Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209 - Chương 209ĐỒNG MINH (1)
Mười ngày sau. Phủ Ninh Vương.
Ninh Vương nhìn Vương phi với sắc mặt trắng bệch nằm trên cái giường bạt bộ, hàng mày cau chặt vì lo lắng: “Vương phi, nàng có thấy khá hơn chưa?”
“Vương gia đừng lo, thiếp thấy, vẫn, khá tốt…”
Trên trán Ninh Vương phi túa đầy mồ hôi lạnh, hai tay ôm bụng, cảm giác trong ruột lại lồng lên, sắc mặt thoắt chốc biến đổi: “Không được, thiếp, vẫn còn muốn đi ngoài.”
Nói rồi liền hốt hoảng xuống giường.
Tường Vi, Bạch Vi, Tử Vi, ba cung nữ hầu hạ thân cận vội vàng đỡ Ninh Vương phi ra tịnh phòng phía sau.
Ninh Vương giận tới mặt mày xanh mét, tay đấm mạnh xuống cái bàn vuông bằng gỗ ngô đồng cao ngang lưng: “Đúng là quá đáng! Tường Vi, người lại đây nói cho bản Vương, rốt cuộc hôm nay đã có chuyện gì.”
Trong tịnh phòng, Tường Vi bỗng run lên, cố giữ bình tĩnh rồi quỳ bịch xuống nền tẩm phòng, dập đầu nói: “Vương gia bớt giận.”
Ninh Vương ngồi trên cái ghế cong tròn, tay đấm bàn quát: “Còn không nói!”
“Vâng, hôm nay nô tỳ theo Vương phi vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương như thường lệ, Hoàng hậu nương nương có nói người mới pha ít trà hạnh nhân khá được, muốn ban thưởng cho Vương phi một ly. Vương phi không dám từ chối đành uống ngay tại chỗ, ngờ đâu trên đường về lại bắt đầu quặn bụng…”
Tay Tường Vi đẫm mồ hôi, mặt mày tái trắng, cố ép mình phải thật bình tĩnh, bình tĩnh. Vì lần này nếu như thất bại, sợ không chỉ nàng mà ngay tính mạng Lý Văn Hãn cũng chẳng thể giữ được.
Ninh Vương lại không chút hoài nghi, nhấc cả bàn trà ném mạnh lên mặt đất.
Tiếng vỡ nát của đồ sứ sắc nhọn nghe vào thấy sao inh tai, khiến tất cả cung nhân nội thị trong phòng đều quỳ sụp dập đầu: “Vương gia bớt giận!”
“Hay cho Hoàng hậu! Hay cho Tào gia! Cũng thật quá coi khinh bản Vương rồi!”
Ninh Vương thịnh nộ, tức tội đi qua đi lại trên đất, miệng mắng to: “Cùng lắm chỉ là chút va chạm trên việc làm ăn, bản Vương bị lão già kia tát thẳng vào mặt còn chẳng tỏ thái độ gì, thế mà tiện nhân họ Tào kia lại dám nhân cơ hội hãm hại Vương phi của bản Vương! Đúng là coi bản Vương là người chết thật rồi!”
Đúng lúc ấy, Vương phi cũng vịn tay cung nữ, khom lưng run chân bước ra.
Trông Vương gia không có ý giận cá chém thớt và hoài nghi gì mình, Tường Vi đang quỳ mọp trên đất mới vội vàng đứng dậy đỡ Vương phi nằm lại xuống giường.
Vương phi đã bị hành hạ cho mặt mày xám xanh, suy yếu chẳng hơi sức.
Từ khi ra khỏi cung tới giờ hãy còn chưa đầy hai canh giờ, thế mà nói ít cũng phải ôm bụng chạy tới hơn chục lần, là ai cũng chẳng thể chịu nổi hành hạ cỡ ấy.
Vương phi đã quen sống trong nhung lụa, tới nay cơ thể vẫn mạnh khỏe, ít khi chịu nỗi khổ bệnh tật, đương nhiên không chịu nổi hành hạ cỡ này, hiện sắc mặt đã xanh như tàu lá chuối, tủi thân nức nở:
“Vương gia bớt giận, chớ nên vì thiếp mà nảy sinh tranh chấp với Hoàng hậu nương nương. Chút uất ức này của thiếp đâu có đáng gì.”
“Sao lại không đáng gì? Nàng là Vương phi của bản Vương, Hoàng hậu đối với nàng như vậy là coi bản Vương là cái gì chứ? Rồi coi phủ Ninh Vương chúng ta là chỗ nào?”
Ninh Vương cáu kỉnh chống hông, hơi thở ngắt quãng, cố gắng kìm cơn giận:
“Tào gia ngang ngược càn rõ đã chẳng phải ngày một ngày hai! Tần Mông kia là kẻ tài năng kinh thế cỡ nào, thế mà nhà cửa đã sắp bị họ Tào coi luôn thành hậu viện, muốn vào hậu trạch nhà người ta cũng cứ thế xông vào, nói lục là lục tung hết cả. Tên thất phu họ Tào đó có thể thuận lợi trong nhà Tần Mông, nhưng nếu coi bản Vương là trái hồng mềm mặc hắn nắn bóp thì đã sai rồi đấy!”
Đoạn quay đầu, trợn mắt trừng mấy nội thị đứng ngoài cửa: “Thái y đâu! Thái y sao còn chưa tới!”
Gã nội thị nghe tiếng quát mà người run lên vì sợ, nét mặt kinh hoảng ủ rũ: “Hồi bẩm Vương gia, bọn nô tài đã đi mời rồi, nhưng Tào Quốc trượng lại nói là hai hôm nay thân thể khó chịu, những thái y đang trực đều đã bị Tào Quốc trượng mời cả tới nhà xem bệnh, nô tài đang định tìm vài thái y đang ngoài ca tới.”
