Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3350
Chương 3350
Trư Nhục Vinh run rẩy lấy điện thoại của mình ra rồi bấm một dãy số có số đuôi khá đẹp.
Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng nhưng êm tại: “Trư Nhục Vinh, tại sao lâu như vậy rồi mà ông vẫn chưa dẫn người trở về?”
Trư Nhục Vinh run rẩy liếc nhìn Bùi Nguyễn Minh, nhỏ giọng nói: “Cô Cửu, tôi không phải đối thủ của cậu ta “Đối phương nói rằng tấm thể của cô không áp chế được cậu ta!”
“Tôi đã thất bại!”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó dửng dưng nói: “Ban đầu tôi nghĩ rằng đêm nay sẽ không có chương trình nào.”
“Không ngờ bây giờ lại có người chủ động đến làm trò cho tôi vui.
“Đi thôi.”
“Có người muốn chơi thì chúng ta sẽ từ từ vui đùa một chút.
Mười phút sau, tất cả những người không có nhiệm vụ trong quán rượu đều bị đuổi đi. Ngay sau đó, ở khắp nơi xuất hiện nhiều tên côn đồ của bang Bá Vương. Bọn họ bao vây quán rượu từ trong ra ngoài đến con kiến cũng không bò ra được.
Ngay cả lối đi cũng đầy những người đàn ông cao lớn mặc vest.
Không khí nóng bỏng trong quán lúc này trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Không lâu sau, tiếng giày cao gót đi trên mặt đất bắt đầu vang lên trong quán rượu. Nó không nhanh không chậm nhưng lại mang theo ý muốn giết người.
Khi Bùi Nguyên Minh đang định bảo người ta đổi một bình trà thì cửa phòng bị một người đá mở ra, sau đó anh nhìn thấy một đôi chân xinh đẹp đi đôi giày có thương hiệu Balenciaga bước vào.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả súc sinh không kìm được mà liếm môi nhưng đương nhiên là không có Bùi Nguyên Minh trong số đó.
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Kim Cửu Muội là người đầu tiên bước vào với vẻ mặt bình tĩnh.
Đi ở phía sau cô ta là Phạm Mục Cương đang có vẻ mặt muốn xem trò vui. Sau đó là những tên côn đồ cấp cao của nhà họ Kim và nhiều người khác của Thiên Trúc.
Những người này đều mặc đồ đen nên lập tức làm cho bầu không khí trong căn phòng số một trở nên vô cùng nặng nề.
Nhóm người này giống như đang xem diễn hài vậy. Đầu tiên là họ nhìn những người bị thương trong hiện trường, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh đang uống trà.
Khi họ nhìn thấy Xa Thiếu và Trư Nhục Vinh đều nằm liệt trên mặt đất như chó chết, nhóm côn đồ cấp cao của nhà họ Kim đều giận tím mặt, sau đó vô thức rút súng ra và nhằm vào vị trí của Bùi Nguyên Minh.
Trong khi lấy súng ra thì những người này cũng lấy ra các giấy chứng nhận hợp pháp để chứng minh năng lực khủng khiếp của nhà họ Kim.
Tuy nhiên, lúc này Kim Cửu Muội lại không nóng nảy, cô ta chỉ giơ tay ngăn cản những người này, sau đó đi lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống Bùi Nguyên Minh và thản nhiên nói: “Anh là người đã làm gãy đầu gối của cấp dưới của tôi đúng không?”
Nụ cười ngọt ngào và quyến rũ khiến người ta chìm đắm trong đó. Nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn ra sát khí đằng sau sự ngọt ngào này.
Bùi Nguyên Minh cười và thờ ơ nói: “Đúng, là tôi.”
“Ông ta muốn tôi nhìn thấy tám thẻ của cô, nhưng tiếc là ông ta không tôn trọng tôi.”
“Cho nên tôi cũng không thèm nói nhiều với ông ta, mà trực tiếp cho người đánh gãy đầu gối của ông ta và khiến ông ta quỳ trên mặt đất”
“Như vậy thì tôi có thể nhìn thấy rõ ràng rồi.”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh tuy lạnh nhạt, nhưng lại khiến cho không ít người có mặt ở đây lộ ra vẻ mặt xấu xí đến tận cùng.
Trư Nhục Vinh là đại diện cho Kim Cửu Muội ở bên ngoài, vậy mà Bùi Nguyên Minh lại làm gãy đầu gối của ông ta và khiến cho ông ta phải quỳ xuống?
Đùa cái gì vậy!
Còn Phạm Mục Cương lúc này cũng có chút thích thú mà nhìn Bùi Nguyễn Minh. Khi nhìn thấy đối phương đang uống một ly trà đã không còn có mùi vị gì thì khóe miệng của anh ta lộ ra vẻ mỉa mai.
Những người thật sự giàu có sẽ không làm những điều như vậy.
Những gì Bùi Nguyên Minh đã làm khiến cho anh ta cảm thấy đối phương là một nhà giàu mới nổi hoặc chỉ là một kẻ không có não và trong nhà có chút địa vị mà thôi.
