Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cả đời không rời xa anh-317.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Cả đời này không rời xa anh! - Chương 311: Chào buổi sáng
Chương 311: Chào buổi sáng
Mạc Vân Trà Sữa
Ánh mắt của Tưởng Sâm có chút phức tạp,anh ta nói: "Phó tiên sinh không yên tâm, bảo tôi tới xem một chút .cậu Tử Thần như thế nào rồi?"
Ông xã... Thật đúng là lúc nào cũng nghĩ tới cô.
"Không có việc gì, có mẹ tôi ở đây chăm sóc cho nó rồi."
mình thì coi như xong đi, nhưng còn về Tử Thần Diệp mẫu rất để tâm, sẽ không để cho nó xảy ra chuyện.
Tưởng Sâm gật đầu một cái, đi theo sau lưng Diệp Phồn Tinh ra khỏi bệnh viện, anh ta trầm mặc nhìn Diệp Phồn Tinh, luôn cảm thấy trên người cô có một loại chững chạc không phù hợp cái lứa tuổi này của cô.
Nhớ tới những gì mới vừa rồi mình ở ngoài phòng bệnh nghe thấy, có chút ngoài ý muốn.
Tưởng Sâm mở miệng nói: "Tôi còn tưởng rằng phu nhân đời này sẽ cả đời không qua lại với mẹ cô nữa ! Bà ấy ban đầu đối với cô như vậy..."
"A..." Diệp Phồn Tinh nở nụ cười, không biết tại sao, phát hiện hốc mắt của mình lại ươn ướt:
"Anh biết không? Mẹ tôu lúc trước cũng đã từng rất thương yêu tôi.
Tôi nhớ lúc tôi tám chín tuổi, bà ấy còn chưa đi làm ở quán lẩu như bây giờ, mà đang phụ hồ, trộn vữa vác gạch cho người ta.
Cả ngày vác đống gạch mấy nghìn viên lên tầng 4 của công trình đang xây, vất vả như thế mà tiền lương của mẹ tôi vẫn không đủ cho gia đình tôi mua thịt ăn, ngày tiếp theo mẹ tôi cật lực làm việc , miễn cưỡng có thể kiếm được một trăm nghìn. Vừa hay đủ tiền mua gạo và một ít thịt lợn cho tôi và Tử Thần ăn, mặc dù thịt mẹ tôi mua hôm ấy nói trắng ra là một cái thủ lợn, nhưng món thịt ngày hôm ấy là món thịt ngon nhất mà tôi được ăn từ trước đến giờ...
Kể từ lúc đó tôi tự nói với bản thân mình, một ngày nào đó, tôi phải kiếm thật nhiều tiền để hiếu thuận với bà ấy, tôi không biết mình làm sao có thể kiếm ra tiền,chuyện duy nhất có thể làm, chẳng qua là nỗ lực học, cho nên thành tích cũng không tệ.
Mới vừa rồi bà ấy oán trách, tôi chỉ cần nhớ lại lúc trước... Thật ra thì bà ấy cũng không dễ dàng gì."
Tưởng Sâm nhìn Diệp Phồn Tinh: "Đã như vậy, vậy tại sao ban đầu, không nhận Sính lễ của Phó gia ?"
Diệp Phồn Tinh nghe xong, dương khóe miệng lên, "bà ấy là mẹ tôi, Phó gia lại không nợ bà ấy cái gì. Bà ấy mặc dù khó khăn, nhưng cũng là người có lòng tham, căn bản sẽ không xem xét những thứ khác. Nếu để cho bà ấy nếm được ngon ngọt, bà ấy càng ngày sẽ càng quá đáng."
Kiếm tiền hiếu thảo với bố mẹ, là trách nhiệm của cô, nhưng lại không phải là trách nhiệm của bất kỳ người nào trong nhà họ Phó cả
Diệp Phồn Tinh về đến nhà,dì Ngô thấy cô ,gọi, "Tiểu Tinh."
"Cháu chào dì." Diệp Phồn Tinh không nhịn được ngáp một cái, thật là buồn ngủ.
Dì Ngô hỏi tiếp: "Bữa sáng cháu muốn ăn cái gì?"
"Mì gạo ạ."
"Vậy cháu chờ một chút."
"Vâng, cháu đi rửa mặt."
Diệp Phồn Tinh trở về phòng, đánh răng rửa mặt, đi ra ngoài , nhìn thấy trên giường lớn Phó Cảnh Ngộ còn không có động tĩnh.
Vẫn còn đang ngủ sao?
