------------
“Phì, ha ha ha!” Xung quanh, không ít những người vây xem đều bật cười.
Thấy dấu bàn tay trên mặt của Giang Ngọc Hạ, nhìn sự yên lặng của Bùi Nguyên Minh, bọn họ cảm thấy ban nãy Bùi Nguyên Minh chỉ đang giả vờ cool ngầu, lúc này khi thật sự gặp chuyện thì lại hèn yếu không gì sánh được.
“Ha ha ha, không phải anh hùng cứu mỹ nhân sao?” “Không phải là mày thương hoa tiếc ngọc à?” “Đến đây đi, đến cứu người đi chứ?” “Hay là mày chỉ biết ba hoa, bây giờ không dám nhúc nhích?” Long Tông Trạch nghiêng đầu, vẻ mặt có vẻ rất thích thú. “Theo lý thì mày trêu chọc tao như vậy, có lẽ là tao sẽ giết chết mày”
Nhưng mà tạo lại đánh giá cao sự can đảm của mày, hay như thế này đi, một lát nữa khi tạo chơi con đàn bà này thì mày đứng sau lưng giúp tạo đẩy vài cái được chứ?”.
“Chỉ cần mày đẩy tốt, đẩy đúng nhịp, làm tao tận hứng”
Loading...
“Thì tao sẽ thưởng con đàn bà này cho mày chơi một chút, tạo ăn thịt, dù sao cũng phải để cho mày uống chút canh chứ đúng không?”
Nghe thấy những lời nói không thèm kiêng nể gì của Long Tông Trạch, tất cả những người có mặt ở đây đều cười to.
| Một số cô gái xinh đẹp còn nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt xem thường như một con chó chết.
| Vẻ mặt mọi người đều có vẻ như là Bùi Nguyễn Minh là một người không biết trời cao đất rộng, không có bản lĩnh anh hùng cứu mỹ nhân thì còn đứng đây giả vờ giả vịt gì chứ?
Dám đứng trước mặt cậu chủ Long ra oai, kết quả là không cứu được người, mà lúc cậu chủ Long chơi gái lại còn phải đứng giúp đẩy vài cái.
Một người đàn ông đã đến nước này thì chi bằng đi chết luôn cho xong.
Quá mất mặt xấu hổ!
Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng bước lên, thản nhiên nói: “Ban nãy tao nói nhiều như vậy là vì nể mặt của nhà họ Long, cho người nhà họ Long các người một cơ hội, cũng là cho Chấp Pháp Đường các người một cơ hội”. | “Mày đã không biết trời cao đất rộng, vậy thì tao sẽ tiễn mày đi chầu trời vậy!”. . Đọc thêm nhiều truyện ở ~ TRUMT RUYEN. N E T ~
“Chỉ tiếc là có bản lĩnh nhưng lại không có đầu óc, phân hội trưởng mà đắc tội Long Tông Trạch tao đây thì làm gì có thể sống tốt được?”
“Năm đó vị hội trưởng Phương ở Phượng Thành kia không phải là không muốn cho tao sờ sao? Kết quả cuối cùng thế nào chứ? Mày đi hỏi thăm thử xem.”
“Trong mắt nhà họ Long, ba mươi sáu phân hội trưởng cũng chỉ là chó mà nhà bọn tao nuôi mà thôi!”.
Tuy Long Tông Trạch kinh ngạc về thực lực của Bùi Nguyên Minh, nhưng mà anh ta vẫn xem thường mà cười lạnh.
“Ông Trương, phể nó cho tôi, nhưng không nên chặt đứt tay anh ta.”
“Tôi còn muốn đợi anh ta đẩy cho tôi nữa đó!” | Vừa dứt lời đã thấy một ông già đầu trọc chắp hai tay sau lưng đi từ chỗ tối ra.
Rõ ràng ban nãy ông ta đứng trong phòng nhưng mà lại không ai nhận ra được.
Mà lúc này ông ta lại xuất hiện, tất nhiên là sẽ thu hút ánh mắt chú ý của tất cả mọi người ở đây.
Binh vương đỉnh phong!
Lúc này đây người được gọi là ông Trương vô cùng khí thế đầm một quyền về phía Bùi Nguyên Minh, nghiêng trời lệch đất, vô cùng sát phạt.
- -----------------
Vẻ mặt ông Trương lạnh nhạt, lần này ra tay thật sự phải dùng hết sức đối phó.
Toàn bộ thực lực và khí thể của binh vương đỉnh phong lúc này đang được bộc lộ hoàn toàn, mục đích chính là tiêu diệt Bùi Nguyên Minh.
Dù sao thì ông ta cũng cần phải giết một người răn trăm người, muốn khiến mọi người đều biết, kẻ dám coi thường Chấp Pháp Đường, có can đảm uy hiếp người của Long Tông Trạch thì chỉ có con đường chết mà thôi.
“Ầm ầm!” Trong mỗi nắm đấm ẩn chứa khí thế ngút trời, cứ như là sấm sét đánh.
Một số cô gái mềm mại mỏng manh nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt hâm mộ nhìn ông Trương.
| Đúng là chỉ có những người đàn ông mạnh mẽ mới nhận được sự ngưỡng mộ của phụ nữ.
Còn ánh mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Minh của bọn họ lại có vẻ hả hê, cảm thấy hôm nay anh gặp phải ông Trương thì không chết cũng sẽ bị thương nặng.
“Đồ vô dụng!” “Quá yếu!” “Đứng trước mặt ông Trương thì anh ta chỉ là một kẻ vô dụng thôi”
Loading...
Một nhóm các cô gái xinh đẹp đều châm chọc khiêu khích, hoàn toàn không xem Bùi Nguyên Minh ra gì.
Ai biết được vẻ mặt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh lúc này không hề liếc mắt nhìn, chỉ tùy ý giơ tay phải lên giơ ra một ngón tay.
Dưới sự ngẩn ngơ của những người đứng xem, ngón tay của Bùi Nguyên Minh va chạm với nắm đấm của ông Trương.
“Răng rắc!”. Hai tay chạm nhau, tiếng va chạm giòn giã vang lên.
Bùi Nguyên Minh chỉ tùy ý dùng một ngón tay thôi đã ẩn chứa một sức mạnh khó có thể tưởng tượng được, trực tiếp truyền vào nắm đấm của ông Trương.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng răng rắc vỡ vụn, năm đầm của ông Trương | lập tức vỡ vụn, cánh tay trực tiếp nát bươm.
"A!"
Trong giây tiếp theo, tiếng kêu thảm của ông Trương vang lên, cả người không khống chế được ngã xuống đất, sau đó bắt đầu không ngừng co quắp.
Cả người ông ta đều đổ mồ hôi lạnh, gương mặt vô cùng dữ tợn.
Tàn phế rồi! Ông ta lại bị tàn phế như vậy sao? "A!" “Tại sao lại như vậy?” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?” .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
“Một ngón tay của anh ta đã có thể phá vỡ nắm đấm của ông Trương sao?”
“Có phải là tại ông Trương khinh địch không?”
Không ít những cô gái xinh đẹp đều mang vẻ mặt khó tin, ông Trương là binh vương đỉnh phong, sao có thể không đỡ nổi một đòn như vậy chứ?
Sắc mặt của Long Tông Trạch cũng thay đổi, nghĩ đến một khả năng nói một câu: “Mày là cấp bậc chiến thần sao?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, không nói nhiều, trực tiếp bước một bước đến trước mặt Long Tông Trạch.
Nhưng cũng gần như cùng lúc đó, hai lão giả một nam một nữ đồng thời lao từ trong góc ra.
Bọn họ tấn công trái phải, lao đến tấn công vài chỗ hiểm trên người Bùi | Nguyên Minh.
“Đùng đùng”. Thực lực của hai người này hợp lại đã gần đạt đến chiến thần vô hạn. Nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không nói gì, chỉ thờ ơ phất hai tay lên.
Hai tiếng nổ mạnh truyền ra, hai người này đều bay ngang ra ngoài, lúc đập vào vách tường thì còn cảm giác được vị ngòn ngọt, máu chảy như điên.
Bị phế rồi sao? Chỉ một cái tát như vậy đã có thể phể được bọn họ sao?
Một luồng lực chạy loạn trong cơ thể khiến bọn họ muốn ngồi dậy cũng không làm được.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, tiếp tục đi về phía Long Tông Trạch.
“Bốp!”
Dù sao thì Long Tông Trạch cũng là đệ tử của Long Môn, cũng là con cháu của nhà họ Long, dù là bị rượu chè gái gú đào rỗng cơ thể nhưng mà anh ta cũng có chút bản lĩnh.
Lúc này khi anh ta vừa lùi lại, trên tay trái bỗng nhiên xuất hiện một cây súng đã mở chốt an toàn, nhắm ngay về phía của Bùi Nguyên Minh, anh ta bóp cò.
“Đoàng!”
Bùi Nguyên Minh nghiêng đầu sang một bên, dễ dàng tránh thoát được một phát đạn này, đồng thời anh cũng tát một bạt tai lên mặt của Long Tông Trạch.
Cái bạt tại này rất mạnh mẽ, Long Tông Trạch không chết cũng sẽ tàn phế.
