Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5061-5064
“Anh rể, anh thật quá đáng, cãi nhau với bố mẹ, trở mặt với chị gái em thì cũng thôi.”
“Anh thế nào những ngày này, đều không để ý tới em?”
“Nếu em không chủ động tới tìm anh, anh liền coi như không quen biết em sao?”
Bùi Nguyên Minh ngẩn ra, lần đầu tiên nhìn thấy cô em vợ chủ động như vậy, không thể thận trọng hơn một chút sao?
“Biết, biết.”
“Nhưng tôi gần đây bận quá. Rốt cuộc, tôi không muốn là con rể ăn cơm chùa nữa. Kiếm chút tiền nuôi bản thân, là chuyện kỳ quái hay sao?”
Bùi Nguyên Minh thuận miệng giải thích một câu.
” Ai nha, người dựa vào mình ăn cơm, ăn nói liền khó nghe!”
Trịnh Khánh Vân cười cười mở miệng.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, hôm nay anh có rảnh không?”
Trịnh Khánh Vân lúc này đang nói chuyện, liền xoay người dạo tới dạo lui trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Hôm nay, cô mặc váy Tiểu Hắc của Chanel, để lộ đôi chân dài trong suốt như ngọc. phối hợp thêm đôi tất lưới, phác họa ra một thân ảnh tuyệt đẹp, rung động lòng người .,
Nhìn cô em vợ trẻ trung chết người trước mặt, Bùi Nguyên Minh theo bản năng, cảm thấy toàn thân phát nhiệt, muốn hít sâu một hơi, nhưng biết làm như vậy là bất lịch sự.
Bùi Nguyên Minh lúc này mới chuyển di ánh mắt, nói khẽ: “Có chuyện gì sao?”
“Không phải cô đi điện ảnh truyền hình Kim Lăng hay sao? Không đọc kịch bản thật tốt, chạy đến đây làm gì?”
Trịnh Khánh Vân bĩu môi nói: “Nữ Chủ của em đã định, nhưng Nam Chủ vẫn chưa tuyển ra.”
“Không biết đạo diễn đang bị thần kinh gì, muốn định ra, mỗi một vai đều tới tìm em để thương lượng.”
“Nhưng em không thích những nhân vật chính mà họ đã chọn!”
“Quá đáng nhất là, một tên nửa đêm thật sự gọi điện thoại cho em, nói chỉ cần em chọn hắn làm Nam chính, hắn có thể cho em ngủ một lần!”
” Vương bát đản, đem bản đại tiểu thư xem như cái người gì?”
” Bản đại tiểu thư, thế nhưng là hoàng hoa đại khuê nữ(gái mới lớn)!”
Vừa nói xong, Trịnh Khánh Vân lộ vẻ tức giận.
Bùi Nguyên Minh nhịn không được cười phá lên, quay người lại gửi tin nhắn cho Hoàng Phổ Thy.
Đừng làm kiểu này một cách trắng trợn như vậy, khiêm tốn một chút tương đối tốt.
Mặc dù mình có thể tuyệt đối che chở cho Trịnh Khánh Vân, nhưng cũng hy vọng, cô ấy có thể tự mình trưởng thành.
“Được rồi, chúng ta đừng nói về em nữa.”
Không phải Bùi Nguyên Minh sợ phiền phức, mà anh cho rằng, mỗi lần đi dự tiệc, luôn có việc xảy ra.
Vì muốn câu được Kim Tuấn Anh, không nên gặp quá nhiều người không liên quan càng tốt.
“Anh rể, anh hãy cho em chút mặt mũi đi!”
Trịnh Khánh Vân nắm tay Bùi Nguyên Minh lắc qua lắc lại.
“Đêm nay, là bữa tiệc do đại minh tinh Giang Nguyệt Minh tổ chức!”
“Nhiều người trong số những người đến, không phải là người dân địa phương, mà là những đại nhân vật trong ngành giải trí!”
“Em nhớ không lầm, thì còn có những ngôi sao lớn của đảo quốc, còn có những ngôi sao lớn của đế đô sắp tới!”
” Em lúc đầu cũng không muốn đi, nhưng là Giang Nguyệt Minh nói, tất cả mọi người đều là người của ngành giải trí, quen biết lẫn nhau là rất chỗ.”
” Cho nên em chỉ có thể cố mà đi tham gia hơn nửa hiệp!”
