Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Đoan Tĩnh chính là Lệ Khuynh Thành đứng thứ ba bảng cao thủ.
Lệ Khuynh Thành đứng thứ ba bảng cao thủ chính là Đoan Tĩnh.
Nếu vậy thì có một vấn đề, tại sao Lệ Khuynh Thành muốn gả cho Tuyên Ngưng?
Nhìn trúng vận xui lưu đày ngàn dặm của hắn, muốn giúp đỡ người nghèo sao?
"Tâm sự" xong, Tuyên Ngưng đưa Đoan Tĩnh trở về, bắt gặp ánh mắt hoang mang và nghi ngờ của mọi người.
Bị mọi người xung quanh nhìn đúng là hết sức khó xử, càng lúng túng hơn chính là bọn họ cứ nhìn chăm chăm.
Tuyên Ngưng vội ho một tiếng, đang muốn nói gì đó lại thấy lão thái thái đi ra từ đám người. Đầu tiên bà khẳng định cống hiến cao cả của Đoan Tĩnh mấy ngày qua, nhìn giống như chê bai tôn nhi của mình nhưng thực chất lại nói tốt mấy câu, cuối cùng uyển chuyển ném ra vấn đề sắc bén.
Rốt cuộc con để ý tôn tử của ta ở chỗ nào vậy?
Nội tâm Tuyên Ngưng không ngừng nhấp nhô như sóng lớn. Mặc dù từ gương mặt đến năng lực đều là ưu điểm, nhưng mà, thật sự hắn rất muốn biết rõ, rốt cuộc nàng nhìn trúng điểm nào của hắn.
Đoan Tĩnh trầm ngâm.
......
Tuyên Ngưng cảm thấy thời gian nàng trầm ngâm hơi lâu, lâu đến mức sóng lớn hóa thành nham thạch nóng chảy, cuối cùng Đoan Tĩnh cũng lên tiếng: "Con muốn lập gia đình."
Đây là cách trả lời thỏa đáng nhất.
Trước khi đi, sư công đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được tiệt lộ bí mật nàng bị tẩu hỏa nhập ma cho đến khi khôi phục được toàn bộ công lực, tránh cho có người thừa dịp cháy nhà hôi của, nhưng mà, sao nhìn thế nào cũng cảm thấy không bao giờ khôi phục lại được công lực.
Lão thái thái tiếc thương cho nàng: "Nam tử trong thiên hạ nhiều vô biên, cần gì........" Cảm nhận được sắc mặt của tôn nhi hơi biến thành màu đen, liền thay đổi lời nói: "Ngàn dặm tương phùng* cũng là cái duyên."
*ngàn dặm tương phùng: xa cách ngàn dặm vẫn gặp nhau
Uyển thị che miệng cười nói: "Còn không đúng sao. Nếu không phải duyên phận, bằng võ công của Đoan Tĩnh, sao có thể dễ dàng lấy được nàng nương tử vừa có võ công cao cường, vừa hiếu thuận thành thật đây."
Nàng vừa nói như thế, những người khác cũng nghĩ ra có chỗ không đúng.
Ban đầu Đoan Tĩnh nói mình bị phụ mẫu ép, không lấy sẽ bị đánh, không thể không theo, nhưng mà, rõ ràng võ công của nàng có thể treo phụ mẫu lên đánh.....
"À, thật ra là như thế này." Đoan Tĩnh kể chuyện mình sống ở Hành Sơn từ nhỏ đến lớn, chuyện sư công giúp mình kén rể.
Lão thái thái không ngừng thổn thức: "Thì ra là như vậy." Càng yêu thương nàng.
Mặc dù Uyển Thị cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng không tìm ra được chỗ sai, chỉ có thể cho là Đoan Tĩnh ngu hiếu, uổng cho võ công của nàng, chuyện gả thay cũng không dám phản kháng.
Liêu Huy và Biển Kha lắng tai nghe hết mọi chuyện, đều hâm mộ số Tuyên gia tốt sau khi bị Hoàng đế chán ghét vứt bỏ, còn có thể dẫm lên vận cứt chó, không hổ là thế gia trăm năm, phúc trạch thâm hậu."
Sau Kim Quang Tiêu Dao Quân, đường đi yên ổn hơn nhiều, thỉnh thoảng có vài tiểu tặc có mắt như mù, đều bị Liêu Huy và Biển Kha đuổi đi.
