Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1005
Chương 995 "Bốp!"
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriterVietwriter
Trịnh Tuyết Dương theo bản năng liền vung một bàn tay lên, khẽ quát: "Đồ lưu manh! Biến thái!"
Tiếng bạt tai này vang lên, bầu không khí xung quanh như đông cứng lại. "Mày dám đánh tao ư?"
Chân Hàn Tước che lấy mặt mình với vẻ không thể tưởng tượng nổi, như thể gặp phải chuyện gì khó có thể tin được. "Ba tôi còn chưa đánh tôi, cô lại dám đánh tôi!" "Cô lại dám đánh tôi!"
Câu này vừa dứt, Chân Hàn Tước đá một cước vào bụng của Trịnh Tuyết Dương, cú đá làm cho cô bay thẳng ra, đập vào vách tường.
Sau đó Chân Hàn Tước tiến lên, giáng một cái tát xuống, trực tiếp tát cho nửa bên mặt của Trịnh Tuyết Dương sưng đỏ, khóe miệng chảy ra tơ máu.
Có điều Trịnh Tuyết Dương cũng không hề khuất phục, lúc này cô ngẩng đầu lên, quật cường nhìn chằm chằm vào Chân Hàn Tước. "Cô còn nhìn à! Có tin ông chọc mù mắt mày hay không!" Chân Hàn Tước cười lạnh liên muốn xuống tay.
Ngay lúc này, Trịnh Chí Dụng vội vàng cản lại mà nói: "Cậu chủ, tỉnh táo một chút nào, đánh hư cô ta rồi thì đêm nay cậu chơi cái gi?" "Đợi đến khi anh chơi chán rồi, muốn đánh như thế nào thì đánh thôi, không cần vội vàng vào lúc này!" Nghe được lời này của Trịnh Chí Dụng, Chân Hàn Tước mới hơi tỉnh táo lại.
Có điều anh ta vẫn đạp Trịnh Tuyết Dương ngã ra đất lần nữa, sau đó ngồi vào ghế, lạnh lùng nói: "Đem cô ta xuống kiểm tra một chút, không phải xử nữ thì cứ chơi chết, đỡ phải làm bẩn ông đây!" "Vâng vâng vâng!" Cập nhật chương mới nhất tại Tru yệnVietwriterVietwriter
Trịnh Chí Dụng luôn mồm vâng dạ, sau đó đi đến bên người Trịnh Tuyết Dương, cười lạnh mà nói: "Trịnh Tuyết Dương à, cô cũng nghe được lời của cậu chủ Chân Hàn Tước rồi đó. Hy vọng trong những ngày này chồng của cô vẫn vô dụng như thế, không hề động vào cô. Nếu không thì ngay cả cơ hội được phục vụ cậu chủ Chân Hàn Tước, cô cũng không có đâu!"
Trịnh Chí Dụng ra vẻ đương nhiên, giống như có thể phục vụ cho Chân Hàn Tước là chuyện gì đó đáng để khoe khoang.
Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng, lúc này cắn răng nói: "Trịnh Chỉ Dụng, anh sẽ gặp báo ứng thôi!" "Báo ứng sao?" Trịnh Chí Dụng bật cười, anh ta ghé vào bên tai của Trịnh Tuyết Dương cười khẽ rồi nói. "Thứ nhất, nếu như cô là xử nữ thì Chân Hàn Tước chơi đến vui vẻ. Lợi ích mà tôi có được nhiều vô kể, thậm chí có thể chính thức gia nhập vào nhà họ Chân ở Tứ Hải." "Thứ hai, nếu như cô không phải, vậy thì Chân Hàn Tước đem cô ra để trút giận, tâm trạng của cậu ta tốt, tôi cũng có chỗ tốt!" "Không cần biết là cô rốt cuộc có phải là xử nữ hay không, sự xuất hiện của cô đêm nay, cũng chỉ có thể mang đến lợi ích cho tôi mà thôi." "Còn về phần báo ứng, sao tôi lại không thấy nhỉ?"
