Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3031
Chương 3031
“Thật đáng tiếc khi ông ngàn tính vạn tính lại không đoán ra được một điều.”
“Đó là thực lực của ông không bằng tôi.”
“Một khi tôi nghiêm túc, ông thậm chí không thể đỡ được.
cái tát của tôi”
“Kiếm Thánh Đảo Quốc hóa ra cũng chỉ ở trình độ này”
Bùi Nguyên Minh hờ hững nở một nụ cười: “Nói thật, tôi thật sự thất vọng với Đảo Quốc của các ông.”
“Thực lực không có nhiều, bày mưu tính kế cũng không ít, nhưng đáng tiếc có âm mưu mà không có thực lực vốn dĩ đều là vô nghĩa.”
“Mà này, ông hận tôi đến như vậy sao? Hận đến mức mỗi lần gặp đều muốn giết tôi à?”
“Chỉ thật tiếc là ông làm không được.”
Thiên Kiệt nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nhìn chäm chằm Bùi Nguyên Minh nói: “Nhóc con, tuy rằng lần này tôi không thể giết cậu.”
“Nhưng ở Đảo Quốc chúng tôi lại hội tụ rất nhiều cao thủ.”
“Tôi không tin cậu có thể chống đỡ được những cuộc tấn công đồn dập của chúng tôi”
“Sớm hay muộn thì cậu cũng sẽ phải chết”
Bùi Nguyên Minh nhún vai, nhàn nhã nói: “Đáng tiếc, bây giờ người chết là ông!”
Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh tung một cú đá, trực tiếp đánh bật Thiên Kiệt đang nửa quỳ trên mặt đất ngã xuống đất.
Thiên Kiệt “Phụt” một tiếng liền phun ra một ngụm máu tươi, vô cùng tức giận nói: “Mẹ nói”
Vào lúc này, đám người tổng quản Bùi cảm thấy tức giận đến không thể tả được.
Bọn họ không thể ngờ được con át chủ bài cuối cùng mà mình dựa vào lại bị Bùi Nguyên Minh một chân đá ngã trên mặt đất.
Sao có thể như vậy?
Cho dù lúc này Bùi Nguyên Minh đã vạch trần thân phận của Thiên Kiệt, nhưng đám người của tổng quản Bùi vẫn hy vọng người bị đạp xuống đất như chó chết là Bùi Nguyên Minh, không phải là Thiên Kiệt “Trò hề này, đến đây là kết thúc”
Bùi Nguyên Minh giẫm lên cổ họng của Thiên Kiệt.
“Giết ông, Tenkade Shiro sẽ mất đi hi vọng cuối cùng”
“Tôi nghĩ có lẽ là nên thành thật kể lại câu chuyện mười năm trước.”
“Vi vậy, mời ông hãy lên đường đi”
Chân của Bùi Nguyên Minh vừa định ấn mạnh thì ngay lúc này, tổng quản Bùi đang che mặt đứng dậy, không khỏi nghiêm nghị quát: ‘Dừng tay!”
“Nhóc con, cậu dừng tay cho tôi!”
“Cậu thật sự không biết xấu hổi”
“Cậu vốn dĩ không có khả năng là đối thủ của đại nhân Thiên Kiệt!”
“Cậu còn dám nói có thể đánh bại đại nhân Thiên Kiệt hay sao?”
“Cậu chỉ đang cố tình vạch trần thân phận của ngài ấy, làm đầu óc của ngài ấy chấn động, sau đó mới may mắn đánh bại!”
“Nếu không dùng thủ đoạn này, làm sao cậu có thể thắng được?”
“Tuyệt đối không có khả năng!”
“Hành vi của cậu thật xấu xa hèn hạ, Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chúng tôi sẽ không cho phép cậu đạt được thắng lợi như vậy!”
“Huống chỉ, ngài Thiên Kiệt là người của bà cụ nhà họ Bùi, tôi tuyệt đối không cho phép kẻ nào dám tổn thương đến ngài ấy!”
Nói đến đây, tổng quản Bùi đang che mặt cảm thấy mình nói rất có lý và tự tin nói tiếp: “Bùi Nguyên Minh, lập tức thả ngài Thiên Kiệt ra và nhận lỗi với ngài ấy”
“Chỉ cần cậu làm được điều này, tôi có thể suy xét không truy cứu trách nhiệm của cậu!”
“Nếu cậu nói không thả người, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
“Tôi không đùa với Bùi Nguyên Minh cười nhẹ: “Thả người?”
“Tổng quản Bùi, ông nói xem là đầu óc của ông có vấn đề, hay là đầu óc của tôi có vấn đề?”
“Hơn nữa ông không nghe rõ sao?”
“Ông ta là người của Đảo Quốc!”
“Mục đích của việc ẩn núp ờ Bùi môn trong nhiều năm là để hủy diệt hoàn toàn Bùi môn”
“Người như vậy, ông còn luôn miệng nói ông ta là người của bà cụ nhà họ Bùi, thuyết phục ông ta sao?”
“Tổng quản Bùi, sợ trong đầu ông có gì đó đúng không?”
“Còn không biết phân biệt đúng sai cơ bản nhất sao?”
