Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2
Chương 2: Người đàn ông hoàn hảo
Lý Nhiệm Kỳ chạy ra khỏi phòng thấy cô đang bước vào một căn phòng khác, anh vội đuổi theo. Đàn Tiểu Khiết kéo theo người đàn ông vào căn phòng này, đây là một căn phòng tổng thống của khách sạn, đến khi bước vào phòng người đàn ông vẫn đang tò mò nhìn cô, qua màn lệ cô và anh im lặng đánh giá đối phương.
Người đàn ông trước mắt thực sự rất hoàn hảo, làn da trắng, đôi mắt đen láy, hàng lông mày đen rậm, đôi lông mi dài cong vuốt, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mím lại, thân người cao to mặc một bộ vest đen thủ công đơn giản nhưng lại toát lên vẻ huyền bí, hơi thở lạnh lẽo bao phủ con người anh. Còn cô, mái tóc dài đến ngang lưng đang được buông thả tự nhiên, làn da trắng hồng như cục thịt mỡ, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, thân người nhỏ bé mảnh mai mặc một bộ váy liền dài đến đầu gối, nhìn cô hiện tại làm cho người khác chỉ muốn ôm vào lòng mà bảo vệ an ủi. Thời gian như ngưng đọng lại đến khi ngoài cửa phát ra âm thanh.
'Cốc...Cốc...Cốc...' Lý Nhiệm Kỳ không hề biết trong phòng ngoài cô ra còn người đàn ông khác.
- 'Tiểu Khiết, em mở cửa ra đi, hãy nghe anh giải thích đã..' Giọng Lý Nhiệm Kỳ tuyệt vọng.
Người đàn ông trong phòng vẫn đứng im nhìn cô nhưng cô gái này vẫn không có động tĩnh gì, ngoài kia tiếng gõ cửa như chuông báo thức. Người đàn ông không đủ kiên nhẫn nữa, anh đành phải phát ra âm thanh trầm ổn.
- 'Cô tên là Tiểu Khiết?'
Đàn Tiểu Khiết ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, thật không ngờ anh không những đẹp mà còn có giọng nói rất ấm áp, cô gật đầu. Người đàn ông chuẩn bị mở cửa phòng ra thì Tiểu Khiết vội bám lấy ống ta áo của anh giương lên đôi mắt cầu cứu, anh nhìn sâu vào đôi mắt đen long lanh kia rồi bỏ tay xuống.
- 'Tiểu Khiết, anh và Uông Nhã không như những gì em nghĩ đâu. Mở cửa ra mình nói chuyện được không?' Lý Nhiệm Kỳ sắp phát điên lên rồi, khóa phòng ở khách sạn này rất tốt ngay cả dùng hết sức anh cũng chẳng thể nào đạp tung cánh cửa này ra được.
Đàn Tiểu Khiết nắm chặt chiếc điện thoại trong tay mặc kệ tiếng la hét ngoài kia. Bên trong người đàn ông tiếng tục hỏi.
- 'Anh ta phản bội cô sao?'
Tiểu Khiết khẽ gật đầu, vài giây sau cô quay về phía cửa.
- 'Lý Nhiệm Kỳ, anh đi đi, chúng ta kết thúc rồi, bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện.' Tiểu Đàn cố giữ cho giọng mình bình tĩnh.
- 'Không, không thể nào, em hãy nghe anh giải thích.' Lý Nhiệm Kỳ nhất quyết không buông tha cô.
Người đàn ông không thèm quan tâm nữa đi về phía phòng tắm, năm phút sau anh đi ra trên người khoác chiếc áo choàng tắm màu trắng của khách sạn, trên tóc vẫn còn nước làm cho anh hiện tại hết sức quyến rũ. Tiểu Đàn lúc giờ cũng đã lau sạch nước mắt, cô chỉ chờ Lý Nhiệm Kỳ bỏ đi rồi mình mới ra ngoài nhưng năm phút rồi anh ta vẫn chưa chịu rời đi.