Trịnh Chí Dụng nói lời này một cách không biết xấu hổ, mặc dù anh ta vốn dĩ chính là một người không cần mặt mũi. Đọc truyện mới nhất tại Truyện VietwriterVietwriter
Nhưng trong những ngày sau khi quỳ xuống trước mặt nhà họ Chân ở Tứ Hải, thì anh ta không có tự tôn cơ bản mà làm người luôn rồi. Lúc này toàn thân của Trịnh Tuyết Dương đều đang khẽ run rẩy, nhưng mà cô vẫn cắn răng như cũ mà nói: "Trịnh Chí Dụng, tôi khuyên các người một câu bây giờ mau thả tôi đi, bằng không thì mấy người cũng gặp phiền phức rồi đấy!" Nghe được lời này của Trịnh Tuyết Dương, Trịnh Chí Dụng và
Chân Hàn Tuớc đều hơi sững sờ, lát sau đều ha ha cười lớn. Chân Hàn Tước cũng thừa nhận rằng vũng nước ở Dương Thành thực sự sâu.
Nhưng vấn đề là Chân Hàn Tước đến từ dòng họ thứ chín trong mười dòng họ hàng đầu, quyền thế và sự giàu có của dòng họ là thứ mà người bình thường căn bản không cách nào tưởng tượng noi.
Ngày thường chỉ có người của nhà họ Chân ở Tứ Hải uy hiếp người khác.
Khi nào thì bị người khác uy hiếp chứ? "Có chút thú vị đấy, tôi vốn cho rằng phụ nữ của nhà họ Trịnh các người, đều bỏ đi giống như Trịnh Thu Hằng, xem ra cô thật ngoài sức tưởng tượng của tôi." "Cô có tư cách trở thành một trong bộ sưu tập của tôi."
Chân Hàn Tước chắp tay ra sau lưng bước đi tới, ánh mắt nhìn Trình Tuyết Dương lần này nhiều thêm vài phần chăm chú.
Rõ ràng vừa rồi anh ta chỉ coi Trịnh Tuyết Dương như một món đồ chơi, còn giờ đây thì đã xem cô như một con người mà đối đãi.
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriterVietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriterVietwriter
Trịnh Tuyết Dương theo bản năng liền vung một bàn tay lên, khẽ quát: "Đồ lưu manh! Biến thái!"
Tiếng bạt tai này vang lên, bầu không khí xung quanh như đông cứng lại. "Mày dám đánh tao ư?"
Chân Hàn Tước che lấy mặt mình với vẻ không thể tưởng tượng nổi, như thể gặp phải chuyện gì khó có thể tin được. "Ba tôi còn chưa đánh tôi, cô lại dám đánh tôi!" "Cô lại dám đánh tôi!"
Câu này vừa dứt, Chân Hàn Tước đá một cước vào bụng của Trịnh Tuyết Dương, cú đá làm cho cô bay thẳng ra, đập vào vách tường.
Sau đó Chân Hàn Tước tiến lên, giáng một cái tát xuống, trực tiếp tát cho nửa bên mặt của Trịnh Tuyết Dương sưng đỏ, khóe miệng chảy ra tơ máu.
Có điều Trịnh Tuyết Dương cũng không hề khuất phục, lúc này cô ngẩng đầu lên, quật cường nhìn chằm chằm vào Chân Hàn Tước. "Cô còn nhìn à! Có tin ông chọc mù mắt mày hay không!" Chân Hàn Tước cười lạnh liên muốn xuống tay.
Ngay lúc này, Trịnh Chí Dụng vội vàng cản lại mà nói: "Cậu chủ, tỉnh táo một chút nào, đánh hư cô ta rồi thì đêm nay cậu chơi cái gi?" "Đợi đến khi anh chơi chán rồi, muốn đánh như thế nào thì đánh thôi, không cần vội vàng vào lúc này!" Nghe được lời này của Trịnh Chí Dụng, Chân Hàn Tước mới hơi tỉnh táo lại.