Lần trước Đoan Tĩnh vận công không xảy ra sự cố gì, lúc điều dưỡng cũng cảm thấy thuận lợi hơn nhiều, cũng không bám riết không buông chuyện động phòng với Tuyên Ngưng nữa, ngoài thở phào nhẹ nhõm, Tuyên Ngưng còn mơ hồ có chút mất mác khó có thể nói ra.
Đoàn người đi năm mươi ngày, mắt thấy Lĩnh Tây gần ngay trước mắt, sắp được báo cáo kết quả nhiệm vụ, Liêu Huy còn chưa kịp vui mừng thì nhìn thấy phía trước có đám người đông nghẹt.
Nếu chọn Lĩnh Tây làm đất lưu đày, tất nhiên không phải nơi sơn thủy hữu tình, phong cảnh hấp dẫn.
Mặc dù nơi này không phải Lĩnh Tây, nhưng cũng là nơi khỉ ho cò gáy.
Hơn nữa, trời hôm nay nhiều mây.
Biển người đông nghẹt không đứng thì ngồi "lù lù một đống" trên sườn núi trơ trọi, thật sự rất giống tuần hành vào ngày tết Trùng Dương mùng chín tháng chín.
Con cháu nhà quan như Liêu Huy, võ trạng nguyên như Biển Kha thấy thế cũng có chút bỡ ngỡ, chứ đừng nói đến sai nha.
Trái lại người Tuyên gia rất bình tĩnh.
Tuyên Thống gọi Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh đến bên cạnh, hỏi Đoan Tĩnh: "Có hạng nhất, hạng hai ở đây không?"
Đoan Tĩnh nói: "Nghe nói, người đứng hạng nhất bị ngốc có gương mặt rất đep, xếp hạng thứ hai là người rất kiêu ngạo nhưng bị liệt."
......
Tuyên Thống và Tuyên Ngưng tìm người bị ngốc và người bị liệt trong biển người đông nghẹt, sau đó phân tích dung mạo và khí chất.
Tuyên Thống nói: "Mấy người ngồi kia rất vênh váo."
"............ Hình như bọn họ ngẩng đầu nhìn trời." Tuyên Ngưng ngẩng mặt nhìn: "Có vẻ trời sắp mưa."
Tuyên Thống nói: "Mặt người bên trái giống người ngốc."
Tuyên Ngưng nói: "Hắn chẳng có điểm nào giống "mặt đẹp"."
Tuyên Thống đến gần Uyển thị, nhỏ giọng nói: "Trừ mẫu thân của con ra, trên đời này chẳng có người nào đẹp cả."
"............." Tuyên Ngưng nói: "Nghe nói mặt con rất giống mẫu thân."
Đôi mắt đẹp của Uyển thị liếc về phía Tuyên Thống.Tuyên Thống nói: "Chán nỗi có điểm kia không giống."
Tuyên Ngưng nhìn phụ mẫu hiền dịu phía đối diện: "............" Đã như vậy, sao còn sinh hắn ra làm gì!
Tuyên Thống nhẹ nhàng vuốt bả vai thê tử, để nàng và Đoan Tĩnh đi trấn an nữ quyến. Đưa mắt thấy bóng lưng của nàng đi xa, mới thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói với Tuyên Ngưng: "Nếu hôm nay không chống đỡ được thì để con và Đoan Tĩnh dẫn người đi trước. Chân trời góc biển, đi chỗ nào cũng được, đừng trở lại kinh thành, cũng không cần báo thù, vì Tuyên gia mà giữ lại huyết mạch."
Đoan Tĩnh đang nói chuyện với Uyển thị thì lỗ tai giật giật, lại không nghe được câu trả lời của Tuyên Ngưng.
Mọi người không ngừng bước chân, cuối cùng hai nhóm cũng gặp nhau.
Đoan Tĩnh liếc mắt là nhận ra Kim Quang Tiêu Dao Quân và Yêu Nhiêu Quân, vẫy tay chào hỏi.
Sắc mặt Kim Quang Tiêu Dao Quân hơi cứng đờ, quạt hương bồ trong tay dao động nhanh hơn.
Xem ra bị nhìn thấy.
Hắn dùng tay ra hiệu cho Yêu Nhiêu Quân ở sau lưng.
Yêu Nhiêu Quân cao giọng nói: "Thật tình cờ, chúng ta lại gặp mặt!"