“Điều quan trọng nhất, em cũng muốn xem những ngôi sao lớn đó, họ có thích hợp để đóng cùng em không.”
Trịnh Khánh Vân một mặt vì nghề nghiệp.
“Nhưng em không biết những người đó, để em tự mình đi, em vẫn có chút sợ hãi!”
” Cho nên em chỉ có thể lôi kéo anh rể cùng đi với em!”
“Đi cùng với anh rể, em nhất định cảm thấy an toàn!”
“Quan trọng nhất là, em nghe nói bữa tiệc này có rất nhiều mỹ nữ. Nhiều nhất, đến lúc đó em sẽ nhịn đau cắt thịt. Giới thiệu một ít mỹ nữ cho anh, thì như thế nào?”
“Anh rể, anh cố gắng đi cùng em đi, em thề, em quấy rầy anh lần cuối cùng trong tháng này…”
Vừa nói, Trịnh Khánh Vân vừa có vẻ mặt muốn khóc.
Bùi Nguyên Minh bắt đầu cảm thấy đau đầu: “Cô nói tháng này một lần cuối cùng, ý tứ chính là tháng sau, còn sẽ có mấy lần nữa sao?”
“Tôi nói, cô có thể đáng tin cậy hơn một chút, tự mình tìm bạn trai được không?”
“Kéo tôi, một anh rể cũ đi ra ngoài, còn nghe được hay sao?”
“Không sao, không có chuyện gì!”
Trịnh Khánh Vân cầu xin.
“Em nếu không nói cái gì, sẽ không có người biết anh là anh rể của em, đúng không?”
“Hơn nữa, chúng ta đã tình cảm nhiều năm như vậy.”
” Vạn nhất chính em đi, xảy ra chút chuyện gì, anh sẽ không cảm thấy áy náy sao?”
“Anh nghĩ đến tính tình của mẹ một chút!”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với em, và bà ấy biết rằng anh từ chối bảo vệ em, anh còn muốn sống một cuộc sống yên ổn được không?”
Vừa nghe đến Thanh Linh, Bùi Nguyên Minh trên trán liền đen kịt: “Được, tôi cùng cô đi, đừng nói nữa!”
” Nhưng là muốn tôi đi, cũng có thể, tôi và cô ước định!”
“Bất kể chuyện gì xảy ra, nhiều nhất đến mười một giờ!”
“Mười một giờ, tôi sẽ đưa cô về!”
Hiển nhiên, bên ngoài là sợ Thanh Linh đến tìm gây phiền toái với mình.
Nhưng thật ra, Bùi Nguyên Minh không muốn Trịnh Khánh Vân xảy ra tai nạn gì, cho nên nếu Trịnh Khánh Vân nhất định muốn đi ra ngoài, Bùi Nguyên Minh nhất định phải đi cùng.
Trịnh Khánh Vân nghe được Bùi Nguyên Minh rốt cục chịu đi, giờ phút này nhịn không được nhảy cẫng hoan hô: “Anh rể, anh là tốt nhất!”
“Em đã biết, anh nhất định sẽ đáp ứng em!”
Bùi Nguyên Minh bất lực lắc đầu, vốn định gọi thức ăn ngoài, nhưng là hiện tại đã có bữa tiệc, như vậy tiền liền tiết kiệm được ít tièn.
Đi hơn mười phút, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân đi đến đầu hẻm của Tập Phúc Đường, bên đường đã có một chiếc Bentley bản kéo dài đang đậu, nhấp nháy ánh sáng xanh lạnh lẽo.
Sau đó cửa xe mở ra, liền nhìn thấy một người phụ nữ đêm hôm khuya khoắt còn đeo kính râm, trên đầu đội mũ che nắng, nhưng lại không có cách nào che giấu được vẻ đẹp của cô ấy.
Bất quá, chính là Giang Nguyệt Minh đại minh tinh.
Giang Nguyệt Minh mặc một bộ đồ cánh dơi, lộ ra cái bụng nhỏ trơn bóng, cùng với đôi chân dài miên man, khiến cho tất cả những người đi qua đều phải rút vào một hơi khí lạnh.
Chỉ là, khí chất mạnh mẽ như vậy của nàng, chú định sẽ làm cho người, không dám tùy ý tiếp cận.
“Nguyệt Minh, cô đến rồi!”
