Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3190
Chương 3190
“Không ngờ ngay cả chuyện lên lôi đài mà anh cũng không dám.”
“Ồ, hóa ra ở trong mắt anh, tôi là một người không dám lên lôi đài sao?” Bùi Nguyên Minh lười biếng lên tiếng.
Chung Bắc Kiếm lạnh lùng nói: “Tôi đã nghe qua sự tích của anh rồi, có người nói anh dựa vào chiến thần Nam Dương Dương Đế Minh đánh bị thương đường chủ Long Thiên Trường của chúng tôi ở hai thành phố đánh bạc của Hồng Kông, sau đó anh mới đứng ra phế bỏ đường chủ Long.”
“Còn lần này đến Vũ Thành anh lại dựa vào Hàn Sang và người phụ nữ bên cạnh mình để diễu võ dương oai.”
“Tôi không thể không thừa nhận.”
“Anh rất mưu mô, rất có bản lĩnh, hơn nữa da mặt cũng rất dày đấy.”
“Hiện tại biết mình không phải đối thủ của tôi thì liền mượn cớ rời đi.”
“Đáng tiếc, anh đã đắc tội phải một nhân vật tại to mặt lớn mà anh vĩnh viễn cũng không đắc tội nổi.”
“Cậu Long Thương Húc đã ra lệnh, nội trong hôm nay tôi phải đích thân tiễn anh lên đường.” Trên gương mặt lạnh lùng của Chung Bắc Kiếm đầy vẻ châm chọc.
“Nhưng thấy da mặt của anh dày như vậy, bây giờ chỉ cần anh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ và giao lệnh bài Chấp Pháp Đường Long Môn trong tay ra thì tôi sẽ tha cho anh một con đường sống”
“Tôi cho anh thời gian nửa phút để suy nghĩ cho kỹ, hy vọng đáp án của anh sẽ không làm tôi thất vọng.”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, sau đó thản nhiên nói nói: “Phụ thuộc vào mức độ hợp tác của anh, chỉ cần bây giờ anh lập tức quỳ xuống thì tôi sẽ không ra tay với anh nữa.”
“Muốn tôi quỳ xuống sao?”
Ảnh mắt Chung Bắc Kiếm lạnh đi, cả người đều nổi giận.
“Anh có tư cách gì mà bắt tôi phải quỳ xuống?”
“Đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho anh biết, ở trước mặt của cao thủ chân chính thì chút thủ đoạn nho nhỏ ấy của Bùi Nguyên Minh anh chỉ là một trò cười mà thôi.”
Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay Chung Bắc Kiếm chợt xuất hiện, một luồng ánh sáng từ mũi kiếm lóe lên, vừa giống như sao băng bay trên bầu trời lại vừa giống một con linh dương có sừng đang nhanh chóng lao về phía cổ họng của Bùi Nguyên Minh.
“Bốp”
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn hờ hững như cũ, anh tiến lên phía trước một bước, cơ thể không những không lùi lại mà còn trực tiếp xuất hiện trước mặt Chung Bắc Kiếm, sau đó giơ tay lên giảng một cú tát.
Tuy bản thân Bùi Nguyễn Minh không muốn bước lên lôi đài, nhưng nếu Chung Bắc Kiếm đã đi xuống bước đến trước mặt vậy thì anh không thể không tát anh ta một cái rồi.
“Nhất Kiếm Phá Không!”
Thanh trường kiếm trong tay Chung Bắc Kiếm chấn động, lúc này anh ta phải dốc hết sức lực mới ứng phó được, trước sự giễu cợt của Bùi Nguyễn Minh anh ta quyết định sẽ giết kẻ địch chỉ trong một chiêu để khẳng định thực lực của bản thân.
Nhưng giây tiếp theo Chung Bắc Kiếm đã bị cái tát của Bùi Nguyên Minh đánh bay, ở trước mặt của Bùi Nguyên Minh, sức mạnh của anh ta không hề đáng nhắc tới, thậm chỉ còn không chịu nổi một đòn.
Cái gì mà người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Chấp Pháp Đường.
Cái gì mà Nhất Kiếm Phá Không.
Rồi cái gì mà kiêu căng tự phụ cơ chứ?
Hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả, mọi hình tượng đều trực tiếp sụp đổ.
Một tiếng “bốp” vang lên, chỉ thấy cơ thể của Chung Bắc Kiếm bay ra ngoài rồi đập mạnh xuống đất, thanh trường kiếm cũng theo đó vụt khỏi tay, trên mặt lại xuất hiện thêm một dấu tay đỏ chót
Không chờ Chung Bắc Kiếm đứng dậy, Bùi Nguyên Minh đã bước tới tát thêm một cái nữa khiến Chung Bắc Kiếm hét thảm một tiếng rồi lại văng ra xa.
“Phịch”
“Đây là chiêu khích tướng đó.”
