Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3358
Chương 3358
“Nếu ông đã không dám dụng đến tôi, thì để chủ nhân phía sau ông đi ra đi?”
“Hay là nói, ông biết rõ ràng, xem như chủ nhân của ông cũng không làm gì được tôi?”
“Lần trước dạy dỗ ông còn chưa đủ à?”
“Hôm nay lại chạy đến đây đứng ở bên người Thiên
Trúc. Ông thật sự là chán sống rồi hay sao?”
“Xem ra lần này, tôi phải hái cái mũ quan trên đầu ông, cho ông đi ngục giam nhớ lại những tội nghiệt mà đời trước ông đã làm mới được.”
“Chát..” “Cậu Bùi, thật xin lỗi”
Hùng Tiến Đạt thật sự không chịu nổi, ông ta trực tiếp quỳ trên mặt đất, dập đầu liên tục và nói: “Tôi bảo đảm với cậu, về sau tôi cũng không dám nữa, cậu cho tôi một cái cơ hội đi.” “À đúng rồi, cô Ninh, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi. Nhưng mà chuyện này thật sự không có cách nào xử lý như lời cô nói.”
Trong lúc nói chuyện, vẻ mặt của Hùng Tiến Đạt rất uất ức.
Bây giờ ông ta xem như là hiểu rõ cái gì gọi là thần tiên đánh nhau, người phàm nhận tại hoạ.
Hai bên này đều có bối cảnh lớn, lai lịch lớn.
Một đội phó đồn công an như ông, sau lưng lại không có người tài ba. Đối mặt với cục diện thế này, ông ta thật sự là gánh không được.
Bùi Nguyên Minh đá Hùng Tiến Đạt lăn trên mặt đất, sau đó anh mới nhìn Ninh Chí Lôi, nói khẽ: “Cô Ninh, với thân phận của cô mà nói, thì có một số việc cũng không tiện làm.” “Hôm nay tôi liền làm thay cô vậy!”
Trong con người của Ninh Chí Lôi thoáng qua một tia giãy dụa, bởi vì gia đình của cô ta, cho nên cô ta luôn làm việc dựa theo quy tắc và pháp luật, dù sao một quốc gia không có quy củ thì không phải là một quốc gia tốt.
Nhưng mà một màn hôm nay lại để cho cô ta hiểu rõ, nhiều khi quy củ và pháp luật cũng không phải luôn luôn có tác dụng.
Dưới ánh mặt trời thì pháp luật thứ nhất, nhưng mà mặt trời cũng không chiếu sáng được nơi hắc ám, chỉ có thể dựa vào nắm đấm.
Cho nên trong lúc này, Ninh Chỉ Lôi vùng vẫy một lát, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
Bởi vì cô ta không muốn cứ như vậy mà thả tên biến thái Phạm Lưu Tam này.
Nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh thế mà đang thương lượng với Ninh Chí Lôi và muốn làm thay.
Kim Cửu Muội đang rung động thì bật cười một tiếng, nói: “Như thế nào? Anh Bùi, đạp một cái Hùng Tiến Đạt thì đã để cho anh cảm thấy mình rất trâu bò hay sao?”
Nói lên điều này, trong mắt của Kim Cửu Muội thoảng qua một tia khinh thường.
Dạng người như Hùng Tiến Đạt, trong mắt của người bình thường chính là ở trên cao như là quan của một huyện, nhưng mà trong mắt mấy người như Kim Cửu Muội, thì cũng chỉ là công cụ dùng tốt mà thôi.
Tất nhiên công cụ này không nghiền ép được Bùi
Nguyễn Minh, tất nhiên cô ta sẽ có biện pháp khác.
Bùi Nguyên Minh uống một ngụm hết sạch ly trà, thản nhiên nói: “Giẫm một người như Hùng Tiến Đạt đương nhiên cũng không chứng minh được cái gì.”
“Nhưng mà tôi muốn để cho các người hiểu rõ, làm sai chuyện thì phải trả giá đắt”
“Trả giá đắt?”
Bây giờ Phạm Lưu Tam đã bị ngấm thuốc, cho nên đã có chút không kiềm chế được.
Anh ta tiến lên cười nói với ánh mắt nóng bỏng: “Giá đắt? Thằng ngu dốt nát này, tao nói cho mày biết. Loại trả giá này, chỉ có mày cần trả giá mà thôi.” “Dạng người như bọn tao, sẽ chỉ làm mày trả giá đắt mà thôi.”
Khi hai người Kim Cửu Muội và Phạm Lưu Tam cùng tiến lên phía trước, mấy chục người cầm vũ khí trong tay ở bên cạnh hai người bọn họ cũng đi về phía Bùi Nguyên Minh.
Vệ sĩ của Ninh Chí Lôi đang muốn ra tay, thì Bùi Nguyễn Minh cười nói: “Các vị đại ca, thân phận của các người không tiện ra tay, cứ để tôi.”
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyễn Minh ra hiệu những người vệ sĩ này che chở Ninh Chí Lõi lùi về một góc.
Mà chính anh nhận một khẩu súng từ trong tay của một người vệ sĩ, tiếp đó hướng khẩu súng lên phía trần nhà rồi bóp cò súng. “Đùng đùng đùng…” Tiếng vang ầm ầm truyền ra, kinh trời động đất. Trên mặt của Kim Cửu Muội lộ ra vẻ trêu tức, cô ta nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh chỉ dám làm như thế để uy hiếp bọn họ mà không dám thật sự ra tay.
Thế nhưng là nháy mắt sau đó, sắc mặt cô ta lại tối sầm lại.