Ninh Vương vừa nghe, tức khắc lửa giận bốc quá đỉnh đầu tận ba trượng, nâng chân đạp văng cái ghế gần đó: “Họ Tào, ta nguyền rủa cả nhà ngươi!”
Cung nhân trong phòng đều sợ đến thở mạnh cũng chẳng dám, hết lượt quỳ xuống, co mình không dám ho he gì.
Vương phi liền biến sắc, lại run rẩy đứng dậy: “Không được không được, vẫn còn đi…”
Mắt thấy Vương phi được dìu vào tịnh phòng, Ninh Vương nổi trận lôi đình: “Không có thái y thì mời đại phu, đều ngươi là người chết hết rồi hả? Mấy cái đó còn phải cần bản Vương tới dạy? Thế tử đâu? Những đứa khác đâu, mẫu phi của bọn chúng bị bệnh mà lại không hay biết gì? Cái khuôn phép gì thế hả?”
“Vâng vâng, nô tỳ sẽ đi ngay ạ!”
Vương gia nổi cơn, đám cung nữ và nội thị đều sợ hãi chạy túa đi gọi người tứ tán, nom hệt như bầy ruồi bị đập tan.
Ninh Vương có ba nam một nữ, đích trưởng tử đã từng được nhận làm con thừa tự của Hoàng đế, nhưng sau đó Hoàng đế có Thái tử nên liền trả người này lại, vậy nên thân phận của Thế tử cũng thành rất tế nhị.
Nhưng nói sao Thế tử cũng là ruột thịt của Vương phi. Vương phi bị bệnh, Thế tử rất mực lo lắng, được tin liền vội vàng gọi Thế tử phi cùng chạy tới. Nhị gia, Tam gia và Quận chúa Gia Lan chưa xuất giá cũng cùng chạy tới theo, ân cần đứng trước giường Vương gia hỏi han hầu hạ.
Ninh Vương trầm mặt ngồi cáu kỉnh ngồi ngoài phòng.
Không lâu sau, đại phu cũng tới. Sau khi chẩn mạch cho Vương phi, cảm thấy hoàn toàn không có manh mối gì, bèn hoảng sợ bợt mặt quỳ xuống dập đầu trước Vương gia: “Việc này, việc này, Vương phi e có bệnh ẩn, bệnh này lão phu cũng chưa từng được gặp, không dám tùy tiện kê đơn. Vương gia vẫn nên mời thái y y thuật cao minh hơn để xem bệnh.”
“Bệnh ẩn? Bệnh ẩn cái khỉ gió nhà ngươi!” Thiếu chút nữa Ninh Vương đã đạp bay đại phu, “Vương phi là bị người ta bỏ thuốc!”
Đại phu hãi hùng tái mặt, hàng râu cũng rung rung: “Vương gia bớt giận, lão hủ chưa từng thấy loại thuốc nào ghê gớm nhường này…”
Ý nói chính là không biết chữa, cũng chẳng dám chữa, xin Vương gia tìm người cao minh.
Ninh Vương tuy phong lưu, có danh háo sức bạo ngược vang khắp thiên hạ, nhưng thái độ với Vương phi cũng được coi là kính trọng. Ít nhất vị trí Vương phi bao năm qua vẫn không hề suy suyển, huống hồ Ninh Vương phi chính là người của Ninh Vương hắn, ai dám ức hiếp Vương phi chính là không coi hắn ra gì.
Mà hôm nay, Hoàng hậu lại dám tìm cơ hội bỏ thuốc nhân lúc Ninh Vương phi vào cung. Với tính cách của Ninh Vương, nhẫn nhịn được tới bây giờ đã là cực hạn, huống hồ thái y mà hắn muốn mời lại còn bị Tào Quốc trượng rước hết đi trước.
Trong lúc nói chuyện, Vương phi đã lại đi ngoài thêm hai lần, toàn thân đã mệt lả rã rời.
Thấy tình hình thật sự không ổn, Ninh Vương nghĩ một hồi liền nói: “Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
“Dạ!” Hạ nhân không dám hỏi nhiều, vội vàng chạy biến đi chuẩn bị ngựa cho Ninh Vương.
Chỉ có Thế tử Ninh Vương đánh bạo hỏi một câu: “Vương gia định đi đâu?”
Hiện giờ hắn tuy là Thế tử, song cũng từng là Hoàng tử của vua, thành thử xưng hô với Ninh Vương cũng chỉ có thể là Vương gia.
Ninh Vương trầm giọng nói: “Tới Tần gia một chuyến.”
Thế tử Ninh Vương ngạc nhiên: “Vương gia, người…”
Ninh Vương liếc khẽ qua Vương phi với sắc mặt tái nhợt như có thể tắt thở bất cứ lúc nào, chỉ ném lại một câu: “Các ngươi chăm sóc Vương phi cẩn thận. Bản Vương sẽ lập tức mang đại phu về.” Đoạn bước nhanh khỏi phủ, giơ roi giục ngựa lao đi như bay
***
Lúc này Tần Nghi Ninh đang yên vị trong phòng, tay ôm Nhị Bạch, nghiêng người dựa vào tháp quý phi đọc một cuốn sách giải trí. Cái chân xù xù của Nhị Bạch giẫm ngay trên bụng nàng, trọng lượng chẳng mấy nhưng lại hơi nhồn nhột. Thành thử vừa đọc sách, Tần Nghi Ninh lại vừa vuốt ve cơ thể tròn vo của Nhị Bạch.
Băng Đường, Tùng Lan, Ký Vân và Thu Lộ cùng ngồi bên bàn bát tiên, vừa thêu thùa vừa trò chuyện. Bầu không khí trong phòng vô cùng ấm áp hài hòa.
Đúng lúc này, phía ngoài truyền tới tiếng gọi báo của nha hoàn.