Đám người Công Tôn Vũ Nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên vẻ khó tin.
- -----------------
Vẻ mặt Long Tông Trạch hoàn toàn thay đổi, súng trong tay lại bóp cò lần hai. | “Đoàng đoàng đoàng!”
Trong khoảnh khắc gần như dính đạn, Bùi Nguyên Minh tránh được từng viên đạn chì, sau đó bàn tay phải của anh lại bốp lên mặt của Long Tông Trạch.
“Bốp!”
Gương mặt của Long Tông Trạch tê rần, mắt tối sầm lại, cả người bay ra nện xuống đất.
Chỉ một chiêu thôi mà đã hoàn toàn bị tàn phế. “Tên khốn!” “Đồ khốn kiếp!”.
Khóe miệng Long Tông Trạch chảy máu, anh ta từ từ lùi về phía sau, đồng thời anh ta điên cuồng giơ súng trong tay lên, không ngừng bóp cò.
“Đoàng đoàng đoàng!”.
Tiếng đạn không ngừng vang lên, sau khi vang lên hơn mười tiếng thì cuối cùng cũng không nghe thấy tiếng đạn nữa.
Loading...
Mà lúc này Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt lạnh nhạt đã đi đến trước mặt Long Tông Trạch.
Tất cả nam nữ ở đây đều mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc khó có thể tin được.
Công Tôn Vũ Nhiên lại càng vô thức hoảng hốt hét lên: “Cậu chủ Long cẩn thận”.
Long Tông Trạch thấy Bùi Nguyên Minh đang đến gần, lúc này anh ta giơ | tay phải lên, một cây súng lục lại xuất hiện.
| Chỉ là còn chưa đợi anh ta kịp bóp cò thì Bùi Nguyên Minh đã bước nhanh một bước đá bay ra.
“Rầm!”. Long Tông Trạch mất thăng bằng, súng bắn sượt qua má trái của anh ta.
Chỉ trong nháy mắt, một dòng máu tươi bắn ra, lỗ tại bên trái của Long Tông Trạch cũng thiếu mất một nửa.
"A!"
Sau khi sững sờ một lúc lâu, Long Tông Trạch bỗng nhiên hét thảm một tiếng, đồng thời gương mặt tái nhợt, cả người anh ta đầy mồ hôi lạnh, gương mặt vặn vẹo như một kẻ điên.
Súng của mình suýt nữa đã giết chết mình, vào lúc này cả thể xác và tinh thần của Long Tông Trạch đều gần như không thể chấp nhận được.
. Cũng may anh ta vẫn còn có chút lòng tự tôn của cậu chủ Long, nếu không sợ là lúc này đã bị dọa sợ đến mức tè ra quần.
Mà tư thế này cũng khiến những người vây xung quanh lùi ra sau.
Những chàng trai thì ngẩn ra, cảm thấy mình đã nhìn nhầm rồi. | Mà những cô gái xinh đẹp còn lại thì ai nấy đều ngừng cười, vô cùng ấm ức.
| Các cô muốn thấy tên Bùi Nguyên Minh không biết trời cao đất dày này | bị ngược đãi đến mức sống dở chết dở.
Nhưng mà kết quả lại bất ngờ trở thành Long Tông Trạch bị thương nặng, sút nữa đã mất mạng.
Cú sốc như vậy khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được. Bởi vì trong tưởng tượng thì chỉ có cậu chủ mới có thể chèn ép kẻ hèn.
Hình ảnh tên hèn lật mặt như vậy khiến các cô không thể nào chấp nhận, cũng không muốn nhìn thấy.
Vào lúc này, tất cả các cô đều cảm thấy ghét Bùi Nguyên Minh đến cực điểm.
“Súng, chơi vui lắm à?” “Thân là người của Long Môn là lại không luyện đao kiếm, mày còn chơi súng?”.
“Chơi súng cũng được, còn chơi cùi bắp như vậy?” “Hay là để tạo dạy mày cách chơi súng như thế nào nhé?”
Bùi Nguyên Minh thuận tay cầm lấy khẩu súng lục này, nhắm ngay vào bắp đùi của Long Tông Trạch.
"Tạch!"
Tiếng bóp cò vang lên, tiếng kim hỏa chuyển động truyền đến. Mặt Long Tông Trạch biến sắc, vẻ mặt anh ta tuyệt vọng nói: “Đừng!” “Dừng tay!”. Những người khác cũng biến sắc, cùng lúc mở miệng. “Đoàng!”.
Không đợi bọn họ kịp ngăn cả, súng lục trong tay Bùi Nguyên Minh đã vang lên.
"A!"
Long Tông Trạch kêu thảm một tiếng, cả người đều lùi về phía sau đụng vào vách tường, anh ta đau đến nỗi cả người co quắp.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt bước lên giẫm lên cổ của Long Tông Trạch. Sau đó súng trong tay anh chĩa vào sau đầu của Long Tông Trạch.
“Ban này không phải mày bảo tạo theo đường dây điện thoại đến đây giết mày sao?”
Bây giờ tao đã tới rồi đây” “Nhưng mà, mày đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết chưa?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, giọng nói lạnh lẽo.
- -----------------
“Thả cậu chủ Long ra.” “Không được phép làm bậy!”
Mười mấy đệ tử còn sót lại của Chấp Pháp Đường đều xông lên, bởi vì bọn họ hiểu rất rõ, nếu lỡ như Long Tông Trạch chết thì kết quả của bọn họ cũng vô cùng thê thảm.
Ba đại cao thủ phụ trách bảo vệ an toàn của Long Tông Trạch lúc này cũng muốn bò dậy.
Mà Công Tôn Vũ Nhiên - Người vốn dĩ bị ném ở cửa chính như con chó chết, lúc này đây cô ta vô thức quay lại nhìn về phía sau, nhận ra tất cả những người gọi là đệ tử xuất sắc của Chấp Pháp Đường đều đã bị Thôi Văn Triết giải quyết, không rõ sống chết.
Bên ngoài có một đám người mặc đồng phục Long Điện lạnh lùng đi vào. Rất rõ ràng, là người của Thôi Nhã Tuyết đến.
Nhìn thấy điều này khiến vẻ mặt của Công Tôn Vũ Nhiên đầy vẻ tuyệt vọng.
Loading...
Nếu như là Bùi Cửu Thiên đến thì bọn họ còn có hy vọng. | Nhưng bây giờ là người của Long Điện Cảng Thành và Las Vegas đến, mọi thứ đều chấm hết rồi.
Mà lúc này Long Tông Trạch lại như là một con chó bị Bùi Nguyên Minh đè lấy yết hầu, nhìn súng lục trong tay Bùi Nguyễn Minh đang đặt trên trán Long Tông Trạch, những cô gái xinh đẹp ở đây đều không thể chấp nhận được cảnh tượng này.
Các cô vô cùng tức giận, cũng không muốn tin tưởng. “Họ Bùi kia, mày có tư cách gì làm tổn thương cậu chủ Long?” “Cậu chủ Long là con trai của đường chủ Chấp Pháp Đường đấy!”
“Anh ấy cũng là con cháu của một trong mười gia tộc lớn nhất đất nước, là con cháu của nhà họ Long”
“Mày đụng đến anh ấy, biết có hậu quả gì chứ?”.
Cô gái xinh đẹp này có vẻ không hiểu rõ tình hình lúc này lắm, lúc này | vẫn còn kêu la om sòm.
Mà ông Trương lúc này cũng nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, chỉ vào Bùi Nguyễn Minh nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu biết cậu đang làm gì chứ?”
“Cậu vẫn còn đang gánh tội danh tiếp tay với kẻ địch đấy, bây giờ còn dám đánh cậu chủ Long bị thương, tội của cậu lại nặng thêm một bậc.
“Đến lúc đó thì ngay cả môn chủ cũng không cứu được cậu đâu.” “Cậu nhất định sẽ phải chết.”
. Nếu như lúc này Bùi Nguyên Minh dám làm tổn thương Long Tông Trạch thì sẽ không chỉ đang đối đầu với Chấp Pháp Đường của Long Môn mà còn đang đối nghịch với Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nói cứ như là nếu tôi không giết chết Long Tông Trạch thì vị đường chủ họ Long kia sẽ bỏ qua cho tôi vậy”
Gì mà đường chủ của Chấp Pháp Đường, trong mắt Bùi Nguyên Minh chẳng là cái thá gì cả.
Điều duy nhất khiến anh cảm thấy tiếc nuối chính là đối phương lại không ở đây.
Nếu không thì chẳng phải vấn đề sẽ được giải quyết một cách càng gọn gàng sạch sẽ sao?
Dù sao thì Chấp Pháp Đường của Long Môn cũng đã nhiều lần khiêu khích anh, hơn nữa Chấp Pháp Đường cũng không sạch sẽ gì, cấu kết với người của Đảo Quốc, còn dám đổ tội thông đồng với kẻ địch lên đầu mình. | Bùi Nguyên Minh thấy rằng bọn họ đúng là muốn chết.
Vị đường chủ lạm dụng quyền riêng, không phân phải trái, thậm chí còn hoành hành ngang ngược này, nếu không giết thì không được rồi.