Tuyên Tịnh mỉm cười ôm quyền: "Tiễn quân ngàn dặm cũng phải nói lời tạm biệt, cần gì phải tiễn xa như vậy? Ngược lại lại khiến chúng tôi áy náy."
Yêu Nhiêu Quân ngẩn người, vội nói: "Ý của ta không phải thế!"
Kim Quang Tiêu Dao Quân thấy thủ hạ bị mất mặt, hừ lạnh nói: "Mặc dù Kim Quang Tiêu Dao Quân ta không phải nhân vật lớn, nhưng cũng có một chỗ nho nhỏ trên bảng cao thủ, lấy đạo nghĩa giang hồ tự mình dẫn đồ tử đồ tôn đi giải cứu Tuyên gia Các ngươi không cảm kích thì thôi, còn quay ra tàn sát đệ tử của ta, đạo lý gì thế? Hôm nay, các ngươi nhất định phải để lại câu trả lời thỏa đáng mới được đi tiếp!"
Tuyên Tịnh nói: "Nếu ngài là nhân vật trên bảng cao thủ, chúng ta dùng năng lực gì để đi giết hại đệ tử quý phái ngay dưới mí mắt ngài?"
Kim Quang Tiêu Dao quân bị nghen tại chỗ.
"Hi hi hi hì hì......"
Tiếng cười nam không ra nam nữ không ra nữ liên tục vang lên, lão già lùn nhất mập nhất ngồi chính giữa đứng lên, đi về phía trước hai bước: "Nghe nói đại hiệp Lệ Khuynh Thành đến, không biết là vị nào, ra đây cho Lão Tổ ta chiêm ngưỡng."
Đoan Tĩnh nhìn hắn chăm chú, theo miêu tả nhân vật của sư phụ tiến hành đối chiếu: "Gương mặt này, nên coi là xấu xí. Vừa xấu, vừa lùn, vừa mập lại vừa già, còn tự xưng là Lão Tổ, chắc là Thị Huyết Lão Tổ đứng hạng bảy bảng cao thủ."
"Con điên này ở đâu ra thế, muốn chết à!" Thị Huyết Lão Tổ giận tím mặt.
Đoan Tĩnh thành thật nói: "Là ngươi muốn chiêm ngưỡng ta mà."
Thị Huyết Lão Tổ trừng mắt về phía Kim Quang Tiêu Dao Quân.
Kim Quang Tiêu Dao Quân hơi không dám nhìn vào mặt của hắn, nghiêng đầu nói: "Là nàng ta."
......
Thị Huyết Lão Tổ đột nhiên cười ngồi xuống: "Không hổ là Lệ Khuynh Thành, vẫn có chút kiến thức. Chỉ có điều, nếu so sánh với các vị có chung chí hướng đang ngồi đây, Lão Tổ ta thật sự không coi vào đâu."
Thấy mình đã đoán đúng, Đoan Tĩnh hăng hái hơn, chỉ vào lão phu nhân bên trái hắn nói: "Vị này là Vu Sơn Cơ tiếng tăm lẫy lừng."
Vu Sơn Cơ cười nói: "Quả nhiên là có mắt nhìn. Làm sao ngươi nhìn ra được?"
Đoan Tĩnh nói: "Sư công của ta từng nói, Thị Huyết Lão Tổ có một người bạn tốt gọi là Vu Sơn Cơ. Nếu không chắc chắn Thị Huyết Lão Tổ có phải là người vừa mập vừa lùn vừa già vừa xấu hay không, có thể so sánh với nàng ấy, sẽ lập tức nhận ra hắn thật sự vừa mập vừa lùn vừa già vừa xấu."
"Ngàn vạn lần không được nói như vậy." Vu Sơn Cơ bình tĩnh nói xong, lặng lẽ quay đầu, ôm mặt cười trộm một lát, lộ ra tâm tình vui mừng của mình.
Thị Huyết Lão Tổ giận đến suýt nữa thành Thổ Huyết Lão Tổ.
"Vậy ngươi có biết ta là ai không?" Văn sĩ trung niên bên trái Thị Huyết Lão Tổ cười híp mắt hỏi. Đôi mắt đào hoa của hắn dài, mặc dù mặt không coi là dễ nhìn nhưng mắt lại rất câu hồn.
Tuyên Ngưng thấy hắn nhìn thẳng vào Đoan Tĩnh, sắc mặt lập tức không tốt, đang muốn ngăn cản hai người trao đổi, Đoan Tĩnh đã nói tiếp: "Có hai người, không khẳng định chắc chắn."