“Tứ cô nương, Tứ cô nương!”
Tần Nghi Ninh nghe tiếng ngước đầu, mở hé cửa sổ nhìn ra, hỏi nha hoàn đứng dưới: “Chuyện gì?”
“Ninh Vương tới rồi ạ, vẫn chưa vào phủ, hiện đang đợi trước cửa phủ, bảo là muốn gặp cô nương và Băng Đường cô nương!”
Tới rồi.
Tần Nghi Ninh đứng bật dậy.
Nhị Bạch bị nàng bất cẩn quên mất bối rối trượt mình lăn xuống đất, té dập mông.
Tần Nghi Ninh vội vàng bế bé thỏ lên, chắc chắn Nhị Bạch không có vấn đề gì mới yên tâm giao nó cho Thu Lộ, đoạn quay đầu bảo Băng Đường: “Em theo ta ra xem thử.”
“Dạ.”
“Cô nương, để ta theo cô nương nữa đi.” Ký Vân nói.
“Được.”
Ba người đi ra khỏi phòng, thấy mấy vị cô nương ở gần đó và người hầu cận đều đang dáo dác ngó nghiêng, hiển nhiên cũng đã nghe lời bẩm mới rồi của nha hoàn, cực kì tò mò về lý do Ninh Vương tới tìm Tần Nghi Ninh.
Mà tin tức nơi này, cũng đã có người nhanh chóng chuyển cho Tần Hòe Viễn đang thả câu bên hồ cá được biết.
Tần Nghi Ninh dẫn Băng Đường và Ký Vân tới trước cửa phủ.
Ninh Vương tay cầm roi ngựa, đôi mày cau chặt đứng bên con ngựa có bộ lông đỏ thẫm, chẳng biết đang nghĩ gì.
Tần Nghi Ninh vội hành lễ: “Tham kiến Vương gia. Không biết Vương gia tìm tiểu nữ là có chuyện gì?”
Ninh Vương nhìn Băng Đường bên cạnh Tần Nghi Ninh, đoạn nói: “Thật không dám giấu, thân thể Vương phi sinh bệnh, lại không mời được thái y, thế nên bản Vương mới đành cất công tới nhờ Đường cô nương hỗ trợ!”
Tần Nghi Ninh lộ vẻ ngạc nhiên, lòng đã biết mà miệng vẫn hỏi: “Sao lại không mời được thái y? Thân thể Vương phi thế nào rồi?”
Nhắc tới chuyện này, Ninh Vương lại khó nén cơn giận, cáu kỉnh nói: “Cái tên Tào Bỉnh Trung chó nuôi đó, lại kêu là mình bị bệnh, mời tất cả thái y đi rồi! Bản Vương thấy hắn rõ ràng là cố ý!”
Vừa nói tới đây, Ninh Vương lại nhìn Tần Nghi Ninh, thấp giọng nói: “Hôm nay Vương phi vào cung vấn an Hoàng hậu, kết quả lại bị bỏ thuốc. Bản Vương đã tìm đại phu tới xem, nói là không chữa được. Thái y vốn y thuật cao minh lại không thể mời tới, cực chẳng đã mới phải tới tìm Đường cô nương.”
Tần Nghi Ninh lộ vẻ khó mà tin nổi: “Tào Quốc trượng thế mà lại… Được, Băng Đường, em mau về cầm hòm thuốc ra đây. Ký Vân, đi bảo người chuẩn bị ngựa. Cứu người như cứu hỏa, chúng ta không cần ngồi xe nữa, cứ cưỡi ngựa đi luôn cho nhanh hơn một chút.”
“Dạ.”
Ký Vân và Băng Đường nghe lệnh vội vàng chạy vào trong phủ.
Ninh Vương vô cùng hài lòng với biểu hiện biết điều của Tần Nghi Ninh, lại thêm Tần gia hôm nay đã bị Tào gia quấy phá thảm hại, không khỏi sinh chút lòng đa sầu đa cảm với người đồng cảnh ngộ, không nén được tiếng mắng: Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Lão Tào thất phu kia thật là quá càn rỡ, xúi giục Hoàng hậu bỏ thuốc Vương phi, lại còn mượn cớ mời thái y đi sạch, rõ ràng là muốn đưa Vương phi vào chỗ chết mà.”
Tần Nghi Ninh nghi ngờ hỏi: “Nhưng rốt cuộc là tại sao chứ? Rốt cuộc Tào Quốc trượng có lý do gì để làm khó dễ ngài, huống hồ ngài còn là một Vương gia.”
“Vương gia? Lão thất phu họ Tào kia vốn đâu có coi bản Vương ra gì! Mấy ngày trước chẳng qua cũng chỉ có chút mâu thuẫn trong việc kinh doanh, thế mà lão lại đi sử dụng thủ đoạn ác độc như vậy, lại còn lợi dụng quyền thế của Hoàng hậu để chèn ép người khác!”
Ninh Vương càng nghĩ càng giận, chỉ hận không thể xách dao tới chém phăng Tào gia.
Tần Nghi Ninh nhếch môi, vẻ như không dám đánh giá gì, tiến thoái lưỡng nan.
Ninh Vương cũng không mong Tần Nghi Ninh có thể nói gì, bèn không nói những chuyện như thế với nàng nữa, chỉ lầm lũi buồn bực một mình.
Không lâu sau, Ký Vân và Băng Đường trước sau đi ra.
Ba người phóng khoáng tung mình lên ngựa, bám theo Ninh Vương giục ngựa thẳng hướng tới phủ Ninh Vương.
Dọc đường đi, Tần Nghi Ninh cẩn thận khống chế con ngựa yêu màu trắng bạc, trái tim mãi lơ lửng bấy giờ mới tạm yên lòng.
