Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3318
Chương 3318
Bùi Nguyên Minh cười khẩy nói: “Được, vậy tôi sẽ gọi người.”
Mấy người phụ nữ lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh chế nhạo, còn làm bộ làm tịch nữa?
Đây là lúc nào rồi mà còn bày đặt khoác loác?
Lúc này A Hổ bước tới, gằn giọng nói: “Còn không quỳ xuống cho tao? Muốn tạo phát điện hả?”
Hơn hai trăm vệ sĩ của Thiên Trúc bước tới với nụ cười nham hiểm.
Bùi Nguyễn Minh thở dài, búng tay một cái.
“Lộc cộc lộc cộc..”
Vào lúc này, có tiếng động từ bên ngoài hội quán, tiếp đó là tiếng bước chân dày đặc
hơn.
Âm thanh vững vàng uy lực, trong bóng tối còn nổi bật khiến lòng người run lên.
“Ai?”
Huỳnh Tam Quang và những người khác quay lại trong tiềm thức.
Nhìn một phát, tất cả đều bị sốc.
Bởi vì vào lúc này, bên ngoài hội quán, mấy bóng đen lần lượt xuất hiện.
Những nhân vật này đều mặc một bộ đồ màu đen, cầm rìu trên tay và mỗi người đều toát ra vẻ lạnh lùng.
Tiếp theo, giọng nói truyền đến từ tứ hướng.
“Một nghìn anh em Bang Phủ Rìu, dốc hết sức vì cậu chủ Minh!”
Một tiếng động lớn phát ra như thể là sóng to gió lớn vậy!
Những người này từ Bang Phủ Rìu tràn vào, nhìn chằm chằm, nhìn chết đám người Thiên Trúc.
Mấy người phụ nữ lạnh lùng lập tức đơ người ra
Phục vụ vì Bùi Nguyên Minh ư?
Một vài từ đơn giản khiến mọi người cảm thấy đinh tai nhức óc, núi sập biển gầm.
Bọn họ không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh tùy ý búng tay liền xuất hiện cả ngàn người.
Không tính các thành viên ngoại bang, thì Bang Phủ Rìu cũng phải có cả ngàn người có thể chiến đấu rồi.
Nhưng bây giờ tất cả những người này đang ở đây?
Nói một cách đơn giản, Hàn Sang đã đầu tư toàn bộ tài sản của mình cho Bùi Nguyên Minh!
Chỉ có thể nói, mặc dù Huỳnh Tam Quang đã cố gắng hết sức để đánh giá cao Bùi Nguyên Minh rồi, nhưng ông ta thực sự chỉ mang theo hai trăm người đến bao vây.
Kết quả lại phát hiện, vẫn là đánh giá thấp thực lực của Bùi Nguyên Minh rồi.
Hơn hai trăm người hùng hổ, nhưng trước một ngàn người của Bang Phủ Rìu thực sự chả bõ vào đâu.
Mấy người phụ nữ hoảng sợ lùi lại.
Tên A Hổ đầu trọc to mồm lúc này cũng tỏ ra nghiêm trọng, nét mặt cực kì khó coi.
“Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai?”
Ngay cả khi Huỳnh Tam Quang là một kẻ ngốc, cũng biết rằng thông tin ông ta thu thập được là sai.
Lúc này, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Sao trước giờ ta chưa từng nghe thấy tiếng cậu ở Vũ Thành?”
Ông ta cũng được coi là người có máu mặt, bình thường ai ở Vũ Thành ông ta đều biết hết mà.
Bùi Nguyên Minh ghê gớm như thế, tiếng tăng phải lẫy lừng lắm mới đúng.
Sao hôm nay ông ta mới nghe lần đầu.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đám người Bang Phủ Rìu của Hàn Sang, tai nấy đều tỏ cuồng nhiệt, Huỳnh Tam Quang biết rằng lần này đã thực sự đạp phải định rồi.
Mặc dù Băng Phủ Rìu tự nhận là kẻ đứng đầu trong Lục Đại Bang, nhưng câu hỏi đặt ra là, cảnh tượng này khủng khiếp đến mức nào mà toàn bộ người trong Bang Phủ Rìu đều ra tay thế này?
“Vũ Thành có dân số hàng chục triệu người, đam người Thiên Trúc ít ỏi mấy người, biết điều thì ít mà không biết thì nhiều!”
“Có cần ngờ vực như vậy không?”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ liếc nhìn tên A Hổ đầu trọc và những người khác có mặt, lạnh lùng nói: “Được rồi, không cần nói nhảm nữa”
“Quỳ xuống, đầu hàng, tôi sẽ tha chết cho các người.”
Lúc này Hàn Sang cũng bước ra, sắc bén hét lớn: “Quỳ xuống, đầu hàng!”
Hơn một nghìn người vây quanh hai trăm người, và trung bình thì cứ năm người nhìn chằm chằm vào một người.
Đúng là áp chế tuyệt đối mà!
Đám người của tên A Hổ đầu trọc ngây người ra, vừa rồi bọn họ tùy tiện nói, bên Bùi Nguyên Minh có cử một ngàn người đến thì bọn họ vẫn là hai trăm người.
Kết quả đã trở thành sự thật!
