Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3357
Chương 3357:
Ngay thời điểm Ninh Chí Lôi còn muốn nói thêm gì nữa, Bùi Nguyên Minh. lại thở dài một hơi, từ phía sau đám người đi lên phía trước.
Sau đó, anh nhàn nhạt mở miệng nói: “Tôi có ý kiến.”
“Ồ, còn thật sự có người không có sợ chết.”
Hùng Tiến Đạt trợn mắt trừng trừng, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.
“Người trẻ tuổi, cậu có ý kiến gì? Có phải chờ tôi.”
Lời nói còn chưa dứt, cả người Hùng Tiến Đạt đang kiêu căng ngang ngược bỗng nhiên đã trở nên cứng ngắc lại, sắc mặt khó có thể tin nhìn xem Bùi Nguyên Minh.
Cuối cùng, thân thể ông ta run lập cập, hầu như là không thể khống chế run rẩy nói: “Cậu cậu cậu…”
Trước đó, Hùng Tiến Đạt còn hung hăng càn quấy, bây giờ lại nửa ngày cũng không gọi được tên của Bùi Nguyên Minh.
Đồng thời tư thế đứng thẳng tắp lưng của ông ta đã co lại, run rẩy, mặt mũi thấp thỏm, một mực cung kính đứng ở trước người Bùi Nguyên Minh.
Thấy cảnh này, Kim Cửu Muội hơi sững sờ, nói: “Thanh tra Hùng sao vậy? Ông biết thằng nhóc này sao?”
Cô ta nghĩ rằng Hùng Tiến Đạt nhận nhầm người.
Dù sao trong nhận thức của Kim Cửu Muội, ngoại trừ nhà họ Long và nhà họ Kim, cô ta còn chưa biết có bất kỳ người nào có thể để cho Hùng Tiến Đạt một mực cung kính như thế.
Bùi Nguyên Minh không để ý đến Kim Cửu Muội, mà là nhàn nhạt nhìn qua Hùng Tiến Đạt, sau đó ngoắc ngón tay nói: “Ông qua đây.”
Hùng Tiến Đạt cảm thấy tê cả da đầu, chỉ có thể đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh trong sự kinh ngạc của Kim Cửu Muội, nghi ngờ của Phạm Lưu Tam và ánh mắt khiếp sợ của đám người, sau đó ông ta run giọng nói: “Cậu Bùi, thật xin lỗi, là tôi có mắt không tròng.”
“Chát…”
Bùi Nguyên Minh trở tay một cái tát, quất vào mặt trái của ông ta.
Rất thanh thuý và vang dội.
Hùng Tiến Đạt bụm mặt lui về sau một bước, trên mặt nhiều hơn một cái dấu bàn tay.
Những người thuộc hạ của ông ta đều tiến lên, muốn rút súng ở bên hông ra, nhưng mà bị Hùng Tiến Đạt đang rất chật vật ngăn cản lại.
Bùi Nguyên Minh không nhìn những người này, tiếp tục ngoắc ngón tay, thản nhiên nói: “Bên phải”
Hùng Tiến Đạt theo bản năng đưa má phải đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.
“Chát…”
Bùi Nguyên Minh lần này hơi dùng thêm một điểm sức mạnh, tất cả người Hùng Tiến Đạt bay ra ngoài, ngã xuống trên mặt đất.
“Điều này sao có thể chứ?”
Một màn này làm cho không ít người ở đây đều hoảng hốt tinh thần.
Ngay cả Kim Cửu Muội cũng nhíu chặt lông mày.
Dù sao cô ta rất rõ ràng bản tính lấn yếu sợ mạnh, ức hiếp nam cưỡng ép nữ của Hùng Tiến Đạt.
Thế mà ông ta ở trước mặt Bùi Nguyên Minh lại bị dọa sợ thành dạng này, thì chỉ có thể nói rõ thân phận của Bùi Nguyên Minh vượt qua tưởng tượng mà thôi.
Ánh mắt của Nính Chí Lôi phức tạp nhìn xem Bùi Nguyên Minh.
Hùng Tiến Đạt rũ đầu xuống, sợ hãi như heo.
Bắt Bùi Nguyên Minh?
Cho ông ta thêm một trăm cái lá gan thì ông ta cũng không dám.
“Như thế nào? Không dám sao?”
Bùi Nguyên Minh đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của Hùng Tiến Đạt.
“Ông thật sự là khiến cho người ta thất vọng.”