Có điều anh ta vẫn đạp Trịnh Tuyết Dương ngã ra đất lần nữa, sau đó ngồi vào ghế, lạnh lùng nói: "Đem cô ta xuống kiểm tra một chút, không phải xử nữ thì cứ chơi chết, đỡ phải làm bẩn ông đây!" "Vâng vâng vâng!" Cập nhật chương mới nhất tại Tru yệnVietwriterVietwriter
Trịnh Chí Dụng luôn mồm vâng dạ, sau đó đi đến bên người Trịnh Tuyết Dương, cười lạnh mà nói: "Trịnh Tuyết Dương à, cô cũng nghe được lời của cậu chủ Chân Hàn Tước rồi đó. Hy vọng trong những ngày này chồng của cô vẫn vô dụng như thế, không hề động vào cô. Nếu không thì ngay cả cơ hội được phục vụ cậu chủ Chân Hàn Tước, cô cũng không có đâu!"
Trịnh Chí Dụng ra vẻ đương nhiên, giống như có thể phục vụ cho Chân Hàn Tước là chuyện gì đó đáng để khoe khoang.
Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng, lúc này cắn răng nói: "Trịnh Chỉ Dụng, anh sẽ gặp báo ứng thôi!" "Báo ứng sao?" Trịnh Chí Dụng bật cười, anh ta ghé vào bên tai của Trịnh Tuyết Dương cười khẽ rồi nói. "Thứ nhất, nếu như cô là xử nữ thì Chân Hàn Tước chơi đến vui vẻ. Lợi ích mà tôi có được nhiều vô kể, thậm chí có thể chính thức gia nhập vào nhà họ Chân ở Tứ Hải." "Thứ hai, nếu như cô không phải, vậy thì Chân Hàn Tước đem cô ra để trút giận, tâm trạng của cậu ta tốt, tôi cũng có chỗ tốt!" "Không cần biết là cô rốt cuộc có phải là xử nữ hay không, sự xuất hiện của cô đêm nay, cũng chỉ có thể mang đến lợi ích cho tôi mà thôi." "Còn về phần báo ứng, sao tôi lại không thấy nhỉ?"
Trịnh Chí Dụng nói lời này một cách không biết xấu hổ, mặc dù anh ta vốn dĩ chính là một người không cần mặt mũi. Đọc truyện mới nhất tại Truyện VietwriterVietwriter
Nhưng trong những ngày sau khi quỳ xuống trước mặt nhà họ Chân ở Tứ Hải, thì anh ta không có tự tôn cơ bản mà làm người luôn rồi. Lúc này toàn thân của Trịnh Tuyết Dương đều đang khẽ run rẩy, nhưng mà cô vẫn cắn răng như cũ mà nói: "Trịnh Chí Dụng, tôi khuyên các người một câu bây giờ mau thả tôi đi, bằng không thì mấy người cũng gặp phiền phức rồi đấy!" Nghe được lời này của Trịnh Tuyết Dương, Trịnh Chí Dụng và
Chân Hàn Tuớc đều hơi sững sờ, lát sau đều ha ha cười lớn. Chân Hàn Tước cũng thừa nhận rằng vũng nước ở Dương Thành thực sự sâu.
Nhưng vấn đề là Chân Hàn Tước đến từ dòng họ thứ chín trong mười dòng họ hàng đầu, quyền thế và sự giàu có của dòng họ là thứ mà người bình thường căn bản không cách nào tưởng tượng noi.
Ngày thường chỉ có người của nhà họ Chân ở Tứ Hải uy hiếp người khác.
Khi nào thì bị người khác uy hiếp chứ? "Có chút thú vị đấy, tôi vốn cho rằng phụ nữ của nhà họ Trịnh các người, đều bỏ đi giống như Trịnh Thu Hằng, xem ra cô thật ngoài sức tưởng tượng của tôi." "Cô có tư cách trở thành một trong bộ sưu tập của tôi."
Chân Hàn Tước chắp tay ra sau lưng bước đi tới, ánh mắt nhìn Trình Tuyết Dương lần này nhiều thêm vài phần chăm chú.
Rõ ràng vừa rồi anh ta chỉ coi Trịnh Tuyết Dương như một món đồ chơi, còn giờ đây thì đã xem cô như một con người mà đối đãi.
Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriterVietwriter