Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3042
Chương 3042
“Ngoài ra, bởi vì ông ta nói những chi tiết nhỏ và giao chứng cứ cho chúng ta”.
“Tương đương với chuyện ông ta đã phá hủy kế hoạch của nước Đảo, bán đứng những người cấp cao của nước Đảo”
“Dưới tình huống như vậy, Tenkade Shiro sợ là cũng khó có thể lấy lại được sự tin tưởng của những người cấp cao trong nước Đảo”
“Chúng ta lại thêm dầu vào lửa, để Tenkade Shiro dẫn theo người của Kashima Shinto Ryu, đánh nhau người sống ta chết với ngũ đại lưu phái, chuyện này không hẳn là không thể”
“Đến lúc đó, Tenkade Shiro muốn người chúng ta cho ông ta người, muốn súng chúng ta cho ông ta súng.”
“Chúng ta không chỉ phải thả người, hơn nữa còn phải trăm phương ngàn kế để cho Tenkade Shiro áo gấm trở về.”
“Người của nước Đảo muốn dựa vào Bùi Cửu Thiên làm rối loạn tình thế của chúng ta.”
“Vậy chúng ta sẽ đưa trở về một Tenkade Shiro, xem ai sẽ hơn ai.”
“Vì thế nên, nếu như Bùi môn chủ không có ý kiến, tôi thật sự không ngại thả Tenkade Shiro ra.”
Đương nhiên Bùi Nguyên Minh còn có một câu chưa nói, đó chính là nếu như sau khi Tenkade Shiro rời đi, còn dám nhảy nhót khắp nơi.
Bùi Nguyễn Minh muốn giết chết ông ta thì chỉ là chuyện của một bàn tay, cũng không gấp trong một lúc này.
“Trong mưu kế của anh Minh, quyết thắng ngàn dặm đó!”
Nghe Bùi Nguyên Minh chậm rãi nói thế, Bùi Cửu Phong tỏ vẻ cảm khái.
“Chiêu này là của người nước Đảo muốn dùng để đối phó với chúng ta, bây giờ chúng ta trả về cho họ, đây gọi là lấy gậy ông đập lưng ông đó!”
“Không sai.”
Bùi Nguyên Minh cười vỗ vỗ lên vai của Bùi Cửu Phong: “Anh bắt đầu có được vài phần trình độ của ba anh rồi.”
Bùi Cửu Phong có chút dở khóc dở cười, vào lúc này cửa thang máy vừa lúc mở ra, Bùi Cửu Phong nhỏ giọng nói: “Vậy nếu như không còn chuyện khác, tôi đi xin chỉ thị của Bùi môn chủ ngay đây.”
Bùi Nguyên Minh khẽ vuốt cằm, chuyện này phải làm nhanh chóng không được chậm trễ.
Nếu không phải bản thân anh còn có sắp xếp khác thì cũng chuẩn bị trực tiếp đi tìm Bùi Văn Cẩn rồi.
Sau khi tách ra với Bùi Cửu Phong, lúc Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị đi ngang qua phòng khách, để đến bệnh viện của Maria.
Vừa đi ngang qua nghe ngóng, thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng của phụ nữ từ phía sau đột ngột truyền đến: “Bùi Nguyên Minh!”
Bùi Nguyễn Minh xoay người lại theo bản năng, sau đó khẽ nhíu mày.
Hồng Hưng, Trần Hồng Điệp.
Vị này là công chúa của Hồng Hưng, giờ phút này chắn hẳn là vừa mới khám bệnh xong, trên tay còn cầm một quyển sổ khám bệnh, vẻ ngoài xinh đẹp cũng có vài phần tiều tụy.
Mà ở phía sau cô ta, có một thiếu niên mặc áo đen, giây phút này đang cười như không cười mà nhìn Bùi Nguyên Minh.
Mà bên cạnh thiếu niên mặc áo đen này còn có mười mấy nam nữ mặc Hoa phục.