Lúc này Long Tông Trạch nhịn đau đớn và sự sợ hãi, khó khăn cười gần nói: “Họ Bùi, cái mạng quên của mày, mày có thể vò đã mẻ không sợ rơi.”
Nhưng mà mày không nghĩ cho những người bên cạnh mày sao?” “Nhà họ Thôi, nhà họ Đổng, nhà họ Giang!” “Bây giờ mày có thể giết chết tạo một cách sảng khoái”
“Nhưng mà sau ngày mai khi ba tạo đến đây thì mày chỉ có thể chết mà thôi.”
“Đến lúc đó bọn họ sẽ có kết quả như thế nào chứ?”
“Hiện giờ mày càng đắc tội tao thì sau này cuộc sống của bọn họ sẽ càng khổ sở hơn.”
“Mà những hậu quả này, mày không thể gánh nổi đâu!”
- -----------------
Công Tôn Vũ Nhiên nói với vẻ mặt thản nhiên: “Họ Bùi kia, đừng có tiếp tục khư khư cố chấp như vậy”
“Nếu không nhất định mày sẽ hối hận đấy.”
Ông Trương kia còn lấy điện thoại di động ra, mở video call rồi chiếu lên TV trong phòng khách.
Trên màn hình xuất hiện một gương mặt nghiêm túc, bất ngờ người này chính là đường chủ của Chấp Pháp Đường trong truyền thuyết, Long Thiên Trường.
| Rõ ràng là Long Thiên Trường đã biết những chuyện đã xảy ra, lúc này ông ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng mở miệng.
“Bùi Nguyên Minh, tôi là Long Thiên Trường.” “Là đường chủ của Chấp Pháp Đường.” “Là người đứng đầu nhà họ Long nhánh thứ mười ba.” “Thân phận của tôi, địa vị của tôi, cậu đã biết rõ rồi.”
“Tôi nói cho cậu biết, chuyện trước đó cậu đắc tội quý nhân của Đảo Quốc, sau đó lại móc nối với người Nam Dương, đã có người tố cáo với tôi
Loading...
rồi.”
"Tôi phải con trai tôi đến Cảng Thành bắt cậu là muốn ngăn cản cậu tiếp tục làm sai, tránh để cậu không ngừng phạm sai lầm!”
. Vậy nên bây giờ tôi ra lệnh, cậu thả con của tôi ra, sau đó quỳ trước mặt nó cầu xin tha thứ”.
"Nếu không đợi ngày mai khi tôi đến Cảng Thành, điều đầu tiên tôi làm sẽ là giết chết cậu.” | “Dù cậu có chết thì tôi cũng sẽ trả thù tất cả những người có quan hệ thân thiết với cậu, cậu hiểu chưa?”
Lúc này vẻ mặt của Long Thiên Trường không hề kiêng nể gì, ông ta cây già lên mặt nói: “Lời của tôi, cậu phải lập tức làm theo.”
“Nếu không thả người thì cậu nhất định phải chết!” “Đường chủ Long đúng không? Đứng đầu nhà họ Long sao?”
Bùi Nguyên Minh cười híp mắt nhìn màn hình trong ti vị ở đại sảnh, vẻ mặt lạnh nhạt.
| “Ông muốn tôi thả người, cũng được thôi, tôi có thể thả người bất cứ lúc nào, nhưng mà tôi cần hỏi ông một chuyện”.
“Dựa theo quy định của Long Môn chúng ta, đệ tử Long Môn khinh nam | hiếp nữ, phạm phải sắc tội thì phải chịu phạt như thế nào?”.
“Đây là chuyện cậu có thể quản sao? Cậu nghĩ cậu là ai chứ? Là đường chủ của Chấp Pháp Đường sao?”
"Cậu cùng lắm chỉ là phân hội trưởng của thủ đô, hơn nữa thân phận này còn không được trưởng lão đồng ý”
“Cậu có tư cách gì hỏi tôi chứ?” Vẻ mặt Long Thiên Trường lạnh nhạt hờ hững.
“Bây giờ tôi chỉ biết là cậu hại quý nhân của Đảo Quốc, tàn sát đồng môn, cấu kết với bang Nam Dương, tội ác tày trời.”
“Nếu bây giờ cậu không thả người, đến lúc đó khi gộp tội lại thì cậu chết cũng không có chỗ chôn đầu”
Bùi Nguyên Minh vẫn nhìn Long Thiên Trường với ánh mắt lạnh nhạt như trước, cười nói: “Nếu như đường chủ Long không muốn trả lời, thì tôi sẽ hỏi người khác.”.
"Tôi nghĩ ở đây có nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ biết nên xử như thế nào.”
“Dựa theo quy định của Long Môn chúng ta, người mắc phải tội này, nhẹ | thì phế tu vi, trục xuất khỏi Long Môn”
“Nặng thì giết chết không tha! Răn đe kẻ khác”. Lúc này một giọng nói ẩn chứa tức giận vang lên ở cửa.
Chỉ thấy Giang Hoành Lâm cả người đầy vết thương đang chậm rãi đi vào, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
“Cảm ơn hội trưởng Giang đã nói giúp” Bùi Nguyên Minh cười cười.
“Dựa theo luật của Long Môn, tội này đáng chết, Bùi Nguyên Minh tôi thân làm một trong ba mươi sáu phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, không có quyền xử phạt ở Cảng Thành và Las Vegas”
“Nhưng mà nếu như hội trưởng Giang đồng ý để tôi tạm thời thay quyền quản lý Long Môn Cảng Thành và Las Vegas thì quyền xử phạt sẽ nằm trong tay tôi rồi.”
Giang Hoành Lâm lạnh lùng nói: “Lão già là tôi bị tiểu nhân hãm hại, thời gian này cần phải dưỡng thương, quyền quản lý phân hội của Long Môn Cảng Thành và Las Vegas tạm thời sẽ do hội trưởng Bùi cầu quản lý.”.
“Được”. Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu. “Vậy tôi sẽ ra tay đây.”
Ở bên kia màn hình, vẻ mặt của Long Thiên Trường tức giận: “Thằng nhóc, mày dám?”
“Đoàng!”. Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt trực tiếp bóp cò.
- -----------------
“Anh chỉ là một phân hội trưởng, đứng trước mặt tôi giả vờ gì chứ?” “Tôi bảo anh nằm úp thì anh phải nằm úp, bảo anh quỳ thì phải quỳ”
Giọng nói của Long Tông Trạch dù cách điện thoại di động nhưng vẫn nghe thấy sự hung dữ: “Đúng rồi, tôi vừa mới cho người đưa Giang Ngọc Hạ đi tắm rửa sạch sẽ”.
| “Đợi sau khi cô ta tắm rửa sạch sẽ, tôi nhất định sẽ thương tiếc cô ta thật tốt”
“Có phải là anh chưa từng chơi đùa phụ nữ không?” “Có muốn đến xem tôi chơi không?” "Ha ha ha ha."
Tiếng cười của Long Tông Trạch sằng bậy lại tùy tiện, kiêu ngạo bá đạo tận trời.
Anh ta cơ bản không quan tâm Công Tôn Vũ Nhiên có hoàn thành nhiệm vụ hay không, cũng không quan tâm Bùi Nguyên Minh đang làm gì.
Loading...
Đối với anh ta mà nói thì một phân hội trưởng như Bùi Nguyên Minh chỉ là một con bù nhìn có thể chơi đùa thỏa thích mà thôi.
Với thân phận của anh ta thì muốn chỉnh như thế nào cũng được, chỉnh đến chết cũng không ai dám nói một câu nào.
Sự uy hiếp của Bùi Nguyên Minh tất nhiên là cũng không hề có chút lực sát thương nào với anh ta.
Dù sao thì anh ta cũng cảm giác rằng chỉ cần nửa phút là mình có thể giết chết Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh siết chặt điện thoại di động, anh lạnh nhạt thản nhiên. nói: “Long Tông Trạch, mong là trước khi chết mày cũng có thể phách lối như vậy.”
“Mong là đến lúc đó mày không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ” “Tao? Quỳ xuống đất xin tha thứ sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khó tin của Long Tông Trạch, trong đó còn kèm theo tiếng cười vang của những người phụ nữ khác.
“Mày cho rằng tao là ai? Mày nghĩ tao đang ở đâu?” "Ai dám đụng chạm, gây sự với tao, chờ chết đi!”
Nói xong Long Tông Trạch không nhịn được gào to nói: “Bảo con khốn đó tắm nhanh lên một chút, nghe lời một chút, ông đây không nhịn được nữa”
"A!"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu thảm của Giang Ngọc Hạ, có lẽ là cô ta phản kháng nên bị người ta tát một bạt tai.
Trong giọng nói của cô ta ẩn chứa sự đau đớn, tủi nhục và tuyệt vọng.
Hẳn là làm thế nào cô ta cũng không ngờ rằng với thân phận của mình, sau khi bị dẫn đi lại gặp phải chuyện như vậy.
Nghe thấy tiếng động phát ra trong điện thoại, vẻ mặt của Công Tôn Vũ Nhiên rất hả hê. | Bây giờ cô ta đã bị tàn phế, nhưng mà cô ta càng hy vọng Bùi Nguyên Minh cũng bị tàn phế.