Ngay thời điểm Ninh Chí Lôi còn muốn nói thêm gì nữa, Bùi Nguyên Minh. lại thở dài một hơi, từ phía sau đám người đi lên phía trước.
Sau đó, anh nhàn nhạt mở miệng nói: “Tôi có ý kiến.”
“Ồ, còn thật sự có người không có sợ chết.”
Hùng Tiến Đạt trợn mắt trừng trừng, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.
“Người trẻ tuổi, cậu có ý kiến gì? Có phải chờ tôi.”
Lời nói còn chưa dứt, cả người Hùng Tiến Đạt đang kiêu căng ngang ngược bỗng nhiên đã trở nên cứng ngắc lại, sắc mặt khó có thể tin nhìn xem Bùi Nguyên Minh.
Cuối cùng, thân thể ông ta run lập cập, hầu như là không thể khống chế run rẩy nói: “Cậu cậu cậu…”
Trước đó, Hùng Tiến Đạt còn hung hăng càn quấy, bây giờ lại nửa ngày cũng không gọi được tên của Bùi Nguyên Minh.
Đồng thời tư thế đứng thẳng tắp lưng của ông ta đã co lại, run rẩy, mặt mũi thấp thỏm, một mực cung kính đứng ở trước người Bùi Nguyên Minh.
Thấy cảnh này, Kim Cửu Muội hơi sững sờ, nói: “Thanh tra Hùng sao vậy? Ông biết thằng nhóc này sao?”
Cô ta nghĩ rằng Hùng Tiến Đạt nhận nhầm người.
Dù sao trong nhận thức của Kim Cửu Muội, ngoại trừ nhà họ Long và nhà họ Kim, cô ta còn chưa biết có bất kỳ người nào có thể để cho Hùng Tiến Đạt một mực cung kính như thế.
Bùi Nguyên Minh không để ý đến Kim Cửu Muội, mà là nhàn nhạt nhìn qua Hùng Tiến Đạt, sau đó ngoắc ngón tay nói: “Ông qua đây.”
Hùng Tiến Đạt cảm thấy tê cả da đầu, chỉ có thể đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh trong sự kinh ngạc của Kim Cửu Muội, nghi ngờ của Phạm Lưu Tam và ánh mắt khiếp sợ của đám người, sau đó ông ta run giọng nói: “Cậu Bùi, thật xin lỗi, là tôi có mắt không tròng.”
“Chát…”
Bùi Nguyên Minh trở tay một cái tát, quất vào mặt trái của ông ta.
Rất thanh thuý và vang dội.
Hùng Tiến Đạt bụm mặt lui về sau một bước, trên mặt nhiều hơn một cái dấu bàn tay.
Những người thuộc hạ của ông ta đều tiến lên, muốn rút súng ở bên hông ra, nhưng mà bị Hùng Tiến Đạt đang rất chật vật ngăn cản lại.
Bùi Nguyên Minh không nhìn những người này, tiếp tục ngoắc ngón tay, thản nhiên nói: “Bên phải”
Hùng Tiến Đạt theo bản năng đưa má phải đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.
“Chát…”
Bùi Nguyên Minh lần này hơi dùng thêm một điểm sức mạnh, tất cả người Hùng Tiến Đạt bay ra ngoài, ngã xuống trên mặt đất.
“Điều này sao có thể chứ?”
Một màn này làm cho không ít người ở đây đều hoảng hốt tinh thần.
Ngay cả Kim Cửu Muội cũng nhíu chặt lông mày.
Dù sao cô ta rất rõ ràng bản tính lấn yếu sợ mạnh, ức hiếp nam cưỡng ép nữ của Hùng Tiến Đạt.
Thế mà ông ta ở trước mặt Bùi Nguyên Minh lại bị dọa sợ thành dạng này, thì chỉ có thể nói rõ thân phận của Bùi Nguyên Minh vượt qua tưởng tượng mà thôi.
Ánh mắt của Nính Chí Lôi phức tạp nhìn xem Bùi Nguyên Minh.
Hùng Tiến Đạt rũ đầu xuống, sợ hãi như heo.
Bắt Bùi Nguyên Minh?
Cho ông ta thêm một trăm cái lá gan thì ông ta cũng không dám.
“Như thế nào? Không dám sao?”
Bùi Nguyên Minh đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của Hùng Tiến Đạt.
“Ông thật sự là khiến cho người ta thất vọng.”