Văn sĩ cảm thấy hứng thú hỏi: "Hai người nào?"
"Một là Xuyên Tâm Thủ xấu xí phải tự lừa mình dối người mới có thể sống, một là Phong Lưu Kiếm Khách rõ ràng rất xấu lại tự cho là mình đẹp trai."
Văn sĩ cười nhạo: "Sao ta có thể là tên Xuyên Tâm Thủ bị hủy dung từ bé được chứ?"
Đoan Tĩnh nói: "Vậy chắc chắn là Phong Lưu Kiếm Khách rõ ràng rất xấu lại tự cho là đẹp trai rồi."
Phong Lưu Kiếm Khách lạnh giọng: "Ta xấu chỗ nào?"
Đoan Tĩnh an ủi hắn: "Cũng bởi vì ngươi không biết, cho nên mới tự cho là mình đẹp trai chứ sao."
Phong Lưu Kiếm Khách nhìn nàng, nhìn một lúc rồi đột nhiên bật cười: "Từ lâu đã nghe tiếng Lệ Khuynh Thành tuổi còn trẻ, võ công tuyệt thế, không ngờ lại là một vị tiểu mỹ nhân miệng lưỡi sắc bén. Để tiểu mỹ nhân lưu đày biên thùy, sao có thể nhịn trong lòng? Không bằng làm nương tử của ta, hàng ngày phong lưu khoái hoạt với ta."
Công khai đùa giỡn nữ quyến Tuyên gia, lòng người Tuyên gia đầy căm phẫn.
Tuyên Ngưng càng tức giận hơn, tay cầm đao gần như nổi gân xanh, sắp không nhịn được muốn xông lên thì bị Đoan Tĩnh kéo lại.
Đoan Tĩnh nhìn hắn oán hận: "Ngươi xem người ngoài cũng biết.............. qua ngày, bao giờ chúng ta mới có thể................. qua ngày."
Đừng tưởng rằng úp úp mở mở nói bốn chữ kia là hắn không hiểu cái gì.
Lồng ngực Tuyên Ngưng phồng lên rồi thở ra hơi dài, lúc này không biết nên đánh hướng nào cho phải.
Lệ Khuynh Thành đứng thứ ba bảng cao thủ chính là Đoan Tĩnh.
Nếu vậy thì có một vấn đề, tại sao Lệ Khuynh Thành muốn gả cho Tuyên Ngưng?
Nhìn trúng vận xui lưu đày ngàn dặm của hắn, muốn giúp đỡ người nghèo sao?
"Tâm sự" xong, Tuyên Ngưng đưa Đoan Tĩnh trở về, bắt gặp ánh mắt hoang mang và nghi ngờ của mọi người.
Bị mọi người xung quanh nhìn đúng là hết sức khó xử, càng lúng túng hơn chính là bọn họ cứ nhìn chăm chăm.
Tuyên Ngưng vội ho một tiếng, đang muốn nói gì đó lại thấy lão thái thái đi ra từ đám người. Đầu tiên bà khẳng định cống hiến cao cả của Đoan Tĩnh mấy ngày qua, nhìn giống như chê bai tôn nhi của mình nhưng thực chất lại nói tốt mấy câu, cuối cùng uyển chuyển ném ra vấn đề sắc bén.
Rốt cuộc con để ý tôn tử của ta ở chỗ nào vậy?
Nội tâm Tuyên Ngưng không ngừng nhấp nhô như sóng lớn. Mặc dù từ gương mặt đến năng lực đều là ưu điểm, nhưng mà, thật sự hắn rất muốn biết rõ, rốt cuộc nàng nhìn trúng điểm nào của hắn.
Đoan Tĩnh trầm ngâm.
......
Tuyên Ngưng cảm thấy thời gian nàng trầm ngâm hơi lâu, lâu đến mức sóng lớn hóa thành nham thạch nóng chảy, cuối cùng Đoan Tĩnh cũng lên tiếng: "Con muốn lập gia đình."
Đây là cách trả lời thỏa đáng nhất.
Trước khi đi, sư công đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được tiệt lộ bí mật nàng bị tẩu hỏa nhập ma cho đến khi khôi phục được toàn bộ công lực, tránh cho có người thừa dịp cháy nhà hôi của, nhưng mà, sao nhìn thế nào cũng cảm thấy không bao giờ khôi phục lại được công lực.