Diệp Phồn Tinh chui vào trong chăn, cánh tay vòng lấy hông của anh, nằm ở trên người của anh, ngữ khí mềm nhũn, "ông xã, dậy đi!."
Cô mới vừa rửa mặt xong, tay còn hơi ươn ướt, dẫn dụ đến, nghe thấy anh hừ một tiếng, Phó Cảnh Ngộ mở mắt ra, bắt lấy tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, cau mày, "Làm sao lạnh như vậy?"
"Em mới vừa rửa mặt xong." Diệp Phồn Tinh nín cười, "lạnh thế đủ làm anh tỉnh ngủ chưa?"
Anh ôn nhu đem tay của cô khép lại lòng bàn tay, "Bệnh viện lạnh không?"
"Cũng không tính là lạnh."
Phó Cảnh Ngộ nhìn người đang nằm úp sấp ở trên người mình ôn nhu lên tiếng, "bụng có bị đau không, mệt mỏi lắm hả?"
Hai ngày nghỉ,cô lại phải thức đêm, Phó Cảnh Ngộ lo lắng cực kì.
Diệp Phồn Tinh có chút buồn bực, nhưng nghe anh nói lại cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi tan biến đi đâu hết?
Cô cũng không có nghĩ nhiều, theo bản năng trả lời: "Không mệt!"
"Không mệt?" Phó Cảnh Ngộ nhíu mày. Mỗi lần đến tháng cô lại đau đến chết đi sống lại, nằm bẹp ở trên giường.
Lần này lại một đêm không về, không đau một chút nào sao?
Diệp Phồn Tinh chỉ thấy Phó Cảnh Ngộ nhíu nhíu mày lại, một giây kế tiếp, liền trực tiếp bị anh xoay mình ngăn chặn.
"Ông xã." Diệp Phồn Tinh không dám tin nhìn lấy anh, không phải chứ! Sáng sớm sao lại bị kích thích rồi, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý !
Phó Cảnh Ngộ đè cô dưới thân, tay trực tiếp thò xuống thăm dò...
Bị anh đè ở dưới, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn củaDiệp Phồn Tinh đỏ bừng, nóng ran như muốn phát nổ. Anh lại càng... Lại...
Mẹ ơi !phương thức chào buổi sáng của ông xã của cô cũng quá lưu manh rồi đi!
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Cả đời này không rời xa anh! - Chương 311: Chào buổi sáng
Chương 311: Chào buổi sáng
Mạc Vân Trà Sữa
Ánh mắt của Tưởng Sâm có chút phức tạp,anh ta nói: "Phó tiên sinh không yên tâm, bảo tôi tới xem một chút .cậu Tử Thần như thế nào rồi?"
Ông xã... Thật đúng là lúc nào cũng nghĩ tới cô.
"Không có việc gì, có mẹ tôi ở đây chăm sóc cho nó rồi."
mình thì coi như xong đi, nhưng còn về Tử Thần Diệp mẫu rất để tâm, sẽ không để cho nó xảy ra chuyện.
Tưởng Sâm gật đầu một cái, đi theo sau lưng Diệp Phồn Tinh ra khỏi bệnh viện, anh ta trầm mặc nhìn Diệp Phồn Tinh, luôn cảm thấy trên người cô có một loại chững chạc không phù hợp cái lứa tuổi này của cô.
Nhớ tới những gì mới vừa rồi mình ở ngoài phòng bệnh nghe thấy, có chút ngoài ý muốn.
Tưởng Sâm mở miệng nói: "Tôi còn tưởng rằng phu nhân đời này sẽ cả đời không qua lại với mẹ cô nữa ! Bà ấy ban đầu đối với cô như vậy..."
"A..." Diệp Phồn Tinh nở nụ cười, không biết tại sao, phát hiện hốc mắt của mình lại ươn ướt:
"Anh biết không? Mẹ tôu lúc trước cũng đã từng rất thương yêu tôi.
Tôi nhớ lúc tôi tám chín tuổi, bà ấy còn chưa đi làm ở quán lẩu như bây giờ, mà đang phụ hồ, trộn vữa vác gạch cho người ta.
Cả ngày vác đống gạch mấy nghìn viên lên tầng 4 của công trình đang xây, vất vả như thế mà tiền lương của mẹ tôi vẫn không đủ cho gia đình tôi mua thịt ăn, ngày tiếp theo mẹ tôi cật lực làm việc , miễn cưỡng có thể kiếm được một trăm nghìn. Vừa hay đủ tiền mua gạo và một ít thịt lợn cho tôi và Tử Thần ăn, mặc dù thịt mẹ tôi mua hôm ấy nói trắng ra là một cái thủ lợn, nhưng món thịt ngày hôm ấy là món thịt ngon nhất mà tôi được ăn từ trước đến giờ...