Bởi vì Phạm Lưu Tam bây giờ đang che ngực, sắc mặt đau đớn mà xụi lơ trên mặt đất…
“Nếu ông đã không dám dụng đến tôi, thì để chủ nhân phía sau ông đi ra đi?”
“Hay là nói, ông biết rõ ràng, xem như chủ nhân của ông cũng không làm gì được tôi?”
“Lần trước dạy dỗ ông còn chưa đủ à?”
“Hôm nay lại chạy đến đây đứng ở bên người Thiên
Trúc. Ông thật sự là chán sống rồi hay sao?”
“Xem ra lần này, tôi phải hái cái mũ quan trên đầu ông, cho ông đi ngục giam nhớ lại những tội nghiệt mà đời trước ông đã làm mới được.”
“Chát..” “Cậu Bùi, thật xin lỗi”
Hùng Tiến Đạt thật sự không chịu nổi, ông ta trực tiếp quỳ trên mặt đất, dập đầu liên tục và nói: “Tôi bảo đảm với cậu, về sau tôi cũng không dám nữa, cậu cho tôi một cái cơ hội đi.” “À đúng rồi, cô Ninh, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi. Nhưng mà chuyện này thật sự không có cách nào xử lý như lời cô nói.”
Trong lúc nói chuyện, vẻ mặt của Hùng Tiến Đạt rất uất ức.
Bây giờ ông ta xem như là hiểu rõ cái gì gọi là thần tiên đánh nhau, người phàm nhận tại hoạ.
Hai bên này đều có bối cảnh lớn, lai lịch lớn.
Một đội phó đồn công an như ông, sau lưng lại không có người tài ba. Đối mặt với cục diện thế này, ông ta thật sự là gánh không được.
Bùi Nguyên Minh đá Hùng Tiến Đạt lăn trên mặt đất, sau đó anh mới nhìn Ninh Chí Lôi, nói khẽ: “Cô Ninh, với thân phận của cô mà nói, thì có một số việc cũng không tiện làm.” “Hôm nay tôi liền làm thay cô vậy!”
Trong con người của Ninh Chí Lôi thoáng qua một tia giãy dụa, bởi vì gia đình của cô ta, cho nên cô ta luôn làm việc dựa theo quy tắc và pháp luật, dù sao một quốc gia không có quy củ thì không phải là một quốc gia tốt.
Nhưng mà một màn hôm nay lại để cho cô ta hiểu rõ, nhiều khi quy củ và pháp luật cũng không phải luôn luôn có tác dụng.
Dưới ánh mặt trời thì pháp luật thứ nhất, nhưng mà mặt trời cũng không chiếu sáng được nơi hắc ám, chỉ có thể dựa vào nắm đấm.
Cho nên trong lúc này, Ninh Chỉ Lôi vùng vẫy một lát, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
Bởi vì cô ta không muốn cứ như vậy mà thả tên biến thái Phạm Lưu Tam này.
Nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh thế mà đang thương lượng với Ninh Chí Lôi và muốn làm thay.
Kim Cửu Muội đang rung động thì bật cười một tiếng, nói: “Như thế nào? Anh Bùi, đạp một cái Hùng Tiến Đạt thì đã để cho anh cảm thấy mình rất trâu bò hay sao?”
Nói lên điều này, trong mắt của Kim Cửu Muội thoảng qua một tia khinh thường.
Dạng người như Hùng Tiến Đạt, trong mắt của người bình thường chính là ở trên cao như là quan của một huyện, nhưng mà trong mắt mấy người như Kim Cửu Muội, thì cũng chỉ là công cụ dùng tốt mà thôi.
Tất nhiên công cụ này không nghiền ép được Bùi
Nguyễn Minh, tất nhiên cô ta sẽ có biện pháp khác.
Bùi Nguyên Minh uống một ngụm hết sạch ly trà, thản nhiên nói: “Giẫm một người như Hùng Tiến Đạt đương nhiên cũng không chứng minh được cái gì.”
“Nhưng mà tôi muốn để cho các người hiểu rõ, làm sai chuyện thì phải trả giá đắt”
“Trả giá đắt?”
Bây giờ Phạm Lưu Tam đã bị ngấm thuốc, cho nên đã có chút không kiềm chế được.
Anh ta tiến lên cười nói với ánh mắt nóng bỏng: “Giá đắt? Thằng ngu dốt nát này, tao nói cho mày biết. Loại trả giá này, chỉ có mày cần trả giá mà thôi.” “Dạng người như bọn tao, sẽ chỉ làm mày trả giá đắt mà thôi.”
Khi hai người Kim Cửu Muội và Phạm Lưu Tam cùng tiến lên phía trước, mấy chục người cầm vũ khí trong tay ở bên cạnh hai người bọn họ cũng đi về phía Bùi Nguyên Minh.
Vệ sĩ của Ninh Chí Lôi đang muốn ra tay, thì Bùi Nguyễn Minh cười nói: “Các vị đại ca, thân phận của các người không tiện ra tay, cứ để tôi.”
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyễn Minh ra hiệu những người vệ sĩ này che chở Ninh Chí Lõi lùi về một góc.
Mà chính anh nhận một khẩu súng từ trong tay của một người vệ sĩ, tiếp đó hướng khẩu súng lên phía trần nhà rồi bóp cò súng. “Đùng đùng đùng…” Tiếng vang ầm ầm truyền ra, kinh trời động đất. Trên mặt của Kim Cửu Muội lộ ra vẻ trêu tức, cô ta nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh chỉ dám làm như thế để uy hiếp bọn họ mà không dám thật sự ra tay.
Thế nhưng là nháy mắt sau đó, sắc mặt cô ta lại tối sầm lại.
Bởi vì Phạm Lưu Tam bây giờ đang che ngực, sắc mặt đau đớn mà xụi lơ trên mặt đất…