Cô cảm thấy trong này bầu không khí rất quái dị nên lên tiếng nói chuyện trước:'Chào anh, tôi là Đàn Tiểu khiết. Có thể hỏi quý danh của anh được không?'
Người đàn ông đang lật tập tài liệu xem chăm chú, đôi môi khẽ mở ra:'Trần Gia Kiệt.'
Tiểu Khiết đơ người ra, anh ta không phải là tổng tài của tập đoàn ES sao? Công ty anh đang chuẩn bị xây dựng một dự án lớn, công ty xây dựng nào cũng muốn có được lần béo bở này, công ty cô cũng vậy. Cô nghĩ nếu anh biết cô là nhân viên của công ty IT có khi anh nghĩ mình đang cố tiếp cận anh cũng nên. Vì thế cô vội lấy lại tinh thần.
Đàn Tiểu Khiết đi đến cạnh ghế sofa anh đang ngồi:'Thật sự xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng lát nữa tôi sẽ rời đi.'
Trần Gia Kiệt gấp tài liệu lại rồi đứng lên bước về phía phòng ngủ:'Tùy cô, có thể rời đi bất cứ lúc nào nhưng những thứ trong này không nên đụng vào.'
Anh buông lời nói này rồi mở cửa bước vào phòng ngủ, dù sao trong phòng có camera anh sẽ không sợ điều gì, lại nói an ninh khách sạn của công ty anh lại rất tốt.
Lý Nhiệm Kỳ gọi cửa mãi không thấy cô ra, anh tuyệt vọng ngồi xuống sàn hành lang.
- 'Tiểu Khiết, nếu em không ra vậy anh sẽ chờ, chờ đến khi em ra gặp anh.' Lý Nhiệm Kỳ không tin cô ở trong phòng của người khác cả đêm.
Tiểu Khiết cởi đôi giày cao gót ra rồi ngồi xuống ghế sofa, vì cả ngày làm việc vất vả vừa nãy lại còn khóc một trận thê thảm nên cảm thấy mệt mỏi, cô gục xuống sofa ngủ thiếp đi.
Lý Nhiệm Kỳ chạy ra khỏi phòng thấy cô đang bước vào một căn phòng khác, anh vội đuổi theo. Đàn Tiểu Khiết kéo theo người đàn ông vào căn phòng này, đây là một căn phòng tổng thống của khách sạn, đến khi bước vào phòng người đàn ông vẫn đang tò mò nhìn cô, qua màn lệ cô và anh im lặng đánh giá đối phương.
Người đàn ông trước mắt thực sự rất hoàn hảo, làn da trắng, đôi mắt đen láy, hàng lông mày đen rậm, đôi lông mi dài cong vuốt, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mím lại, thân người cao to mặc một bộ vest đen thủ công đơn giản nhưng lại toát lên vẻ huyền bí, hơi thở lạnh lẽo bao phủ con người anh. Còn cô, mái tóc dài đến ngang lưng đang được buông thả tự nhiên, làn da trắng hồng như cục thịt mỡ, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, thân người nhỏ bé mảnh mai mặc một bộ váy liền dài đến đầu gối, nhìn cô hiện tại làm cho người khác chỉ muốn ôm vào lòng mà bảo vệ an ủi. Thời gian như ngưng đọng lại đến khi ngoài cửa phát ra âm thanh.
'Cốc...Cốc...Cốc...' Lý Nhiệm Kỳ không hề biết trong phòng ngoài cô ra còn người đàn ông khác.
- 'Tiểu Khiết, em mở cửa ra đi, hãy nghe anh giải thích đã..' Giọng Lý Nhiệm Kỳ tuyệt vọng.
Người đàn ông trong phòng vẫn đứng im nhìn cô nhưng cô gái này vẫn không có động tĩnh gì, ngoài kia tiếng gõ cửa như chuông báo thức. Người đàn ông không đủ kiên nhẫn nữa, anh đành phải phát ra âm thanh trầm ổn.
- 'Cô tên là Tiểu Khiết?'