Kể từ lúc đó tôi tự nói với bản thân mình, một ngày nào đó, tôi phải kiếm thật nhiều tiền để hiếu thuận với bà ấy, tôi không biết mình làm sao có thể kiếm ra tiền,chuyện duy nhất có thể làm, chẳng qua là nỗ lực học, cho nên thành tích cũng không tệ.
Mới vừa rồi bà ấy oán trách, tôi chỉ cần nhớ lại lúc trước... Thật ra thì bà ấy cũng không dễ dàng gì."
Tưởng Sâm nhìn Diệp Phồn Tinh: "Đã như vậy, vậy tại sao ban đầu, không nhận Sính lễ của Phó gia ?"
Diệp Phồn Tinh nghe xong, dương khóe miệng lên, "bà ấy là mẹ tôi, Phó gia lại không nợ bà ấy cái gì. Bà ấy mặc dù khó khăn, nhưng cũng là người có lòng tham, căn bản sẽ không xem xét những thứ khác. Nếu để cho bà ấy nếm được ngon ngọt, bà ấy càng ngày sẽ càng quá đáng."
Kiếm tiền hiếu thảo với bố mẹ, là trách nhiệm của cô, nhưng lại không phải là trách nhiệm của bất kỳ người nào trong nhà họ Phó cả
Diệp Phồn Tinh về đến nhà,dì Ngô thấy cô ,gọi, "Tiểu Tinh."
"Cháu chào dì." Diệp Phồn Tinh không nhịn được ngáp một cái, thật là buồn ngủ.
Dì Ngô hỏi tiếp: "Bữa sáng cháu muốn ăn cái gì?"
"Mì gạo ạ."
"Vậy cháu chờ một chút."
"Vâng, cháu đi rửa mặt."
Diệp Phồn Tinh trở về phòng, đánh răng rửa mặt, đi ra ngoài , nhìn thấy trên giường lớn Phó Cảnh Ngộ còn không có động tĩnh.
Vẫn còn đang ngủ sao?
Diệp Phồn Tinh chui vào trong chăn, cánh tay vòng lấy hông của anh, nằm ở trên người của anh, ngữ khí mềm nhũn, "ông xã, dậy đi!."
Cô mới vừa rửa mặt xong, tay còn hơi ươn ướt, dẫn dụ đến, nghe thấy anh hừ một tiếng, Phó Cảnh Ngộ mở mắt ra, bắt lấy tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, cau mày, "Làm sao lạnh như vậy?"
"Em mới vừa rửa mặt xong." Diệp Phồn Tinh nín cười, "lạnh thế đủ làm anh tỉnh ngủ chưa?"
Anh ôn nhu đem tay của cô khép lại lòng bàn tay, "Bệnh viện lạnh không?"
"Cũng không tính là lạnh."
Phó Cảnh Ngộ nhìn người đang nằm úp sấp ở trên người mình ôn nhu lên tiếng, "bụng có bị đau không, mệt mỏi lắm hả?"
Hai ngày nghỉ,cô lại phải thức đêm, Phó Cảnh Ngộ lo lắng cực kì.
Diệp Phồn Tinh có chút buồn bực, nhưng nghe anh nói lại cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi tan biến đi đâu hết?
Cô cũng không có nghĩ nhiều, theo bản năng trả lời: "Không mệt!"
"Không mệt?" Phó Cảnh Ngộ nhíu mày. Mỗi lần đến tháng cô lại đau đến chết đi sống lại, nằm bẹp ở trên giường.
Lần này lại một đêm không về, không đau một chút nào sao?
Diệp Phồn Tinh chỉ thấy Phó Cảnh Ngộ nhíu nhíu mày lại, một giây kế tiếp, liền trực tiếp bị anh xoay mình ngăn chặn.
"Ông xã." Diệp Phồn Tinh không dám tin nhìn lấy anh, không phải chứ! Sáng sớm sao lại bị kích thích rồi, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý !
Phó Cảnh Ngộ đè cô dưới thân, tay trực tiếp thò xuống thăm dò...
Bị anh đè ở dưới, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn củaDiệp Phồn Tinh đỏ bừng, nóng ran như muốn phát nổ. Anh lại càng... Lại...
Mẹ ơi !phương thức chào buổi sáng của ông xã của cô cũng quá lưu manh rồi đi!
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!