Trư Nhục Vinh run rẩy lấy điện thoại của mình ra rồi bấm một dãy số có số đuôi khá đẹp.
Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng nhưng êm tại: “Trư Nhục Vinh, tại sao lâu như vậy rồi mà ông vẫn chưa dẫn người trở về?”
Trư Nhục Vinh run rẩy liếc nhìn Bùi Nguyễn Minh, nhỏ giọng nói: “Cô Cửu, tôi không phải đối thủ của cậu ta “Đối phương nói rằng tấm thể của cô không áp chế được cậu ta!”
“Tôi đã thất bại!”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó dửng dưng nói: “Ban đầu tôi nghĩ rằng đêm nay sẽ không có chương trình nào.”
“Không ngờ bây giờ lại có người chủ động đến làm trò cho tôi vui.
“Đi thôi.”
“Có người muốn chơi thì chúng ta sẽ từ từ vui đùa một chút.
Mười phút sau, tất cả những người không có nhiệm vụ trong quán rượu đều bị đuổi đi. Ngay sau đó, ở khắp nơi xuất hiện nhiều tên côn đồ của bang Bá Vương. Bọn họ bao vây quán rượu từ trong ra ngoài đến con kiến cũng không bò ra được.
Ngay cả lối đi cũng đầy những người đàn ông cao lớn mặc vest.
Không khí nóng bỏng trong quán lúc này trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Không lâu sau, tiếng giày cao gót đi trên mặt đất bắt đầu vang lên trong quán rượu. Nó không nhanh không chậm nhưng lại mang theo ý muốn giết người.
Khi Bùi Nguyên Minh đang định bảo người ta đổi một bình trà thì cửa phòng bị một người đá mở ra, sau đó anh nhìn thấy một đôi chân xinh đẹp đi đôi giày có thương hiệu Balenciaga bước vào.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả súc sinh không kìm được mà liếm môi nhưng đương nhiên là không có Bùi Nguyên Minh trong số đó.
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Kim Cửu Muội là người đầu tiên bước vào với vẻ mặt bình tĩnh.
Đi ở phía sau cô ta là Phạm Mục Cương đang có vẻ mặt muốn xem trò vui. Sau đó là những tên côn đồ cấp cao của nhà họ Kim và nhiều người khác của Thiên Trúc.
Những người này đều mặc đồ đen nên lập tức làm cho bầu không khí trong căn phòng số một trở nên vô cùng nặng nề.
Nhóm người này giống như đang xem diễn hài vậy. Đầu tiên là họ nhìn những người bị thương trong hiện trường, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh đang uống trà.
Khi họ nhìn thấy Xa Thiếu và Trư Nhục Vinh đều nằm liệt trên mặt đất như chó chết, nhóm côn đồ cấp cao của nhà họ Kim đều giận tím mặt, sau đó vô thức rút súng ra và nhằm vào vị trí của Bùi Nguyên Minh.
Trong khi lấy súng ra thì những người này cũng lấy ra các giấy chứng nhận hợp pháp để chứng minh năng lực khủng khiếp của nhà họ Kim.
Tuy nhiên, lúc này Kim Cửu Muội lại không nóng nảy, cô ta chỉ giơ tay ngăn cản những người này, sau đó đi lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống Bùi Nguyên Minh và thản nhiên nói: “Anh là người đã làm gãy đầu gối của cấp dưới của tôi đúng không?”
Nụ cười ngọt ngào và quyến rũ khiến người ta chìm đắm trong đó. Nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn ra sát khí đằng sau sự ngọt ngào này.
Bùi Nguyên Minh cười và thờ ơ nói: “Đúng, là tôi.”
“Ông ta muốn tôi nhìn thấy tám thẻ của cô, nhưng tiếc là ông ta không tôn trọng tôi.”
“Cho nên tôi cũng không thèm nói nhiều với ông ta, mà trực tiếp cho người đánh gãy đầu gối của ông ta và khiến ông ta quỳ trên mặt đất”
“Như vậy thì tôi có thể nhìn thấy rõ ràng rồi.”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh tuy lạnh nhạt, nhưng lại khiến cho không ít người có mặt ở đây lộ ra vẻ mặt xấu xí đến tận cùng.
Trư Nhục Vinh là đại diện cho Kim Cửu Muội ở bên ngoài, vậy mà Bùi Nguyên Minh lại làm gãy đầu gối của ông ta và khiến cho ông ta phải quỳ xuống?
Đùa cái gì vậy!
Còn Phạm Mục Cương lúc này cũng có chút thích thú mà nhìn Bùi Nguyễn Minh. Khi nhìn thấy đối phương đang uống một ly trà đã không còn có mùi vị gì thì khóe miệng của anh ta lộ ra vẻ mỉa mai.
Những người thật sự giàu có sẽ không làm những điều như vậy.
Những gì Bùi Nguyên Minh đã làm khiến cho anh ta cảm thấy đối phương là một nhà giàu mới nổi hoặc chỉ là một kẻ không có não và trong nhà có chút địa vị mà thôi.