Chỉ có khiến Bùi Nguyên Minh nếm trải đau khổ trên đời mới khiến Công Tôn Vũ Nhiên cảm thấy sung sướng.
“Được rồi, tiện thể nói cho mày biết một tiếng, tạo vừa mới uống mấy viên thuốc màu xanh da trời, một tiếng nữa là có tác dụng rồi.”
“Không phải mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?” “Tao cho mày thời gian nửa tiếng” “Nếu không có cả họ Giang của chúng ta sẽ kết thúc tuổi xuân đấy!” “Nếu như mày thấy khó chịu thì giết tao qua điện thoại đi” “Mày dám không?” “Tao đang ở đạo quán của Long Môn”. “Mày đến đây đi, tới làm gì tao đi!”
Xung quanh đó, những người bạn của Long Tông Trạch cười lớn, nói qua điện thoại: “Đúng vậy, giết bọn tao qua điện thoại đi!”
“Chúng ta sợ quá đi mất!” "Ha ha ha ha."
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng cúp điện thoại, thản nhiên nói: “Nhanh lên một chút, đã có người muốn chết, cuối cùng tôi cũng được tiễn bọn họ lên đường”
Nghe vậy Thôi Văn Triết trực tiếp giẫm chân ga hết cỡ.
“Bùi Nguyên Minh, tuy là anh có thân thủ bất phàm, nhưng nếu anh muốn. đụng đến cậu chủ nhà họ Long là Long Tông Trạch sao?”
“Đơn giản là mơ mộng hão huyền, nằm mơ giữa ban ngày.” Công Tôn Vũ Nhiên nghe vậy liên tục cười lạnh.
"Không nói đến mấy trăm đệ tử của Chấp Pháp Đường ai nấy cũng đều đáng sợ, chỉ đơn giản mấy người bên cạnh cậu chủ Long cũng đã có mấy vệ sĩ là binh vương đỉnh phong rồi”
“Đã từng có không biết bao nhiêu người muốn gây sự với anh ta, nhưng không phải đều bị giết chết sao?”
- -----------------
"Anh muốn tìm cậu chủ Long gây chuyện sao? Đúng là người được mừng thọ lại tự treo cổ, chán sống sao?”
“Chẳng khác nào cầm đèn lồng đi vệ sinh, tự tìm lấy cái chết!”.
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh biết điều thì nhanh chóng chữa khỏi tay chân cho tôi, sau đó quỳ xuống cầu xin, có khi tôi có thể đứng ra nói giúp anh vài câu”
“Nếu không, anh cứ giữ thái độ như vậy thì ngay cả chó của nhà anh nuôi cũng phải chết!”.
Bùi Nguyên Minh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, trở tay tát một cái lên mặt của Công Tôn Vũ Nhiên.
Loading...
"Á!" | Công Tôn Vũ Nhiên kêu thảm một tiếng, cô ta đau đến mức cả người co rút lại, lực đánh mạnh mẽ đáng sợ khiến cô ta vô cùng đau đớn.
Mấy phút sau, đoàn xe của Bùi Nguyên Minh dừng ở ngoài cửa lớn của đạo quán Long Môn.
Cửa xe mở ra, Bùi Nguyên Minh đi ra ngoài, trên tay Thôi Văn Triết đang túm lấy Công Tôn Vũ Nhiên đã bị phế bỏ, ánh mắt lạnh nhạt.
Lúc này toàn bộ đạo quán Long Môn đã bị người của Chấp Pháp Đường chiếm cứ.
Nên lúc đám người Bùi Nguyên Minh xuống xe, điều đầu tiên nhìn thấy là người của Chấp Pháp Đường.
Mà trong khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, những đệ tử của Chấp Pháp Đường này đều ngẩn ra.
Sau đó có người không nhịn được la lớn: “Đúng là gan lớn, Bùi Nguyên Minh, mày lại còn dám làm sư tỷ Công Tôn Vũ Nhiên bị thương, mày muốn chết à?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thờ ơ, không nói câu nào, một bạt tay vung ra. “Bốp!” “Ai cản tôi thì phải chết!” | Những đệ tử của Chấp Pháp Đường có mặt ở đó cùng lúc bay ra, Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, trực tiếp đạp lên cầu thang đá xanh, đi về phía nhà chính.
Những đệ tử của Chấp Pháp Đường khác nhìn thấy cảnh này thì ai nấy đều hơi hoảng hốt.
Một lát sau, có người cười gằn nói: “Họ Bùi kia, mày nghĩ đây là phân hội Long Môn thủ đô sao? Mày còn có quyền thế gì ở đây sao?”
"Trước đó để mày chiếm được ít lợi ích thì mày đã thật sự không xem Chấp Pháp Đường của bạn tạo ra gì à?”
“Hôm nay cậu chủ Long muốn giết mày cũng không hề khác giết chết một con chó con mèo ngoài đường là mấy”.
“Đến đây đi, nếu mày dám đụng vào bọn tao, mấy người bọn tao sẽ tiễn mày lên đường”
Lúc này cô ta không thể nhịn được đau đớn tức giận nói: “Họ Bùi kia, đều | là đệ tử của Long Môn, sao anh có thể ra đòn lấy mạng như vậy?”
“Anh sẽ không được chết yên ổn đâu.” “Cậu chủ Long sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn” “Răng rắc.”
Bùi Nguyên Minh không nói nhiều, một đạp đá vào yết hầu của một đệ tử Chấp Pháp Đường đang định đánh lén, sau đó quay đầu quét mắt nhìn Công Tôn Vũ Nhiên, ánh mắt anh hiện lên đầy vẻ châm chọc.
| Đã đến nước này mà còn có mặt mũi nói gì mà đều là đệ tử của Long Môn sao? Người phụ nữ này đúng là mặt dày vô cực.
Lúc này ba cao thủ Chấp Pháp Đường ẩn nấp trong bóng tối bỗng xuất hiện, có vẻ đã nhận ra lúc này Bùi Nguyên Minh đang phân tâm nên nhất thời bọn họ đều cùng trực tiếp tấn công.
Lúc này vũ khí sắc bén được rút ra khỏi vỏ, ánh kiểm đan xen vô cùng đáng sợ, cũng vô cùng sắc bén.
“Bốp bốp bốp!”.
Bùi Nguyên Minh không thèm liếc nhìn lấy một cái, lật tay lên quật vào phát, khí thế vô cùng sắc bén đáng sợ.
Trong gió lạnh, ba tên đang có khí thế mạnh mẽ xông đến cùng lúc hét lớn bay ngược ra, sau đó đập mạnh vào tường khiến bức tường nứt ra như mạng nhện, sau đó từng người rơi xuống đất.
- Đối mặt với vẻ mặt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh, những đệ tử thường ngày vô cùng liều lĩnh của Chấp Pháp Đường bất chấp tất cả xông lên.
Chỉ thấy lúc những đệ tử này xông lên, một bạt tai của Bùi Nguyên Minh chỉ tùy ý phất ngang qua.
Chỉ chưa đến một phút mà thôi, những người được xưng là những đệ tử mạnh nhất của Chấp Pháp Đường đã ngã xuống hơn nửa.
Nhưng mà trong quá trình này quần áo của Bùi Nguyên Minh không hề dính máu, những người này chưa từng đụng được vào vạt áo của anh.
Cảnh tượng này khiến mặt Công Tôn Vũ Nhiên xám như tro tàn, cô ta bỗng nhiên hiểu tại sao Bùi Nguyên Minh lại bất ngờ hung hăng như vậy.
Bởi vì anh mới thật sự là người không thể địch nổi, anh mới là người thiên hạ vô địch.
Loading...
Ở một địa bàn chỉ cần dựa vào vũ lực như Long Môn thì Bùi Nguyên Minh không cần bất cứ một chỗ dựa vững chắc nào.
Bởi vì anh chính là chỗ dựa vững chắc nhất của bản thân.
Câu ai cản tôi phải chết vừa rồi có lẽ không hề phải là lời nói suông, mà có lẽ Bùi Nguyên Minh thật sự có thể làm được.
“Rầm”
Rất nhanh cửa lớn của đạo quán đã bị Bùi Nguyên Minh đạp bay, những đệ tử phía sau cánh cửa đều xung phong liều chết xông ra, thậm chí có người còn cầm cả súng trên tay, chốt an toàn đã sớm được mở sẵn.
Nhưng mà vẫn không hề có tác dụng gì.
Chỗ mà Bùi Nguyên Minh đi qua, xung quanh đều là tiếng kêu rên, thỉnh thoảng có người giãy dụa vài cái, rất nhanh lại có người bay ra.
Lúc này chỉ có hai từ có thể miêu tả khí thế của Bùi Nguyên Minh, đó chính là vô địch!
Đơn giản là vô địch!
Rất nhanh Bùi Nguyên Minh đã thản nhiên đi đến chỗ phòng khách, sau đó một đạp đá bay cửa gỗ tinh xảo, muốn đi vào trong đó.
Chỉ là đúng lúc cửa vừa bị đá văng, một lão già mặc đồ luyện võ bỗng xuất hiện.