Lão thái thái tiếc thương cho nàng: "Nam tử trong thiên hạ nhiều vô biên, cần gì........" Cảm nhận được sắc mặt của tôn nhi hơi biến thành màu đen, liền thay đổi lời nói: "Ngàn dặm tương phùng* cũng là cái duyên."
*ngàn dặm tương phùng: xa cách ngàn dặm vẫn gặp nhau
Uyển thị che miệng cười nói: "Còn không đúng sao. Nếu không phải duyên phận, bằng võ công của Đoan Tĩnh, sao có thể dễ dàng lấy được nàng nương tử vừa có võ công cao cường, vừa hiếu thuận thành thật đây."
Nàng vừa nói như thế, những người khác cũng nghĩ ra có chỗ không đúng.
Ban đầu Đoan Tĩnh nói mình bị phụ mẫu ép, không lấy sẽ bị đánh, không thể không theo, nhưng mà, rõ ràng võ công của nàng có thể treo phụ mẫu lên đánh.....
"À, thật ra là như thế này." Đoan Tĩnh kể chuyện mình sống ở Hành Sơn từ nhỏ đến lớn, chuyện sư công giúp mình kén rể.
Lão thái thái không ngừng thổn thức: "Thì ra là như vậy." Càng yêu thương nàng.
Mặc dù Uyển Thị cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng không tìm ra được chỗ sai, chỉ có thể cho là Đoan Tĩnh ngu hiếu, uổng cho võ công của nàng, chuyện gả thay cũng không dám phản kháng.
Liêu Huy và Biển Kha lắng tai nghe hết mọi chuyện, đều hâm mộ số Tuyên gia tốt sau khi bị Hoàng đế chán ghét vứt bỏ, còn có thể dẫm lên vận cứt chó, không hổ là thế gia trăm năm, phúc trạch thâm hậu."
Sau Kim Quang Tiêu Dao Quân, đường đi yên ổn hơn nhiều, thỉnh thoảng có vài tiểu tặc có mắt như mù, đều bị Liêu Huy và Biển Kha đuổi đi.
Lần trước Đoan Tĩnh vận công không xảy ra sự cố gì, lúc điều dưỡng cũng cảm thấy thuận lợi hơn nhiều, cũng không bám riết không buông chuyện động phòng với Tuyên Ngưng nữa, ngoài thở phào nhẹ nhõm, Tuyên Ngưng còn mơ hồ có chút mất mác khó có thể nói ra.
Đoàn người đi năm mươi ngày, mắt thấy Lĩnh Tây gần ngay trước mắt, sắp được báo cáo kết quả nhiệm vụ, Liêu Huy còn chưa kịp vui mừng thì nhìn thấy phía trước có đám người đông nghẹt.
Nếu chọn Lĩnh Tây làm đất lưu đày, tất nhiên không phải nơi sơn thủy hữu tình, phong cảnh hấp dẫn.
Mặc dù nơi này không phải Lĩnh Tây, nhưng cũng là nơi khỉ ho cò gáy.
Hơn nữa, trời hôm nay nhiều mây.
Biển người đông nghẹt không đứng thì ngồi "lù lù một đống" trên sườn núi trơ trọi, thật sự rất giống tuần hành vào ngày tết Trùng Dương mùng chín tháng chín.
Con cháu nhà quan như Liêu Huy, võ trạng nguyên như Biển Kha thấy thế cũng có chút bỡ ngỡ, chứ đừng nói đến sai nha.
Trái lại người Tuyên gia rất bình tĩnh.
Tuyên Thống gọi Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh đến bên cạnh, hỏi Đoan Tĩnh: "Có hạng nhất, hạng hai ở đây không?"
Đoan Tĩnh nói: "Nghe nói, người đứng hạng nhất bị ngốc có gương mặt rất đep, xếp hạng thứ hai là người rất kiêu ngạo nhưng bị liệt."
......
Tuyên Thống và Tuyên Ngưng tìm người bị ngốc và người bị liệt trong biển người đông nghẹt, sau đó phân tích dung mạo và khí chất.
Tuyên Thống nói: "Mấy người ngồi kia rất vênh váo."
"............ Hình như bọn họ ngẩng đầu nhìn trời." Tuyên Ngưng ngẩng mặt nhìn: "Có vẻ trời sắp mưa."