“Mở lôi đài đi.”
“Đúng là cao thủ đứng đầu mà.”
“Vua chiến binh đỉnh của đỉnh”
“Nhất Kiếm Phá Không”
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt” Bùi Nguyễn Minh vừa nói vừa tát không thương tiếc. N
Thoạt nhìn thì động tác của anh tuy có vẻ qua loa nhưng với việc võ thuật đứng đầu, sức mạnh vô địch thì động tác nhanh gọn dứt khoát này không hề cho đối phương có cơ hội né tránh.
Chỉ với mấy cái tát đơn giản đã khiến cho Chung Bắc Kiểm không ngừng kêu rên, liên tục lùi về phía sau.
“Bốp!”
“Chỉ với chút bản lĩnh đó mà anh cũng muốn để tôi uống rượu phạt sao?”
“Với bản lĩnh của anh cũng muốn dạy dỗ tôi?”
“Chút bản lĩnh đó mà cũng muốn bắt tôi quỳ xuống ấy hả?”
“Thân là đệ tử Chấp Pháp Đường, một người đáng ra phải một lòng chấp pháp lại cam tâm tình nguyện trở thành tay sai cho người ngoài.”
“Chính vì sự hiện diện của một tên rác rưởi như anh nên Chấp Pháp Đường Long Môn mới trở nên mịt mù chướng khí như vậy”
“Long Thiên Trường là rác rưởi, Long Sa Vực là rác rưởi, Chung Bắc Kiếm anh cũng rác rưởi không kém.”
“Từ trên xuống dưới của các người đều chồng chất rác rưởi.”
“Nói thật thì mặt mũi của Chấp Pháp Đường đã các người làm mất sạch hết rồi.”
Nhận mấy cái tát liên tục khiến máu mũi, máu miệng của Chung Bắc Kiếm không ngừng tuôn ra, anh ta chỉ biết cuống quít gào thét.
Anh ta là một cao thủ đứng đầu của Chấp Pháp
Đường, hơn nữa còn sắp trở thành một chiến thần, vậy mà bây giờ lại giống như một con chó rơi xuống nước, bị tát từng cái từng cái như vậy lại không còn chút sức lực đánh trá.
Cái mà anh ta gọi là tuyệt chiêu Long Môn, khi đối mặt với mấy cái tát đơn giản của Bùi Nguyên Minh không những không thể đỡ được mà còn không tránh khỏi.
Đúng là mất mặt mà.
“Không ngờ ngay cả chuyện lên lôi đài mà anh cũng không dám.”
“Ồ, hóa ra ở trong mắt anh, tôi là một người không dám lên lôi đài sao?” Bùi Nguyên Minh lười biếng lên tiếng.
Chung Bắc Kiếm lạnh lùng nói: “Tôi đã nghe qua sự tích của anh rồi, có người nói anh dựa vào chiến thần Nam Dương Dương Đế Minh đánh bị thương đường chủ Long Thiên Trường của chúng tôi ở hai thành phố đánh bạc của Hồng Kông, sau đó anh mới đứng ra phế bỏ đường chủ Long.”
“Còn lần này đến Vũ Thành anh lại dựa vào Hàn Sang và người phụ nữ bên cạnh mình để diễu võ dương oai.”
“Tôi không thể không thừa nhận.”
“Anh rất mưu mô, rất có bản lĩnh, hơn nữa da mặt cũng rất dày đấy.”
“Hiện tại biết mình không phải đối thủ của tôi thì liền mượn cớ rời đi.”
“Đáng tiếc, anh đã đắc tội phải một nhân vật tại to mặt lớn mà anh vĩnh viễn cũng không đắc tội nổi.”
“Cậu Long Thương Húc đã ra lệnh, nội trong hôm nay tôi phải đích thân tiễn anh lên đường.” Trên gương mặt lạnh lùng của Chung Bắc Kiếm đầy vẻ châm chọc.
“Nhưng thấy da mặt của anh dày như vậy, bây giờ chỉ cần anh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ và giao lệnh bài Chấp Pháp Đường Long Môn trong tay ra thì tôi sẽ tha cho anh một con đường sống”
“Tôi cho anh thời gian nửa phút để suy nghĩ cho kỹ, hy vọng đáp án của anh sẽ không làm tôi thất vọng.”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, sau đó thản nhiên nói nói: “Phụ thuộc vào mức độ hợp tác của anh, chỉ cần bây giờ anh lập tức quỳ xuống thì tôi sẽ không ra tay với anh nữa.”
“Muốn tôi quỳ xuống sao?”
Ảnh mắt Chung Bắc Kiếm lạnh đi, cả người đều nổi giận.
“Anh có tư cách gì mà bắt tôi phải quỳ xuống?”
“Đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho anh biết, ở trước mặt của cao thủ chân chính thì chút thủ đoạn nho nhỏ ấy của Bùi Nguyên Minh anh chỉ là một trò cười mà thôi.”
Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay Chung Bắc Kiếm chợt xuất hiện, một luồng ánh sáng từ mũi kiếm lóe lên, vừa giống như sao băng bay trên bầu trời lại vừa giống một con linh dương có sừng đang nhanh chóng lao về phía cổ họng của Bùi Nguyên Minh.
“Bốp”
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn hờ hững như cũ, anh tiến lên phía trước một bước, cơ thể không những không lùi lại mà còn trực tiếp xuất hiện trước mặt Chung Bắc Kiếm, sau đó giơ tay lên giảng một cú tát.
Tuy bản thân Bùi Nguyễn Minh không muốn bước lên lôi đài, nhưng nếu Chung Bắc Kiếm đã đi xuống bước đến trước mặt vậy thì anh không thể không tát anh ta một cái rồi.
“Nhất Kiếm Phá Không!”
Thanh trường kiếm trong tay Chung Bắc Kiếm chấn động, lúc này anh ta phải dốc hết sức lực mới ứng phó được, trước sự giễu cợt của Bùi Nguyễn Minh anh ta quyết định sẽ giết kẻ địch chỉ trong một chiêu để khẳng định thực lực của bản thân.
Nhưng giây tiếp theo Chung Bắc Kiếm đã bị cái tát của Bùi Nguyên Minh đánh bay, ở trước mặt của Bùi Nguyên Minh, sức mạnh của anh ta không hề đáng nhắc tới, thậm chỉ còn không chịu nổi một đòn.
Cái gì mà người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Chấp Pháp Đường.
Cái gì mà Nhất Kiếm Phá Không.
Rồi cái gì mà kiêu căng tự phụ cơ chứ?
Hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả, mọi hình tượng đều trực tiếp sụp đổ.
Một tiếng “bốp” vang lên, chỉ thấy cơ thể của Chung Bắc Kiếm bay ra ngoài rồi đập mạnh xuống đất, thanh trường kiếm cũng theo đó vụt khỏi tay, trên mặt lại xuất hiện thêm một dấu tay đỏ chót
Không chờ Chung Bắc Kiếm đứng dậy, Bùi Nguyên Minh đã bước tới tát thêm một cái nữa khiến Chung Bắc Kiếm hét thảm một tiếng rồi lại văng ra xa.
“Phịch”
“Đây là chiêu khích tướng đó.”
“Mở lôi đài đi.”
“Đúng là cao thủ đứng đầu mà.”
“Vua chiến binh đỉnh của đỉnh”
“Nhất Kiếm Phá Không”
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt” Bùi Nguyễn Minh vừa nói vừa tát không thương tiếc. N
Thoạt nhìn thì động tác của anh tuy có vẻ qua loa nhưng với việc võ thuật đứng đầu, sức mạnh vô địch thì động tác nhanh gọn dứt khoát này không hề cho đối phương có cơ hội né tránh.
Chỉ với mấy cái tát đơn giản đã khiến cho Chung Bắc Kiểm không ngừng kêu rên, liên tục lùi về phía sau.
“Bốp!”
“Chỉ với chút bản lĩnh đó mà anh cũng muốn để tôi uống rượu phạt sao?”
“Với bản lĩnh của anh cũng muốn dạy dỗ tôi?”
“Chút bản lĩnh đó mà cũng muốn bắt tôi quỳ xuống ấy hả?”
“Thân là đệ tử Chấp Pháp Đường, một người đáng ra phải một lòng chấp pháp lại cam tâm tình nguyện trở thành tay sai cho người ngoài.”
“Chính vì sự hiện diện của một tên rác rưởi như anh nên Chấp Pháp Đường Long Môn mới trở nên mịt mù chướng khí như vậy”
“Long Thiên Trường là rác rưởi, Long Sa Vực là rác rưởi, Chung Bắc Kiếm anh cũng rác rưởi không kém.”
“Từ trên xuống dưới của các người đều chồng chất rác rưởi.”
“Nói thật thì mặt mũi của Chấp Pháp Đường đã các người làm mất sạch hết rồi.”
Nhận mấy cái tát liên tục khiến máu mũi, máu miệng của Chung Bắc Kiếm không ngừng tuôn ra, anh ta chỉ biết cuống quít gào thét.
Anh ta là một cao thủ đứng đầu của Chấp Pháp
Đường, hơn nữa còn sắp trở thành một chiến thần, vậy mà bây giờ lại giống như một con chó rơi xuống nước, bị tát từng cái từng cái như vậy lại không còn chút sức lực đánh trá.
Cái mà anh ta gọi là tuyệt chiêu Long Môn, khi đối mặt với mấy cái tát đơn giản của Bùi Nguyên Minh không những không thể đỡ được mà còn không tránh khỏi.
Đúng là mất mặt mà.