Theo kế hoạch của nàng, vốn còn chờ thêm vài ngày nữa, chờ tìm được sơ hở của Tào gia mới bắt đầu tiến hành, cùng lúc lợi dụng chuyện Vương phi khơi mồi mâu thuẫn giữa Ninh Vương và Tào gia, cùng lúc cho Tào gia hai đòn thật mạnh.
Không ngờ Tào Quốc trượng lại đúng lúc bị bệnh, gọi tất cả thái y đang làm việc tới Tào gia.
Tần Nghi Ninh từng dặn dò Chung đại chưởng quỹ phải chú ý nhất cử nhất động của Tào gia, vừa biết Tào Quốc trượng bị bệnh, điều tất cả thái y đi thì lập tức thực hiện kế hoạch trước thời hạn.
Thuốc tiêu chảy trong trà hạnh nhân mà yêu hậu ban thưởng, chính do nàng bảo Tường Vi bỏ vào.
Mà hôm nay, cho dù Ninh Vương tìm được thái y thì thuốc tiêu chảy do Băng Đường đặc chế đó cũng không phải loại ai cũng có thể giải được. Vì cách giải phải phối hợp với phương pháp châm cứu độc môn của Đường gia, cuối cùng Ninh Vương có bệnh vái tứ phương, chẳng còn cách nào đành phải tới tìm họ.
Cứ như vậy, bước đầu tiên trong kế hoạch coi như đã xong.
Điều nàng muốn, không phải là chính mình phải tìm tới khóc lóc cầu xin, mà là muốn lợi dụng chuyện để khiến Tào gia và Ninh Vương có mâu thuẫn, để Ninh Vương tự đến xin Băng Đường giúp một tay, cũng để cho mâu thuẫn giữa Ninh Vương và Tào gia không thể hóa giải, để Ninh Vương tự chọn đứng về phe mình.
Có lẽ làm như thế là quá mức hèn hạ.
Trong lòng Tần Nghi Ninh không phải không có áy náy.
Nhưng tình hình đã buộc phải như thế, nàng cũng chỉ đành để Ninh Vương phi chịu chút khổ cực. May mà thuốc kia chỉ khiến người đau bụng đi ngoài, còn ra thì không ảnh hưởng đến tính mạng.
Đến Vương phủ, lẽ tất nhiên Tần Nghi Ninh phải dẫn Ký Vân và Băng Đường theo sau lưng Ninh Vương đi đến tẩm phòng phía sau.
Lúc này Ninh Vương phi đã sắp đi ngoài đến hôn mê bất tỉnh.
Tần Nghi Ninh bước tới bên giường, hành lễ với Ninh Vương phi rồi bèn lui về phía sau đứng gọn vào một bên, đứng ngay cạnh con trai, con dâu của Ninh Vương và Quận chúa Gia Lan.
Băng Đường thì bước nhanh lên trước, đặt hòm thuốc chuyên dùng để hành nghề xuống, chẩn mạch cho Vương phi.
Ninh Vương Thế tử phi là một người phụ nữ xinh đẹp tuổi chừng hai mươi, thấy đám Tần Nghi Ninh thì hết sức tò mò. Nhưng vì nàng là người Ninh Vương dẫn tới, còn có dẫn theo một tiểu cô nương nom chỉ chừng hơn mười tuổi tới xem bệnh cho Vương phi, Thế tử phi lại càng không đoán được thân phận nàng.
Quận chúa Gia Lan và Tần Nghi Ninh từng có duyên gặp mặt một lần, bèn nhìn Băng Đường, tò mò hỏi: “Vị tỳ nữ bên Tần tiểu thư này còn biết y thuật?”
Lời Quận chúa Gia Lan vừa ra, mọi người tức khắc biết ngay thân phận Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh liền nhẹ giọng đáp: “Đường cô nương kế thừa y thuật của phụ thân, y thuật rất giỏi.”
Nghe ba chữ “Đường cô nương” này, nào còn ai không đoán được thân phận của Băng Đường. Dầu gì thì chuyện Tần Nghi Ninh nhận đứa con côi của Đường thái y khi trước, trong giới huân quý chẳng ai không hay.
Mọi người cùng im lặng, nhìn Băng Đường đầy mong ngóng.
Băng Đường cẩn thận kiểm tra mạch tượng, quan sát sắc mặt mà màu lưỡi của Vương phi, đoạn rút châm, nhanh chóng châm cho Vương phi mấy châm.
Thấy nàng hạ châm, Ninh Vương bèn hỏi: “Manh tỷ nhi, ngươi có thể nhìn ra Vương phi trúng độc gì sao?”
Băng Đường gật đầu, đáp: “Vương gia, thứ Vương phi trúng cũng không được coi là độc gì mà chỉ là một loại thuốc tiêu chảy đã được chỉnh sửa đôi phần trong cung, tuy không đến nỗi chết người nhưng lại có thể khiến người ta khó chịu ê ẩm mấy ngày liền. Loại thuốc này cũng không phải không có cách giải, chỉ cần kê một phương thuốc, lại châm thêm mấy châm là sẽ tốt hơn thôi.”
Nghe vậy, Ninh Vương mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn Ninh Vương phi, sau khi châm mấy kim thì bụng đã không còn đau nữa, cũng không còn muốn đi ngoài, sắc mặt đã có thêm tí máu, bèn cười một tiếng đầy cảm kích với tiểu cô nương vừa châm cứu cho mình.
Băng Đường có hơi áy náy, dẫu sao thuốc này cũng ra từ tay nàng, thế nên cũng bẽn lẽn mỉm cười với Vương phi, đoạn quay đi kê phương thuốc và phân phó nội thị sắc thuốc.
Ngờ đâu vào đúng lúc này, quản gia của Vương phủ lại rảo bước chạy vào, lo lắng nói: “Vương gia, Hoàng hậu nương nương nghe nghe thân thể Vương phi sinh bệnh nên đã đặc biệt tới thăm, hiện loan giá đã tới trong phủ rồi ạ!”
