Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3406
Chương 3406:
Bỗng nhiên, mười mấy cao thủ Thiên Trúc cầm thanh kiếm Khanda bước ra, trên mình đều mang theo một sức ép cực kỳ đáng sợ.
Đây chắc hẳn là đại cao thủ át chủ bài của người Thiên Trúc.
Và ở giữa những người này là một đại hòa thương trên thân khoác áo cà sa màu vàng, vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng, bước đi nhanh nhẹn có lực.
Mỗi bước đi, trên dưới toàn thân đều toát ra uy thế và khí tức khó mà tả được.
Tần Ý Hàm nhìn người này, ánh mắt đột nhiên lạnh đi, trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Bởi vì cô ấy nhận ra được sức mạnh đáng sợ khủng khiếp của vị đại hòa thượng này.
“Thầy!”
“Kim Luân đại sư!”
Nhìn thấy vị đại sư này, Phạm Mục Cương và Kim Cửu Muội đồng thời lên tiếng, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Dường như cảm thấy có vị đại sư này ở đây, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
Hiển nhiên, vị đại sư này chính là một trong ba đại yêu tăng mà Thiên Trúc tự phong, đại cao thủ của Tiên Phong Tự, cung điện Hoàng Kim cung phụng, Phạm Kim Luân!
Người này được cho là đã nửa bước tiến vào cảnh giới chiến thần rồi, sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Khi nhìn thấy Phạm Kim Luân, Kim Cửu Muội vẫn còn đang mong đợi, nếu vị đại sư này có thể giáng yêu phục ma, một tát tát chết tên họ Bùi kia, như thế mọi chuyện hôm nay sẽ được giải quyết tốt đẹp. Lúc này, Phạm Kim Luân chẳng hề để ý những người khác, ông ta chỉ xoay xoay chuỗi Phật châu trong tay, nhìn
Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt kỳ lạ.
Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên ông ta gặp Bùi Nguyên Minh, nhưng cũng nhận thức được mâu thuẫn giữa Bùi Nguyên Minh và đám người Thiên Trúc mấy ngày nay. Có thể nói, bởi vì thằng nhóc trước mặt này, sự dày công bố trí ở Vũ Thành của người Thiên Trúc nhiều năm nay coi như đều trở thành công cốc.
Chính lúc này, Phạm Kim Luân có một chút kích động muốn bóp chết Bùi Nguyên Minh.
Nhưng dù sao ông ta cũng được coi là người bán tu, lúc này mới hít sâu một hơi, trong lòng niệm Phật hiệu, để bản thân giữ vững sự bình tĩnh. Suy cho cùng, lúc này, tính mạng của người đệ tử tâm phúc của ông ta vẫn còn đang nằm trong tay Bùi Nguyên Minh.
Phạm Lưu Tam đã chết, và nếu Phạm Mục Cương chết nữa, thì coi như mạch kế thừa Phạm Kim Luân ông ta sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.
Đối diện với Phạm Kim Luân khí thể đáng sợ, ánh mắt còn muốn giết người này, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vẫn điềm tĩnh, không hề có chút sợ sệt e dè, chỉ có sự lạnh lùng vô tận.
“Chàng trai trẻ, bỏ học trò của tôi xuống.
“Chuyện của Phạm Lưu Tam, tôi đã biết rõ rồi, tôi sẽ nhờ chuyên gia điều tra kỹ lại cho rõ ràng, để chúng ta có một lời giải thích thỏa đáng.”
“Nếu cậu thực sự vô tội, như thế, những người Thiên Trúc chúng tôi sẽ không bao giờ gây phiền phức gì cho cậu nữa.“
“Hơn nữa cũng sẽ không có lực lượng quan phủ nào đến bắt cậu.”
“Thậm chí, để bày tỏ thành ý xin lỗi, chúng tôi có thể để cậu trở thành bạn của chúng tôi.”
Phạm Kim Luân khẽ mỉm cười, tỏ vẻ vô cùng chân thành.
“Cậu nên biết, tôi là Phạm Kim Luân, một trong ba đại thánh tăng của Thiên Trúc!”
“Tôi làm người làm việc trước giờ đều luôn giữ chữ tín!”
“Chỉ cần cậu nề mặt tôi! Tôi nhất định sẽ cho cậu đầy đủ lợi ích.”
“Tôi nghĩ cậu cũng là người thông minh, chắc chắn sẽ biết lúc này nên làm gì?”
Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng nhìn Phạm Kim Luân, một lúc sau mới cười nhạt nói: “Ba đại thánh tăng của Thiên Trúc?”
“Thật ngại quá, tôi chưa từng nghe qua “
“Tôi chỉ nghe nói ba đại yêu tăng của Thiên Trúc thôi.”
“Ngoài ra, tôi không có hứng thú gì với lợi ích mùi cà ri của mấy người cả.”
“Hơn nữa, một hòa thượng rượu thịt như ông ở chổ tôi, cũng không cần phải nể mặt gì cả!” Vừa nói, Bùi Nguyên Minh vừa lạnh lùng nhấc chân đá thẳng vào bụng dưới của Phạm Mục Cương.
“Răng rắc” một tiếng, Phạm Mục Cương hét lên thảm thiết, sắc mặt tái nhợt.
Phế rồi!
Một cú đá của Bùi Nguyên Minh đã trực tiếp đánh anh ta tàn phế, sau đó còn vứt anh ta như vứt rác.
Cái gọi là Thiên Trúc cao quý, từ giờ trở đi, chẳng còn là cái gì cả.
