Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2737
Chương 2737
"Cậu Bùi, cậu thật sự là ngoài dự đoán của tôi!”
Bùi Lệ Thu nhìn thấy cả những thứ mình chuẩn bị cuối cùng cũng bị lục soát rồi, sắc mặt lúc này xấu xí đến cực điểm.
Đôi lông mày lớn của cô ta cau lại, híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Chẳng trách người của Bùi Cửu Thiên liên tục bị tổn hại trong tay cậu.”
“Mưu trí, tài năng, vận may đều là những lựa chọn tốt nhất, người bình thường không thể đuổi kịp”. “Tôi liên tục khiêu khích cậu, chọc giận cậu, cậu không những không mất đi lí trí mà còn nhìn thấy tất cả mọi chuyện.”
“Hiện tại tôi không thể không thừa nhận, trước đây chúng tôi thật sự đã xem thường cậu”
“Nhưng mà cũng tốt, chỉ có người đủ mạnh mẽ, đủ tài năng như cậu mới làm tôi càng thêm hứng thú với việc giết chết cậu”
Trong lúc đang nói chuyện, Bùi Lệ Thu đạp chân ga, đưa Bùi Nguyên Minh đến một lối vào của Cao Tốc Hoàn Thành, sau đó mở khóa cửa xe: “Cút ngay cho tôi!”
Bùi Nguyên Minh mở cửa xe ra, nghiêng đầu nhìn Bùi Lệ Thu, sau đó nói một cách rất hào hứng: “Phu nhân Bùi, bà cứ yên tâm di."
“Nếu đã đi đến nước này, tôi cũng sẽ tốn chút tâm tư để vui đùa với bà một chút”
“Chỉ là bà tuổi đã cao, già rồi thì sắc đẹp phai tàn, mong bà quay về uống nhiều thuốc bổ một chút.”
“Nếu không, tôi sợ rằng bà không đủ sức lực để chơi đùa với tôi đâu!”
Nghe thấy những gì Bùi Nguyên Minh nói “Tuổi đã cao, già rồi thì sắc đẹp phai tàn”, sắc mặt của Bùi Lệ Thu lúc này lập tức trở nên u ám không gì sánh được.
Bùi Nguyên Minh xuống xe nhưng không rời khỏi mà đi tới chỗ ghế lái, sau đó híp mắt nhìn Bùi Lệ Thu nói: "Phu nhân Bùi, thật ra tôi rất khỏe”.
“Có phải là bẩm sinh bà thích bị ngược đãi không?” “Bà mong muốn tôi đánh bà như vậy sao?”
Bùi Lệ Thu lạnh lùng nói: “Vậy thì sao? Chỉ tiếc rằng cậu cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi, bên trong chẳng có ích gì.”
“Tôi cho bà một cơ hội”
“Cậu dám đánh tôi sao?”
"Tôi có cho cậu gan trời thì cậu cũng không dám đụng đến tôi!” "Thế Tử Minh? Bùi đường chứ?”
“Cái thằng trông cũng được mà không dùng được, tôi khinh.”
“Bốp!”
Không đợi Bùi Lệ Thu nói hết câu, Bùi Nguyên Minh tát một cái vào mặt người phụ nữ dễ như trở bàn tay.
Trong trẻo và vang dội!
Một dấu bàn tay đỏ tươi lập tức xuất hiện.
Tiếp đó, Bùi Nguyên Minh nghênh ngang rời khỏi.
Nhìn Bùi Nguyên Minh quay người rời khỏi, Bùi Lệ Thu sững sờ một chút, chớp mắt một cái, cô ta che mặt, ngửa đầu bật cười.
Thảm thiết, oán hận, giống như là phát điên!
Nhưng mà đến khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đã đi xuống lối vào Cao tốc Hoàn Thành, Bùi Lệ Thu đang phát điên lập tức buộc mình bình tĩnh trở lại.
Trong ánh mắt cô ta hiện lên một tia châm biếm, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
"Alo, là tôi”
“Giết chết cậu ta cho tôi!”
“Tôi đồng ý với điều kiện của cậu!”
Lối vào Cao tốc Hoàn Thành có rất ít hộ gia đình.
Bởi vì nguyên nhân đang mưa xối xả, bây giờ không có mấy người đi đường, cũng không có xe cộ.
Chỉ có một vài chiếc taxi giảm giá xuất hiện trong khu đợi xe, bên trong có một người đàn ông trung niên hói đầu đang ngủ gật. gục trên tay lái.
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn chiếc xe này, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn thấy không có tín hiệu, anh chỉ có thể gõ cửa kính một chiếc xe taxi một cách bất đắc dĩ. . Ngôn Tình Sắc
“Thằng chó! Không thấy ông đây đang ngủ à!”
Người tài xế hói đầu bị người ta làm phiền, gương mặt rất khó chịu, đặc biệt sau khi nhìn thấy quần áo trên người Bùi Nguyên Minh không giống bộ dáng có thể thuê taxi, vẻ mặt của ông ta càng khinh thường.
Bùi Nguyên Mình lạnh nhạt quét mắt nhìn ông ta một cái, nhét hai tờ một nghìn đô la Cảng Thành vào ghế lái, thản nhiên nói: “Đến khách sạn Tam Qúy”.
Lúc nhìn thấy tiền, hai mắt người tài xế hói đầu sáng rực.
Sau đó, ông ta cúi đầu khom lưng, bước xuống xe kéo cửa xe giúp Bùi Nguyên Minh rồi tiện tay lấy chai nước khoáng Evian từ sau chỗ ngồi, bày tỏ sự tôn trọng của mình.