Ninh Vương nhìn Vương phi với sắc mặt trắng bệch nằm trên cái giường bạt bộ, hàng mày cau chặt vì lo lắng: “Vương phi, nàng có thấy khá hơn chưa?”
“Vương gia đừng lo, thiếp thấy, vẫn, khá tốt…”
Trên trán Ninh Vương phi túa đầy mồ hôi lạnh, hai tay ôm bụng, cảm giác trong ruột lại lồng lên, sắc mặt thoắt chốc biến đổi: “Không được, thiếp, vẫn còn muốn đi ngoài.”
Nói rồi liền hốt hoảng xuống giường.
Tường Vi, Bạch Vi, Tử Vi, ba cung nữ hầu hạ thân cận vội vàng đỡ Ninh Vương phi ra tịnh phòng phía sau.
Ninh Vương giận tới mặt mày xanh mét, tay đấm mạnh xuống cái bàn vuông bằng gỗ ngô đồng cao ngang lưng: “Đúng là quá đáng! Tường Vi, người lại đây nói cho bản Vương, rốt cuộc hôm nay đã có chuyện gì.”
Trong tịnh phòng, Tường Vi bỗng run lên, cố giữ bình tĩnh rồi quỳ bịch xuống nền tẩm phòng, dập đầu nói: “Vương gia bớt giận.”
Ninh Vương ngồi trên cái ghế cong tròn, tay đấm bàn quát: “Còn không nói!”
“Vâng, hôm nay nô tỳ theo Vương phi vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương như thường lệ, Hoàng hậu nương nương có nói người mới pha ít trà hạnh nhân khá được, muốn ban thưởng cho Vương phi một ly. Vương phi không dám từ chối đành uống ngay tại chỗ, ngờ đâu trên đường về lại bắt đầu quặn bụng…”
Tay Tường Vi đẫm mồ hôi, mặt mày tái trắng, cố ép mình phải thật bình tĩnh, bình tĩnh. Vì lần này nếu như thất bại, sợ không chỉ nàng mà ngay tính mạng Lý Văn Hãn cũng chẳng thể giữ được.
Ninh Vương lại không chút hoài nghi, nhấc cả bàn trà ném mạnh lên mặt đất.
Tiếng vỡ nát của đồ sứ sắc nhọn nghe vào thấy sao inh tai, khiến tất cả cung nhân nội thị trong phòng đều quỳ sụp dập đầu: “Vương gia bớt giận!”
“Hay cho Hoàng hậu! Hay cho Tào gia! Cũng thật quá coi khinh bản Vương rồi!”
Ninh Vương thịnh nộ, tức tội đi qua đi lại trên đất, miệng mắng to: “Cùng lắm chỉ là chút va chạm trên việc làm ăn, bản Vương bị lão già kia tát thẳng vào mặt còn chẳng tỏ thái độ gì, thế mà tiện nhân họ Tào kia lại dám nhân cơ hội hãm hại Vương phi của bản Vương! Đúng là coi bản Vương là người chết thật rồi!”
Đúng lúc ấy, Vương phi cũng vịn tay cung nữ, khom lưng run chân bước ra.
Trông Vương gia không có ý giận cá chém thớt và hoài nghi gì mình, Tường Vi đang quỳ mọp trên đất mới vội vàng đứng dậy đỡ Vương phi nằm lại xuống giường.
Vương phi đã bị hành hạ cho mặt mày xám xanh, suy yếu chẳng hơi sức.
Từ khi ra khỏi cung tới giờ hãy còn chưa đầy hai canh giờ, thế mà nói ít cũng phải ôm bụng chạy tới hơn chục lần, là ai cũng chẳng thể chịu nổi hành hạ cỡ ấy.
Vương phi đã quen sống trong nhung lụa, tới nay cơ thể vẫn mạnh khỏe, ít khi chịu nỗi khổ bệnh tật, đương nhiên không chịu nổi hành hạ cỡ này, hiện sắc mặt đã xanh như tàu lá chuối, tủi thân nức nở:
“Vương gia bớt giận, chớ nên vì thiếp mà nảy sinh tranh chấp với Hoàng hậu nương nương. Chút uất ức này của thiếp đâu có đáng gì.”
“Sao lại không đáng gì? Nàng là Vương phi của bản Vương, Hoàng hậu đối với nàng như vậy là coi bản Vương là cái gì chứ? Rồi coi phủ Ninh Vương chúng ta là chỗ nào?”
Ninh Vương cáu kỉnh chống hông, hơi thở ngắt quãng, cố gắng kìm cơn giận:
“Tào gia ngang ngược càn rõ đã chẳng phải ngày một ngày hai! Tần Mông kia là kẻ tài năng kinh thế cỡ nào, thế mà nhà cửa đã sắp bị họ Tào coi luôn thành hậu viện, muốn vào hậu trạch nhà người ta cũng cứ thế xông vào, nói lục là lục tung hết cả. Tên thất phu họ Tào đó có thể thuận lợi trong nhà Tần Mông, nhưng nếu coi bản Vương là trái hồng mềm mặc hắn nắn bóp thì đã sai rồi đấy!”
Đoạn quay đầu, trợn mắt trừng mấy nội thị đứng ngoài cửa: “Thái y đâu! Thái y sao còn chưa tới!”
Gã nội thị nghe tiếng quát mà người run lên vì sợ, nét mặt kinh hoảng ủ rũ: “Hồi bẩm Vương gia, bọn nô tài đã đi mời rồi, nhưng Tào Quốc trượng lại nói là hai hôm nay thân thể khó chịu, những thái y đang trực đều đã bị Tào Quốc trượng mời cả tới nhà xem bệnh, nô tài đang định tìm vài thái y đang ngoài ca tới.”