Bùi Nguyên Minh cười khẩy nói: “Được, vậy tôi sẽ gọi người.”
Mấy người phụ nữ lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh chế nhạo, còn làm bộ làm tịch nữa?
Đây là lúc nào rồi mà còn bày đặt khoác loác?
Lúc này A Hổ bước tới, gằn giọng nói: “Còn không quỳ xuống cho tao? Muốn tạo phát điện hả?”
Hơn hai trăm vệ sĩ của Thiên Trúc bước tới với nụ cười nham hiểm.
Bùi Nguyễn Minh thở dài, búng tay một cái.
“Lộc cộc lộc cộc..”
Vào lúc này, có tiếng động từ bên ngoài hội quán, tiếp đó là tiếng bước chân dày đặc
hơn.
Âm thanh vững vàng uy lực, trong bóng tối còn nổi bật khiến lòng người run lên.
“Ai?”
Huỳnh Tam Quang và những người khác quay lại trong tiềm thức.
Nhìn một phát, tất cả đều bị sốc.
Bởi vì vào lúc này, bên ngoài hội quán, mấy bóng đen lần lượt xuất hiện.
Những nhân vật này đều mặc một bộ đồ màu đen, cầm rìu trên tay và mỗi người đều toát ra vẻ lạnh lùng.
Tiếp theo, giọng nói truyền đến từ tứ hướng.
“Một nghìn anh em Bang Phủ Rìu, dốc hết sức vì cậu chủ Minh!”
Một tiếng động lớn phát ra như thể là sóng to gió lớn vậy!
Những người này từ Bang Phủ Rìu tràn vào, nhìn chằm chằm, nhìn chết đám người Thiên Trúc.
Mấy người phụ nữ lạnh lùng lập tức đơ người ra
Phục vụ vì Bùi Nguyên Minh ư?
Một vài từ đơn giản khiến mọi người cảm thấy đinh tai nhức óc, núi sập biển gầm.
Bọn họ không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh tùy ý búng tay liền xuất hiện cả ngàn người.
Không tính các thành viên ngoại bang, thì Bang Phủ Rìu cũng phải có cả ngàn người có thể chiến đấu rồi.
Nhưng bây giờ tất cả những người này đang ở đây?
Nói một cách đơn giản, Hàn Sang đã đầu tư toàn bộ tài sản của mình cho Bùi Nguyên Minh!
Chỉ có thể nói, mặc dù Huỳnh Tam Quang đã cố gắng hết sức để đánh giá cao Bùi Nguyên Minh rồi, nhưng ông ta thực sự chỉ mang theo hai trăm người đến bao vây.
Kết quả lại phát hiện, vẫn là đánh giá thấp thực lực của Bùi Nguyên Minh rồi.
Hơn hai trăm người hùng hổ, nhưng trước một ngàn người của Bang Phủ Rìu thực sự chả bõ vào đâu.
Mấy người phụ nữ hoảng sợ lùi lại.
Tên A Hổ đầu trọc to mồm lúc này cũng tỏ ra nghiêm trọng, nét mặt cực kì khó coi.
“Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai?”
Ngay cả khi Huỳnh Tam Quang là một kẻ ngốc, cũng biết rằng thông tin ông ta thu thập được là sai.
Lúc này, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Sao trước giờ ta chưa từng nghe thấy tiếng cậu ở Vũ Thành?”
Ông ta cũng được coi là người có máu mặt, bình thường ai ở Vũ Thành ông ta đều biết hết mà.
Bùi Nguyên Minh ghê gớm như thế, tiếng tăng phải lẫy lừng lắm mới đúng.
Sao hôm nay ông ta mới nghe lần đầu.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đám người Bang Phủ Rìu của Hàn Sang, tai nấy đều tỏ cuồng nhiệt, Huỳnh Tam Quang biết rằng lần này đã thực sự đạp phải định rồi.
Mặc dù Băng Phủ Rìu tự nhận là kẻ đứng đầu trong Lục Đại Bang, nhưng câu hỏi đặt ra là, cảnh tượng này khủng khiếp đến mức nào mà toàn bộ người trong Bang Phủ Rìu đều ra tay thế này?
“Vũ Thành có dân số hàng chục triệu người, đam người Thiên Trúc ít ỏi mấy người, biết điều thì ít mà không biết thì nhiều!”
“Có cần ngờ vực như vậy không?”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ liếc nhìn tên A Hổ đầu trọc và những người khác có mặt, lạnh lùng nói: “Được rồi, không cần nói nhảm nữa”
“Quỳ xuống, đầu hàng, tôi sẽ tha chết cho các người.”
Lúc này Hàn Sang cũng bước ra, sắc bén hét lớn: “Quỳ xuống, đầu hàng!”
Hơn một nghìn người vây quanh hai trăm người, và trung bình thì cứ năm người nhìn chằm chằm vào một người.
Đúng là áp chế tuyệt đối mà!
Đám người của tên A Hổ đầu trọc ngây người ra, vừa rồi bọn họ tùy tiện nói, bên Bùi Nguyên Minh có cử một ngàn người đến thì bọn họ vẫn là hai trăm người.
Kết quả đã trở thành sự thật!