Trịnh Khánh Vân cùng Bùi Nguyên Minh đi tới.
“Tôi còn tưởng rằng tôi đã đến muộn!”
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn nữ nhân bị chính mình điên cuồng đánh vào mặt ở Bách Bảo Lâu, trên mặt lộ ra một chút hứng thú.
Bởi vì, xét theo hành vi của Giang Nguyệt Minh, nàng sao có thể đích thân đi đón Trịnh Khánh Vân?
Trong cảnh này, khóe miệng Bùi Nguyên Minh khẽ cong lên, cười nhẹ.
“Trịnh Khánh Vân, cô làm sao vậy?”
Nhìn thấy Trịnh Khánh Vân nắm tay Bùi Nguyên Minh, sắc mặt Giang Nguyệt Minh lập tức chìm xuống.
” Cô biết tối nay là ai làm chủ hay không?”
” Đảo quốc đại minh tinh, Thiên Diệp Đại Hùng!”
“Hắn chưa từng thích nam nhân Đại Hạ của chúng ta!”
” Nhìn thấy gia hỏa này, Thiên Diệp đại thiếu, khẳng định sẽ không vui.”
Người đảo quốc sao?
Nàng đến Kim Lăng mới mấy ngày, đúng không? Kết quả liền bị Bùi Nguyên Minh điên cuồng tát vào mặt.
Việc an bài tối nay, là để nàng thu phục người của đảo quốc, thế nào có thể để cho Bùi Nguyên Minh gia hỏa này, đi làm xấu chuyện tốt của mình?
“Có vẻ như Giang đại minh tinh, coi thường ta, một người bình thường này!”
Bùi Nguyên Minh lúc này cười nhạt một tiếng, không hề có chút e ngại trước tầm mắt của Giang Nguyệt Minh.
” Đã không chào đón ta, vậy ta sẽ không tham gia buổi tiệc này.”
“Ta không đi.”
“Hai người các ngươi cứ đi đi.”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh muốn rút lui, Trịnh Khánh Vân chớp chớp đôi mắt to, nói: “Anh rể, anh nói chuyện thế nào!”
“Bất quá, nếu anh không đi, em cũng nhất định không đi!”
” Hai chúng ta ra bên ngoài dạo phố ăn khuya đi.”
Nghe được lời nói của Trịnh Khánh Vân, hắc tuyến trên trán của Giang Nguyệt Minh càng nhiều.
Cô hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa.”
“Lên xe đi.”
Hiển nhiên, tuy rằng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, theo bản năng không thoải mái, nhưng nàng cũng tỏ ra lạnh lùng cực độ.
Nhưng cô đã điều tra ra chi tiết của Bùi Nguyên Minh.
Xét cho cùng, đó là một người đàn ông dựa vào việc ăn cơm chùa của phụ nữ để diễu võ giương oai mà thôi.
Nàng Giang Nguyệt Minh, thế nào có khả năng thèm để ý?
Ở kinh đô, nàng nhận biết đều là thế tử đại thiếu, đỉnh cấp vòng tròn.
Khi đến Kim Lăng, vì nàng mà tiếp đãi, đều là người Kim Gia đại thiếu an bài.
Còn như đêm nay, vị đại thiếu gia tộc Thiên Diệp đảo quốc kia, đảo quốc đại minh tinh Thiên Diệp Đại Hùng, một Bùi Nguyên Minh cũng không thể so sánh được.
Suy cho cùng, việc trở thành đại minh tinh thế hệ mới của xứ vạn đảo, cũng đủ cho thấy Thiên Diệp Đại Hùng đẹp trai như thế nào.
Ngoài ra, gia tộc Thiên Diệp, là quý tộc mới ở đảo quốc, có thế lực rất lớn, mẹ hắn là người Đại Hạ, còn gia đình mẹ hắn đến từ tây nam Thiên Môn Trại.
Vì vậy, dù là ở đảo quốc hay ở Đại Hạ, Thiên Diệp Đại Hùng đều có những mối liên hệ và nguồn lực rất sâu.
Những người như vậy, đối với Kim Tuấn Anh và Ninh Tiêu Dao, đều mười phần coi trọng.
Bùi Nguyên Minh làm sao so được với những nhân vật như Thiên Diệp Đại Hùng, đúng không?