Ninh Vương vừa nghe, tức khắc lửa giận bốc quá đỉnh đầu tận ba trượng, nâng chân đạp văng cái ghế gần đó: “Họ Tào, ta nguyền rủa cả nhà ngươi!”
Cung nhân trong phòng đều sợ đến thở mạnh cũng chẳng dám, hết lượt quỳ xuống, co mình không dám ho he gì.
Vương phi liền biến sắc, lại run rẩy đứng dậy: “Không được không được, vẫn còn đi…”
Mắt thấy Vương phi được dìu vào tịnh phòng, Ninh Vương nổi trận lôi đình: “Không có thái y thì mời đại phu, đều ngươi là người chết hết rồi hả? Mấy cái đó còn phải cần bản Vương tới dạy? Thế tử đâu? Những đứa khác đâu, mẫu phi của bọn chúng bị bệnh mà lại không hay biết gì? Cái khuôn phép gì thế hả?”
“Vâng vâng, nô tỳ sẽ đi ngay ạ!”
Vương gia nổi cơn, đám cung nữ và nội thị đều sợ hãi chạy túa đi gọi người tứ tán, nom hệt như bầy ruồi bị đập tan.
Ninh Vương có ba nam một nữ, đích trưởng tử đã từng được nhận làm con thừa tự của Hoàng đế, nhưng sau đó Hoàng đế có Thái tử nên liền trả người này lại, vậy nên thân phận của Thế tử cũng thành rất tế nhị.
Nhưng nói sao Thế tử cũng là ruột thịt của Vương phi. Vương phi bị bệnh, Thế tử rất mực lo lắng, được tin liền vội vàng gọi Thế tử phi cùng chạy tới. Nhị gia, Tam gia và Quận chúa Gia Lan chưa xuất giá cũng cùng chạy tới theo, ân cần đứng trước giường Vương gia hỏi han hầu hạ.
Ninh Vương trầm mặt ngồi cáu kỉnh ngồi ngoài phòng.
Không lâu sau, đại phu cũng tới. Sau khi chẩn mạch cho Vương phi, cảm thấy hoàn toàn không có manh mối gì, bèn hoảng sợ bợt mặt quỳ xuống dập đầu trước Vương gia: “Việc này, việc này, Vương phi e có bệnh ẩn, bệnh này lão phu cũng chưa từng được gặp, không dám tùy tiện kê đơn. Vương gia vẫn nên mời thái y y thuật cao minh hơn để xem bệnh.”
“Bệnh ẩn? Bệnh ẩn cái khỉ gió nhà ngươi!” Thiếu chút nữa Ninh Vương đã đạp bay đại phu, “Vương phi là bị người ta bỏ thuốc!”
Đại phu hãi hùng tái mặt, hàng râu cũng rung rung: “Vương gia bớt giận, lão hủ chưa từng thấy loại thuốc nào ghê gớm nhường này…”
Ý nói chính là không biết chữa, cũng chẳng dám chữa, xin Vương gia tìm người cao minh.
Ninh Vương tuy phong lưu, có danh háo sức bạo ngược vang khắp thiên hạ, nhưng thái độ với Vương phi cũng được coi là kính trọng. Ít nhất vị trí Vương phi bao năm qua vẫn không hề suy suyển, huống hồ Ninh Vương phi chính là người của Ninh Vương hắn, ai dám ức hiếp Vương phi chính là không coi hắn ra gì.
Mà hôm nay, Hoàng hậu lại dám tìm cơ hội bỏ thuốc nhân lúc Ninh Vương phi vào cung. Với tính cách của Ninh Vương, nhẫn nhịn được tới bây giờ đã là cực hạn, huống hồ thái y mà hắn muốn mời lại còn bị Tào Quốc trượng rước hết đi trước.
Trong lúc nói chuyện, Vương phi đã lại đi ngoài thêm hai lần, toàn thân đã mệt lả rã rời.
Thấy tình hình thật sự không ổn, Ninh Vương nghĩ một hồi liền nói: “Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
“Dạ!” Hạ nhân không dám hỏi nhiều, vội vàng chạy biến đi chuẩn bị ngựa cho Ninh Vương.
Chỉ có Thế tử Ninh Vương đánh bạo hỏi một câu: “Vương gia định đi đâu?”
Hiện giờ hắn tuy là Thế tử, song cũng từng là Hoàng tử của vua, thành thử xưng hô với Ninh Vương cũng chỉ có thể là Vương gia.
Ninh Vương trầm giọng nói: “Tới Tần gia một chuyến.”
Thế tử Ninh Vương ngạc nhiên: “Vương gia, người…”
Ninh Vương liếc khẽ qua Vương phi với sắc mặt tái nhợt như có thể tắt thở bất cứ lúc nào, chỉ ném lại một câu: “Các ngươi chăm sóc Vương phi cẩn thận. Bản Vương sẽ lập tức mang đại phu về.” Đoạn bước nhanh khỏi phủ, giơ roi giục ngựa lao đi như bay
***
Lúc này Tần Nghi Ninh đang yên vị trong phòng, tay ôm Nhị Bạch, nghiêng người dựa vào tháp quý phi đọc một cuốn sách giải trí. Cái chân xù xù của Nhị Bạch giẫm ngay trên bụng nàng, trọng lượng chẳng mấy nhưng lại hơi nhồn nhột. Thành thử vừa đọc sách, Tần Nghi Ninh lại vừa vuốt ve cơ thể tròn vo của Nhị Bạch.
Băng Đường, Tùng Lan, Ký Vân và Thu Lộ cùng ngồi bên bàn bát tiên, vừa thêu thùa vừa trò chuyện. Bầu không khí trong phòng vô cùng ấm áp hài hòa.
Đúng lúc này, phía ngoài truyền tới tiếng gọi báo của nha hoàn.
“Tứ cô nương, Tứ cô nương!”