Bỗng nhiên, mười mấy cao thủ Thiên Trúc cầm thanh kiếm Khanda bước ra, trên mình đều mang theo một sức ép cực kỳ đáng sợ.
Đây chắc hẳn là đại cao thủ át chủ bài của người Thiên Trúc.
Và ở giữa những người này là một đại hòa thương trên thân khoác áo cà sa màu vàng, vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng, bước đi nhanh nhẹn có lực.
Mỗi bước đi, trên dưới toàn thân đều toát ra uy thế và khí tức khó mà tả được.
Tần Ý Hàm nhìn người này, ánh mắt đột nhiên lạnh đi, trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Bởi vì cô ấy nhận ra được sức mạnh đáng sợ khủng khiếp của vị đại hòa thượng này.
“Thầy!”
“Kim Luân đại sư!”
Nhìn thấy vị đại sư này, Phạm Mục Cương và Kim Cửu Muội đồng thời lên tiếng, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Dường như cảm thấy có vị đại sư này ở đây, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
Hiển nhiên, vị đại sư này chính là một trong ba đại yêu tăng mà Thiên Trúc tự phong, đại cao thủ của Tiên Phong Tự, cung điện Hoàng Kim cung phụng, Phạm Kim Luân!
Người này được cho là đã nửa bước tiến vào cảnh giới chiến thần rồi, sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Khi nhìn thấy Phạm Kim Luân, Kim Cửu Muội vẫn còn đang mong đợi, nếu vị đại sư này có thể giáng yêu phục ma, một tát tát chết tên họ Bùi kia, như thế mọi chuyện hôm nay sẽ được giải quyết tốt đẹp. Lúc này, Phạm Kim Luân chẳng hề để ý những người khác, ông ta chỉ xoay xoay chuỗi Phật châu trong tay, nhìn
Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt kỳ lạ.
Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên ông ta gặp Bùi Nguyên Minh, nhưng cũng nhận thức được mâu thuẫn giữa Bùi Nguyên Minh và đám người Thiên Trúc mấy ngày nay. Có thể nói, bởi vì thằng nhóc trước mặt này, sự dày công bố trí ở Vũ Thành của người Thiên Trúc nhiều năm nay coi như đều trở thành công cốc.
Chính lúc này, Phạm Kim Luân có một chút kích động muốn bóp chết Bùi Nguyên Minh.
Nhưng dù sao ông ta cũng được coi là người bán tu, lúc này mới hít sâu một hơi, trong lòng niệm Phật hiệu, để bản thân giữ vững sự bình tĩnh. Suy cho cùng, lúc này, tính mạng của người đệ tử tâm phúc của ông ta vẫn còn đang nằm trong tay Bùi Nguyên Minh.
Phạm Lưu Tam đã chết, và nếu Phạm Mục Cương chết nữa, thì coi như mạch kế thừa Phạm Kim Luân ông ta sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.
Đối diện với Phạm Kim Luân khí thể đáng sợ, ánh mắt còn muốn giết người này, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vẫn điềm tĩnh, không hề có chút sợ sệt e dè, chỉ có sự lạnh lùng vô tận.
“Chàng trai trẻ, bỏ học trò của tôi xuống.
“Chuyện của Phạm Lưu Tam, tôi đã biết rõ rồi, tôi sẽ nhờ chuyên gia điều tra kỹ lại cho rõ ràng, để chúng ta có một lời giải thích thỏa đáng.”
“Nếu cậu thực sự vô tội, như thế, những người Thiên Trúc chúng tôi sẽ không bao giờ gây phiền phức gì cho cậu nữa.“
“Hơn nữa cũng sẽ không có lực lượng quan phủ nào đến bắt cậu.”
“Thậm chí, để bày tỏ thành ý xin lỗi, chúng tôi có thể để cậu trở thành bạn của chúng tôi.”
Phạm Kim Luân khẽ mỉm cười, tỏ vẻ vô cùng chân thành.
“Cậu nên biết, tôi là Phạm Kim Luân, một trong ba đại thánh tăng của Thiên Trúc!”
“Tôi làm người làm việc trước giờ đều luôn giữ chữ tín!”
“Chỉ cần cậu nề mặt tôi! Tôi nhất định sẽ cho cậu đầy đủ lợi ích.”
“Tôi nghĩ cậu cũng là người thông minh, chắc chắn sẽ biết lúc này nên làm gì?”
Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng nhìn Phạm Kim Luân, một lúc sau mới cười nhạt nói: “Ba đại thánh tăng của Thiên Trúc?”
“Thật ngại quá, tôi chưa từng nghe qua “
“Tôi chỉ nghe nói ba đại yêu tăng của Thiên Trúc thôi.”
“Ngoài ra, tôi không có hứng thú gì với lợi ích mùi cà ri của mấy người cả.”
“Hơn nữa, một hòa thượng rượu thịt như ông ở chổ tôi, cũng không cần phải nể mặt gì cả!” Vừa nói, Bùi Nguyên Minh vừa lạnh lùng nhấc chân đá thẳng vào bụng dưới của Phạm Mục Cương.
“Răng rắc” một tiếng, Phạm Mục Cương hét lên thảm thiết, sắc mặt tái nhợt.
Phế rồi!
Một cú đá của Bùi Nguyên Minh đã trực tiếp đánh anh ta tàn phế, sau đó còn vứt anh ta như vứt rác.
Cái gọi là Thiên Trúc cao quý, từ giờ trở đi, chẳng còn là cái gì cả.