Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3101
Chương 3101:
“Tao có thể hiểu rằng, mày đang đe dọa tao nhỉ?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng. “Uy hiếp mày thì thế nào?”
“Mày dám giết tao sao? “Tao nói cho mày biết, hôm nay mày phế tạo, đã là một việc rất nghiêm trọng, mày còn dám xúc phạm tao, mày…”
Yanagyu Rokuro còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Bùi Nguyên Minh một cước đá bay bảy tám cao thủ của Đảo quốc Niên Lưu, sau đó đưa tay nắm lấy cổ của Yanagyu Rokuro rồi một tay bóp đứt.
Bát Dát!
Một lời không hợp đã động thủ giết người !?
Yanagyu Rokuro vô cùng khó tin và bị đả kích, anh ta chết không nhắm mắt.
Nếu sớm biết tên Bùi Nguyễn Minh này sẽ hạ sát thủ, anh ta nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ, chứ không phải ở đó ra vẻ nữa.
Đám người Bùi Lệ Thu cũng theo bản năng muốn mở miệng ngăn cản, chẳng qua là động tác của Bùi Nguyên Minh quá nhanh, bọn họ căn bản không phản ứng nổi.
Những người khác thấy cảnh này cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn họ hoàn toàn không ngờ Bùi Nguyên Minh thật sự động thủ giết người. “Bát Dát!”
“Giết!”
Nhìn thấy Yanagyu Rokuro bị bóp chết, năm sáu cao thủ của Đảo quốc Niên Lưu rống lên một tiếng giận dữ, mặc kệ hết tất cả mà cầm Đảo quốc Trường Đao đánh về phía Bùi Nguyên Minh. “Bốp bốp…
Bùi Nguyên Minh tùy ý ra vùng tay một cái.
Chỉ trong nháy mắt, năm sáu cao thủ của Đảo quốc
Niên Lưu đều bị đánh bay ra ngoài. Thời điểm rơi xuống đất, cả người bọn họ đều co giật không biết sống chết. “Cao thủ của Đảo Quốc chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao”
Bùi Nguyên Minh phủi tay, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn xuống trên người mấy cao thủ của Đảo quốc Niên Lưu. “Hiện tại còn có ai dám đứng ra thay Bùi Cửu Thiên xuất đầu lộ diện không?”
Nghe Bùi Nguyên Minh hờ hững và lạnh lùng nói, cao thủ của Đảo quốc Niên Lưu ở trong sân ai nấy đều hai mắt nhìn nhau.
Giờ phút này lại không còn ai dám kêu gào xông qua như lúc nãy nữa.
Vừa rồi bọn họ còn cảm thấy Bùi Nguyễn Minh là người có thể dễ dàng ức hiếp, nhưng lúc Takei Mao bị chém, Yanagyu Rokuro bị giết.
Những người Đảo Quốc bây giờ mới hiểu được, người Đại Hạ rốt cuộc mạnh mẽ như thế nào.
Ngay cả đám người Bùi Văn Thành, Bùi Văn Sơn sắc mặt cũng đen kịt.
Bùi Nguyên Minh xuống tay dứt khoát quyết đoán, khiến người Đảo Quốc tan rã không thể kết thành quân, dưới tình huống này, những người còn sót lại nào có dũng khí tiếp tục nhằm vào anh? Ngay khi Bùi Văn Thành chuẩn bị đứng ra nói gì đó, giúp con trai bảo bối của mình lấy lại sân nhà.
Thì Bùi Nguyên Minh bỗng tiến lên một bước, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn xuống trên người Bùi Cửu Thiên, lạnh lùng nói: “Bùi Cửu Thiên, cái gọi là trò chơi của anh, chỉ đến đây thôi à.”
“Hay là nói, anh còn muốn tiếp tục để cho người Đảo Quốc phải chết?”
“Không thể không thừa nhận, anh là người dụng tâm hiểm ác, tính toán vô cùng. “Anh rõ ràng biết thực lực của tôi, rõ ràng biết toàn bộ mọi người chỉ có mình anh là miễn cưỡng có thể chống lại tôi.”
“Nhưng anh lại cứ cố chấp làm rùa rụt đầu, cố chấp tránh né mũi kiếm của tôi.”
“Người Đảo Quốc đến giúp anh, tưởng rằng anh sẽ tự tin dùng thân phận thấp bé để đánh với tôi một trận!”
“Họ không biết là ở trong lòng anh, ý đồ thực sự là anh muốn mượn tay tôi giết hết những người Đảo Quốc này!”
“Anh một mặt muốn người Đảo Quốc trở thành cánh tay thượng vị của mình! Mặt khác lại sợ những người Đảo Quốc này ngày sau sẽ uy hiếp và ép buộc anh!”
“Cho nên anh lợi dụng bọn họ, đồng thời cũng lợi dụng tôi giúp anh diệt trừ những người Đảo Quốc này!”
“Chỉ có thể nói rằng tôi sống nhiều năm trên đời như thế, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người am hiểu tính toán như anh!”
“Người Đảo Quốc cho rằng giúp Bùi Cửu Thiên nâng cao địa vị, có thể đạt được lợi ích và có thể lợi dụng anh xây dựng đầu cầu tiến vào Đại Hạ!”
“Nhưng họ không biết, trong mắt Bùi Cửu Thiên, bọn họ đã sớm qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát rồi.”
Bùi Nguyễn Minh châm chọc, thần sắc đạm mạc, nhưng lời nói ra giống như đang nướng Bùi Cửu Thiên trên chảo lửa.