Tần Nghi Ninh nghe tiếng ngước đầu, mở hé cửa sổ nhìn ra, hỏi nha hoàn đứng dưới: “Chuyện gì?”
“Ninh Vương tới rồi ạ, vẫn chưa vào phủ, hiện đang đợi trước cửa phủ, bảo là muốn gặp cô nương và Băng Đường cô nương!”
Tới rồi.
Tần Nghi Ninh đứng bật dậy.
Nhị Bạch bị nàng bất cẩn quên mất bối rối trượt mình lăn xuống đất, té dập mông.
Tần Nghi Ninh vội vàng bế bé thỏ lên, chắc chắn Nhị Bạch không có vấn đề gì mới yên tâm giao nó cho Thu Lộ, đoạn quay đầu bảo Băng Đường: “Em theo ta ra xem thử.”
“Dạ.”
“Cô nương, để ta theo cô nương nữa đi.” Ký Vân nói.
“Được.”
Ba người đi ra khỏi phòng, thấy mấy vị cô nương ở gần đó và người hầu cận đều đang dáo dác ngó nghiêng, hiển nhiên cũng đã nghe lời bẩm mới rồi của nha hoàn, cực kì tò mò về lý do Ninh Vương tới tìm Tần Nghi Ninh.
Mà tin tức nơi này, cũng đã có người nhanh chóng chuyển cho Tần Hòe Viễn đang thả câu bên hồ cá được biết.
Tần Nghi Ninh dẫn Băng Đường và Ký Vân tới trước cửa phủ.
Ninh Vương tay cầm roi ngựa, đôi mày cau chặt đứng bên con ngựa có bộ lông đỏ thẫm, chẳng biết đang nghĩ gì.
Tần Nghi Ninh vội hành lễ: “Tham kiến Vương gia. Không biết Vương gia tìm tiểu nữ là có chuyện gì?”
Ninh Vương nhìn Băng Đường bên cạnh Tần Nghi Ninh, đoạn nói: “Thật không dám giấu, thân thể Vương phi sinh bệnh, lại không mời được thái y, thế nên bản Vương mới đành cất công tới nhờ Đường cô nương hỗ trợ!”
Tần Nghi Ninh lộ vẻ ngạc nhiên, lòng đã biết mà miệng vẫn hỏi: “Sao lại không mời được thái y? Thân thể Vương phi thế nào rồi?”
Nhắc tới chuyện này, Ninh Vương lại khó nén cơn giận, cáu kỉnh nói: “Cái tên Tào Bỉnh Trung chó nuôi đó, lại kêu là mình bị bệnh, mời tất cả thái y đi rồi! Bản Vương thấy hắn rõ ràng là cố ý!”
Vừa nói tới đây, Ninh Vương lại nhìn Tần Nghi Ninh, thấp giọng nói: “Hôm nay Vương phi vào cung vấn an Hoàng hậu, kết quả lại bị bỏ thuốc. Bản Vương đã tìm đại phu tới xem, nói là không chữa được. Thái y vốn y thuật cao minh lại không thể mời tới, cực chẳng đã mới phải tới tìm Đường cô nương.”
Tần Nghi Ninh lộ vẻ khó mà tin nổi: “Tào Quốc trượng thế mà lại… Được, Băng Đường, em mau về cầm hòm thuốc ra đây. Ký Vân, đi bảo người chuẩn bị ngựa. Cứu người như cứu hỏa, chúng ta không cần ngồi xe nữa, cứ cưỡi ngựa đi luôn cho nhanh hơn một chút.”
“Dạ.”
Ký Vân và Băng Đường nghe lệnh vội vàng chạy vào trong phủ.
Ninh Vương vô cùng hài lòng với biểu hiện biết điều của Tần Nghi Ninh, lại thêm Tần gia hôm nay đã bị Tào gia quấy phá thảm hại, không khỏi sinh chút lòng đa sầu đa cảm với người đồng cảnh ngộ, không nén được tiếng mắng: Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Lão Tào thất phu kia thật là quá càn rỡ, xúi giục Hoàng hậu bỏ thuốc Vương phi, lại còn mượn cớ mời thái y đi sạch, rõ ràng là muốn đưa Vương phi vào chỗ chết mà.”
Tần Nghi Ninh nghi ngờ hỏi: “Nhưng rốt cuộc là tại sao chứ? Rốt cuộc Tào Quốc trượng có lý do gì để làm khó dễ ngài, huống hồ ngài còn là một Vương gia.”
“Vương gia? Lão thất phu họ Tào kia vốn đâu có coi bản Vương ra gì! Mấy ngày trước chẳng qua cũng chỉ có chút mâu thuẫn trong việc kinh doanh, thế mà lão lại đi sử dụng thủ đoạn ác độc như vậy, lại còn lợi dụng quyền thế của Hoàng hậu để chèn ép người khác!”
Ninh Vương càng nghĩ càng giận, chỉ hận không thể xách dao tới chém phăng Tào gia.
Tần Nghi Ninh nhếch môi, vẻ như không dám đánh giá gì, tiến thoái lưỡng nan.
Ninh Vương cũng không mong Tần Nghi Ninh có thể nói gì, bèn không nói những chuyện như thế với nàng nữa, chỉ lầm lũi buồn bực một mình.
Không lâu sau, Ký Vân và Băng Đường trước sau đi ra.
Ba người phóng khoáng tung mình lên ngựa, bám theo Ninh Vương giục ngựa thẳng hướng tới phủ Ninh Vương.
Dọc đường đi, Tần Nghi Ninh cẩn thận khống chế con ngựa yêu màu trắng bạc, trái tim mãi lơ lửng bấy giờ mới tạm yên lòng.