“Nếu quả thật như vậy thì ông hãy đem đầu óc tặng cho những người cần…”
“Thật đáng tiếc khi ông ngàn tính vạn tính lại không đoán ra được một điều.”
“Đó là thực lực của ông không bằng tôi.”
“Một khi tôi nghiêm túc, ông thậm chí không thể đỡ được.
cái tát của tôi”
“Kiếm Thánh Đảo Quốc hóa ra cũng chỉ ở trình độ này”
Bùi Nguyên Minh hờ hững nở một nụ cười: “Nói thật, tôi thật sự thất vọng với Đảo Quốc của các ông.”
“Thực lực không có nhiều, bày mưu tính kế cũng không ít, nhưng đáng tiếc có âm mưu mà không có thực lực vốn dĩ đều là vô nghĩa.”
“Mà này, ông hận tôi đến như vậy sao? Hận đến mức mỗi lần gặp đều muốn giết tôi à?”
“Chỉ thật tiếc là ông làm không được.”
Thiên Kiệt nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nhìn chäm chằm Bùi Nguyên Minh nói: “Nhóc con, tuy rằng lần này tôi không thể giết cậu.”
“Nhưng ở Đảo Quốc chúng tôi lại hội tụ rất nhiều cao thủ.”
“Tôi không tin cậu có thể chống đỡ được những cuộc tấn công đồn dập của chúng tôi”
“Sớm hay muộn thì cậu cũng sẽ phải chết”
Bùi Nguyên Minh nhún vai, nhàn nhã nói: “Đáng tiếc, bây giờ người chết là ông!”
Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh tung một cú đá, trực tiếp đánh bật Thiên Kiệt đang nửa quỳ trên mặt đất ngã xuống đất.
Thiên Kiệt “Phụt” một tiếng liền phun ra một ngụm máu tươi, vô cùng tức giận nói: “Mẹ nói”
Vào lúc này, đám người tổng quản Bùi cảm thấy tức giận đến không thể tả được.
Bọn họ không thể ngờ được con át chủ bài cuối cùng mà mình dựa vào lại bị Bùi Nguyên Minh một chân đá ngã trên mặt đất.
Sao có thể như vậy?
Cho dù lúc này Bùi Nguyên Minh đã vạch trần thân phận của Thiên Kiệt, nhưng đám người của tổng quản Bùi vẫn hy vọng người bị đạp xuống đất như chó chết là Bùi Nguyên Minh, không phải là Thiên Kiệt “Trò hề này, đến đây là kết thúc”
Bùi Nguyên Minh giẫm lên cổ họng của Thiên Kiệt.
“Giết ông, Tenkade Shiro sẽ mất đi hi vọng cuối cùng”
“Tôi nghĩ có lẽ là nên thành thật kể lại câu chuyện mười năm trước.”
“Vi vậy, mời ông hãy lên đường đi”
Chân của Bùi Nguyên Minh vừa định ấn mạnh thì ngay lúc này, tổng quản Bùi đang che mặt đứng dậy, không khỏi nghiêm nghị quát: ‘Dừng tay!”
“Nhóc con, cậu dừng tay cho tôi!”
“Cậu thật sự không biết xấu hổi”
“Cậu vốn dĩ không có khả năng là đối thủ của đại nhân Thiên Kiệt!”
“Cậu còn dám nói có thể đánh bại đại nhân Thiên Kiệt hay sao?”
“Cậu chỉ đang cố tình vạch trần thân phận của ngài ấy, làm đầu óc của ngài ấy chấn động, sau đó mới may mắn đánh bại!”
“Nếu không dùng thủ đoạn này, làm sao cậu có thể thắng được?”
“Tuyệt đối không có khả năng!”
“Hành vi của cậu thật xấu xa hèn hạ, Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chúng tôi sẽ không cho phép cậu đạt được thắng lợi như vậy!”
“Huống chỉ, ngài Thiên Kiệt là người của bà cụ nhà họ Bùi, tôi tuyệt đối không cho phép kẻ nào dám tổn thương đến ngài ấy!”
Nói đến đây, tổng quản Bùi đang che mặt cảm thấy mình nói rất có lý và tự tin nói tiếp: “Bùi Nguyên Minh, lập tức thả ngài Thiên Kiệt ra và nhận lỗi với ngài ấy”
“Chỉ cần cậu làm được điều này, tôi có thể suy xét không truy cứu trách nhiệm của cậu!”
“Nếu cậu nói không thả người, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
“Tôi không đùa với Bùi Nguyên Minh cười nhẹ: “Thả người?”
“Tổng quản Bùi, ông nói xem là đầu óc của ông có vấn đề, hay là đầu óc của tôi có vấn đề?”
“Hơn nữa ông không nghe rõ sao?”
“Ông ta là người của Đảo Quốc!”
“Mục đích của việc ẩn núp ờ Bùi môn trong nhiều năm là để hủy diệt hoàn toàn Bùi môn”
“Người như vậy, ông còn luôn miệng nói ông ta là người của bà cụ nhà họ Bùi, thuyết phục ông ta sao?”
“Tổng quản Bùi, sợ trong đầu ông có gì đó đúng không?”
“Còn không biết phân biệt đúng sai cơ bản nhất sao?”
“Nếu quả thật như vậy thì ông hãy đem đầu óc tặng cho những người cần…”