- -----------------
"Cậu Bùi, cậu thật sự là ngoài dự đoán của tôi!”
Bùi Lệ Thu nhìn thấy cả những thứ mình chuẩn bị cuối cùng cũng bị lục soát rồi, sắc mặt lúc này xấu xí đến cực điểm.
Đôi lông mày lớn của cô ta cau lại, híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Chẳng trách người của Bùi Cửu Thiên liên tục bị tổn hại trong tay cậu.”
“Mưu trí, tài năng, vận may đều là những lựa chọn tốt nhất, người bình thường không thể đuổi kịp”. “Tôi liên tục khiêu khích cậu, chọc giận cậu, cậu không những không mất đi lí trí mà còn nhìn thấy tất cả mọi chuyện.”
“Hiện tại tôi không thể không thừa nhận, trước đây chúng tôi thật sự đã xem thường cậu”
“Nhưng mà cũng tốt, chỉ có người đủ mạnh mẽ, đủ tài năng như cậu mới làm tôi càng thêm hứng thú với việc giết chết cậu”
Trong lúc đang nói chuyện, Bùi Lệ Thu đạp chân ga, đưa Bùi Nguyên Minh đến một lối vào của Cao Tốc Hoàn Thành, sau đó mở khóa cửa xe: “Cút ngay cho tôi!”
Bùi Nguyên Minh mở cửa xe ra, nghiêng đầu nhìn Bùi Lệ Thu, sau đó nói một cách rất hào hứng: “Phu nhân Bùi, bà cứ yên tâm di."
“Nếu đã đi đến nước này, tôi cũng sẽ tốn chút tâm tư để vui đùa với bà một chút”
“Chỉ là bà tuổi đã cao, già rồi thì sắc đẹp phai tàn, mong bà quay về uống nhiều thuốc bổ một chút.”
“Nếu không, tôi sợ rằng bà không đủ sức lực để chơi đùa với tôi đâu!”
Nghe thấy những gì Bùi Nguyên Minh nói “Tuổi đã cao, già rồi thì sắc đẹp phai tàn”, sắc mặt của Bùi Lệ Thu lúc này lập tức trở nên u ám không gì sánh được.
Bùi Nguyên Minh xuống xe nhưng không rời khỏi mà đi tới chỗ ghế lái, sau đó híp mắt nhìn Bùi Lệ Thu nói: "Phu nhân Bùi, thật ra tôi rất khỏe”.
“Có phải là bẩm sinh bà thích bị ngược đãi không?” “Bà mong muốn tôi đánh bà như vậy sao?”
Bùi Lệ Thu lạnh lùng nói: “Vậy thì sao? Chỉ tiếc rằng cậu cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi, bên trong chẳng có ích gì.”
“Tôi cho bà một cơ hội”
“Cậu dám đánh tôi sao?”
"Tôi có cho cậu gan trời thì cậu cũng không dám đụng đến tôi!” "Thế Tử Minh? Bùi đường chứ?”
“Cái thằng trông cũng được mà không dùng được, tôi khinh.”
“Bốp!”
Không đợi Bùi Lệ Thu nói hết câu, Bùi Nguyên Minh tát một cái vào mặt người phụ nữ dễ như trở bàn tay.
Trong trẻo và vang dội!
Một dấu bàn tay đỏ tươi lập tức xuất hiện.
Tiếp đó, Bùi Nguyên Minh nghênh ngang rời khỏi.
Nhìn Bùi Nguyên Minh quay người rời khỏi, Bùi Lệ Thu sững sờ một chút, chớp mắt một cái, cô ta che mặt, ngửa đầu bật cười.
Thảm thiết, oán hận, giống như là phát điên!
Nhưng mà đến khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đã đi xuống lối vào Cao tốc Hoàn Thành, Bùi Lệ Thu đang phát điên lập tức buộc mình bình tĩnh trở lại.
Trong ánh mắt cô ta hiện lên một tia châm biếm, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
"Alo, là tôi”
“Giết chết cậu ta cho tôi!”
“Tôi đồng ý với điều kiện của cậu!”
Lối vào Cao tốc Hoàn Thành có rất ít hộ gia đình.
Bởi vì nguyên nhân đang mưa xối xả, bây giờ không có mấy người đi đường, cũng không có xe cộ.
Chỉ có một vài chiếc taxi giảm giá xuất hiện trong khu đợi xe, bên trong có một người đàn ông trung niên hói đầu đang ngủ gật. gục trên tay lái.
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn chiếc xe này, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn thấy không có tín hiệu, anh chỉ có thể gõ cửa kính một chiếc xe taxi một cách bất đắc dĩ. . Ngôn Tình Sắc
“Thằng chó! Không thấy ông đây đang ngủ à!”
Người tài xế hói đầu bị người ta làm phiền, gương mặt rất khó chịu, đặc biệt sau khi nhìn thấy quần áo trên người Bùi Nguyên Minh không giống bộ dáng có thể thuê taxi, vẻ mặt của ông ta càng khinh thường.
Bùi Nguyên Mình lạnh nhạt quét mắt nhìn ông ta một cái, nhét hai tờ một nghìn đô la Cảng Thành vào ghế lái, thản nhiên nói: “Đến khách sạn Tam Qúy”.
Lúc nhìn thấy tiền, hai mắt người tài xế hói đầu sáng rực.
Sau đó, ông ta cúi đầu khom lưng, bước xuống xe kéo cửa xe giúp Bùi Nguyên Minh rồi tiện tay lấy chai nước khoáng Evian từ sau chỗ ngồi, bày tỏ sự tôn trọng của mình.
- -----------------