Trên tay ông ta đeo móng vuốt làm bằng thép đặc chế, vẻ mặt lạnh lùng | hừ nói: “Thằng nhóc kiêu ngạo, ông đây sẽ tiễn mày đi chầu trời nhé!”
Đầu của đại cao thủ này rơi xuống mặt đất, trên vẻ mặt của ông ta vẫn còn sự sợ hãi và khó hiểu, cả sự không cam lòng..
| Dù thế nào ông ta cũng không nghĩ đến chuyện một người vẫn luôn đánh đâu thắng đó như mình khi ở trước mặt Bùi Nguyên Minh thì đỡ không được một đòn.
Bùi Nguyên Minh thì lại không thèm liếc ông ta lấy một cái, cứ như thế mình giết chỉ là một con mèo, một con chó bình thường vậy.
Công Tôn Vũ Nhiên thấy cảnh tượng này thì toàn thân bỗng run rẩy một cách mạnh mẽ, đó là nguyên lão của Chấp Pháp Đường, là một trong những sư phụ của cô ta.
| Dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ ngay cả thầy của mình khi đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh cũng không đỡ nổi dù chỉ một chiều. | Bỗng nhiên Công Tôn Vũ Nhiên cảm thấy hiểu ra.
Chuyện mà Chấp Pháp Đường không nên làm nhất chính là đắc tội Bùi Nguyễn Minh.
Từ lúc bắt đầu ở Thủ Đô, từ lúc bắt đầu lên mặt với Bùi Nguyễn Minh ở bữa tiệc tối kia.
Chấp Pháp Đường đã sai rồi, hoàn toàn sai rồi! | Đẩy cửa vào trong, trước mặt là một hành lang sang trọng, sâu bên trong đó mới thật sự là phòng khách.
- -----------------
Trên hành lang còn có mười mấy đệ tử của Chấp Pháp Đường canh giữ. Lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, những đệ tử này đều hoàn toàn ngẩn ra.
Chưa kịp đợi bọn họ có phản ứng gì thì Bùi Nguyên Minh đã tùy tiện ra tay, chỉ với vài bạt tai thì những đệ tử này của Chấp Pháp Đường đã bay ra, uể oải ngã xuống đất.
Trên đường đi, rất nhiều đệ tử của Chấp Pháp Đường dưới tay của Bùi Nguyễn Minh cứ như là gà đất chó sành, không những không chịu nổi một đòn, ngay cả sống chết cũng không rõ.
Cảnh tượng này khiến Công Tôn Vũ Nhiên vừa đau khổ vừa chấn động.
Cô ta càng không nghĩ đến chuyện những đệ tử của Chấp Pháp Đường này lại vô dụng như vậy, mặt khác lại không ngờ đến Bùi Nguyễn Minh lại ra tay tàn độc như thế.
Lúc này đây Công Tôn Vũ Nhiên cố gắng lấy sự can đảm cuối cùng nói: “Họ Bùi kia, mày sẽ hối hận!”.
“Đối xử với những đệ tử của Chấp Pháp Đường như vậy, mày sẽ phải trả giá đắt!”
Loading...
Bùi Nguyên Minh không để ý đến Công Tôn Vũ Nhiên tàn tật đang sủa, anh chỉ lạnh lùng đi sâu vào trong hành lang, sau đó lại tiếp tục đá thêm một cái.
“Rầm!”. Cửa lớn bay ra rơi vào ngay giữa phòng.
Phòng khách vốn đầy những tiếng rên rỉ vui vẻ, sự xa hoa trụy lạc ngợp trong vàng son bỗng yên tĩnh lại.
Mười mấy thanh niên nam nữ đều đang cầm ly rượu theo bản năng nhìn sang. | Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thờ ơ, giọng nói như gió lạnh: “Bùi Nguyên Minh tạo, tới rồi.”
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn người vừa đá cửa vào này.
Rất nhiều người không biết ba chữ Bùi Nguyên Minh đại diện cho điều gì, cũng không hiểu được việc có thể xông qua hàng rào bảo vệ lớp lớp để xuất hiện ở đây nói lên điều gì.
Chỉ nhìn thấy hành động đột ngột xông vào ngăn cản cuộc vui trụy lạc của bọn họ, những chàng trai cô gái này đều nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt châm chọc vào mỉa mai.
Đây chính là địa bàn của cậu chủ Long là Long Tông Trạch đó. Hôm nay cậu chủ Long đã chiếm được một cô gái trong trắng, lại còn là một cô chủ đài các.
Cậu chủ Long đã phấn khởi uống hết mấy viên thuốc màu xanh, mục đích chính là để làm đi làm lại nhiều lần, hưởng thụ tốt nhất.
. Nhưng mà vào lúc quan trọng nhất này mà lại có người đến được đây để quấy rầy chuyện vui của anh ta?
Chuyện này thì khác gì với muốn chết chứ? | Đến khi có người nhận ra Bùi Nguyên Minh là người vừa mới gọi điện với Long Tông Trạch, mười mấy chàng trai cô gái ở đây càng tỏ vẻ mỉa mai châm chọc hơn.
Bọn họ đều thích xem kịch hay, thích xem trò cười. Vở kịch trước mắt này khiến bọn họ vô cùng mong chờ.
Còn có người nhận ra Bùi Nguyên Minh chính là người mà gần đây đã khiến dư luận Cảng Thành và Las Vegas xôn xao bàn tán kia.
Trong mắt những người này thì trước đó Bùi Nguyên Minh giẫm đạp những cậu chủ phế vật kia cũng thôi đi.
Một khi đã giẫm lên người của cậu chủ Long thì chẳng khác gì tự sát chứ?
“Hóa ra mày chính là Bùi Nguyên Minh à?” “Lá gan không nhỏ đâu, tao đánh giá cao mày đấy”
Lúc này, một người tóc vàng ngồi ở giữa, gương mặt nhìn có vẻ hơi ốm yếu híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh.
Anh ta bắt chéo hai chân, quan sát Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới.
“Tao cứ tưởng mày chỉ ba hoa thôi, không ngờ thật sự đúng là có chút bản lĩnh.”
“Như thế này đi, quỳ xuống dập đầu với tao ba cái, tạo sẽ tha cho tội bất kính của mày.”
“Nói không chừng nếu như tâm trạng vui vẻ thì còn có thể bạn cho mày mấy cô gái để mày chơi đùa một chút, cho mày thưởng thức xã hội này, thấy thế nào?”
Bùi Nguyên Minh nghe vậy thì nhìn thanh niên này với vẻ mặt lạnh nhạt, tuy là anh không biết Long Tông Trạch, nhưng mà tư thái làm chủ ở đây như vậy thì hẳn anh ta phải là Long Tông Trạch rồi.
Hơn nữa với những lời ngang ngược sâu xa của anh ta thì hẳn là không nhận sai.
Trên đường đến đây, công tử Hải đã gửi tài liệu của Long Tông Trạch cho Bùi Nguyên Minh qua điện thoại rồi.
Vị Long Tông Trạch này chính là con trai ruột của đường chủ Chấp Pháp Đường.
Hơn nữa cũng là người của nhà họ Long.
Bởi vì mối quan hệ này nên anh ta luôn hoành hành ngang ngược tận trời. trong Long Môn.
Muốn gì được nấy.
Có người nói ở Vũ Thành đã có không ít cô gái con nhà đàng hoàng gặp họa, chỉ là vì e ngại thực lực của Chấp Pháp Đường nên nhiều người mới chọn cách nén giận mà thôi.
Lúc này Long Tông Trạch đến Cảng Thành chỉ với một mục đích rất đơn giản mà thôi, đó chính là đè đầu Bùi Nguyên Minh.
| Bởi vì theo như Chấp Pháp Đường thấy thì có thể Bùi Nguyên Minh chính là người nối nghiệp mà môn chủ Long Môn bồi dưỡng.
Loading...
Mà điều này lại đi ngược lại với quyền lợi của cậu chủ nhà họ Long. Nên Chấp Pháp Đường mới muốn giết chết Bùi Nguyên Minh. . Truyện Đam Mỹ
Đơn giản mà nói thì vì có quan hệ với Long Nhật Minh là chỗ dựa nên anh cũng đã bị cuốn vào sự tranh đấu trong tầng cao nhất của Long Môn.
Chỉ tiếc Bùi Nguyên Minh lại không có hứng thú gì với chuyện này.
Đối phương không trêu chọc đến anh thì ngay cả vị cậu chủ Long đó tên gì anh cũng không có hứng thú muốn biết.
Nhưng mà tên Long Tông Trạch trước mặt này một khi đã đụng đến mình, vậy thì chờ chết đi! | Lúc này Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Tao không cần biết mày đến Cảnh Thành có mục đích gì?
“Tao cũng không để ý người sau lưng mày rốt cuộc là ai? “Bây giờ tao chỉ muốn mày làm hai chuyện.” “Thứ nhất là thả hội trưởng Giang và cô chủ Giang ra” "Thứ hai là chịu đòn nhận tội, chịu nhận lỗi”
“Làm xong thì tao sẽ chừa cho mày một cái mạng chó, không giết chết mày”.
“Nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống lại khó có thể tha, hiểu chứ?” | Đầu tiên Long Tông Trạch sửng sốt, anh ta không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh không những từ chối ý tốt của mình mà lại còn dám phách lối trước mặt mình như vậy.
Một lát sau, Long Tông Trạch bật cười phì. “Họ Bùi, tâm trạng ông đây tốt nói đùa với mày vài câu là mày đã thật sự cho rằng mày là một nhân vật máu mặt?”
“Mày có hiểu làm tao mất hứng thì sẽ có hậu quả như thế nào không?” Lúc đang nói chuyện, anh ta vỗ tay một cái.
Bỗng thấy hai vệ sĩ của anh ta dẫn một cô gái đã thay áo choàng tắm đi ra, đấy đến bên cạnh Long Tông Trạch.
Nhìn dáng vẻ của cô ta thì có lẽ trước đó đã chịu đày đọa rất nhiều, lúc này đã mất sức phản kháng, có vẻ như tinh thần có hơi ngây dại.
Chỉ là khi nhìn thấy được Bùi Nguyên Minh thì thân thể mềm mại của Giang Ngọc Hạ run rẩy, ánh mắt có thêm một chút hy vọng.
Bùi Nguyên Minh gật đầu với cô ta, ý bảo cô ta không cần lo lắng, sau đó mới thản nhiên nhìn Long Tông Trạch nói: “Thả cô chủ Giang ra.”
“Nhân lúc mày vẫn chưa phạm sai lầm lớn!” “Nhân lúc vẫn còn kịp!”. “Bây giờ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, vẫn chưa muộn” “Ôi chao ôi chao!”. Long Tông Trạch bưng ly rượu lên hớp một ngụm, giọng nói móc mỉa.
“Họ Bùi kia, tạo ở Vũ Thành nhiều năm vậy rồi, đã gặp rất nhiều người ngang ngược không biết sống chết, nhưng mà những người đó đều có chung một điểm tốt, đó chính là bọn họ biết dù như thế nào cũng không nên đắc tội tao."
“Nhưng mà loại người như mày lại không biết lấy đâu ra tự tin, không biết có bản lĩnh thế nào mà còn dám đứng trước mặt tao thách thức, đây đúng là lần đầu tiên tạo gặp đấy.”
“Thế nào, tạo không nghe lời mày thì mày chuẩn bị đụng đến tao à?” “Mày muốn làm gì tao? “Giết chết tạo sao?” “Mày dám không?”
Dáng vẻ của Long Tông Trạch cứ như là muốn nuốt chửng Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ, hơn nữa lại kiêu ngạo không gì sánh nổi.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Mày có thể bò tới để xem, xem tao có dám giết chết mày không!”
“Bảo tao bò qua sao? Mày xứng à?”
Long Tông Trạch ra hiệu bảo đàn em kéo Giang Ngọc Hạ đến, sau đó anh ta tát một cái lên gương mặt của Giang Ngọc Hạ.
“Không phải mày không cho tạo đụng đến con đàn bà này à?”
“Bây giờ tao đụng đến nó ngay trước mặt mày đấy, mày làm gì được tạo à?"
- -----------------
“Phì, ha ha ha!” Xung quanh, không ít những người vây xem đều bật cười.
Thấy dấu bàn tay trên mặt của Giang Ngọc Hạ, nhìn sự yên lặng của Bùi Nguyên Minh, bọn họ cảm thấy ban nãy Bùi Nguyên Minh chỉ đang giả vờ cool ngầu, lúc này khi thật sự gặp chuyện thì lại hèn yếu không gì sánh được.
“Ha ha ha, không phải anh hùng cứu mỹ nhân sao?” “Không phải là mày thương hoa tiếc ngọc à?” “Đến đây đi, đến cứu người đi chứ?” “Hay là mày chỉ biết ba hoa, bây giờ không dám nhúc nhích?” Long Tông Trạch nghiêng đầu, vẻ mặt có vẻ rất thích thú. “Theo lý thì mày trêu chọc tao như vậy, có lẽ là tao sẽ giết chết mày”
Nhưng mà tạo lại đánh giá cao sự can đảm của mày, hay như thế này đi, một lát nữa khi tạo chơi con đàn bà này thì mày đứng sau lưng giúp tạo đẩy vài cái được chứ?”.
“Chỉ cần mày đẩy tốt, đẩy đúng nhịp, làm tao tận hứng”
Loading...
“Thì tao sẽ thưởng con đàn bà này cho mày chơi một chút, tạo ăn thịt, dù sao cũng phải để cho mày uống chút canh chứ đúng không?”
Nghe thấy những lời nói không thèm kiêng nể gì của Long Tông Trạch, tất cả những người có mặt ở đây đều cười to.
| Một số cô gái xinh đẹp còn nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt xem thường như một con chó chết.
| Vẻ mặt mọi người đều có vẻ như là Bùi Nguyễn Minh là một người không biết trời cao đất rộng, không có bản lĩnh anh hùng cứu mỹ nhân thì còn đứng đây giả vờ giả vịt gì chứ?
Dám đứng trước mặt cậu chủ Long ra oai, kết quả là không cứu được người, mà lúc cậu chủ Long chơi gái lại còn phải đứng giúp đẩy vài cái.
Một người đàn ông đã đến nước này thì chi bằng đi chết luôn cho xong.
Quá mất mặt xấu hổ!
Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng bước lên, thản nhiên nói: “Ban nãy tao nói nhiều như vậy là vì nể mặt của nhà họ Long, cho người nhà họ Long các người một cơ hội, cũng là cho Chấp Pháp Đường các người một cơ hội”. | “Mày đã không biết trời cao đất rộng, vậy thì tao sẽ tiễn mày đi chầu trời vậy!”. . Đọc thêm nhiều truyện ở ~ TRUMT RUYEN. N E T ~
“Chỉ tiếc là có bản lĩnh nhưng lại không có đầu óc, phân hội trưởng mà đắc tội Long Tông Trạch tao đây thì làm gì có thể sống tốt được?”
“Năm đó vị hội trưởng Phương ở Phượng Thành kia không phải là không muốn cho tao sờ sao? Kết quả cuối cùng thế nào chứ? Mày đi hỏi thăm thử xem.”
“Trong mắt nhà họ Long, ba mươi sáu phân hội trưởng cũng chỉ là chó mà nhà bọn tao nuôi mà thôi!”.
Tuy Long Tông Trạch kinh ngạc về thực lực của Bùi Nguyên Minh, nhưng mà anh ta vẫn xem thường mà cười lạnh.
“Ông Trương, phể nó cho tôi, nhưng không nên chặt đứt tay anh ta.”
“Tôi còn muốn đợi anh ta đẩy cho tôi nữa đó!” | Vừa dứt lời đã thấy một ông già đầu trọc chắp hai tay sau lưng đi từ chỗ tối ra.
Rõ ràng ban nãy ông ta đứng trong phòng nhưng mà lại không ai nhận ra được.
Mà lúc này ông ta lại xuất hiện, tất nhiên là sẽ thu hút ánh mắt chú ý của tất cả mọi người ở đây.
Binh vương đỉnh phong!
Lúc này đây người được gọi là ông Trương vô cùng khí thế đầm một quyền về phía Bùi Nguyên Minh, nghiêng trời lệch đất, vô cùng sát phạt.
- -----------------
Vẻ mặt ông Trương lạnh nhạt, lần này ra tay thật sự phải dùng hết sức đối phó.
Toàn bộ thực lực và khí thể của binh vương đỉnh phong lúc này đang được bộc lộ hoàn toàn, mục đích chính là tiêu diệt Bùi Nguyên Minh.
Dù sao thì ông ta cũng cần phải giết một người răn trăm người, muốn khiến mọi người đều biết, kẻ dám coi thường Chấp Pháp Đường, có can đảm uy hiếp người của Long Tông Trạch thì chỉ có con đường chết mà thôi.
“Ầm ầm!” Trong mỗi nắm đấm ẩn chứa khí thế ngút trời, cứ như là sấm sét đánh.
Một số cô gái mềm mại mỏng manh nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt hâm mộ nhìn ông Trương.
| Đúng là chỉ có những người đàn ông mạnh mẽ mới nhận được sự ngưỡng mộ của phụ nữ.
Còn ánh mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Minh của bọn họ lại có vẻ hả hê, cảm thấy hôm nay anh gặp phải ông Trương thì không chết cũng sẽ bị thương nặng.
“Đồ vô dụng!” “Quá yếu!” “Đứng trước mặt ông Trương thì anh ta chỉ là một kẻ vô dụng thôi”
Loading...
Một nhóm các cô gái xinh đẹp đều châm chọc khiêu khích, hoàn toàn không xem Bùi Nguyên Minh ra gì.
Ai biết được vẻ mặt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh lúc này không hề liếc mắt nhìn, chỉ tùy ý giơ tay phải lên giơ ra một ngón tay.
Dưới sự ngẩn ngơ của những người đứng xem, ngón tay của Bùi Nguyên Minh va chạm với nắm đấm của ông Trương.
“Răng rắc!”. Hai tay chạm nhau, tiếng va chạm giòn giã vang lên.
