Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2955
Chương 2955
“Binh vương ư? Hay là Chiến thần?”
Kỵ Sĩ Bàn Tròn đứng đầu nhìn thấy cấp dưới của mình không ngừng chết đi thì sắc mặt biến đổi lớn.
Anh ta nhanh chóng vứt xì gà trong tay đi rồi ngay lập tức cầm kiếm xông lên chém về phía trước.
Cùng là một chiêu Thánh Quang Thập Tự Trảm thể nhưng mạnh hơn Thành Điện Kỵ Sĩ bình thường không biết bao nhiêu lần.
“Keng!”
Người đàn ông cầm đường đao trong tay xoay ngang thanh đao, trong nháy mắt thanh kiếm phương Tây trong tay vị Kỵ Sĩ Bàn Tròn này đứt thành hai đoạn rồi văng tung ra. ..
“Phụt!”
Trong ánh mắt không thể tin được của Kỵ Sĩ Bàn Tròn, Đường đao lần thứ hai xoay ngang rồi đâm thẳng vào trong cổ họng của anh ta.
Kỵ Sĩ Bàn Tròn phát ra những tiếng “ục ục ục”, thân phận của anh ta ở đế quốc Ba Tư cực kì cao quý, bình thường lại bất khả chiến bại, nhưng hôm nay vừa đối mặt với người kia đã bị giải quyết. ..
Kỵ Sĩ Bàn Tròn này mang theo sự không cam lòng và không thể tin tưởng nhũn ra trên mặt dát.
Trịnh Khánh Vân lén lút nhìn ra ngoài từ khe hở các ngón tay đang che mặt, mấy ngày nay cô ta ăn nên làm ra trong giới giải trí tại Thủ Đô nên cũng biết mặt biết tên một vài vị tại to mặt lớn ở đây.
Ngay khi Trịnh Khánh Vân nhìn thấy mặt mũi người kia thì cô ta hơi sững sờ rồi nói: “Thiên Đồ Chiến Thần, Đường Thiên Đồ ư? Sao anh ta lại tới cứu chúng ta?”
Trịnh Tuyết Dương cũng sửng sốt một chút, một vị Chiến Thần tự mình ra tay cứu cô, có nghĩ như thế nào thì tình hình này cũng có vẻ không quá chân thực, nhưng nó lại thật sự đã xảy ra.
Trong khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ hiện lên trong lòng Trịnh Tuyết Dương: ‘Chẳng lẽ đây là do Bùi Nguyên Minh sắp xếp ư?
Chỉ tiếc là Trịnh Tuyết Dương còn chưa kịp mở miệng thì lúc này bỗng nhiên bên ngoài lại xuất hiện vài bóng người mặc đồ trắng.
Trong tay mỗi người họ đều cầm một cây giáo dài màu bạc “ầm ầm” lao tới.
“Ban ngày ban mặt mà bọn chuột nhắt nơi nào dám ở đây cầm vũ khí hại người?”
“Rầm rầm rầm!”
Những cây giáo dài màu bạc nện xuống mặt đất, hơi hơi lắc lư.
Đường Thiên Đồ hờ hững nhìn một cái rồi ngay lập tức xoay người rời đi.
Anh ta nhận lệnh của Bùi Nguyên Minh, bí mật bảo vệ gia đình Trịnh Tuyết Dương, nhưng dù sao thân phận của anh ta cũng rất đặc biệt nên nhiều lúc không thể để bị lộ thân phận được.
Vậy nên sau khi xác định được nhóm người Trịnh Tuyết Dương an toàn thì anh ta chuẩn bị rời đi luôn.
Chỉ tiếc là anh ta còn chưa kịp rời đi thì từ phía xa xa lại có hơn mười bóng người lao tới, còn có người đã lấy súng ống ra, mở chốt bảo hiểm rồi không phân tốt xấu gì mà bóp cò luôn.
“Keng keng keng!”