Tuyên Thống nói: "Mặt người bên trái giống người ngốc."
Tuyên Ngưng nói: "Hắn chẳng có điểm nào giống "mặt đẹp"."
Tuyên Thống đến gần Uyển thị, nhỏ giọng nói: "Trừ mẫu thân của con ra, trên đời này chẳng có người nào đẹp cả."
"............." Tuyên Ngưng nói: "Nghe nói mặt con rất giống mẫu thân."
Đôi mắt đẹp của Uyển thị liếc về phía Tuyên Thống.Tuyên Thống nói: "Chán nỗi có điểm kia không giống."
Tuyên Ngưng nhìn phụ mẫu hiền dịu phía đối diện: "............" Đã như vậy, sao còn sinh hắn ra làm gì!
Tuyên Thống nhẹ nhàng vuốt bả vai thê tử, để nàng và Đoan Tĩnh đi trấn an nữ quyến. Đưa mắt thấy bóng lưng của nàng đi xa, mới thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói với Tuyên Ngưng: "Nếu hôm nay không chống đỡ được thì để con và Đoan Tĩnh dẫn người đi trước. Chân trời góc biển, đi chỗ nào cũng được, đừng trở lại kinh thành, cũng không cần báo thù, vì Tuyên gia mà giữ lại huyết mạch."
Đoan Tĩnh đang nói chuyện với Uyển thị thì lỗ tai giật giật, lại không nghe được câu trả lời của Tuyên Ngưng.
Mọi người không ngừng bước chân, cuối cùng hai nhóm cũng gặp nhau.
Đoan Tĩnh liếc mắt là nhận ra Kim Quang Tiêu Dao Quân và Yêu Nhiêu Quân, vẫy tay chào hỏi.
Sắc mặt Kim Quang Tiêu Dao Quân hơi cứng đờ, quạt hương bồ trong tay dao động nhanh hơn.
Xem ra bị nhìn thấy.
Hắn dùng tay ra hiệu cho Yêu Nhiêu Quân ở sau lưng.
Yêu Nhiêu Quân cao giọng nói: "Thật tình cờ, chúng ta lại gặp mặt!"
Tuyên Tịnh mỉm cười ôm quyền: "Tiễn quân ngàn dặm cũng phải nói lời tạm biệt, cần gì phải tiễn xa như vậy? Ngược lại lại khiến chúng tôi áy náy."
Yêu Nhiêu Quân ngẩn người, vội nói: "Ý của ta không phải thế!"
Kim Quang Tiêu Dao Quân thấy thủ hạ bị mất mặt, hừ lạnh nói: "Mặc dù Kim Quang Tiêu Dao Quân ta không phải nhân vật lớn, nhưng cũng có một chỗ nho nhỏ trên bảng cao thủ, lấy đạo nghĩa giang hồ tự mình dẫn đồ tử đồ tôn đi giải cứu Tuyên gia Các ngươi không cảm kích thì thôi, còn quay ra tàn sát đệ tử của ta, đạo lý gì thế? Hôm nay, các ngươi nhất định phải để lại câu trả lời thỏa đáng mới được đi tiếp!"
Tuyên Tịnh nói: "Nếu ngài là nhân vật trên bảng cao thủ, chúng ta dùng năng lực gì để đi giết hại đệ tử quý phái ngay dưới mí mắt ngài?"
Kim Quang Tiêu Dao quân bị nghen tại chỗ.
"Hi hi hi hì hì......"
Tiếng cười nam không ra nam nữ không ra nữ liên tục vang lên, lão già lùn nhất mập nhất ngồi chính giữa đứng lên, đi về phía trước hai bước: "Nghe nói đại hiệp Lệ Khuynh Thành đến, không biết là vị nào, ra đây cho Lão Tổ ta chiêm ngưỡng."
Đoan Tĩnh nhìn hắn chăm chú, theo miêu tả nhân vật của sư phụ tiến hành đối chiếu: "Gương mặt này, nên coi là xấu xí. Vừa xấu, vừa lùn, vừa mập lại vừa già, còn tự xưng là Lão Tổ, chắc là Thị Huyết Lão Tổ đứng hạng bảy bảng cao thủ."
"Con điên này ở đâu ra thế, muốn chết à!" Thị Huyết Lão Tổ giận tím mặt.
Đoan Tĩnh thành thật nói: "Là ngươi muốn chiêm ngưỡng ta mà."