Theo kế hoạch của nàng, vốn còn chờ thêm vài ngày nữa, chờ tìm được sơ hở của Tào gia mới bắt đầu tiến hành, cùng lúc lợi dụng chuyện Vương phi khơi mồi mâu thuẫn giữa Ninh Vương và Tào gia, cùng lúc cho Tào gia hai đòn thật mạnh.
Không ngờ Tào Quốc trượng lại đúng lúc bị bệnh, gọi tất cả thái y đang làm việc tới Tào gia.
Tần Nghi Ninh từng dặn dò Chung đại chưởng quỹ phải chú ý nhất cử nhất động của Tào gia, vừa biết Tào Quốc trượng bị bệnh, điều tất cả thái y đi thì lập tức thực hiện kế hoạch trước thời hạn.
Thuốc tiêu chảy trong trà hạnh nhân mà yêu hậu ban thưởng, chính do nàng bảo Tường Vi bỏ vào.
Mà hôm nay, cho dù Ninh Vương tìm được thái y thì thuốc tiêu chảy do Băng Đường đặc chế đó cũng không phải loại ai cũng có thể giải được. Vì cách giải phải phối hợp với phương pháp châm cứu độc môn của Đường gia, cuối cùng Ninh Vương có bệnh vái tứ phương, chẳng còn cách nào đành phải tới tìm họ.
Cứ như vậy, bước đầu tiên trong kế hoạch coi như đã xong.
Điều nàng muốn, không phải là chính mình phải tìm tới khóc lóc cầu xin, mà là muốn lợi dụng chuyện để khiến Tào gia và Ninh Vương có mâu thuẫn, để Ninh Vương tự đến xin Băng Đường giúp một tay, cũng để cho mâu thuẫn giữa Ninh Vương và Tào gia không thể hóa giải, để Ninh Vương tự chọn đứng về phe mình.
Có lẽ làm như thế là quá mức hèn hạ.
Trong lòng Tần Nghi Ninh không phải không có áy náy.
Nhưng tình hình đã buộc phải như thế, nàng cũng chỉ đành để Ninh Vương phi chịu chút khổ cực. May mà thuốc kia chỉ khiến người đau bụng đi ngoài, còn ra thì không ảnh hưởng đến tính mạng.
Đến Vương phủ, lẽ tất nhiên Tần Nghi Ninh phải dẫn Ký Vân và Băng Đường theo sau lưng Ninh Vương đi đến tẩm phòng phía sau.
Lúc này Ninh Vương phi đã sắp đi ngoài đến hôn mê bất tỉnh.
Tần Nghi Ninh bước tới bên giường, hành lễ với Ninh Vương phi rồi bèn lui về phía sau đứng gọn vào một bên, đứng ngay cạnh con trai, con dâu của Ninh Vương và Quận chúa Gia Lan.
Băng Đường thì bước nhanh lên trước, đặt hòm thuốc chuyên dùng để hành nghề xuống, chẩn mạch cho Vương phi.
Ninh Vương Thế tử phi là một người phụ nữ xinh đẹp tuổi chừng hai mươi, thấy đám Tần Nghi Ninh thì hết sức tò mò. Nhưng vì nàng là người Ninh Vương dẫn tới, còn có dẫn theo một tiểu cô nương nom chỉ chừng hơn mười tuổi tới xem bệnh cho Vương phi, Thế tử phi lại càng không đoán được thân phận nàng.
Quận chúa Gia Lan và Tần Nghi Ninh từng có duyên gặp mặt một lần, bèn nhìn Băng Đường, tò mò hỏi: “Vị tỳ nữ bên Tần tiểu thư này còn biết y thuật?”
Lời Quận chúa Gia Lan vừa ra, mọi người tức khắc biết ngay thân phận Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh liền nhẹ giọng đáp: “Đường cô nương kế thừa y thuật của phụ thân, y thuật rất giỏi.”
Nghe ba chữ “Đường cô nương” này, nào còn ai không đoán được thân phận của Băng Đường. Dầu gì thì chuyện Tần Nghi Ninh nhận đứa con côi của Đường thái y khi trước, trong giới huân quý chẳng ai không hay.
Mọi người cùng im lặng, nhìn Băng Đường đầy mong ngóng.
Băng Đường cẩn thận kiểm tra mạch tượng, quan sát sắc mặt mà màu lưỡi của Vương phi, đoạn rút châm, nhanh chóng châm cho Vương phi mấy châm.
Thấy nàng hạ châm, Ninh Vương bèn hỏi: “Manh tỷ nhi, ngươi có thể nhìn ra Vương phi trúng độc gì sao?”
Băng Đường gật đầu, đáp: “Vương gia, thứ Vương phi trúng cũng không được coi là độc gì mà chỉ là một loại thuốc tiêu chảy đã được chỉnh sửa đôi phần trong cung, tuy không đến nỗi chết người nhưng lại có thể khiến người ta khó chịu ê ẩm mấy ngày liền. Loại thuốc này cũng không phải không có cách giải, chỉ cần kê một phương thuốc, lại châm thêm mấy châm là sẽ tốt hơn thôi.”
Nghe vậy, Ninh Vương mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn Ninh Vương phi, sau khi châm mấy kim thì bụng đã không còn đau nữa, cũng không còn muốn đi ngoài, sắc mặt đã có thêm tí máu, bèn cười một tiếng đầy cảm kích với tiểu cô nương vừa châm cứu cho mình.
Băng Đường có hơi áy náy, dẫu sao thuốc này cũng ra từ tay nàng, thế nên cũng bẽn lẽn mỉm cười với Vương phi, đoạn quay đi kê phương thuốc và phân phó nội thị sắc thuốc.
Ngờ đâu vào đúng lúc này, quản gia của Vương phủ lại rảo bước chạy vào, lo lắng nói: “Vương gia, Hoàng hậu nương nương nghe nghe thân thể Vương phi sinh bệnh nên đã đặc biệt tới thăm, hiện loan giá đã tới trong phủ rồi ạ!”