Vẻ mặt Đường Thiên Đồ lạnh lùng, Đường đao trong tay anh ta quét ngang chém thẳng, đánh bay toàn bộ những viên đạn chì này.
Sau đó anh ta mới lạnh nhạt nói: “Người của nhà họ Long ư?”
Trong giọng nói của anh ta mang theo ý châm chọc, sau đó Đường Thiên Đồ không nói thêm gì nữa mà thân hình hơi lóe lên rồi biến mất luôn.
Hơn mười bóng người kia đồng loạt ngừng lại, không tiếp tục đuổi theo nữa, bởi vì lúc này, ở phía xa có một bóng người mặc quần áo trắng chậm rãi đi tới.
Người đó tao nhã lịch sự, cử chỉ nhẹ nhàng, trên người có một loại phong thái của người sống ở đẳng cấp trên, cho dù là đi ra từ nơi xác chất thành núi, máu chảy thành sông, thiên quân vạn mã lao nhanh thì vẫn cứ có phong độ tự nhiên phóng khoáng.
Đó là cậu Long Thập Tam của nhà họ Long, một trong thập đại gia tộc quyền lực, Long Thương Húc!
Thanh Linh nhìn thấy bóng dáng của anh ta thì sắc mặt vui vẻ nói: “Cậu Long Thập Tam, là cầu Long Thập Tam, chúng ta được cứu rồi!”
Thanh Linh vừa nói vừa mở cửa xe khóa trái ra lao xuống, chân nam đá chân chiêu mở miệng nói: “Cậu Long Thập Tam, cậu tốt quá, còn dẫn người đến cứu tôi nữa. Tôi thật sự là không biết phải báo đáp cậu thế nào nữa!”
“Di Thanh khách sáo rồi” Long Thương Húc đi tới trước xe, mỉm cười đỡ Thanh Linh đang run cầm cập dậy.
“Dù là bề trên của cháu, bảo vệ an toàn cho dì không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Binh vương ư? Hay là Chiến thần?”
Kỵ Sĩ Bàn Tròn đứng đầu nhìn thấy cấp dưới của mình không ngừng chết đi thì sắc mặt biến đổi lớn.
Anh ta nhanh chóng vứt xì gà trong tay đi rồi ngay lập tức cầm kiếm xông lên chém về phía trước.
Cùng là một chiêu Thánh Quang Thập Tự Trảm thể nhưng mạnh hơn Thành Điện Kỵ Sĩ bình thường không biết bao nhiêu lần.
“Keng!”
Người đàn ông cầm đường đao trong tay xoay ngang thanh đao, trong nháy mắt thanh kiếm phương Tây trong tay vị Kỵ Sĩ Bàn Tròn này đứt thành hai đoạn rồi văng tung ra. ..
“Phụt!”
Trong ánh mắt không thể tin được của Kỵ Sĩ Bàn Tròn, Đường đao lần thứ hai xoay ngang rồi đâm thẳng vào trong cổ họng của anh ta.
Kỵ Sĩ Bàn Tròn phát ra những tiếng “ục ục ục”, thân phận của anh ta ở đế quốc Ba Tư cực kì cao quý, bình thường lại bất khả chiến bại, nhưng hôm nay vừa đối mặt với người kia đã bị giải quyết. ..
Kỵ Sĩ Bàn Tròn này mang theo sự không cam lòng và không thể tin tưởng nhũn ra trên mặt dát.
Trịnh Khánh Vân lén lút nhìn ra ngoài từ khe hở các ngón tay đang che mặt, mấy ngày nay cô ta ăn nên làm ra trong giới giải trí tại Thủ Đô nên cũng biết mặt biết tên một vài vị tại to mặt lớn ở đây.
Ngay khi Trịnh Khánh Vân nhìn thấy mặt mũi người kia thì cô ta hơi sững sờ rồi nói: “Thiên Đồ Chiến Thần, Đường Thiên Đồ ư? Sao anh ta lại tới cứu chúng ta?”