“Tao có thể hiểu rằng, mày đang đe dọa tao nhỉ?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng. “Uy hiếp mày thì thế nào?”
“Mày dám giết tao sao? “Tao nói cho mày biết, hôm nay mày phế tạo, đã là một việc rất nghiêm trọng, mày còn dám xúc phạm tao, mày…”
Yanagyu Rokuro còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Bùi Nguyên Minh một cước đá bay bảy tám cao thủ của Đảo quốc Niên Lưu, sau đó đưa tay nắm lấy cổ của Yanagyu Rokuro rồi một tay bóp đứt.
Bát Dát!
Một lời không hợp đã động thủ giết người !?
Yanagyu Rokuro vô cùng khó tin và bị đả kích, anh ta chết không nhắm mắt.
Nếu sớm biết tên Bùi Nguyễn Minh này sẽ hạ sát thủ, anh ta nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ, chứ không phải ở đó ra vẻ nữa.
Đám người Bùi Lệ Thu cũng theo bản năng muốn mở miệng ngăn cản, chẳng qua là động tác của Bùi Nguyên Minh quá nhanh, bọn họ căn bản không phản ứng nổi.
Những người khác thấy cảnh này cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn họ hoàn toàn không ngờ Bùi Nguyên Minh thật sự động thủ giết người. “Bát Dát!”
“Giết!”
Nhìn thấy Yanagyu Rokuro bị bóp chết, năm sáu cao thủ của Đảo quốc Niên Lưu rống lên một tiếng giận dữ, mặc kệ hết tất cả mà cầm Đảo quốc Trường Đao đánh về phía Bùi Nguyên Minh. “Bốp bốp…
Bùi Nguyên Minh tùy ý ra vùng tay một cái.
Chỉ trong nháy mắt, năm sáu cao thủ của Đảo quốc
Niên Lưu đều bị đánh bay ra ngoài. Thời điểm rơi xuống đất, cả người bọn họ đều co giật không biết sống chết. “Cao thủ của Đảo Quốc chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao”
Bùi Nguyên Minh phủi tay, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn xuống trên người mấy cao thủ của Đảo quốc Niên Lưu. “Hiện tại còn có ai dám đứng ra thay Bùi Cửu Thiên xuất đầu lộ diện không?”
Nghe Bùi Nguyên Minh hờ hững và lạnh lùng nói, cao thủ của Đảo quốc Niên Lưu ở trong sân ai nấy đều hai mắt nhìn nhau.
Giờ phút này lại không còn ai dám kêu gào xông qua như lúc nãy nữa.
Vừa rồi bọn họ còn cảm thấy Bùi Nguyễn Minh là người có thể dễ dàng ức hiếp, nhưng lúc Takei Mao bị chém, Yanagyu Rokuro bị giết.
Những người Đảo Quốc bây giờ mới hiểu được, người Đại Hạ rốt cuộc mạnh mẽ như thế nào.
Ngay cả đám người Bùi Văn Thành, Bùi Văn Sơn sắc mặt cũng đen kịt.
Bùi Nguyên Minh xuống tay dứt khoát quyết đoán, khiến người Đảo Quốc tan rã không thể kết thành quân, dưới tình huống này, những người còn sót lại nào có dũng khí tiếp tục nhằm vào anh? Ngay khi Bùi Văn Thành chuẩn bị đứng ra nói gì đó, giúp con trai bảo bối của mình lấy lại sân nhà.
Thì Bùi Nguyên Minh bỗng tiến lên một bước, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn xuống trên người Bùi Cửu Thiên, lạnh lùng nói: “Bùi Cửu Thiên, cái gọi là trò chơi của anh, chỉ đến đây thôi à.”
“Hay là nói, anh còn muốn tiếp tục để cho người Đảo Quốc phải chết?”
“Không thể không thừa nhận, anh là người dụng tâm hiểm ác, tính toán vô cùng. “Anh rõ ràng biết thực lực của tôi, rõ ràng biết toàn bộ mọi người chỉ có mình anh là miễn cưỡng có thể chống lại tôi.”
“Nhưng anh lại cứ cố chấp làm rùa rụt đầu, cố chấp tránh né mũi kiếm của tôi.”
“Người Đảo Quốc đến giúp anh, tưởng rằng anh sẽ tự tin dùng thân phận thấp bé để đánh với tôi một trận!”
“Họ không biết là ở trong lòng anh, ý đồ thực sự là anh muốn mượn tay tôi giết hết những người Đảo Quốc này!”
“Anh một mặt muốn người Đảo Quốc trở thành cánh tay thượng vị của mình! Mặt khác lại sợ những người Đảo Quốc này ngày sau sẽ uy hiếp và ép buộc anh!”
“Cho nên anh lợi dụng bọn họ, đồng thời cũng lợi dụng tôi giúp anh diệt trừ những người Đảo Quốc này!”
“Chỉ có thể nói rằng tôi sống nhiều năm trên đời như thế, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người am hiểu tính toán như anh!”
“Người Đảo Quốc cho rằng giúp Bùi Cửu Thiên nâng cao địa vị, có thể đạt được lợi ích và có thể lợi dụng anh xây dựng đầu cầu tiến vào Đại Hạ!”
“Nhưng họ không biết, trong mắt Bùi Cửu Thiên, bọn họ đã sớm qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát rồi.”
Bùi Nguyễn Minh châm chọc, thần sắc đạm mạc, nhưng lời nói ra giống như đang nướng Bùi Cửu Thiên trên chảo lửa.