Rốt cuộc, chênh lệch giữa hai bên, giống như Thiên Long và con kiến, không cách nào so sánh được.
“Anh thế nào những ngày này, đều không để ý tới em?”
“Nếu em không chủ động tới tìm anh, anh liền coi như không quen biết em sao?”
Bùi Nguyên Minh ngẩn ra, lần đầu tiên nhìn thấy cô em vợ chủ động như vậy, không thể thận trọng hơn một chút sao?
“Biết, biết.”
“Nhưng tôi gần đây bận quá. Rốt cuộc, tôi không muốn là con rể ăn cơm chùa nữa. Kiếm chút tiền nuôi bản thân, là chuyện kỳ quái hay sao?”
Bùi Nguyên Minh thuận miệng giải thích một câu.
” Ai nha, người dựa vào mình ăn cơm, ăn nói liền khó nghe!”
Trịnh Khánh Vân cười cười mở miệng.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, hôm nay anh có rảnh không?”
Trịnh Khánh Vân lúc này đang nói chuyện, liền xoay người dạo tới dạo lui trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Hôm nay, cô mặc váy Tiểu Hắc của Chanel, để lộ đôi chân dài trong suốt như ngọc. phối hợp thêm đôi tất lưới, phác họa ra một thân ảnh tuyệt đẹp, rung động lòng người .,
Nhìn cô em vợ trẻ trung chết người trước mặt, Bùi Nguyên Minh theo bản năng, cảm thấy toàn thân phát nhiệt, muốn hít sâu một hơi, nhưng biết làm như vậy là bất lịch sự.
Bùi Nguyên Minh lúc này mới chuyển di ánh mắt, nói khẽ: “Có chuyện gì sao?”
“Không phải cô đi điện ảnh truyền hình Kim Lăng hay sao? Không đọc kịch bản thật tốt, chạy đến đây làm gì?”
Trịnh Khánh Vân bĩu môi nói: “Nữ Chủ của em đã định, nhưng Nam Chủ vẫn chưa tuyển ra.”
“Không biết đạo diễn đang bị thần kinh gì, muốn định ra, mỗi một vai đều tới tìm em để thương lượng.”
“Nhưng em không thích những nhân vật chính mà họ đã chọn!”
“Quá đáng nhất là, một tên nửa đêm thật sự gọi điện thoại cho em, nói chỉ cần em chọn hắn làm Nam chính, hắn có thể cho em ngủ một lần!”
” Vương bát đản, đem bản đại tiểu thư xem như cái người gì?”
” Bản đại tiểu thư, thế nhưng là hoàng hoa đại khuê nữ(gái mới lớn)!”
Vừa nói xong, Trịnh Khánh Vân lộ vẻ tức giận.
Bùi Nguyên Minh nhịn không được cười phá lên, quay người lại gửi tin nhắn cho Hoàng Phổ Thy.
Đừng làm kiểu này một cách trắng trợn như vậy, khiêm tốn một chút tương đối tốt.
Mặc dù mình có thể tuyệt đối che chở cho Trịnh Khánh Vân, nhưng cũng hy vọng, cô ấy có thể tự mình trưởng thành.
“Được rồi, chúng ta đừng nói về em nữa.”
Không phải Bùi Nguyên Minh sợ phiền phức, mà anh cho rằng, mỗi lần đi dự tiệc, luôn có việc xảy ra.
Vì muốn câu được Kim Tuấn Anh, không nên gặp quá nhiều người không liên quan càng tốt.
“Anh rể, anh hãy cho em chút mặt mũi đi!”
Trịnh Khánh Vân nắm tay Bùi Nguyên Minh lắc qua lắc lại.
“Đêm nay, là bữa tiệc do đại minh tinh Giang Nguyệt Minh tổ chức!”
“Nhiều người trong số những người đến, không phải là người dân địa phương, mà là những đại nhân vật trong ngành giải trí!”
“Em nhớ không lầm, thì còn có những ngôi sao lớn của đảo quốc, còn có những ngôi sao lớn của đế đô sắp tới!”
” Em lúc đầu cũng không muốn đi, nhưng là Giang Nguyệt Minh nói, tất cả mọi người đều là người của ngành giải trí, quen biết lẫn nhau là rất chỗ.”
” Cho nên em chỉ có thể cố mà đi tham gia hơn nửa hiệp!”