Trịnh Tuyết Dương cũng sửng sốt một chút, một vị Chiến Thần tự mình ra tay cứu cô, có nghĩ như thế nào thì tình hình này cũng có vẻ không quá chân thực, nhưng nó lại thật sự đã xảy ra.
Trong khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ hiện lên trong lòng Trịnh Tuyết Dương: ‘Chẳng lẽ đây là do Bùi Nguyên Minh sắp xếp ư?
Chỉ tiếc là Trịnh Tuyết Dương còn chưa kịp mở miệng thì lúc này bỗng nhiên bên ngoài lại xuất hiện vài bóng người mặc đồ trắng.
Trong tay mỗi người họ đều cầm một cây giáo dài màu bạc “ầm ầm” lao tới.
“Ban ngày ban mặt mà bọn chuột nhắt nơi nào dám ở đây cầm vũ khí hại người?”
“Rầm rầm rầm!”
Những cây giáo dài màu bạc nện xuống mặt đất, hơi hơi lắc lư.
Đường Thiên Đồ hờ hững nhìn một cái rồi ngay lập tức xoay người rời đi.
Anh ta nhận lệnh của Bùi Nguyên Minh, bí mật bảo vệ gia đình Trịnh Tuyết Dương, nhưng dù sao thân phận của anh ta cũng rất đặc biệt nên nhiều lúc không thể để bị lộ thân phận được.
Vậy nên sau khi xác định được nhóm người Trịnh Tuyết Dương an toàn thì anh ta chuẩn bị rời đi luôn.
Chỉ tiếc là anh ta còn chưa kịp rời đi thì từ phía xa xa lại có hơn mười bóng người lao tới, còn có người đã lấy súng ống ra, mở chốt bảo hiểm rồi không phân tốt xấu gì mà bóp cò luôn.
“Keng keng keng!”
Vẻ mặt Đường Thiên Đồ lạnh lùng, Đường đao trong tay anh ta quét ngang chém thẳng, đánh bay toàn bộ những viên đạn chì này.
Sau đó anh ta mới lạnh nhạt nói: “Người của nhà họ Long ư?”
Trong giọng nói của anh ta mang theo ý châm chọc, sau đó Đường Thiên Đồ không nói thêm gì nữa mà thân hình hơi lóe lên rồi biến mất luôn.
Hơn mười bóng người kia đồng loạt ngừng lại, không tiếp tục đuổi theo nữa, bởi vì lúc này, ở phía xa có một bóng người mặc quần áo trắng chậm rãi đi tới.
Người đó tao nhã lịch sự, cử chỉ nhẹ nhàng, trên người có một loại phong thái của người sống ở đẳng cấp trên, cho dù là đi ra từ nơi xác chất thành núi, máu chảy thành sông, thiên quân vạn mã lao nhanh thì vẫn cứ có phong độ tự nhiên phóng khoáng.
Đó là cậu Long Thập Tam của nhà họ Long, một trong thập đại gia tộc quyền lực, Long Thương Húc!
Thanh Linh nhìn thấy bóng dáng của anh ta thì sắc mặt vui vẻ nói: “Cậu Long Thập Tam, là cầu Long Thập Tam, chúng ta được cứu rồi!”
Thanh Linh vừa nói vừa mở cửa xe khóa trái ra lao xuống, chân nam đá chân chiêu mở miệng nói: “Cậu Long Thập Tam, cậu tốt quá, còn dẫn người đến cứu tôi nữa. Tôi thật sự là không biết phải báo đáp cậu thế nào nữa!”
“Di Thanh khách sáo rồi” Long Thương Húc đi tới trước xe, mỉm cười đỡ Thanh Linh đang run cầm cập dậy.
“Dù là bề trên của cháu, bảo vệ an toàn cho dì không phải là chuyện đương nhiên sao?”