Bùi Nguyên Minh chỉ tùy ý dùng một ngón tay thôi đã ẩn chứa một sức mạnh khó có thể tưởng tượng được, trực tiếp truyền vào nắm đấm của ông Trương.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng răng rắc vỡ vụn, năm đầm của ông Trương | lập tức vỡ vụn, cánh tay trực tiếp nát bươm.
"A!"
Trong giây tiếp theo, tiếng kêu thảm của ông Trương vang lên, cả người không khống chế được ngã xuống đất, sau đó bắt đầu không ngừng co quắp.
Cả người ông ta đều đổ mồ hôi lạnh, gương mặt vô cùng dữ tợn.
Tàn phế rồi! Ông ta lại bị tàn phế như vậy sao? "A!" “Tại sao lại như vậy?” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?” .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
“Một ngón tay của anh ta đã có thể phá vỡ nắm đấm của ông Trương sao?”
“Có phải là tại ông Trương khinh địch không?”
Không ít những cô gái xinh đẹp đều mang vẻ mặt khó tin, ông Trương là binh vương đỉnh phong, sao có thể không đỡ nổi một đòn như vậy chứ?
Sắc mặt của Long Tông Trạch cũng thay đổi, nghĩ đến một khả năng nói một câu: “Mày là cấp bậc chiến thần sao?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, không nói nhiều, trực tiếp bước một bước đến trước mặt Long Tông Trạch.
Nhưng cũng gần như cùng lúc đó, hai lão giả một nam một nữ đồng thời lao từ trong góc ra.
Bọn họ tấn công trái phải, lao đến tấn công vài chỗ hiểm trên người Bùi | Nguyên Minh.
“Đùng đùng”. Thực lực của hai người này hợp lại đã gần đạt đến chiến thần vô hạn. Nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không nói gì, chỉ thờ ơ phất hai tay lên.
Hai tiếng nổ mạnh truyền ra, hai người này đều bay ngang ra ngoài, lúc đập vào vách tường thì còn cảm giác được vị ngòn ngọt, máu chảy như điên.
Bị phế rồi sao? Chỉ một cái tát như vậy đã có thể phể được bọn họ sao?
Một luồng lực chạy loạn trong cơ thể khiến bọn họ muốn ngồi dậy cũng không làm được.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, tiếp tục đi về phía Long Tông Trạch.
“Bốp!”
Dù sao thì Long Tông Trạch cũng là đệ tử của Long Môn, cũng là con cháu của nhà họ Long, dù là bị rượu chè gái gú đào rỗng cơ thể nhưng mà anh ta cũng có chút bản lĩnh.
Lúc này khi anh ta vừa lùi lại, trên tay trái bỗng nhiên xuất hiện một cây súng đã mở chốt an toàn, nhắm ngay về phía của Bùi Nguyên Minh, anh ta bóp cò.
“Đoàng!”
Bùi Nguyên Minh nghiêng đầu sang một bên, dễ dàng tránh thoát được một phát đạn này, đồng thời anh cũng tát một bạt tai lên mặt của Long Tông Trạch.
Cái bạt tại này rất mạnh mẽ, Long Tông Trạch không chết cũng sẽ tàn phế.
Đám người Công Tôn Vũ Nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên vẻ khó tin.
- -----------------
Vẻ mặt Long Tông Trạch hoàn toàn thay đổi, súng trong tay lại bóp cò lần hai. | “Đoàng đoàng đoàng!”
Trong khoảnh khắc gần như dính đạn, Bùi Nguyên Minh tránh được từng viên đạn chì, sau đó bàn tay phải của anh lại bốp lên mặt của Long Tông Trạch.
“Bốp!”
Gương mặt của Long Tông Trạch tê rần, mắt tối sầm lại, cả người bay ra nện xuống đất.
Chỉ một chiêu thôi mà đã hoàn toàn bị tàn phế. “Tên khốn!” “Đồ khốn kiếp!”.
Khóe miệng Long Tông Trạch chảy máu, anh ta từ từ lùi về phía sau, đồng thời anh ta điên cuồng giơ súng trong tay lên, không ngừng bóp cò.
“Đoàng đoàng đoàng!”.
Tiếng đạn không ngừng vang lên, sau khi vang lên hơn mười tiếng thì cuối cùng cũng không nghe thấy tiếng đạn nữa.
Loading...
Mà lúc này Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt lạnh nhạt đã đi đến trước mặt Long Tông Trạch.
Tất cả nam nữ ở đây đều mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc khó có thể tin được.
Công Tôn Vũ Nhiên lại càng vô thức hoảng hốt hét lên: “Cậu chủ Long cẩn thận”.
Long Tông Trạch thấy Bùi Nguyên Minh đang đến gần, lúc này anh ta giơ | tay phải lên, một cây súng lục lại xuất hiện.
| Chỉ là còn chưa đợi anh ta kịp bóp cò thì Bùi Nguyên Minh đã bước nhanh một bước đá bay ra.
“Rầm!”. Long Tông Trạch mất thăng bằng, súng bắn sượt qua má trái của anh ta.
Chỉ trong nháy mắt, một dòng máu tươi bắn ra, lỗ tại bên trái của Long Tông Trạch cũng thiếu mất một nửa.
"A!"
Sau khi sững sờ một lúc lâu, Long Tông Trạch bỗng nhiên hét thảm một tiếng, đồng thời gương mặt tái nhợt, cả người anh ta đầy mồ hôi lạnh, gương mặt vặn vẹo như một kẻ điên.
Súng của mình suýt nữa đã giết chết mình, vào lúc này cả thể xác và tinh thần của Long Tông Trạch đều gần như không thể chấp nhận được.
. Cũng may anh ta vẫn còn có chút lòng tự tôn của cậu chủ Long, nếu không sợ là lúc này đã bị dọa sợ đến mức tè ra quần.
Mà tư thế này cũng khiến những người vây xung quanh lùi ra sau.
Những chàng trai thì ngẩn ra, cảm thấy mình đã nhìn nhầm rồi. | Mà những cô gái xinh đẹp còn lại thì ai nấy đều ngừng cười, vô cùng ấm ức.
| Các cô muốn thấy tên Bùi Nguyên Minh không biết trời cao đất dày này | bị ngược đãi đến mức sống dở chết dở.
Nhưng mà kết quả lại bất ngờ trở thành Long Tông Trạch bị thương nặng, sút nữa đã mất mạng.
Cú sốc như vậy khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được. Bởi vì trong tưởng tượng thì chỉ có cậu chủ mới có thể chèn ép kẻ hèn.
Hình ảnh tên hèn lật mặt như vậy khiến các cô không thể nào chấp nhận, cũng không muốn nhìn thấy.
Vào lúc này, tất cả các cô đều cảm thấy ghét Bùi Nguyên Minh đến cực điểm.
“Súng, chơi vui lắm à?” “Thân là người của Long Môn là lại không luyện đao kiếm, mày còn chơi súng?”.
“Chơi súng cũng được, còn chơi cùi bắp như vậy?” “Hay là để tạo dạy mày cách chơi súng như thế nào nhé?”
Bùi Nguyên Minh thuận tay cầm lấy khẩu súng lục này, nhắm ngay vào bắp đùi của Long Tông Trạch.
"Tạch!"
Tiếng bóp cò vang lên, tiếng kim hỏa chuyển động truyền đến. Mặt Long Tông Trạch biến sắc, vẻ mặt anh ta tuyệt vọng nói: “Đừng!” “Dừng tay!”. Những người khác cũng biến sắc, cùng lúc mở miệng. “Đoàng!”.
Không đợi bọn họ kịp ngăn cả, súng lục trong tay Bùi Nguyên Minh đã vang lên.
"A!"
Long Tông Trạch kêu thảm một tiếng, cả người đều lùi về phía sau đụng vào vách tường, anh ta đau đến nỗi cả người co quắp.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt bước lên giẫm lên cổ của Long Tông Trạch. Sau đó súng trong tay anh chĩa vào sau đầu của Long Tông Trạch.
“Ban này không phải mày bảo tạo theo đường dây điện thoại đến đây giết mày sao?”
Bây giờ tao đã tới rồi đây” “Nhưng mà, mày đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết chưa?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, giọng nói lạnh lẽo.
- -----------------
“Thả cậu chủ Long ra.” “Không được phép làm bậy!”
Mười mấy đệ tử còn sót lại của Chấp Pháp Đường đều xông lên, bởi vì bọn họ hiểu rất rõ, nếu lỡ như Long Tông Trạch chết thì kết quả của bọn họ cũng vô cùng thê thảm.
Ba đại cao thủ phụ trách bảo vệ an toàn của Long Tông Trạch lúc này cũng muốn bò dậy.
Mà Công Tôn Vũ Nhiên - Người vốn dĩ bị ném ở cửa chính như con chó chết, lúc này đây cô ta vô thức quay lại nhìn về phía sau, nhận ra tất cả những người gọi là đệ tử xuất sắc của Chấp Pháp Đường đều đã bị Thôi Văn Triết giải quyết, không rõ sống chết.
Bên ngoài có một đám người mặc đồng phục Long Điện lạnh lùng đi vào. Rất rõ ràng, là người của Thôi Nhã Tuyết đến.