“Điều quan trọng nhất, em cũng muốn xem những ngôi sao lớn đó, họ có thích hợp để đóng cùng em không.”
Trịnh Khánh Vân một mặt vì nghề nghiệp.
“Nhưng em không biết những người đó, để em tự mình đi, em vẫn có chút sợ hãi!”
” Cho nên em chỉ có thể lôi kéo anh rể cùng đi với em!”
“Đi cùng với anh rể, em nhất định cảm thấy an toàn!”
“Quan trọng nhất là, em nghe nói bữa tiệc này có rất nhiều mỹ nữ. Nhiều nhất, đến lúc đó em sẽ nhịn đau cắt thịt. Giới thiệu một ít mỹ nữ cho anh, thì như thế nào?”
“Anh rể, anh cố gắng đi cùng em đi, em thề, em quấy rầy anh lần cuối cùng trong tháng này…”
Vừa nói, Trịnh Khánh Vân vừa có vẻ mặt muốn khóc.
Bùi Nguyên Minh bắt đầu cảm thấy đau đầu: “Cô nói tháng này một lần cuối cùng, ý tứ chính là tháng sau, còn sẽ có mấy lần nữa sao?”
“Tôi nói, cô có thể đáng tin cậy hơn một chút, tự mình tìm bạn trai được không?”
“Kéo tôi, một anh rể cũ đi ra ngoài, còn nghe được hay sao?”
“Không sao, không có chuyện gì!”
Trịnh Khánh Vân cầu xin.
“Em nếu không nói cái gì, sẽ không có người biết anh là anh rể của em, đúng không?”
“Hơn nữa, chúng ta đã tình cảm nhiều năm như vậy.”
” Vạn nhất chính em đi, xảy ra chút chuyện gì, anh sẽ không cảm thấy áy náy sao?”
“Anh nghĩ đến tính tình của mẹ một chút!”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với em, và bà ấy biết rằng anh từ chối bảo vệ em, anh còn muốn sống một cuộc sống yên ổn được không?”
Vừa nghe đến Thanh Linh, Bùi Nguyên Minh trên trán liền đen kịt: “Được, tôi cùng cô đi, đừng nói nữa!”
” Nhưng là muốn tôi đi, cũng có thể, tôi và cô ước định!”
“Bất kể chuyện gì xảy ra, nhiều nhất đến mười một giờ!”
“Mười một giờ, tôi sẽ đưa cô về!”
Hiển nhiên, bên ngoài là sợ Thanh Linh đến tìm gây phiền toái với mình.
Nhưng thật ra, Bùi Nguyên Minh không muốn Trịnh Khánh Vân xảy ra tai nạn gì, cho nên nếu Trịnh Khánh Vân nhất định muốn đi ra ngoài, Bùi Nguyên Minh nhất định phải đi cùng.
Trịnh Khánh Vân nghe được Bùi Nguyên Minh rốt cục chịu đi, giờ phút này nhịn không được nhảy cẫng hoan hô: “Anh rể, anh là tốt nhất!”
“Em đã biết, anh nhất định sẽ đáp ứng em!”
Bùi Nguyên Minh bất lực lắc đầu, vốn định gọi thức ăn ngoài, nhưng là hiện tại đã có bữa tiệc, như vậy tiền liền tiết kiệm được ít tièn.
Đi hơn mười phút, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân đi đến đầu hẻm của Tập Phúc Đường, bên đường đã có một chiếc Bentley bản kéo dài đang đậu, nhấp nháy ánh sáng xanh lạnh lẽo.
Sau đó cửa xe mở ra, liền nhìn thấy một người phụ nữ đêm hôm khuya khoắt còn đeo kính râm, trên đầu đội mũ che nắng, nhưng lại không có cách nào che giấu được vẻ đẹp của cô ấy.
Bất quá, chính là Giang Nguyệt Minh đại minh tinh.
Giang Nguyệt Minh mặc một bộ đồ cánh dơi, lộ ra cái bụng nhỏ trơn bóng, cùng với đôi chân dài miên man, khiến cho tất cả những người đi qua đều phải rút vào một hơi khí lạnh.
Chỉ là, khí chất mạnh mẽ như vậy của nàng, chú định sẽ làm cho người, không dám tùy ý tiếp cận.
“Nguyệt Minh, cô đến rồi!”
Trịnh Khánh Vân cùng Bùi Nguyên Minh đi tới.