Đi đôi với lời vừa nói ra của Trần Hồng Điệp, những nam nữ mặc Hoa phục này cũng ùn một tiếng vây lấy xung quanh, mỗi người đều cười như không cười mà nhìn Bùi Nguyên Minh, tràn đầy sát khí.
Bùi Nguyên Minh không thèm để ý tới Trần Hồng Điệp, vị công chúa của Hồng Hưng này đã sớm bị anh chặt đứt xương sống, coi như là không hung dữ nổi nữa rồi.
Thế nhưng thiếu niên mặc áo đen này đúng là phải làm cho Bùi Nguyên Minh theo bản năng mà nhìn thêm vài lần.
Dáng vẻ nhiều nhất chỉ mới hai mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh, thân hình cao lớn, thế nhưng cậu ta lại để mái tóc dài đồng thời còn nhuộm thành màu vàng nhạt, để cả người cậu ta giống như mấy thiếu niên lưu manh ngoài đầu đường xó chợ.
Quan trọng nhất là, trên mặt của cậu ta còn bày ra cái vẻ kiêu căng, thật đúng là cái kiểu vênh mặt hất hàm sại khiến người khác, coi trời bằng vung.
“Công chúa Trần, có chuyện gì sao?”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
“Cái tát lần trước còn chưa làm cho cô phải nhớ kỹ sao?”
“Ngày hôm nay lại muốn tôi cho cô thêm một tát à?”
Trần Hồng Điệp nghểnh mặt lên cười, nói: “Bùi Nguyên Minh, anh làm bộ cái gì mà làm bộ?”
“Tôi đã hỏi thăm rõ ràng từ sớm rồi, lần trước là có Dương Đế Minh làm chỗ dựa cho anh, anh mới dám đối đầu với người của chấp pháp đường Long Môn!”
“Lần này, không có ai cho anh làm chỗ dựa, tôi ngược lại muốn xem thử xem anh làm thế nào!”
Rõ ràng, tin tức của vị công chúa Hồng Hưng này có chút cũ xì rồi.
“Ngoài ra, bởi vì ông ta nói những chi tiết nhỏ và giao chứng cứ cho chúng ta”.
“Tương đương với chuyện ông ta đã phá hủy kế hoạch của nước Đảo, bán đứng những người cấp cao của nước Đảo”
“Dưới tình huống như vậy, Tenkade Shiro sợ là cũng khó có thể lấy lại được sự tin tưởng của những người cấp cao trong nước Đảo”
“Chúng ta lại thêm dầu vào lửa, để Tenkade Shiro dẫn theo người của Kashima Shinto Ryu, đánh nhau người sống ta chết với ngũ đại lưu phái, chuyện này không hẳn là không thể”
“Đến lúc đó, Tenkade Shiro muốn người chúng ta cho ông ta người, muốn súng chúng ta cho ông ta súng.”
“Chúng ta không chỉ phải thả người, hơn nữa còn phải trăm phương ngàn kế để cho Tenkade Shiro áo gấm trở về.”
“Người của nước Đảo muốn dựa vào Bùi Cửu Thiên làm rối loạn tình thế của chúng ta.”
“Vậy chúng ta sẽ đưa trở về một Tenkade Shiro, xem ai sẽ hơn ai.”
“Vì thế nên, nếu như Bùi môn chủ không có ý kiến, tôi thật sự không ngại thả Tenkade Shiro ra.”
Đương nhiên Bùi Nguyên Minh còn có một câu chưa nói, đó chính là nếu như sau khi Tenkade Shiro rời đi, còn dám nhảy nhót khắp nơi.
Bùi Nguyễn Minh muốn giết chết ông ta thì chỉ là chuyện của một bàn tay, cũng không gấp trong một lúc này.
“Trong mưu kế của anh Minh, quyết thắng ngàn dặm đó!”
Nghe Bùi Nguyên Minh chậm rãi nói thế, Bùi Cửu Phong tỏ vẻ cảm khái.
