Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3277
Chương 3277
Đội trưởng Hàm nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Người đâu, mau dẫn đi, nếu dám chống cự cứ xử theo luật pháp!”
Bùi Nguyên Minh nhìn tên đội trưởng Hàm mặt đen kia một cách hứng thú, khẽ nói: “Anh đến từ sở cảnh sát Vũ Thành đúng không?
Nếu như anh đã đến rồi, vậy tại sao không điều ra rõ sự tình mà đã tuỳ tiện bắt người cơ chứ?
Anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
Tên đội trưởng mặt đen kia cười lạnh, nói: “Tên khốn kiếp kia, ông đây là đội trưởng đội cảnh sát, ông đây xử lý thế nào không cần anh dạy bảo đâu!
Anh làm người khác bị thương là phạm pháp, thân là một người chấp pháp, đương nhiên là tôi phải bắt anh đi rồi.
Anh còn dám nói nhảm nữa tôi sẽ bắn anh luôn đấy!”
‘Tên mặt đen hét lớn, lúc này ánh mắt anh ta vô cùng đôi mắt đáng Sợ.
Đồng thời, anh ta duỗi tay phải ra, định võ vào mặt Bùi Nguyên Minh vài cái để thị uy.
“Sao hả? Anh còn muốn đánh tôi sao?”
Bùi Nguyên Minh lãnh đạm hỏi, cùng lúc đó anh móc điện thoại di động ra bấm gọi một dãy số điện thoại.
“Anh có muốn nghe xong cuộc điện thoại này rồi suy nghĩ lại không?”
“Anh..”
Tên Đội trưởng Hàm mặt đen đang định nổi đoá, nhưng thấy vẻ mặt hờ hững của Bùi Nguyên Minh, anh ta do dự một lúc rồi cũng quyết định nhận lấy chiếc điện thoại.
Chỉ trong vòng mười giây, sắc mặt của Đội trưởng Hàm mặt đen tối sầm lại, anh ta vội vàng ra sức ngăn cản mấy tên thuộc hạ của mình, sau đó nói lời xin lôi với Bạch Nhất Đồng: “Viện trưởng Đồng, thực xin lỗi!
Chuyện này là tranh chấp nội bộ trong bệnh viện của cô, người ở đồn cảnh sát chúng tôi rất khó xử lý”
Vừa nói anh ta vừa cung kính đưa điện thoại lại cho Bùi Nguyên Minh, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Anh ta không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại là anh em của Vạn Phước Nhân.
Nhân vật tai to mặt lớn như vậy, hỏi sao anh ta không sợ hãi được cơ chứ?
“Không thể nhúng tay vào sao?”
Mặt Bạch Nhất Đồng tối sầm lại.
“Đội trưởng Hàm, anh là cảnh sát nhân dân, là người thực thi luật pháp, sao anh lại không thể nhúng tay vào được cơ chứ?
Mỗi tháng anh nhận được bao nhiêu tiền bảo vệ chứ? Bây giờ anh lại nói với tôi là anh không thể xử lý được?
Anh không sợ người đứng sau tôi tức giận sao?”
Sắc mặt của Đội trưởng Hàm mặt đen vô cùng khó coi, mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng anh ta vẫn liên tục lắc đầu, bởi vì hoàn toàn không thể ngăn cản được Bùi Nguyên Minh Mà anh ta lại là người rất trọng sĩ: không dám nói ra.
Nhìn thấy trưởng Hàm mặt đen sắp bỏ đi, Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt cất tiếng: “Tôi có nói anh được phép đi khỏi đây sao?”
Khoé mắt Đội trưởng Hàm mặt đen khẽ giật, vô thức quay đầu nhìn Bùi Nguyên Minh, hỏi: “Anh bạn trẻ, anh muốn làm gì?”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Là một người thực thi pháp luật lại không phân đúng sai, không rõ trắng đen lại nối giáo cho giặc, còn muốn bắt tôi về tra khảo, muốn tát tôi vài bạt tay, vậy mà bây giờ đến một câu xin lỗi cũng không có đã định bỏ đi nhẹ nhàng như vậy rồi..”
Vừa nói Bùi Nguyên Minh vừa tát anh ta một bạt tay.
“Anh đã tôn trọng tôi chưa? Anh đã tôn trọng luật pháp chưa?”
“Bốp!”
Âm thanh giòn giã vang lên, Đội trưởng Hàm bị tát đến nỗi bay ra ngoài, mặt mày sưng phù đỏ tấy cả lên.
Khán giả im lặng, và mọi người đều chìm trong cơn mê.
Bạch Nhất Đồng, Lý Hải Vân và những người khác đều ngơ ngác.
Lúc này ai nấy đều cảm thấy như trời sập vậy.
Chuyện tuyệt đối không thể xảy ra nay lại diễn ra trước mắt bọn họ.
Đây có còn là Đội trưởng Hàm đảo lộn trắng đen, xưng hùng xưng lên, có những chuyện vốn dĩ là bá trong lời đồn nữa không chứ?
Đây có còn là đội trưởng Hàm – Lý Dịch Hàm nổi tiếng với câu nói “người đi qua thì để lại tiền, chim nhạn đi qua để lại lông” nữa không chứ?
Lý Dịch Hàm lảo đảo đứng dậy, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ tức giận và bất lực, nói: “Anh..”
“Bốp!”
Bùi Nguyên Minh lại tát anh ta một cái, rồi lãnh đạm buông lời: “Nếu anh đã thích lăn lộn trong xã hội, vậy chẳng lẽ anh lại không hiểu một điều quan trọng sao?
Đó chính là làm sai thì phải biết nhận sai, nhận sai rồi thì phải sửa.
Nếu có người không chịu sửa đối, tôi chắc chẳn có cách giúp người đó!”