“Tôi còn tưởng rằng tôi đã đến muộn!”
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn nữ nhân bị chính mình điên cuồng đánh vào mặt ở Bách Bảo Lâu, trên mặt lộ ra một chút hứng thú.
Bởi vì, xét theo hành vi của Giang Nguyệt Minh, nàng sao có thể đích thân đi đón Trịnh Khánh Vân?
Trong cảnh này, khóe miệng Bùi Nguyên Minh khẽ cong lên, cười nhẹ.
“Trịnh Khánh Vân, cô làm sao vậy?”
Nhìn thấy Trịnh Khánh Vân nắm tay Bùi Nguyên Minh, sắc mặt Giang Nguyệt Minh lập tức chìm xuống.
” Cô biết tối nay là ai làm chủ hay không?”
” Đảo quốc đại minh tinh, Thiên Diệp Đại Hùng!”
“Hắn chưa từng thích nam nhân Đại Hạ của chúng ta!”
” Nhìn thấy gia hỏa này, Thiên Diệp đại thiếu, khẳng định sẽ không vui.”
Người đảo quốc sao?
Nàng đến Kim Lăng mới mấy ngày, đúng không? Kết quả liền bị Bùi Nguyên Minh điên cuồng tát vào mặt.
Việc an bài tối nay, là để nàng thu phục người của đảo quốc, thế nào có thể để cho Bùi Nguyên Minh gia hỏa này, đi làm xấu chuyện tốt của mình?
“Có vẻ như Giang đại minh tinh, coi thường ta, một người bình thường này!”
Bùi Nguyên Minh lúc này cười nhạt một tiếng, không hề có chút e ngại trước tầm mắt của Giang Nguyệt Minh.
” Đã không chào đón ta, vậy ta sẽ không tham gia buổi tiệc này.”
“Ta không đi.”
“Hai người các ngươi cứ đi đi.”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh muốn rút lui, Trịnh Khánh Vân chớp chớp đôi mắt to, nói: “Anh rể, anh nói chuyện thế nào!”
“Bất quá, nếu anh không đi, em cũng nhất định không đi!”
” Hai chúng ta ra bên ngoài dạo phố ăn khuya đi.”
Nghe được lời nói của Trịnh Khánh Vân, hắc tuyến trên trán của Giang Nguyệt Minh càng nhiều.
Cô hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa.”
“Lên xe đi.”
Hiển nhiên, tuy rằng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, theo bản năng không thoải mái, nhưng nàng cũng tỏ ra lạnh lùng cực độ.
Nhưng cô đã điều tra ra chi tiết của Bùi Nguyên Minh.
Xét cho cùng, đó là một người đàn ông dựa vào việc ăn cơm chùa của phụ nữ để diễu võ giương oai mà thôi.
Nàng Giang Nguyệt Minh, thế nào có khả năng thèm để ý?
Ở kinh đô, nàng nhận biết đều là thế tử đại thiếu, đỉnh cấp vòng tròn.
Khi đến Kim Lăng, vì nàng mà tiếp đãi, đều là người Kim Gia đại thiếu an bài.
Còn như đêm nay, vị đại thiếu gia tộc Thiên Diệp đảo quốc kia, đảo quốc đại minh tinh Thiên Diệp Đại Hùng, một Bùi Nguyên Minh cũng không thể so sánh được.
Suy cho cùng, việc trở thành đại minh tinh thế hệ mới của xứ vạn đảo, cũng đủ cho thấy Thiên Diệp Đại Hùng đẹp trai như thế nào.
Ngoài ra, gia tộc Thiên Diệp, là quý tộc mới ở đảo quốc, có thế lực rất lớn, mẹ hắn là người Đại Hạ, còn gia đình mẹ hắn đến từ tây nam Thiên Môn Trại.
Vì vậy, dù là ở đảo quốc hay ở Đại Hạ, Thiên Diệp Đại Hùng đều có những mối liên hệ và nguồn lực rất sâu.
Những người như vậy, đối với Kim Tuấn Anh và Ninh Tiêu Dao, đều mười phần coi trọng.
Bùi Nguyên Minh làm sao so được với những nhân vật như Thiên Diệp Đại Hùng, đúng không?
Rốt cuộc, chênh lệch giữa hai bên, giống như Thiên Long và con kiến, không cách nào so sánh được.