“Chiêu này là của người nước Đảo muốn dùng để đối phó với chúng ta, bây giờ chúng ta trả về cho họ, đây gọi là lấy gậy ông đập lưng ông đó!”
“Không sai.”
Bùi Nguyên Minh cười vỗ vỗ lên vai của Bùi Cửu Phong: “Anh bắt đầu có được vài phần trình độ của ba anh rồi.”
Bùi Cửu Phong có chút dở khóc dở cười, vào lúc này cửa thang máy vừa lúc mở ra, Bùi Cửu Phong nhỏ giọng nói: “Vậy nếu như không còn chuyện khác, tôi đi xin chỉ thị của Bùi môn chủ ngay đây.”
Bùi Nguyên Minh khẽ vuốt cằm, chuyện này phải làm nhanh chóng không được chậm trễ.
Nếu không phải bản thân anh còn có sắp xếp khác thì cũng chuẩn bị trực tiếp đi tìm Bùi Văn Cẩn rồi.
Sau khi tách ra với Bùi Cửu Phong, lúc Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị đi ngang qua phòng khách, để đến bệnh viện của Maria.
Vừa đi ngang qua nghe ngóng, thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng của phụ nữ từ phía sau đột ngột truyền đến: “Bùi Nguyên Minh!”
Bùi Nguyễn Minh xoay người lại theo bản năng, sau đó khẽ nhíu mày.
Hồng Hưng, Trần Hồng Điệp.
Vị này là công chúa của Hồng Hưng, giờ phút này chắn hẳn là vừa mới khám bệnh xong, trên tay còn cầm một quyển sổ khám bệnh, vẻ ngoài xinh đẹp cũng có vài phần tiều tụy.
Mà ở phía sau cô ta, có một thiếu niên mặc áo đen, giây phút này đang cười như không cười mà nhìn Bùi Nguyên Minh.
Mà bên cạnh thiếu niên mặc áo đen này còn có mười mấy nam nữ mặc Hoa phục.
Đi đôi với lời vừa nói ra của Trần Hồng Điệp, những nam nữ mặc Hoa phục này cũng ùn một tiếng vây lấy xung quanh, mỗi người đều cười như không cười mà nhìn Bùi Nguyên Minh, tràn đầy sát khí.
Bùi Nguyên Minh không thèm để ý tới Trần Hồng Điệp, vị công chúa của Hồng Hưng này đã sớm bị anh chặt đứt xương sống, coi như là không hung dữ nổi nữa rồi.
Thế nhưng thiếu niên mặc áo đen này đúng là phải làm cho Bùi Nguyên Minh theo bản năng mà nhìn thêm vài lần.
Dáng vẻ nhiều nhất chỉ mới hai mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh, thân hình cao lớn, thế nhưng cậu ta lại để mái tóc dài đồng thời còn nhuộm thành màu vàng nhạt, để cả người cậu ta giống như mấy thiếu niên lưu manh ngoài đầu đường xó chợ.
Quan trọng nhất là, trên mặt của cậu ta còn bày ra cái vẻ kiêu căng, thật đúng là cái kiểu vênh mặt hất hàm sại khiến người khác, coi trời bằng vung.
“Công chúa Trần, có chuyện gì sao?”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
“Cái tát lần trước còn chưa làm cho cô phải nhớ kỹ sao?”
“Ngày hôm nay lại muốn tôi cho cô thêm một tát à?”
Trần Hồng Điệp nghểnh mặt lên cười, nói: “Bùi Nguyên Minh, anh làm bộ cái gì mà làm bộ?”
“Tôi đã hỏi thăm rõ ràng từ sớm rồi, lần trước là có Dương Đế Minh làm chỗ dựa cho anh, anh mới dám đối đầu với người của chấp pháp đường Long Môn!”
“Lần này, không có ai cho anh làm chỗ dựa, tôi ngược lại muốn xem thử xem anh làm thế nào!”
Rõ ràng, tin tức của vị công chúa Hồng Hưng này có chút cũ xì rồi.