Nhìn thấy điều này khiến vẻ mặt của Công Tôn Vũ Nhiên đầy vẻ tuyệt vọng.
Loading...
Nếu như là Bùi Cửu Thiên đến thì bọn họ còn có hy vọng. | Nhưng bây giờ là người của Long Điện Cảng Thành và Las Vegas đến, mọi thứ đều chấm hết rồi.
Mà lúc này Long Tông Trạch lại như là một con chó bị Bùi Nguyên Minh đè lấy yết hầu, nhìn súng lục trong tay Bùi Nguyễn Minh đang đặt trên trán Long Tông Trạch, những cô gái xinh đẹp ở đây đều không thể chấp nhận được cảnh tượng này.
Các cô vô cùng tức giận, cũng không muốn tin tưởng. “Họ Bùi kia, mày có tư cách gì làm tổn thương cậu chủ Long?” “Cậu chủ Long là con trai của đường chủ Chấp Pháp Đường đấy!”
“Anh ấy cũng là con cháu của một trong mười gia tộc lớn nhất đất nước, là con cháu của nhà họ Long”
“Mày đụng đến anh ấy, biết có hậu quả gì chứ?”.
Cô gái xinh đẹp này có vẻ không hiểu rõ tình hình lúc này lắm, lúc này | vẫn còn kêu la om sòm.
Mà ông Trương lúc này cũng nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, chỉ vào Bùi Nguyễn Minh nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu biết cậu đang làm gì chứ?”
“Cậu vẫn còn đang gánh tội danh tiếp tay với kẻ địch đấy, bây giờ còn dám đánh cậu chủ Long bị thương, tội của cậu lại nặng thêm một bậc.
“Đến lúc đó thì ngay cả môn chủ cũng không cứu được cậu đâu.” “Cậu nhất định sẽ phải chết.”
. Nếu như lúc này Bùi Nguyên Minh dám làm tổn thương Long Tông Trạch thì sẽ không chỉ đang đối đầu với Chấp Pháp Đường của Long Môn mà còn đang đối nghịch với Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nói cứ như là nếu tôi không giết chết Long Tông Trạch thì vị đường chủ họ Long kia sẽ bỏ qua cho tôi vậy”
Gì mà đường chủ của Chấp Pháp Đường, trong mắt Bùi Nguyên Minh chẳng là cái thá gì cả.
Điều duy nhất khiến anh cảm thấy tiếc nuối chính là đối phương lại không ở đây.
Nếu không thì chẳng phải vấn đề sẽ được giải quyết một cách càng gọn gàng sạch sẽ sao?
Dù sao thì Chấp Pháp Đường của Long Môn cũng đã nhiều lần khiêu khích anh, hơn nữa Chấp Pháp Đường cũng không sạch sẽ gì, cấu kết với người của Đảo Quốc, còn dám đổ tội thông đồng với kẻ địch lên đầu mình. | Bùi Nguyên Minh thấy rằng bọn họ đúng là muốn chết.
Vị đường chủ lạm dụng quyền riêng, không phân phải trái, thậm chí còn hoành hành ngang ngược này, nếu không giết thì không được rồi.
Lúc này Long Tông Trạch nhịn đau đớn và sự sợ hãi, khó khăn cười gần nói: “Họ Bùi, cái mạng quên của mày, mày có thể vò đã mẻ không sợ rơi.”
Nhưng mà mày không nghĩ cho những người bên cạnh mày sao?” “Nhà họ Thôi, nhà họ Đổng, nhà họ Giang!” “Bây giờ mày có thể giết chết tạo một cách sảng khoái”
“Nhưng mà sau ngày mai khi ba tạo đến đây thì mày chỉ có thể chết mà thôi.”
“Đến lúc đó bọn họ sẽ có kết quả như thế nào chứ?”
“Hiện giờ mày càng đắc tội tao thì sau này cuộc sống của bọn họ sẽ càng khổ sở hơn.”
“Mà những hậu quả này, mày không thể gánh nổi đâu!”
- -----------------
Công Tôn Vũ Nhiên nói với vẻ mặt thản nhiên: “Họ Bùi kia, đừng có tiếp tục khư khư cố chấp như vậy”
“Nếu không nhất định mày sẽ hối hận đấy.”
Ông Trương kia còn lấy điện thoại di động ra, mở video call rồi chiếu lên TV trong phòng khách.
Trên màn hình xuất hiện một gương mặt nghiêm túc, bất ngờ người này chính là đường chủ của Chấp Pháp Đường trong truyền thuyết, Long Thiên Trường.
| Rõ ràng là Long Thiên Trường đã biết những chuyện đã xảy ra, lúc này ông ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng mở miệng.
“Bùi Nguyên Minh, tôi là Long Thiên Trường.” “Là đường chủ của Chấp Pháp Đường.” “Là người đứng đầu nhà họ Long nhánh thứ mười ba.” “Thân phận của tôi, địa vị của tôi, cậu đã biết rõ rồi.”
“Tôi nói cho cậu biết, chuyện trước đó cậu đắc tội quý nhân của Đảo Quốc, sau đó lại móc nối với người Nam Dương, đã có người tố cáo với tôi
Loading...
rồi.”
"Tôi phải con trai tôi đến Cảng Thành bắt cậu là muốn ngăn cản cậu tiếp tục làm sai, tránh để cậu không ngừng phạm sai lầm!”
. Vậy nên bây giờ tôi ra lệnh, cậu thả con của tôi ra, sau đó quỳ trước mặt nó cầu xin tha thứ”.
"Nếu không đợi ngày mai khi tôi đến Cảng Thành, điều đầu tiên tôi làm sẽ là giết chết cậu.” | “Dù cậu có chết thì tôi cũng sẽ trả thù tất cả những người có quan hệ thân thiết với cậu, cậu hiểu chưa?”
Lúc này vẻ mặt của Long Thiên Trường không hề kiêng nể gì, ông ta cây già lên mặt nói: “Lời của tôi, cậu phải lập tức làm theo.”
“Nếu không thả người thì cậu nhất định phải chết!” “Đường chủ Long đúng không? Đứng đầu nhà họ Long sao?”
Bùi Nguyên Minh cười híp mắt nhìn màn hình trong ti vị ở đại sảnh, vẻ mặt lạnh nhạt.
| “Ông muốn tôi thả người, cũng được thôi, tôi có thể thả người bất cứ lúc nào, nhưng mà tôi cần hỏi ông một chuyện”.
“Dựa theo quy định của Long Môn chúng ta, đệ tử Long Môn khinh nam | hiếp nữ, phạm phải sắc tội thì phải chịu phạt như thế nào?”.
“Đây là chuyện cậu có thể quản sao? Cậu nghĩ cậu là ai chứ? Là đường chủ của Chấp Pháp Đường sao?”
"Cậu cùng lắm chỉ là phân hội trưởng của thủ đô, hơn nữa thân phận này còn không được trưởng lão đồng ý”
“Cậu có tư cách gì hỏi tôi chứ?” Vẻ mặt Long Thiên Trường lạnh nhạt hờ hững.
“Bây giờ tôi chỉ biết là cậu hại quý nhân của Đảo Quốc, tàn sát đồng môn, cấu kết với bang Nam Dương, tội ác tày trời.”
“Nếu bây giờ cậu không thả người, đến lúc đó khi gộp tội lại thì cậu chết cũng không có chỗ chôn đầu”
Bùi Nguyên Minh vẫn nhìn Long Thiên Trường với ánh mắt lạnh nhạt như trước, cười nói: “Nếu như đường chủ Long không muốn trả lời, thì tôi sẽ hỏi người khác.”.
"Tôi nghĩ ở đây có nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ biết nên xử như thế nào.”
“Dựa theo quy định của Long Môn chúng ta, người mắc phải tội này, nhẹ | thì phế tu vi, trục xuất khỏi Long Môn”
“Nặng thì giết chết không tha! Răn đe kẻ khác”. Lúc này một giọng nói ẩn chứa tức giận vang lên ở cửa.
Chỉ thấy Giang Hoành Lâm cả người đầy vết thương đang chậm rãi đi vào, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
“Cảm ơn hội trưởng Giang đã nói giúp” Bùi Nguyên Minh cười cười.
“Dựa theo luật của Long Môn, tội này đáng chết, Bùi Nguyên Minh tôi thân làm một trong ba mươi sáu phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, không có quyền xử phạt ở Cảng Thành và Las Vegas”
“Nhưng mà nếu như hội trưởng Giang đồng ý để tôi tạm thời thay quyền quản lý Long Môn Cảng Thành và Las Vegas thì quyền xử phạt sẽ nằm trong tay tôi rồi.”
Giang Hoành Lâm lạnh lùng nói: “Lão già là tôi bị tiểu nhân hãm hại, thời gian này cần phải dưỡng thương, quyền quản lý phân hội của Long Môn Cảng Thành và Las Vegas tạm thời sẽ do hội trưởng Bùi cầu quản lý.”.
“Được”. Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu. “Vậy tôi sẽ ra tay đây.”
Ở bên kia màn hình, vẻ mặt của Long Thiên Trường tức giận: “Thằng nhóc, mày dám?”
“Đoàng!”. Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt trực tiếp bóp cò.
- -----------------