Đàn Tiểu Khiết ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, thật không ngờ anh không những đẹp mà còn có giọng nói rất ấm áp, cô gật đầu. Người đàn ông chuẩn bị mở cửa phòng ra thì Tiểu Khiết vội bám lấy ống ta áo của anh giương lên đôi mắt cầu cứu, anh nhìn sâu vào đôi mắt đen long lanh kia rồi bỏ tay xuống.
- 'Tiểu Khiết, anh và Uông Nhã không như những gì em nghĩ đâu. Mở cửa ra mình nói chuyện được không?' Lý Nhiệm Kỳ sắp phát điên lên rồi, khóa phòng ở khách sạn này rất tốt ngay cả dùng hết sức anh cũng chẳng thể nào đạp tung cánh cửa này ra được.
Đàn Tiểu Khiết nắm chặt chiếc điện thoại trong tay mặc kệ tiếng la hét ngoài kia. Bên trong người đàn ông tiếng tục hỏi.
- 'Anh ta phản bội cô sao?'
Tiểu Khiết khẽ gật đầu, vài giây sau cô quay về phía cửa.
- 'Lý Nhiệm Kỳ, anh đi đi, chúng ta kết thúc rồi, bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện.' Tiểu Đàn cố giữ cho giọng mình bình tĩnh.
- 'Không, không thể nào, em hãy nghe anh giải thích.' Lý Nhiệm Kỳ nhất quyết không buông tha cô.
Người đàn ông không thèm quan tâm nữa đi về phía phòng tắm, năm phút sau anh đi ra trên người khoác chiếc áo choàng tắm màu trắng của khách sạn, trên tóc vẫn còn nước làm cho anh hiện tại hết sức quyến rũ. Tiểu Đàn lúc giờ cũng đã lau sạch nước mắt, cô chỉ chờ Lý Nhiệm Kỳ bỏ đi rồi mình mới ra ngoài nhưng năm phút rồi anh ta vẫn chưa chịu rời đi.
Cô cảm thấy trong này bầu không khí rất quái dị nên lên tiếng nói chuyện trước:'Chào anh, tôi là Đàn Tiểu khiết. Có thể hỏi quý danh của anh được không?'
Người đàn ông đang lật tập tài liệu xem chăm chú, đôi môi khẽ mở ra:'Trần Gia Kiệt.'
Tiểu Khiết đơ người ra, anh ta không phải là tổng tài của tập đoàn ES sao? Công ty anh đang chuẩn bị xây dựng một dự án lớn, công ty xây dựng nào cũng muốn có được lần béo bở này, công ty cô cũng vậy. Cô nghĩ nếu anh biết cô là nhân viên của công ty IT có khi anh nghĩ mình đang cố tiếp cận anh cũng nên. Vì thế cô vội lấy lại tinh thần.
Đàn Tiểu Khiết đi đến cạnh ghế sofa anh đang ngồi:'Thật sự xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng lát nữa tôi sẽ rời đi.'
Trần Gia Kiệt gấp tài liệu lại rồi đứng lên bước về phía phòng ngủ:'Tùy cô, có thể rời đi bất cứ lúc nào nhưng những thứ trong này không nên đụng vào.'
Anh buông lời nói này rồi mở cửa bước vào phòng ngủ, dù sao trong phòng có camera anh sẽ không sợ điều gì, lại nói an ninh khách sạn của công ty anh lại rất tốt.
Lý Nhiệm Kỳ gọi cửa mãi không thấy cô ra, anh tuyệt vọng ngồi xuống sàn hành lang.
- 'Tiểu Khiết, nếu em không ra vậy anh sẽ chờ, chờ đến khi em ra gặp anh.' Lý Nhiệm Kỳ không tin cô ở trong phòng của người khác cả đêm.
Tiểu Khiết cởi đôi giày cao gót ra rồi ngồi xuống ghế sofa, vì cả ngày làm việc vất vả vừa nãy lại còn khóc một trận thê thảm nên cảm thấy mệt mỏi, cô gục xuống sofa ngủ thiếp đi.