Đội trưởng Hàm nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Người đâu, mau dẫn đi, nếu dám chống cự cứ xử theo luật pháp!”
Bùi Nguyên Minh nhìn tên đội trưởng Hàm mặt đen kia một cách hứng thú, khẽ nói: “Anh đến từ sở cảnh sát Vũ Thành đúng không?
Nếu như anh đã đến rồi, vậy tại sao không điều ra rõ sự tình mà đã tuỳ tiện bắt người cơ chứ?
Anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
Tên đội trưởng mặt đen kia cười lạnh, nói: “Tên khốn kiếp kia, ông đây là đội trưởng đội cảnh sát, ông đây xử lý thế nào không cần anh dạy bảo đâu!
Anh làm người khác bị thương là phạm pháp, thân là một người chấp pháp, đương nhiên là tôi phải bắt anh đi rồi.
Anh còn dám nói nhảm nữa tôi sẽ bắn anh luôn đấy!”
‘Tên mặt đen hét lớn, lúc này ánh mắt anh ta vô cùng đôi mắt đáng Sợ.
Đồng thời, anh ta duỗi tay phải ra, định võ vào mặt Bùi Nguyên Minh vài cái để thị uy.
“Sao hả? Anh còn muốn đánh tôi sao?”
Bùi Nguyên Minh lãnh đạm hỏi, cùng lúc đó anh móc điện thoại di động ra bấm gọi một dãy số điện thoại.
“Anh có muốn nghe xong cuộc điện thoại này rồi suy nghĩ lại không?”
“Anh..”
Tên Đội trưởng Hàm mặt đen đang định nổi đoá, nhưng thấy vẻ mặt hờ hững của Bùi Nguyên Minh, anh ta do dự một lúc rồi cũng quyết định nhận lấy chiếc điện thoại.
Chỉ trong vòng mười giây, sắc mặt của Đội trưởng Hàm mặt đen tối sầm lại, anh ta vội vàng ra sức ngăn cản mấy tên thuộc hạ của mình, sau đó nói lời xin lôi với Bạch Nhất Đồng: “Viện trưởng Đồng, thực xin lỗi!
Chuyện này là tranh chấp nội bộ trong bệnh viện của cô, người ở đồn cảnh sát chúng tôi rất khó xử lý”
Vừa nói anh ta vừa cung kính đưa điện thoại lại cho Bùi Nguyên Minh, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Anh ta không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại là anh em của Vạn Phước Nhân.
Nhân vật tai to mặt lớn như vậy, hỏi sao anh ta không sợ hãi được cơ chứ?
“Không thể nhúng tay vào sao?”
Mặt Bạch Nhất Đồng tối sầm lại.
“Đội trưởng Hàm, anh là cảnh sát nhân dân, là người thực thi luật pháp, sao anh lại không thể nhúng tay vào được cơ chứ?
Mỗi tháng anh nhận được bao nhiêu tiền bảo vệ chứ? Bây giờ anh lại nói với tôi là anh không thể xử lý được?
Anh không sợ người đứng sau tôi tức giận sao?”
Sắc mặt của Đội trưởng Hàm mặt đen vô cùng khó coi, mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng anh ta vẫn liên tục lắc đầu, bởi vì hoàn toàn không thể ngăn cản được Bùi Nguyên Minh Mà anh ta lại là người rất trọng sĩ: không dám nói ra.
Nhìn thấy trưởng Hàm mặt đen sắp bỏ đi, Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt cất tiếng: “Tôi có nói anh được phép đi khỏi đây sao?”
Khoé mắt Đội trưởng Hàm mặt đen khẽ giật, vô thức quay đầu nhìn Bùi Nguyên Minh, hỏi: “Anh bạn trẻ, anh muốn làm gì?”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Là một người thực thi pháp luật lại không phân đúng sai, không rõ trắng đen lại nối giáo cho giặc, còn muốn bắt tôi về tra khảo, muốn tát tôi vài bạt tay, vậy mà bây giờ đến một câu xin lỗi cũng không có đã định bỏ đi nhẹ nhàng như vậy rồi..”
Vừa nói Bùi Nguyên Minh vừa tát anh ta một bạt tay.
“Anh đã tôn trọng tôi chưa? Anh đã tôn trọng luật pháp chưa?”
“Bốp!”
Âm thanh giòn giã vang lên, Đội trưởng Hàm bị tát đến nỗi bay ra ngoài, mặt mày sưng phù đỏ tấy cả lên.
Khán giả im lặng, và mọi người đều chìm trong cơn mê.
Bạch Nhất Đồng, Lý Hải Vân và những người khác đều ngơ ngác.
Lúc này ai nấy đều cảm thấy như trời sập vậy.
Chuyện tuyệt đối không thể xảy ra nay lại diễn ra trước mắt bọn họ.
Đây có còn là Đội trưởng Hàm đảo lộn trắng đen, xưng hùng xưng lên, có những chuyện vốn dĩ là bá trong lời đồn nữa không chứ?
Đây có còn là đội trưởng Hàm – Lý Dịch Hàm nổi tiếng với câu nói “người đi qua thì để lại tiền, chim nhạn đi qua để lại lông” nữa không chứ?
Lý Dịch Hàm lảo đảo đứng dậy, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ tức giận và bất lực, nói: “Anh..”
“Bốp!”
Bùi Nguyên Minh lại tát anh ta một cái, rồi lãnh đạm buông lời: “Nếu anh đã thích lăn lộn trong xã hội, vậy chẳng lẽ anh lại không hiểu một điều quan trọng sao?
Đó chính là làm sai thì phải biết nhận sai, nhận sai rồi thì phải sửa.
Nếu có người không chịu sửa đối, tôi chắc chẳn có cách giúp người đó!”