Thị Huyết Lão Tổ trừng mắt về phía Kim Quang Tiêu Dao Quân.
Kim Quang Tiêu Dao Quân hơi không dám nhìn vào mặt của hắn, nghiêng đầu nói: "Là nàng ta."
......
Thị Huyết Lão Tổ đột nhiên cười ngồi xuống: "Không hổ là Lệ Khuynh Thành, vẫn có chút kiến thức. Chỉ có điều, nếu so sánh với các vị có chung chí hướng đang ngồi đây, Lão Tổ ta thật sự không coi vào đâu."
Thấy mình đã đoán đúng, Đoan Tĩnh hăng hái hơn, chỉ vào lão phu nhân bên trái hắn nói: "Vị này là Vu Sơn Cơ tiếng tăm lẫy lừng."
Vu Sơn Cơ cười nói: "Quả nhiên là có mắt nhìn. Làm sao ngươi nhìn ra được?"
Đoan Tĩnh nói: "Sư công của ta từng nói, Thị Huyết Lão Tổ có một người bạn tốt gọi là Vu Sơn Cơ. Nếu không chắc chắn Thị Huyết Lão Tổ có phải là người vừa mập vừa lùn vừa già vừa xấu hay không, có thể so sánh với nàng ấy, sẽ lập tức nhận ra hắn thật sự vừa mập vừa lùn vừa già vừa xấu."
"Ngàn vạn lần không được nói như vậy." Vu Sơn Cơ bình tĩnh nói xong, lặng lẽ quay đầu, ôm mặt cười trộm một lát, lộ ra tâm tình vui mừng của mình.
Thị Huyết Lão Tổ giận đến suýt nữa thành Thổ Huyết Lão Tổ.
"Vậy ngươi có biết ta là ai không?" Văn sĩ trung niên bên trái Thị Huyết Lão Tổ cười híp mắt hỏi. Đôi mắt đào hoa của hắn dài, mặc dù mặt không coi là dễ nhìn nhưng mắt lại rất câu hồn.
Tuyên Ngưng thấy hắn nhìn thẳng vào Đoan Tĩnh, sắc mặt lập tức không tốt, đang muốn ngăn cản hai người trao đổi, Đoan Tĩnh đã nói tiếp: "Có hai người, không khẳng định chắc chắn."
Văn sĩ cảm thấy hứng thú hỏi: "Hai người nào?"
"Một là Xuyên Tâm Thủ xấu xí phải tự lừa mình dối người mới có thể sống, một là Phong Lưu Kiếm Khách rõ ràng rất xấu lại tự cho là mình đẹp trai."
Văn sĩ cười nhạo: "Sao ta có thể là tên Xuyên Tâm Thủ bị hủy dung từ bé được chứ?"
Đoan Tĩnh nói: "Vậy chắc chắn là Phong Lưu Kiếm Khách rõ ràng rất xấu lại tự cho là đẹp trai rồi."
Phong Lưu Kiếm Khách lạnh giọng: "Ta xấu chỗ nào?"
Đoan Tĩnh an ủi hắn: "Cũng bởi vì ngươi không biết, cho nên mới tự cho là mình đẹp trai chứ sao."
Phong Lưu Kiếm Khách nhìn nàng, nhìn một lúc rồi đột nhiên bật cười: "Từ lâu đã nghe tiếng Lệ Khuynh Thành tuổi còn trẻ, võ công tuyệt thế, không ngờ lại là một vị tiểu mỹ nhân miệng lưỡi sắc bén. Để tiểu mỹ nhân lưu đày biên thùy, sao có thể nhịn trong lòng? Không bằng làm nương tử của ta, hàng ngày phong lưu khoái hoạt với ta."
Công khai đùa giỡn nữ quyến Tuyên gia, lòng người Tuyên gia đầy căm phẫn.
Tuyên Ngưng càng tức giận hơn, tay cầm đao gần như nổi gân xanh, sắp không nhịn được muốn xông lên thì bị Đoan Tĩnh kéo lại.
Đoan Tĩnh nhìn hắn oán hận: "Ngươi xem người ngoài cũng biết.............. qua ngày, bao giờ chúng ta mới có thể................. qua ngày."
Đừng tưởng rằng úp úp mở mở nói bốn chữ kia là hắn không hiểu cái gì.
Lồng ngực Tuyên Ngưng phồng lên rồi thở ra hơi dài, lúc này không biết nên đánh hướng nào cho phải.